Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Chương 10: Nàng tổng kết đạo làm người




Từ kinh thành tới Giang Nam nếu ra roi thúc ngựa cũng phải mất hơn một tháng. Khi Mai thị tới kinh thành thì đã là tháng tư.

Mai thị mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng không biết là do khí hậu Giang Nam biết dưỡng người hay là do bà ta có bí thuật dưỡng nhan mà vẫn giữ được vẻ xinh đẹp như thời xuân sắc, đặc biệt là khi ở trên giường, dáng vẻ thướt tha của bà ta quả thực đã áp đảo tất cả đám phi tần trong cung.

Rất nhanh sau đó, Cảnh Nam Thiên liền xác định Dư Thanh là con ruột của mình. Ông ta liền sai lễ bộ làm các thủ tục phong Dư Thanh là Kiến vương, đồng thời để Mai thị ở trong cung và phong làm quý nhân.

Sau khi Dư Thanh được phong vương, những người khác thì không nói làm gì, Ôn thị lại sợ tới mức nhũn cả chân. Khi tiến cung gặp Tống Ý Thiền, bà ta liền thì thầm, “Ý Thiền, dì có lẽ đã hại con rồi!”

Tống Ý Thiền giữ chặt lấy Ôn thị và gấp giọng hỏi, “Dì đã làm gì thế?”

Ôn thị nhìn trong phòng không có người mới kề tai Tống Ý Thiền nói nhỏ, “Lúc trước khi Trần thị trung tìm thấy chúng ta và đồng ý ra mặt giúp chúng ta về sống ở Hầu phủ, dì vốn biết phu nhân là người lợi hại không phải dễ đối phó, chỉ sợ sau khi vào Hầu phủ chúng ta sẽ bị hại, mà con lại xinh đẹp, cũng từng này tuổi rồi, nếu cứ ở bên ngoài cũng khó đảm bảo không xảy ra chuyện gì, nghĩ trước nghĩ sau dì mới quyết định đưa con vào Hầu phủ. Mặc dù là thế nhưng dì rốt cuộc vẫn lưu lại chút chuẩn bị để đề phòng bất trắc sau này. Khi đó dì nghĩ có thể dùng nó để đối phó với phu nhân hay đối phó với người của Hầu phủ cũng được, trong lòng có oán hận nên chỉ nghĩ nếu phu nhân gây bất lợi cho chúng ta, dì cũng sẽ khiến phu nhân sống không yên ổn. Vì vậy dì mới viết chuyện lão Hầu gia đùa giỡn Khương quý phi vào giấy rồi cất vào trong hà bao và giao cho Dư Thanh bảo quản. Dì còn nói nếu có ngày mẹ con ta xảy ra bất trắc thì nhờ cậu ta mở hà bao đó ra.”

Ôn thị đã nghĩ, một khi Dư Thanh mở hà bao ra, nếu còn nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, hắn sẽ vì bọn họ làm ra vài việc, còn nếu muốn cầu một ít phú quý, hắn cũng có thể dùng thứ này để uy hiếp La phu nhân.

Tống Ý Thiền nghe xong lập tức kinh hãi, “Dì đang sợ Dư Thanh sẽ sớm mở hà bao ra và đem chuyện này nói cho Hoàng thượng biết để lật đổ Hầu phủ Trấn Vũ và Khương quý phi sao?”

Hiện Thái tử đang chuẩn bị cưới Tống Ý Bội làm thái tử phi, Cảnh Thế Viêm lại cưới Tống Ý Châu, Tống Ý Thiền thì đã tiến cung. Nếu Hoàng thượng muốn trị tội Hầu phủ Trấn Vũ thì Thái tử và Cảnh Thế Viêm khẳng định sẽ bị liên lụy, mà Cảnh Thế Đan và Khương quý phi cũng không thoát được. Đến lúc đó, Dư Thanh được sự ủng hộ của Công chúa Trường Tín sẽ một mình vẫy vùng.

Ôn thị ân hận nói,”Dì không nên vì muốn đối phó với phu nhân mà đem hà bao giao cho Dư Thanh. Ai mà ngờ Dư Thanh lại là hoàng tử chứ?”

Tống Ý Thiền lại ôm một tia hy vọng, “Dì à, dì đi tìm Dư Thanh đi. Có lẽ anh ta còn chưa mở hà bao ra đâu. Dì chỉ việc lấy lại hà bao là sẽ không có chuyện gì nữa rồi.”

Ôn thị lắc đầu, “Dư Thanh là người thông minh. Một khi biết mình là hoàng tử, cậu ta chắc chắn sẽ mở hà bao và dùng nó làm nhược điểm để gây khó dễ cho chúng ta.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tống Ý Thiền sốt ruột đến độ trên mặt toát mồ hôi.

Ôn thị nghiến răng nói, “Việc này quá mức trọng đại, không làm sao được, ta chỉ có thể bàn bạc với tiểu Hầu gia thôi.”

Sau khi rời khỏi cung, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, lại biết Dư Thanh hiện đang ở tạm trong phủ của Công chúa Trường Tín, Ôn thị liền mượn danh nghĩa của Tống Ý Mặc để hẹn Dư Thanh ra quán rượu gặp mặt.

Dư Thanh tưởng Tống Ý Mặc muốn gặp hắn liền tới quán rượu như ước hẹn. Khi thấy Ôn thị, hắn cũng không bất ngờ mà chỉ cười nói, “Ôn thục nhân có chuyện gì vậy?”

“Bái kiến Kiến vương điện hạ!” Ôn thị trông thấy Dư Thanh thì hơi hối hận. Nếu sớm biết Dư Thanh là hoàng tử thì lúc trước bà ta đã mắt nhắm mắt mở gả Tống Ý Thiền cho hắn rồi. Nếu vậy thì giờ Tống Ý Thiền đã là vương phi, nàng ta không cần ở trong cung tranh giành một lão hoàng đế với cả đám người nữa.

Hai người vừa ngồi xuống, Ôn thị cũng không quanh co mà đi thẳng vào đề, “Lúc trước khi hai mẹ con tôi vào ở trong Hầu phủ, tôi có tạm để một cái hà bao ở chỗ Kiến vương điện hạ. Hiện giờ mẹ con tôi không còn lo lắng nữa nên muốn xin Kiến vương điện hạ trả lại hà bao ạ.”

Dư Thanh liếc mắt nhìn Ôn thị một cái rồi nói, “Lần này ta được Hoàng thượng nhận về ít nhiều cũng là nhờ Công chúa Trường Tín. Vì vậy ta đã đem mọi chuyện biết được nói cho Công chúa nghe, hà bao cũng đã đưa cho Công chúa bảo quản thay. Ôn thục nhân muốn lấy lại thì đợi ta về nói với Công chúa rồi mới trả lại cho bà được. Có điều, Ôn thục nhân có muốn lấy hà bao về cũng vô dụng, bên trong hà bao đã không còn gì nữa rồi.”

Sắc mặt của Ôn thị lập tức trở nên trắng bệch. Bà ta hỏi, “Ngài đã mở hà bao rồi sao?”

Dư Thanh thấp giọng nói, “Đó là ý của Công chúa.”

“Các ngài muốn thế nào?” Ôn thị hỏi.

Dư Thanh thở dài, “Ôn thục nhân, tính tình ta thế nào bà cũng biết rồi đấy. Nhưng ta đang ở trong phủ của Công chúa, mọi việc đã không còn do ta làm chủ nữa rồi.” Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi.

Ôn thị im lặng ngồi đó một lát mới hồi phủ. Vừa mới trở về, hỏi thăm được Tống Ý Mặc đã trở về từ xưởng dệt may, bà ta liền lập tức tới gặp.

Sau khi nghe Ôn thị kể lại mọi chuyện, Tống Ý Mặc lập tức quăng cái chén trong tay xuống đất. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng, “Dì đã vào phủ thì vinh cùng vinh, khổ cùng khổ, dì việc gì phải để Dư Thanh nắm được nhược điểm trong tay, để anh ta nắm được tất cả mọi người chúng ta?”

Ôn thị khom người dập đầu nói, “Việc này quả thực là do tôi hồ đồ. Chỉ xin tiểu Hầu gia mau chóng nghĩ cách giúp cho.”

“Dư Thanh thì chẳng nói làm gì, nhưng Công chúa Trường Tín đó là loại người nào? Nhược điểm của chúng ta đã ở trong tay bà ta, bà ta còn để yên cho chúng ta hay sao?” Tống Ý Mặc muốn tiếp tục quở trách Ôn thị nhưng cũng biết có trách cũng vô ích. Sau một lúc lâu nàng mới mệt mỏi bảo Ôn thị lui ra, “Dì cứ về đi, để tôi nghĩ thêm đã.”

Sau khi Ôn thị rời khỏi với tâm trạng thấp thỏm bất an, Tống Ý Mặc liền tới gặp Hoàng ẩn sư và kể lại chuyện vừa rồi.

Hoàng ẩn sư vuốt râu nói, “Chuyện đã vậy, Hầu phủ Trấn Vũ các người còn phòng bị Khương quý phi làm gì nữa, sao không hóa thù thành bạn mà kết hợp với nhau? Cứ làm theo lời ta nói, nếu Hầu phủ Trấn Vũ và Khươn quý phi hòa giải, hai bên cùng thống nhất lời khai và nghĩ ra một biện pháp chu toàn, vả lại, lão Hầu gia dù sao cũng đã qua đời, nếu Hoàng thượng không có ý định lật đổ Hầu phủ Trấn Vũ thì chắc chắn sẽ không truy cứu nữa đâu.”

Tống Ý Mặc có chút do dự. Khi rời khỏi thư phòng, nàng liền tới gặp La phu nhân và kể lại chuyện này.

La phu nhân vừa nghe xong liền định sai người gọi Ôn thị tới đánh cho mấy trượng. Tống Ý Mặc một mực cản lại. Nàng cười khổ, “Mẹ bớt giận! Hiện giờ có đánh dì cũng vô ích, chúng ta vẫn nên mau chóng nghĩ cách cứu vãn chuyện này thì hơn.”

Ngày hôm sau, Tống Ý Mặc hẹn gặp Cảnh Thế Đan và đem chuyện trước đây kể rõ lại đầu đuôi ngọn ngành cho hắn biết.

Sau khi biết chuyện Khương quý phi oán hận Hầu phủ Trấn Vũ là vì trước đây Tống Khản đã cố tình đùa giỡn với bà, Cảnh Thế Đan cũng nhất thời có chút tức giận. Hắn đập bàn mắng, “Cha ngươi cũng lớn mật thật, lại dám…” Nói đến đây, hắn bỗng vươn tay nâng cầm Tống Ý Mặc lên rồi cúi đầu nói, “Cha nợ con trả, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Tống Ý Mặc hất tay Cảnh Thế Đan ra, vẻ mặt lập tức sa sầm. Nàng hừ lạnh rồi nói, “Huệ vương điện hạ, việc này có liên quan tới hai phủ, xin ngài nghiêm túc nói chuyện!”

Cảnh Thế Đan thu tay lại và đi đến bên cửa sổ. Hắn thở dài, “Nếu là thời điểm mẫu phi được sủng ái, phụ hoàng mà nghe được việc này chắc sẽ sinh lòng đố kỵ mà lạnh nhạt với mẫu phi, cũng sẽ tiêu diệt Hầu phủ Trấn Vũ các người. Nhưng hiện giờ phụ hoàng đã có tuổi, cũng đã có niềm vui mới, vả lại cha cậu cũng đã qua đời, phụ hoàng có nghe nhắc tới việc này cũng sẽ không giận dữ như trong tưởng tượng của các người đâu.”

Tống Ý Mặc hỏi, “Vậy ngài nói chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Cảnh Thế Đan trả lời, “Chị hai cậu chẳng phải đang được sủng ái sao? Bảo cô ta đem việc này nói cho Hoàng thượng biết và xin Hoàng thượng xử nhẹ là được. Những chuyện khác thì không sao, nhưng Hoàng thượng hận nhất là bị người khác lừa gạt. Nếu nói thật ra rồi sau này phụ hoàng điều tra ra sự tình, phụ hoàng có lẽ sẽ không truy cứu đâu.”

Hầu phủ Trấn Vũ đã bị chuyện này gây sức ép trong nhiều năm, hiện giờ khi nghe Cảnh Thế Đan nói thế, cảm thấy mọi chuyện dường như có thể được giải quyết một cách nhẹ nhàng, Tống Ý Mặc rốt cuộc nghi hoặc hỏi lại hắn, “Hoàng thượng thực sự sẽ không tức giận chứ?”

Cảnh Thế Đan cười nói, “Hoàng thượng đột nhiên nhận một đứa con từ bên ngoài trở về, lại để cho đứa con đó ở trong phủ của Công chúa Trường Tín, hơn nữa còn phong cho Mai thị làm quý nhân, đối với đám phi tần đã có con trong cung, Hoàng thượng chỉ e đang có chút áy náy. Chúng ta thừa dịp mà nói chuyện này ra, Hoàng thượng có tức giận cũng sẽ không nổi nóng đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.