Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 14: Khúc dạo đầu




“Buông tôi ra! ! Buông tôi ra! !”

Tào Anh Kiệt nằm ở trên ghế sa lon trong phòng đọc sách, liều mạng đẩy ra Lâm Sở Nhai, kêu to: “Cứu mạng !”

“Hôm nay tôi không cưỡng gian cậu, sẽ có lỗi vì từng theo cậu bái lễ kết nghĩa anh em! Cậu dạy vợ như thế nào? Có thể để cho cô ấy như vậy ở trước mặt cha mẹ vợ tương lai của tôi hạ mặt mũi của tôi? Tôi chửi con mẹ cậu!” Lâm Sở Nhai không nói hai lời đè Tào Anh Kiệt xuống ghế sa lon, sau đó liều mạng tháo cà vạt của anh ra, lại cởi tây trang của anh ra, chính là muốn cưỡng gian anh! !

“Buông tôi ra!” Tào Anh Kiệt liều mạng níu chặt áo sơ mi, đưa chân đạp anh.

“Này, đừng đạp em trai, sẽ đoạn tuyệt đường con cái của anh ấy, tương lai bắt con trai của cậu nuôi đấy!” Tô Lạc Hoành ngồi trên ghế sa lon ở đầu này, cười ha ha ha nói.

“Hôm nay tôi muốn làm cho cậu ta làm cho tuyệt đường con cái! Xem cậu ta còn dám ân ái với vợ quên anh em hay không! !” Lâm Sở Nhai muốn đưa tay ra cởi dây lưng của anh, mặt cúi thấp xuống muốn hôn.

“A! ! Không nên như vậy! Thật là ghê tởm!” Tào Anh Kiệt quay đầu, tránh nụ hôn của anh, khóc kêu to: “Không liên quan đến tôi mà! Cô ấy không biết anh thích Nhã Tuệ, chúng tôi cũng không biết, anh thông cảm một chút không được sao? Lão đại, anh cứu mạng ! !”

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt một mình yên lặng ngồi ở ghế sa lon, nhìn mấy người này đùa giỡn giống như đứa bé, liền thở dài, quay đầu đi giả bộ tao nhã.

“Cứu mạng! !” Tào Anh Kiệt liều mạng đẩy Lâm Sở Nhai ra, kêu to: “Tôi nói vợ tôi giúp anh được không?”

Lâm Sở Nhai lập tức dừng lại động tác, cúi đầu nhìn bộ dáng anh uất ức như cô vợ nhỏ, hỏi: “Có thật không?”

“Thật! Thật! Anh buông tôi ra!” Tào Anh Kiệt tức giận đẩy Lâm Sở Nhai ra, sửa lại quần áo, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngồi ở trên đùi của anh, ôm cổ của anh khóc.

“Đi đi đi! !” Trang Hạo Nhiên một tay đẩy anh ra, cau mày nói: “Đừng làm rộn!”

“Làm thế nào? Mọi người nói làm sao bây giờ?” Lâm Sở Nhai lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, căng thẳng nhìn mấy người bọn họ nói: “Mới vừa rồi mọi người không có lưu ý đến, Mạn Hồng nói xong, ánh mắt của dì nhìn tôi, tôi cảm thấy không đất dung thân! ! Vốn cơ hội của tôi cũng rất lớn, nếu không phải bị lão đại anh nhanh chân đến trước. . . . . .”

“Phi! ! Người nào nhanh chân đến trước hả !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, nói: “Tôi đẹp trai, người nào nhìn cũng thích! Dì yêu thích tôi, tôi có biện pháp gì?”

“Cho nên anh chôn vùi anh em! !” Lâm Sở Nhai nhìn anh, hung tợn nói.

“Đi đi! Tôi thật muốn chôn cậu…cậu có thể sống đến hiện tại?” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhàm chán nói.

“Được rồi, cũng đừng làm rộn! Nghĩ biện pháp một chút đi?” Tô Lạc Hoành vẫn hết sức đứng đắn ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh Lãnh Mặc Hàn cũng có chút căng thẳng nói: “Tôi xem xét đánh giá những lời nói của Mạn Hồng vừa rồi, thật ra dì và chú nửa tin nửa ngờ, người già dễ giải quyết, chủ yếu nhất là Quản lý Lưu có ý gì ?”

“Tôi làm sao biết?” Lâm Sở Nhai ngồi tại chỗ, nghĩ tới cũng có chút nản chí.

Trang Hạo Nhiên hí mắt nhìn anh nói: “Cậu không biết, dám vọt tới nhà người ta?”

“Đây không phải là anh ở nơi này sao?” Lâm Sở Nhai lầu bầu nói.

“Tôi ở nơi này liên quan gì tới cậu?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, cao giọng nói.

“Dáng vẻ đáng chết của anh, cha mẹ vợ kia lại không thích à? Chẳng may, anh thành kiểu mẫu, mấy người chúng tôi sống thế nào?” Lâm Sở Nhai nói thật.

“Cũng đúng thế thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhịn cười nói.

“Vậy, anh có biết rõ ràng ý của Quản lý Lưu hay không? Tôi không phải nói biết hoàn toàn, một chút nhỏ. . . . . . Một chút xíu?” Tô Lạc Hoành nhìn anh em nói: “Anh phải biết, con gái nói một câu, tốt hơn con rể nói 100 câu.”

“. . . . . . . . . . . .” Lâm Sở Nhai suy nghĩ một chút, mới có chút khó khăn nói: “Con bé này giống như đối với người nào cũng vậy, cũng cung kính có lễ phép, cười ngọt ngào, khách sạn Á Châu dạy rất tốt. Tôi thật sự nhìn không ra, cô rất tốt với tôi, giống như có chút ý tứ, lại như không có gì.”

“A” Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, mới bật cười nói: “Hiện tại cậu đã ứng nghiệm một câu.”

“Gì?” Lâm Sở Nhai nhìn anh.

“Đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn phải trả giá!” Trang Hạo Nhiên nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa nói ở trong vườn hoa nhỏ, thở dài, mới nói: “Chỉ dựa vào biểu hiện ưu tú trước kia của cậu, một cô gái thích cậu, cũng không dám thích. . . . . .”

Lâm Sở Nhai lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Vậy người kia xử lý thế nào? Mỗi buổi tối, tôi cũng ngủ mười giờ?”

“Thôi thôi thôi! Anh ngủ đủ 24h hay không, Quản lý Lưu cũng băn khoăn!” Tô Lạc Hoành nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Bây giờ quan trọng nhất chính là làm rõ tâm ý của Quản lý Lưu, có mấy phần tâm ý, có ý phát triển tiếp với anh hay không, bắt đầu hôm nay cũng đừng mập mờ nữa, làm chuyện trong sáng một chút đi !”

Lâm Sở Nhai giống như một đứa bé bị thương, ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành, nói: “Thật có thể không?”.

“Không nhất định !” Tô Lạc Hoành hiểu phụ nữ, cười nói: “Tục ngữ có nói ba người đàn bà trở thành cái chợ, mới vừa tôi thấy mấy người các cô tiến vào, đoán chừng là tán gẫu chuyện này, thật ra tiến vào, tôi lại không lo lắng Mạn Hồng, cô ấy là người từng trải qua mưa gió, đối với đàn ông có chút hiểu biết, hiện tại tôi lo lắng nhất chính là một người!”

“Người nào! ?” Bọn Lâm Sở Nhai cùng nhau hỏi.

Tô Lạc Hoành xấu xa cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tiểu Đường!”

“Cậu lo lắng Tiểu Đường, nhìn tôi làm gì?” Trong lòng Trang Hạo Nhiên giật mình, chuyện này, anh không muốn, tính không đếm xỉa đến, quay đầu đi!

Tô Lạc Hoành lại gần bên cạnh Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt như xong việc, cười nói: “Lấy cá tính đơn thuần của Tiểu Đường, dĩ nhiên hi vọng Quản lý Lưu có thể gả cho đàn ông tốt, mới vừa đi ra ngoài chính là tán gẫu chuyện này chứ?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn anh.

Tô Lạc Hoành nhịn cười nhìn anh, nheo mắt nói: “Nói! ! Mới vừa có bán anh em hay không? Có nói một câu không tốt hay không?”

“Không có!” Trang Hạo Nhiên thật lòng nói.

“Thật?” Lâm Sở Nhai nhìn anh, không tin!

Trang Hạo Nhiên muốn giơ chân đạp anh! !

“Vậy ở trước mặt của Khả Hinh, anh thuyết phục nói tốt cho Sở Nhai, cũng thuận tiện khuyên nhủ Khả Hinh!” Tô Lạc Hoành nghĩ kế nói: “Đường Khả Hinh luôn nghe lời anh.”

“Tại sao tôi phải khuyên ?” Trang Hạo Nhiên xoay người, không biết xấu hổ nói.

“Tại sao là anh?” Lâm Sở Nhai lập tức nhào tới trước mặt của anh, tức giận kêu to: “Tôi làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, hôm nay tôi muốn một cô vợ, anh không chịu giúp một tay?”

“Nếu là người khác không hề gì!” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, khó xử nói: “Đây chính là Quản lý Lưu, một cô gái rất đơn giản, trải qua kinh nghiệm tình trường như cậu à? Đừng bảo là Khả Hinh không tin cậu, tôi cũng không tin cậu! ! Chính cậu tin tưởng mình sao? Mỗi ngày sáng trưa tối thay, xe nào cũng chạy qua cậu có mới nới cũ à?”

“Sau này tôi không lái xe được chưa? Sau này tôi lái máy bay! !” Lâm Sở Nhai tức giận nói: “Xe có thể đánh đồng với phụ nữ sao? Tôi thích cô ấy đến bây giờ hơn nửa năm rồi, ngay cả tóc của cô ấy tôi cũng không dám chạm! Thật sự cẩn thận quý trọng nâng niu cô ấy! !”

Trang Hạo Nhiên có chút không tin, cười nhìn anh, lại im lặng.

“Thật! Tôi vì Nhã Tuệ, tôi có thể buông tha cả rừng rậm!” Lâm Sở Nhai lại nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to.

***

“Tôi không tin, Lâm phó tổng sẽ vì một thân cây buông tha cả rừng rậm!” Đường Khả Hinh đè Nhã Tuệ trên ghế sa lon tại mép giường, hết sức nghiêm túc và căng thẳng nhìn cô!

Tiểu Nhu cầm quả táo, vẻ mặt không hiểu, ngồi ở trên ghế sa lon, trợn to hai mắt nhìn bọn họ.

Trần Mạn Hồng cũng ôm vai, ngồi ở trên giường, vẻ mặt ngậm bút nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ đỏ mặt ngồi ở trên ghế sa lon, liếc về phía Đường Khả Hinh, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám nói.

“Trời ạ. Sẽ không thật thích chứ? Dù là thích, cũng sẽ không yêu có đúng hay không? Dù là yêu, cũng sẽ không rất yêu đúng không?” Đường Khả Hinh nhìn cô, thật căng thẳng hỏi.

“Tôi . . . . .” Nhã Tuệ nghe lời này, im lặng cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Nhã Tuệ! Lâm phó tổng thật không được! Tôi không có nói anh ấy không tốt, nhưng chị suy nghĩ một chút, bên cạnh anh ấy thật sự có rất nhiều rất nhiều phụ nữ? Bọn họ không phải em gái nhỏ thì là ngôi sao lớn, đoán chừng trong di động của anh ấy có tên hơn ngàn cô gái! Chị dám ở nên đàn ông như vậy không? Như vậy là đào hầm chôn mình!” Đường Khả Hinh căng thẳng nói.

“Không có nghiêm trọng như vậy chứ?” Trong lòng của Nhã Tuệ có chút lo sợ nói.

“Chị suy nghĩ một chút đi? Bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi chỉ có một phụ nữ, tôi đã sống không bằng chết, chị thì sao?” Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn bạn thân kêu to.

“Ôi, ôi!” Trần Mạn Hồng nhìn sang, cười nói: “Đó là tình huống không giống nhau, Tổng Giám đốc Tưởng là một trong muôn ngàn! Nếu bây giờ Khả Hinh cô ở bên Tổng Giám đốc Tưởng, cũng có thể là một trong muôn ngàn!”

“Hiện tại Lâm Sở Nhai cũng một trong muôn ngàn.” Đường Khả Hinh vẫn rất căng thẳng nói!

“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ là người đơn giản, nghe lời này, thật có chút không có chủ ý nhìn Đường Khả Hinh.

“Nếu như chị không tin, chị hỏi Tiểu Nhu một chút!” Đường Khả Hinh mang dáng vẻ ngây thơ đơn thuần tới hỏi: “Tiểu Nhu, nếu như Lâm phó tổng theo đuổi cô…cô chấp nhận anh ấy sao?”

Tiểu Nhu lập tức trợn to hai mắt, nhìn Nhã Tuệ, suy nghĩ một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Không muốn! Có mấy lần ở phòng ăn, tôi nhìn thấy anh ấy ôm hôn cô gái thật trẻ tuổi!”

Mặt của Nhã Tuệ lập tức đỏ, có chút bị thương.

“Chị nghe chưa!” Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn Nhã Tuệ.

“Này này! Hỏi đầu khoai tây này làm gì?” Trần Mạn Hồng mỉm cười đi tới, nói: “Thực tế mà nói, thật ra bốn cấp dưới của Tổng Giám đốc Trang cũng không tệ. Thật, rất chăm sóc người, rất có nghĩa khí, chồng tôi chính là một ví du. Nhưng Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, hai người này thật sự là quá ham chơi. Đàn ông đi chơi, có một loại theo thói quen, anh ấy dưỡng thành thói quen này, rất khó từ bỏ. Nhưng ham chơi có hai loại, một loại thật sự ham chơi, một loại đi ra ngoài cùng anh em chơi đùa, chuyện này không thể tránh được nha, có lúc Anh Kiệt cũng đi, nhưng có một loại thật sự hướng đến phụ nữ. Lâm phó luôn là thuộc loại phía sau. . . . . . Nhã Tuệ, tôi và cô làm bạn bè nhiều năm, tôi hiểu tâm tư của cô, đoán chừng cô rất thích phong lịch sự của anh ấy, phụ nữ đều rất thích. Nhưng thật lòng muốn chọn đàn ông để sống phải. . . . . . Quy củ một chút.”

Đường Khả Hinh lập tức xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ! !

Nhã Tuệ im lặng không nói, ngồi tại chỗ, nghĩ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, từ lúc Đường Khả Hinh bị đâm một dao thiếu chút nữa mất trái tim, người đàn ông này vẫn ở bên mình, cho đến khi Khả Hinh ra khỏi nước, anh càng cẩn thận tinh tế chăm sóc, nhưng chính xác trong khoảng thời gian này, vẫn không có gián đoạn lui tới với phụ nữ . . . . . .

Vốn chỉ yêu thích riêng, nhưng sau khi hiểu tâm ý của anh, lại thành chuyện phiền lòng của hai người.

Nhã Tuệ im lặng.

“Cô suy nghĩ cho rõ ràng, hoặc là từ chối, hoặc là tiếp nhận, tóm lại không thể đi con đường ở giữa, đây là giày vò nhất.” Trần Mạn Hồng nhìn cô, thật lòng nói.

Nhã Tuệ nghĩ tới những lời này, Đường Khả Hinh cũng im lặng nghĩ tới những lời này. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.