Nương Tử Bán Thân

Chương 46




Lý Bình Chu đại nhân ngã dập mặt, suýt nữa đã lệch sống mũi. Ngự y xem qua, thoa chút dược trị thương, Minh Trạm đặc biệt phái người nâng kiệu đưa Lý đại nhân hồi phủ, còn ân cần phân phó Thái y mỗi ngày tái khám cho Lý đại nhân.

Trong cung cửa nhiều lại cao, Minh Trạm thì vô tư, hắn tuổi trẻ, xưa nay luôn loắc choắc, cứ thích nhảy vượt rào.

Tiễn bước Lý đại nhân thích làm nũng, Minh Trạm xoay người quay về Chiêu Nhân cung tìm Phi Phi nhà hắn dùng ngọ thiện, đương nhiên là cùng ăn với Phượng Cảnh Kiền. Minh Trạm cầm đũa bạc, vẻ mặt thổn thức cảm thán, “Lý đại nhân té dập mặt, hầy, nhìn hắn đã từng tuổi này rồi, hóa ra lại thích nhảy nhót như vậy, đi đường cũng không cẩn thận, hôm nay còn bày đặt làm nũng với ta nữa.”

Phượng Cảnh Kiền bất chợt bị sặc một trận.

Minh Trạm không tiếp tục cảm khái cho Lý đại nhân thích nhảy nhót lại ýa lŕm nũng kia nữa, vội vŕng vỗ ngực thuận khí cho lão cha, Nguyễn Hồng Phi đưa lại bát canh, Minh Trạm vội vàng đưa cho Phượng Cảnh Kiền uống, lúc này mới bớt sặc, còn nói với Minh Trạm, “Lý Bình Chu là người ngay thẳng, ngươi đừng trêu hắn.”

“Làm gì có?” Minh Trạm tỏ ra oan uổng, “Ta rất thích Lý lão thái thái, Lý đại nhân cũng rất thú vị. Bất quá Lý lão thái thái là người khả ái, khéo léo, vì sao lại dạy ra một nhi tử ngay thẳng như ruột ngựa như vậy cơ chứ?”

Tâm tình của Nguyễn Hồng Phi không tệ, gắp miếng cá nạc cho Minh Trạm ăn, cười nói, “Chuyện này có gì đâu mà kỳ lạ, chẳng phải tính cách của ngươi cũng không giống mẫu thân của mình hay sao?” Đương nhiên là mạnh hơn hẳn tiểu tiện nhân gấp ba lần rồi. Xưa nay Nguyễn Hồng Phi cho rằng Minh Trạm là kỳ tài trong hoàng thất, mấy đời lão Phượng gia rốt cục rơi vào tay của Minh Trạm.

Sau khi trải qua buổi ngọ thiện trong bầu không khí hòa bình thì Minh Trạm liền cùng Nguyễn Hồng Phi đi nghỉ trưa.

Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi khẽ cong cong, hàm chứa ý cười, còn giúp Minh Trạm thoát y cởi đai lưng, Minh Trạm nhìn hắn một cái, “Có chuyện gì tốt hay sao?”

“Đại tiện nhân vừa uống bát canh a!” Chính là bát canh mà hắn đưa cho tiểu mũm mĩm đút cho đại tiện nhân uống cho bớt sặc.

Minh Trạm “A?” một tiếng, nháy mắt mấy cái.

Giấc ngủ trưa của Minh Trạm cũng nổi danh như việc mỗi ngày hắn đến Trấn Nam Vương phủ từ sáng sớm và tối khuya để thỉnh an Vệ vương phi, mặc kệ sấm sét trời mưa, chỉ cần trời chưa sập xuống thì giữa trưa Minh Trạm phải ngủ bù một canh giờ.

Hai người nằm dính chặt ỉ ôi một chỗ trên nhuyễn tháp bằng gỗ hoa lê, Minh Trạm cầm lấy một miếng bánh nhâm nhi, nghe Nguyễn Hồng Phi kể chuyện đế đô, “An Định Hầu thật sự đã trở về, còn dẫn theo hai tiểu thiếp tuổi thanh xuân ở Dương Châu, cả hai đều đang có thai. An Duyệt công chúa suýt nữa đã giận đến ngất xỉu, thẳng tay đấm An Định Hầu một trận, đánh đến mức mặt mũi sưng cả lên.”

Nguyễn Hồng Phi có vài phần thổn thức, “Khi xưa, lúc An Định Hầu còn trẻ cũng là tài tử nổi danh đế đô, hầy, đáng thương là bị con cọp cái An Duyệt công chúa nhìn trúng, đã từng tuổi này, cũng đã làm gia gia của người ta, vậy mà còn bị nạn kiếp như vậy.”

“Thảo nào khi ta hỏi Trịnh Khai Tuấn thì hắn nói chuyện ấp a ấp úng.” Minh Trạm vui vẻ, “Phụ hoàng còn nói lúc đầu người mà An Duyệt công chúa thích chính là phụ vương. Nếu lúc trước An Duyệt công chúa gả cho phụ vương thì e rằng Ngụy phi đã sớm bị nàng đánh chết rồi.”

Nguyễn Hồng Phi cười nhạo, “Thật sự là ngốc nghếch, ngươi không biết Vĩnh Ninh Hầu phủ là phủ đệ như thế nào à, lão Vĩnh Ninh Hầu ở thời Tiên đế là tam đốc Chiết Mân nhị đốc Hoài Dương. Tuy An Duyệt công chú trước kia là Quận chúa, dù sao cũng chỉ là một cô nữ mất cha. Tiểu tiện nhân cha ngươi khôn khéo cỡ nào, chưa bàn đến tính tình đã sớm lộ ra là mẫu dạ xoa của An Duyệt công chúa, cho dù nàng dịu dàng ôn nhu thì tiểu tiện nhân cha ngươi cũng không thể bỏ qua Vĩnh Ninh Hầu phủ để đi chọn một Quận chúa hư danh đâu.”

“Còn có nguyên nhân như vậy nữa à?” Minh Trạm ngoáy ngoáy lỗ tai, phản ứng có chút chậm chạp, “Hầy, đánh nhau mà còn trì hoãn chính sự của ta nữa, thật là. Mặc kệ hắn có bị đánh thành đầu heo hay không, sáng mai vẫn gọi An Định Hầu vào cung.”

“Còn tin tức gì nữa không?”

“Ừm, Tam công tử của nhà Từ Tam làm một con diều lớn, đứng trên vân tháp của Thiên Kỳ tự mà nhảy xuống đất, trùng hợp có gió lớn, bị thổi lên đại thụ, suýt nữa té gãy chân.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nghe nói Từ Tam trở về thẳng tay đánh Tam công tử một trận, lúc này còn chưa thể dậy nổi, nếu không thể dự thi ân khoa mùa xuân sắp tới thì sẽ bị đuổi về quê học hành.”

Minh Trạm hỏi, “Nhà Từ Tam có mấy đứa nhỏ?”

“Bốn nam ba nữ.” Nguyễn Hồng Phi cười, “Lão đại nhà hắn xuất thân là tiến sĩ, ở Hàn Lâm viện được ba năm, hiện tại đã ra ngoài. Lão nhị mấy năm trước đùa giỡn dân nữ bị Đỗ Như Phương bắt lấy, phạt trượng một trận, Từ Tam sợ hắn gây chuyện nên đuổi về quê. Còn tên nhảy tháp là lão tam.”

“Nghe nói nhạc phụ của Từ Tam xuất thân là thợ mộc ở Giang Nam, sau đó Từ Tam công thành danh toại trở nên phú quý, đương nhiên sẽ không bạc đãi nhạc gia. Bất quá nhạc phụ của hắn sợ mất nghề truyền thống, tử tôn đều không ai chịu học, vì vậy hắn liền truyền cho tam ngoại tôn.” Nguyễn Hồng Phi buồn cười, “Từ đó vị tam công tử này rất mê xảo kỹ, một lòng một dạ muốn làm Lỗ Ban thứ hai. Bất quá năm trước tam công tử đỗ cử nhân, vì vậy năm nay cũng phải tham gia ân khoa.”

“Không thể nào, vì chuyện quan chủ khảo mà Từ Tam đã mắng Lý làm nũng chừng nửa canh giờ.” Minh Trạm nói, “Nếu hắn làm chủ khảo thì nhi tử của hắn sẽ mất cơ hội đứng đầu bảng. Lão Âu Dương còn mang tôn tử đi Trạng Nguyên miếu thắp hương cầu khấn kia kìa.”

“Ngốc nghếch. Âu Dương Khác bao nhiêu tuổi rồi, hắn chỉ nhỏ hơn Lý Bình Chu một tuổi, luận về tư lịch thì kém xa lơ xa lắc Lý Bình Chu. Đợi Lý Bình Chu xuống đài thì Âu Dương Khác có khả năng ngồi được bao lâu? Hơn nữa thân thể của Lý Bình Chu còn khỏe hơn cả hắn, nói không chừng hắn sẽ nhắm mắt trước Lý Bình Chu nữa là.” Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, “Từ Tam thì khác, thông minh tháo vát. Chỉ cần nhìn nhi tử của hắn sắp dự ân khoa mà vẫn còn nhảy tháp, không sớm không muộn là lại trúng ngay lúc này. Nếu hắn quả thật có thể làm quan chủ khảo ân khoa thì cho dù không thể sánh vai ngang hàng với Lý Bình Chu trong Nội các, nhưng địa vị cũng có thể tăng lên rất nhiều.”

“Nếu không phải ngươi cố ý lưu lại Lý Bình Chu thì lúc này hắn đã tự về quê nhà rồi. Vả lại, nếu Từ Tam như nguyện thì chẳng phải địa vị đầu lĩnh Nội các sẽ thuộc về hắn hay sao?” Nguyễn Hồng Phi cảm thán, “Đáng tiếc là người tính không bằng trời tính. Lúc trước đại tiện nhân chỉ điểm hắn làm Thái tử sư, nay ngươi đăng cơ, hắn chính là đế sư, với chức vị như vậy thì hắn không thể làm được quan chủ khảo.”

“Ta vẫn cảm thấy tiểu tam cử nhân của Từ Tam rất thú vị, để xem thành tích ân khoa mùa xuân này của hắn thế nào rồi tính sau.” Minh Trạm cười cười hỏi, “Phi Phi, hàng hóa bán ra ngoài có được hay không?”

Nguyễn Hồng Phi gật đầu, “Cũng được.”

“Ta giảm chi phí ở đây, ngoại trừ phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu thì các phi tần đều giảm phân nửa, ngày sau trong cung cũng không dùng những thứ như vậy nữa.” Minh Trạm mỉm cười tủm tỉm đưa tách trà cho Nguyễn Hồng Phi, “Trong bảo khố của Nội vủ phủ còn tồn kho không ít, bằng không để ta chuyển ra ngoài, ngươi giúp ta xử lý có được hay không?”

“Không có bạc hay sao?” Nguyễn Hồng Phi nắm tay Minh Trạm, “Ta giúp ngươi tính một chút, hiện tại trong quốc khố và tư khố xem như vẫn còn đẫy đà. Thiên hạ thái bình, ngoại trừ một chút lương bổng, còn có một chút tiền thu mua lòng người, thì ngươi cũng không cần phải tiêu tốn quá nhiều ngân lượng. Sắp đến kỳ thu hoạch vụ mùa, sẽ tiếp tục có ngân lượng chảy vào quốc khố.”

“Bạc thì còn, chẳng qua ta chỉ cảm thấy mấy thứ đặt trong bảo khố chỉ là lãng phí mà thôi.” Minh Trạm thở dài, “Hằng năm tiến cống đồ mới, kỳ thật những thứ còn đặt trong bảo khố đều là đồ tốt, ta không nôn nóng cần bạc gấp, ngươi chỉ cần xử lý giùm ta là được.”

Nguyễn Hồng Phi cười khanh khách, tiếp nhận tách trà rồi nhấp một ngụm, “Mấy thứ lâu năm này có thể kiếm một chút bạc đã là mừng rồi. Nếu là người ngoài thì ta sẽ không nói chuyện tử tế như vậy đâu.” Quả thật những thứ còn đặt trong bảo khố đều phải tân trang lại thì mới đem đi bán được.

Hai hàng lông mày nho nhỏ của Minh Trạm giật giật, ôm mặt của Nguyễn Hồng Phi mà hôn một cái, hì hì cười, “Như vậy có nghĩa là ta không phải người ngoài.”

Nguyễn Hồng Phi cười cảm thán, “Cũng chỉ góp sức một tay vì bệ hạ mà thôi.”

Minh Trạm ôm lấy cổ của Nguyễn Hồng Phi, thấp giọng cười nói, “Ngươi đừng bày đặt ra vẻ ta đây nữa, hầy, ta sầu không phải là vì hiện tại. Nay trong tay của ta không có ngân lượng, sau khi cải cách thuế muối thì ta muốn động vào hàng hải. Động vào hàng hải thì tất nhiên phải đề cập đến hải quân, hiện tại sinh ý của ngươi đang phát triển, ngày sau sẽ bị mất đi một phần. Còn nữa, về phương diện quân đội….”

“Thật sự là buồn lo vô cớ.” Nguyễn Hồng Phi không đồng ý, tỏ vẻ phóng khoáng, thản nhiên nói, “Sinh ý trong thiên hạ là bao la, ngươi và ta đã chứng kiến chỉ là một góc nhỏ. Còn nữa, triều đình tự phụ ngạo khí, vậy mà một trăm năm đã qua ta vẫn chưa thấy triều đình tước đất của Trấn Nam Vương phủ. Huống chi đảo quốc của ta ở tận đại dương xa tít, cho dù ngươi có hải quân nhưng muốn công chiếm đảo của ta cũng không phải chuyện dễ.”

“Chuyện tương lai thì có ai biết trước được đâu? Chẳng lẽ khi ta còn sống ngươi lại muốn gây chiến tranh với ta để phân tài cao thấp hay sao?”

“Đầu óc của ta không có vấn đề, chỉ là sợ ngươi nghĩ nhiều nên mới nhắc khéo trước với ngươi vậy thôi.” Minh Trạm cảm thán, “Ta thật sự là có cái số lao tâm khổ trí mà, hiện tại làm Hoàng thượng mà vẫn sợ huynh đệ các ngươi bị mất hứng.”

Nguyễn Hồng Phi không hề cảm kích, nói một cách chế nhạo, “Đã sớm bảo ngươi đuổi đại tiểu tiện nhân về Vân Nam rồi mà, chúng ta mắt không thấy thì tâm không phiền, ngươi còn bày đặt nói như vậy để làm gì?” Lại thêm vào một câu, “Tự làm tự chịu!”

Minh Trạm tức đến muốn nghẹn cổ họng, hắn chu toàn như vậy là vì ai?!

Đúng là đồ bại hoại vô lương tâm mà!

Vệ vương phi không hề có cảm giác kích động quá lớn đối với chuyện sắp trở thành Thái hậu và dọn vào Thọ An cung. Cho dù nàng ở tại Trấn Nam Vương phủ thì cũng không có ai dám không xem nàng là Thái hậu cả.

Đây là quyền lực!

Bảo Vệ vương phi nói thì cuộc đời này của nàng, chuyện thành công nhất không phải gả cho Phượng Cảnh Nam mà là sinh ra Phượng Minh Trạm.

Hơn nữa Vệ vương phi đã mở ra một tiền lệ.

Từ trước việc giáo dục và cảm hóa chú ý phu tử tòng tử, Vệ vương phi lại chứng minh một điều thực tế: Phu bất tử cũng có thể tòng tử.

Trấn Nam Vương sống khỏe mạnh, lão bà Vệ vương phi sinh ra nhi tử làm Hoàng đế, trực tiếp đến đế đô làm Thái hậu mẫu nghi thiên hạ. Trấn Nam Vương là một quyền thần như vậy mà cho đến bây giờ lại chẳng bằng lão bà của mình.

Vì vậy cũng có thể nói Phượng Cảnh Nam là thế hệ Trấn Nam Vương khổ nhất bị ép bức nhất.

Cũng không biết Minh Trạm thương nghị thế nào với Minh Kỳ, dù sao Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam rất hài lòng đối với thỏa thuận của hắn, điều này hoàn toàn thể hiện bản lĩnh vạn năng của Minh Trạm.

Minh Kỳ phủi mông dẫn Dương Trạc trở về Vân Nam, Minh Trạm gióng trống khua chiêng, phô trương lừng lẫy nghênh đón mẫu thân tiến vào Thọ An cung.

Về phần dư luận, Minh Trạm chỉ cần tung ra hai bảng cáo thị là có thể giải quyết ổn thỏa.

Thứ nhất, lão nương của hắn muốn mở dược đường, các lão nhân được lợi. Những nhà còn lão phụ lão mẫu thì đều bảo rằng Vệ vương phi thật tốt.

Thứ hai, Minh Trạm trợ cấp ngân lượng cho sĩ tử tham dự ân khoa ở đế đô, trực tiếp dùng ngân lượng bịt mồm người ta.

Tuy rằng vẫn tránh không được có vài âm thanh không hòa nhã, nhưng Minh Trạm đã chuẩn bị đúng chỗ, bá quan văn võ phải cam chịu, trong khi tôn thất thì ủng hộ. Ngồi trên ngai vàng chính là thân nhi tử của mình, cái ghế của Vệ thái hậu ngồi rất vững chắc mà lại an tâm.

Cho dù Vệ vương phi có cá tính mạnh mẽ thì cũng phải thừa nhận vị trí Thái hậu mới là điều khiến nàng an tâm nhất trong cuộc đời này.

Khi làm còn là thiếu nữ, đế đô đang nổi lên gợn sóng, lúc ấy cũng không phải chỉ có thể gả cho Phượng Cảnh Nam. Bất quá gả cho Phượng Cảnh Nam là suy tính thỏa đáng nhất, không chỉ vì mình mà cũng vì Vĩnh Ninh Hầu phủ. Cho dù kẻ nào cũng cần có gia tộc để dựa vào, quý nữ như các nàng đều như thế, không có trượng phu thì chẳng thành vấn đề, không được trượng phu sủng ái lại càng không cần phải nôn nóng, nương gia và nhi tử mới là nơi đáng tin cậy nhất.

Chân chính là thê tử của người ta, thay vì nói rằng nàng là thê tử của Phượng Cảnh Nam thì không bằng nói nàng là đối tác thì đúng hơn. Nàng và gia tộc của mình cũng vì giang sơn của Phượng thị huynh đệ mà lập công lao, nhưng khi Vệ vương phi phát hiện Minh Trạm bị câm thì cả đời của nàng không thể quên được cái cảm giác lúc ấy.

Nhưng có ai ngờ được lại có kết quả như ngày hôm nay!

Vệ thái hậu mỉm cười nhìn về phía Minh Trạm.

………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.