Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 2: Nhân quả




“Đúng vậy, ta là thiếp thứ mười bảy, thiếu gia có tổng cộng tám mươi tám phòng thiếp thất. Đại lão gia và đại phu nhân đã nói, tám mươi tám phòng là may mắn. Sau này làm ăn phát đạt, mọi chuyện thuận lợi. Song, có thể trở thành thiếp thất thứ mười bảy của thiếu gia, thiếp thân cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.” Thập Thất cúi đầu, nét mặt có vẻ thẹn thùng, sắc mặt tái nhợt ban đầu có một chút đỏ ửng, lúc cúi đầu còn ném một ánh mắt điên đảo chúng sinh về phía Hiên Viên Ninh, làm cho Hiên Viên Ninh thần hồn điên đảo. Kì thực, nàng lại đang cười lăn cười bò trong lòng, không biết vì sao, nhìn thấy Kiều Linh Nhi thể hiện rõ sự chú ý đối với Hiên Viên Ninh, tâm tình nàng liền không vui, nên mới muốn quấy rối chút, coi như tìm việc vui để giải tỏa. Khóe miệng Hiên Viên Ninh giật giật, tám mươi tám phòng tiểu thiếp? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được! Chẳng qua, hắn không có vạch trần lời nói dối của nàng, ngược lại còn thật sự phối hợp gật đầu, nở nụ cười thâm tình, tình ý dạt dào nói: “Trong tám mươi tám phòng thiếp thất, bản công tử yêu thương nhất chỉ có nàng.” Nữ tử trong thiên hạ này hắn chưa bao giờ để ý đến, duy độc chỉ để ý đến nàng. Chỉ có điều, hắn thích loại phản ứng này của nàng, chẳng lẽ đây chính là ghen trong truyền thuyết?

Song, phản ứng những ngày gần đây của nàng đã nói lên, sự cố gắng của hắn mấy ngày nay, đều không phải là vô ích, mà vẫn có chút hiệu quả. Nếu nàng chủ động yêu cầu thân phận là nữ nhân của hắn, vậy thì…

Trong nụ cười ung dung mà tao nhã của Hiên Viên Ninh có thêm chút gì đó.

Phi Kiếm lảo đảo lui ra phía sau từng bước, sao có thể như vậy? Vương gia cũng thừa nhận? Tám mươi tám phòng tiểu thiếp? Chuyện này xảy ra khi nào? Theo lý thuyết loại chuyện này phải qua tay hắn mới đúng! Hay là những tiểu thiếp đó được bao dưỡng ở bên ngoài? Vương gia kim ốc tàng kiều? Còn làm cho Mộ Dung tiểu thư trở thành thiếp thứ mười bảy?! Không phải Vương gia không có hứng thú gì với nữ nhân sao? Nếu không sao Vương gia lại chưa từng chạm qua bốn trắc phi trong phủ, còn có hai nha hoàn thông phòng đã có hơn mười năm nay!

Chỉ là, Phi Kiếm không ngu ngốc, sau khi kinh ngạc, hắn nhìn lại phản ứng của Kiều Linh Nhi, đại khái cũng đoán được, chắc là Mộ Dung tiểu thư với Vương gia đang diễn trò!

Đôi mắt đen loe lên, hắn đi về phía trước, đứng phía sau Hiên Viên Ninh, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Vương gia, sao không thừa dịp này bá vương cứng rắn thượng cung? Đến lúc đó Mộ Dung tiểu thư muốn quay đầu cũng không được.” Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo.

Trong thâm mâu của Hiên Viên Ninh, chợt lóe lên một luồng hào quang.

Tất nhiên là Thập Thất không nghe thấy lời Phi Kiếm nói, nhưng mà vừa nghe được câu nói trước đó của Hiên Viên Ninh, nàng liền uốn thân, giận hờn, nũng nịu trả lời: “Thiếu gia, ở đây còn có người ngoài kìa, sao có thể nói trắng ra như vậy chứ!” Diễn trò rất dễ bị nghiện, đặc biệt là diễn trò cùng với Hiên Viên Ninh.

Sắc mặt Kiều Linh Nhi có chút khó coi, khó nén thất vọng nhìn sang Hiên Viên Ninh, rõ ràng là một nam tử tao nhã cao quý, sao lại cùng một loại như những nam tử phàm phu kia? Đều yêu thích nữ sắc? Cười gượng hai tiếng nói: “Nếu phu nhân đã tỉnh lại, vậy thì, Linh Nhi cũng không quấy rầy nữa.” Sau đó vội vã xoay người rời đi. Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, rất nhiều thứ đều là biểu hiện giả dối. Có thế nào nàng cũng không ngờ được hắn lại là người háo sắc, vậy mà cô nương kia cũng có thể chịu đựng được.

Sau khi Kiều Linh Nhi rời đi, vốn còn đang thẹn thùng, thì lúc này Thập Thất bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn sang Phi Kiếm, thần sắc khôi phục lại nét lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Mai Hoa còn chưa tỉnh lại sao?”

“Mai Hoa chắc là ở ngay tại phòng cách vách, xem ra còn chưa tỉnh lại.” Phi Kiếm cung kính trả lời.

Thập Thất gật đầu, “Nếu còn chưa tỉnh, để nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” Mai Hoa từ khi đi theo nàng, không ngừng gặp nguy hiểm, đúng là thiệt thòi cho nàng ấy.

Hiên Viên Ninh nhướng mày, thấy thái độ của nàng chuyển biến nhanh chóng, liền cười nói: “Ái thiếp không mời bản công tử đi vào ngồi một lát sao?”

“Thỉnh thiếu gia vào bên trong.” Nghe vậy, Thập Thất sửng sốt, lập tức khẽ cười nói. Nguyên nhân chủ yếu vừa rồi nàng lấy thân phận ‘nhạy cảm’ như vậy, là vì không muốn bại lộ thân phận thật, dù sao, Kiều Linh Nhi này là người phương nào, nơi này là chỗ nào, có an toàn hay không, tất cả đều không thể biết được. Cho nên làm việc nhất định phải cẩn thận.

Phi Kiếm không có vào theo, mà đứng canh gác ngay cửa.

Trong phòng, Hiên Viên Ninh tùy ý ngồi xuống, rồi sau đó dịu dàng nhìn sang Thập Thất, nghiêm trang nói: “Nếu ở trước mặt mọi người, Thập Thất đã lấy danh dự thay bổn vương che giấu thân phận, chờ sau khi trở lại kinh thành, ta sẽ bảo Phi Kiếm chuẩn bị hôn lễ, bổn vương tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm. Về phần tiểu thiếp thứ mười bảy? Cho đến nay, bổn vương chưa từng có bất cứ nữ nhân nào, tám mươi tám phòng thiếp thất này có thật là kỳ quái.” Vậy mà nàng cũng nghĩ ra, còn tám mươi tám phòng, làm ăn phát đạt? Trong đầu nàng rốt cuộc có chứa những gì. Chẳng qua… Nàng như vậy cũng có chút đáng yêu.

Thập Thất nhướng mày, nghĩ rằng hắn đang nói đùa, vừa rồi quả thật có chút khoa trương, bởi thế cũng không che giấu mà nở nụ cười phát ra từ nội tâm, nói: “Tứ Vương gia chớ có tức giận. Lời vừa rồi của Thập Thất cũng không giả. Tứ Vương gia quý vì Vương gia, sau này thiếp thất không đến một trăm, hai trăm thì chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười, mà ta cũng đã suy nghĩ kỹ càng nên mới nói tám mươi tám phòng, đó chính là con số may mắn, vốn định nói sáu mươi sáu phòng, nhưng lại thấy quá ít. Không xứng với thân phận của Vương gia. Về phần danh dự của Thập Thất, chỉ sợ đã sớm không có, Vương gia cũng không cần để ý.” Dứt lời, Thập Thất vẫn nhịn không được bật cười, muốn uống một ngụm nước khống chế một chút, ai ngờ, nước đến trong miệng, bởi vì cười, mà phun hết ra! “Ha ha ha ha…” Nàng cũng bội phục sức tưởng tượng của mình. Có lẽ là do trọng sinh, lại có kiểu tâm tình khác, cho nên mới nghĩ ra ý vui đùa như vậy.

“Một trăm, hai trăm?” Hiên Viên Ninh nhướng nhướng mày, sâu trong đôi mắt bắt đầu tản ra tia sáng nhàn nhạt, nhìn Thập Thất, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Kiếp này của bổn vương, một nữ nhân là đủ.”

Tay Thập Thất cầm cái chén khẽ run, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

“Vương gia, vậy thì sau khi trở lại kinh thành, thuộc hạ sẽ lập tức chuẩn bị sính lễ. Sính lễ cho chính phi rất phiền phức, e rằng phải thu xếp một đoạn thời gian, có điều, Phi Kiếm sẽ làm việc hết mình, cho Phi Kiếm ba ngày là có thể chuẩn bị đầy đủ hết. Tuyệt đối sẽ không chậm trễ thời gian, để người khác bàn tán.” Phi Kiếm vừa thấy thời cơ đến, vội vàng bắt lấy, nói ngay. Trong lòng thầm nghĩ: Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, qua khỏi thôn này thì sẽ không có quán trọ nào nữa. Vương gia quá mức cẩn thận, rõ ràng thích người ta như vậy, lại giả bộ không mặn không nhạt, hắn nhìn mà cũng sốt ruột thay, việc này nên mạnh mẽ tiến hành! Vì miễn cho sau này hắn khỏi phải chạy tới chạy lui, một ngày vòng vo qua lại giữa Mộ Dung phủ và vương phủ, tốt nhất là nhanh chóng để Mộ Dung tiểu thư gả lại đây. Cuộc sống của hắn cũng sẽ dễ chịu hơn.

Vốn muốn uống nước để áp chế nỗi khiếp sợ vừa rồi, kết quả bị mấy câu nói của Phi Kiếm mà nàng lại phun hết ra ngụm nước vừa uống! Vừa rồi nàng đúng là đào hố chôn chính mình mà! Biết rõ hai chủ tớ này liên hợp lại hố nàng, nhưng nàng vẫn bị chấn kinh, bèn cười he he hai tiếng: “Ta chỉ vui đùa chút thôi, thế mà hai người cũng ghi thù.” Nhưng mà, câu nói kia của Hiên Viên Ninh đã lưu lại thật sâu trong lòng nàng. Chỉ có một nữ nhân, là đủ.

Kỳ thật có một số việc, biết rõ sao lại như thế, nhưng vẫn nên mơ mơ hồ hồ thì có vẻ tốt hơn, một khi rõ ràng, lưng sẽ phải đeo càng nhiều…

Khóe miệng Phi Kiếm giật giật mạnh hơn: Bình thường Mộ Dung tiểu thư rất là thông minh mà, nhưng sao cứ nói đến chuyện tình cảm, lại ngốc như vậy?! Vừa rồi Vương gia đã nói hết những điều ẩn sâu trong lòng. Trong mắt Vương gia, nữ tử nào cũng là không khí, cho đến khi gặp Mộ Dung tiểu thư…

Vương gia đã rất dụng tâm, vì Mộ Dung tiểu thư, không tiếc đem ván cờ bố trí mười năm, ván cờ không hề có kẽ hở, bố trí lại lần nữa, chỉ vì tiểu thư…

“Chúng ta còn phải ở Kiều Gia Bảo khoảng hai ngày, thương thế của bốn chúng ta cũng không nhẹ, bây giờ rời khỏi đây không phải là cử chỉ sáng suốt, vừa vặn cũng có thể nhân cơ hội trong hai ngày này xem xét tình huống.” Hiên Viên Ninh thu hồi ánh mắt nan giải đặt ở trên người nàng, thật giống như những lời thật lòng vừa rồi của hắn chỉ là đùa vui. Nhưng mà, hắn biết, nàng đã ghi tạc câu nói kia ở trong lòng. Hắn không vội, còn có thể chờ.

Thập Thất gật đầu, thần sắc nghiêm cẩn, “Ừ, vậy ở lại đây hai ngày đi. Có điều, Kiều Gia Bảo có thể ở trong thâm sơn rừng rậm sừng sững không ngã, thì chắc chắn phải có chỗ lợi hại. Chúng ta cũng phải có phòng bị.” Bất cứ nguy hiểm nào cũng đều ở dạng tiềm tàng, làm dự phòng trước sẽ tốt hơn.

“Vì không để cho người của Kiều Gia Bảo nhìn ra manh mối, diễn trò vẫn nên diễn cho trót.” Hiên Viên Ninh nâng chung trà lên, tao nhã thong dong bình tĩnh uống, sau đó trấn định tự nhiên nói, nửa phần đùa giỡn cũng không có.

Thập Thất suy nghĩ nửa khắc, nếu đã giả tạo thân phận, vậy thì, nhất định phải tiếp tục. “Ừm.”

Vừa nghe lời này, Phi Kiếm nãy giờ vẫn đứng ở một bên thổi râu trừng mắt, nay hai mắt chớp chớp, khuôn mặt lạnh lùng kéo banh ra nét cười: Phấn khích nha! Tốt nhất là diễn giả làm thật! Phải công nhận một chiêu này của Vương gia thật đúng là tuyệt, nếu đã diễn cho trót vỏ kịch, đêm nay hai người họ nhất định phải ngủ chung một phòng, khà khà, cái này có khác gì với việc gạo sống được nấu thành cơm đâu….

Mà bàn tay thon dài cầm cái chén của Hiên Viên Ninh thoáng run run, trừ điều này ra cũng không có gì khác thường.

Nam sương phòng – Kiều Gia Bảo

Kiều Linh Nhi thở dài.

Nha hoàn đứng một bên thấy thế, hỏi: “Có việc gì mà tiểu thư lại thở dài?”

“Vị phu nhân của công tử kia là một nữ tử tốt, nhưng mà đáng tiếc lại gả cho một kẻ háo sắc.” Kiều Linh Nhi lại thở dài. Dẫu sao lần đầu tiên nhìn thấy vị công tử kia, nàng cứ tưởng hắn là chính nhân quân tử. Aiz, nhưng lúc nhìn thấy vị phu nhân kia, nhìn thấy nàng ấy tuy rằng đau đớn, nhưng vẫn kiên cường không hé răng, chẳng qua chỉ cau mày, nên gây cho nàng một ấn tượng rất tốt.

Aiz, thật đáng tiếc.

“Nam tử ở bên ngoài đều có ba vợ bốn nàng hầu. Gia đình phú quý có mấy chục phòng thiếp thất cũng không có gì lạ. Dĩ nhiên không giống với Kiều Gia Bảo của chúng ta. Nam tử ở Kiều Gia Bảo cả đời chỉ lấy một người vợ, cho nên tiểu thư mới nhìn không quen. Tiểu thư cũng không cần phải thấy thiệt thòi thay cho vị phu nhân kia. Xuân Nha cảm thấy nàng ấy đã rất hạnh phúc. Vị công tử kia cũng rất sủng ái nàng.” Xuân Nha cười nói.

“Thôi, ý nghĩ của mỗi người không giống nhau. Nếu nàng ấy cảm thấy hạnh phúc, ta có thể nói cái gì.” Kiều Linh Nhi cười khẽ. Chỉ là, lần đầu tiên gặp, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của nam tử kia, cộng thêm nhất cử nhất động đều chứa đựng sự cao quý tao nhã, vẫn khiến nàng không thể nào tin, hắn là một người như vậy.

“Tại tiểu thư quá tốt, luôn suy nghĩ vì người khác. Vừa rồi Xuân Nha đã phân phó, bảo người khác chăm sóc bọn họ. Song, thật sự là đáng tiếc, mười con mãng xà cứ như vậy mà mất mạng.” Xuân Nha thở dài một hơi, kỳ thật mười con mãng xà kia cũng không phải là con vật hung ác gì, chúng nó chỉ công kích người xa lạ. Còn đối với người trong Kiều Gia Bảo của họ, trước giờ chúng vẫn rất ôn hòa..

Kiều Linh Nhi nói: “Sai người an táng chúng nó đi.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.