Thông tin truyện

Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Nguồn:

DĐ Lê Quý Đôn

Trạng thái:

Full
Đánh giá: 6/10 từ 122 lượt
Thể loại: Trùng sinh, Đồng nhân, nam sủng nữ, nữ ngược tâm nam
Beta: Liễu Nhược Giang, Trương Thiên Tuyết, Mộ Dung Thiên Phi
Nguyên tác: Hoa tư dẫn chi Tận kiếp phù du

“Nhân sinh như mộng
Tận kiếp phù du.”


Kiếp trước nàng yêu hắn, bản thân lại cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không còn cầm đao thương trên sa trường, nàng học cách trở thành nữ tử khuê phòng, vì hắn chăm con dưỡng cái. Đổi lại, hắn lạnh lùng, tàn nhẫn với nàng. Tay nàng là do hắn phế, con nàng chết hắn lại ung dung mà ôm ấp nữ nhân khác. Hắn đối với nàng mãi mãi cũng vô tâm. Cuối cùng, nàng chọn cách ở trong mộng ảo, bỏ mình, ra đi không vương vấn gì với hắn.

Kiếp trước hắn tuyệt tình, ngoan độc với nàng, hết lần này đến lần khác khiến nàng sống trong đau khổ, thương tâm mà chết. Mãi đến khi bức màng bí mật được hé lộ, hắn ân hận thì đã muộn. Thì ra người cứu hắn là nàng, người hắn đánh mất trái tim cũng là nàng nhưng hắn lại ngu ngốc không chịu thừa nhận. Hình bóng nàng đã sớm đi vào tâm hắn, bén rễ ở đó. Khi hắn hiểu được thì đã muộn. Sống không thể bên nàng thì hắn nguyện đoàn tụ cùng nàng nơi chính suối. Vạn tiễn xuyên tâm, hắn tử trận sa trường. Nếu có kiếp sau chỉ mong một đời một kiếp một đôi, chỉ nguyện làm uyên ương liền cánh không nguyện thành tiên, để hắn có cơ hội bù đắp cho nàng, yêu thương nàng lần nữa.

Nhưng thế sự vô thường, nghịch thiên trọng sinh kiếp này hắn quyết không phụ nàng cũng muốn nối lại duyên tình dang dở kiếp trước.
Nhưng sự việc liệu có còn như trước kia, nàng có còn như trước kia, có còn yêu hắn nữa không?

♪ Đoạn ngắn 1: Lập giao ước đêm động phòng

Tống Ngưng một thân giá y đỏ thẫm, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Ngạn

“ Thẩm Ngạn ta có chuyện muốn nói với ngươi”

Nàng như vậy khiến Thẩm Ngạn không khỏi nhíu mi:

“Chuyện gì?”

Hắn bước đến gần nàng, đây là lần đầu hắn nhìn nàng mặc giá y xinh đẹp động lòng người như vậy, nội tâm lại bất an.

“ Thật ra cũng không có gì, ta biết ngươi có đã sớm có người trong lòng mà ta  cũng không muốn làm tiểu tam chi bằng ta cùng ngươi làm một giao ước như thế nào?”

Nàng nhìn sắc mặt đen hơn đêm của hắn thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“ Giao ước?” Thẩm Ngạn mím môi nhìn nàng, hai tay trong tay áo nắm chặt đến nỗi khớp cũng trắng bệch. Tống Ngưng nhìn hắn thêm vài lần mới nói tiếp:

“ Ừm… Liễu Thê Thê là người trong lòng ngươi ta đây không muốn vô sỉ như vậy cướp vị trí chính thê của nàng. Nhưng là hiện tại ta tạm thời ở lại phủ tướng quân. Sau một thời gian nữa, ngươi viết hưu thư cho ta rời đi. Đến lúc đó ngươi đi cầu độc mộc của ngươi ta đi đường lớn của ta. Ta có thể tìm một nam nhân thật lòng thương ta mà ngươi cũng được toại nguyện cùng người kia nha…” 

Hiện tại nàng đang mơ tưởng đến niềm vui ngao du sơn thủy cùng tình lang mà không biết rằng tâm hắn đang đau đớn, thống khổ. Không được, tuyệt đối không được, cho  dù đem nàng nhốt lại hắn cũng quyết không để nàng rời khỏi hắn lần nữa. 

“ Không thể được” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

♪ Đoạn ngắn 2: Ghen với tiểu tam

“ Hai người các ngươi là đang làm cái gì, hả???”

Thẩm Ngạn cơ hồ tức giận muốn ngất xỉu, đây là cái tình cảnh khốn kiếp gì đây a! Hắn vốn vừa thắng trận liền ngày đêm không ngừng thúc ngựa trở về, hắn nhớ nàng đến phát điên rồi. Cư nhiên… cư nhiên đến nơi vừa vào phủ đã cho hắn nhìn thấy một màng nàng đang “ hồng hạnh xuất tường” đi “ trêu hoa ghẹo nguyệt”. Tay của nam nhân kia đang vòng qua eo nhỏ của nàng, thân thể hai người  lại sát nhau gần như không một khe hở a. Thẩm Ngạn càng nhìn càng tức, lửa giận bùng phát, hắn còn chưa được ôm nàng đó, cái tên nam nhân kia dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi của nàng chứ. Khốn kiếp, dựa vào gương mặt đẹp một chút, thân thế cao hơn hắn một chút mà muốn cướp nương tử của hắn sao, ngươi mơ đi, cho dù tạo phản hắn cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.

♪ Đoạn ngắn 3: ghen với tiểu tứ

Thẩm Ngạn lần đầu làm điểm tâm muốn đem cho A Ngưng của hắn nếm thử. Nhưng vừa đến cửa liền nghe  thấy tiếng nói cười “mờ ám” từ bên trong truyền ra 

“ Đừng… Ngươi nhanh như vậy làm gì a..”

“ Ha…ha…tại ngươi chậm thôi a” một giọng nam trầm thấp dễ nghe

“ Ngươi còn cười nữa, ta bỏ mặc ngươi”

“ Ha…ha…được rồi, tiếp tục”

( đoạn này thử sự “trong sáng” của mọi người chứ ta rất trong sáng a)

Thật sự nghe không được nữa, Thẩm Ngạn sắc mặt âm trầm, khí lạnh lan tỏa toàn thân, hùng hổ mang một thân sát khí đá cửa vào. Cửa vừa mở, Thẩm Ngạn nhìn tình cảnh bên trong lãnh khí càng dày đặc hơn. Chỉ thấy Tống Ngưng đang cùng cái tên thần y họ Nam Cung chết tiệt kia đang ngồi sát nhau, tay của ‘hắn’ còn ôm vai Tống Ngưng, hai người đang cùng xem một quyển sách. Thẩm Ngạn thật sự không thể nhìn được nữa, đặt mạnh đĩa bánh lên bàn, đưa tay kéo Tống Ngưng về phía mình, tách hai người ra. Nhìn cánh tay lúc nãy ôm vai Tống Ngưng cứng đờ trên không trung, Thẩm Ngạn nhướng mày cười đắc ý với Nam Cung Diệp Thần.


* Thông báo văn án có MỘT SỐ yếu tố lừa tình mong cân nhắc trước khi đọc*
...

Bình luận truyện