Nuông Chiều Vợ Nhỏ

Chương 9-2




Lời Thịnh Hoài Nam bị chặn đứng bởi tiếng hét của cô gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mất kiểm soát như thế. Nhưng hét xong cô lại không còn nói gì, chỉ yên lặng bất động nhìn anh, cả cơ thể dường như chỉ có con người chuyển động có thể chứng minh cô là người sống.

“Mình...” Lạc Chỉ nói một chữ thì dừng lại, rồi bật cười, “Yên tâm, mình sẽ coi như chưa nghe thấy gì, côi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Chuyện gì chưa xảy ra?”

“Cậu... cậu suy nghĩ cẩn thận trong vòng một tháng, nếu vẫn không thay đổi thì lúc đó hay nói với mình... nói với mình điều cậu vừa muốn nói.”

Thịnh Hoài Nam có vẻ hờn trách, “Mình không cần suy nghĩ.”

“Không, không. Cậu bình tĩnh đã. Phải suy nghĩ, nhất định phải suy nghĩ.” Cô cố rút lại tay rồi liên tục lùi về phía sau, “Mình tính rồi, trung bình mỗi tháng cậu thay đổi một lần. Mình không biết có phải tháng nào cậu cũng có mấy ngày đặc biệt như vậy không. Mình sợ cậu...”

“Cậu mới là người tháng nào cũng có mấy ngày đặc biệt ấy.” Thịnh Hoài Nam bị cô chọc giận đến đỏ mặt.

“Đúng là tháng nào mình cũng có mấy ngày đặc biệt.” Cô vẫn cười, nhưng anh rõ ràng nhận ra nụ cười ấy có rất nhiều gượng gạo, pha lẫn run rẩy, dường như đang cố kiềm chế để không vụt tắt. Anh thậm chí có thể thấy được nỗi buồn và sự sợ hãi đằng sau nụ cười của cô.

Thịnh Hoài Nam tiến lên mấy bước để kéo Lạc Chỉ. Nhưng anh càng tiến, cô càng lùi về sau. Trông thấy rõ sự lo sợ và nghi ngờ trong đôi mắt cô, anh mới nhận ra - có lẽ cô thực sự sợ mình.

Anh buông tay xuống, miễn cưỡng cười, “Xin lỗi.”

Lạc Chỉ không tránh tiếp, cũng không mỉa mai câu xin lỗi của anh như trước. Cô chỉ đứng tại chỗ cúi đầu, để bàn chân mình khẽ ma sát với lớp tuyết phủ trên đất, vẽ ra những vệt dài như vết sẹo.

“Mình không phải loại người lành sẹo rồi sẽ quên đau.” Giọng cô rất khẽ, âm điệu không giống với một câu nói nào của cô trước kia. Cho dù là khi bị anh ép đến nổi giận, cô cũng có thể bình tĩnh mà cười cợt mỉa mai anh, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế như hiện tại.

“Cậu có thể nhiệt tình trong một giây, giây tiếp theo ngay đến một cái tin nhắn cũng không thèm gửi, biến mất suốt một khoảng thời gian, giống như đã đi đến nửa kia Trái đất, rồi đến lúc gặp lại thì tươi cười cái kiểu “đã lâu không gặp” hết sức nhẹ nhàng... Mình không chịu được.” Cô cười khổ sở, “Nhưng mình biết cậu dám chắc là mình thích cậu, cho rằng chỉ cần cậu đưa tay ra, mình sẽ quên hết những xích mích lúc trước, phối hợp với cậu diễn tròn vai bạn tốt.”

Còn diễn rất ngọt, rất hoàn hảo.

“Cậu quá tự tin rồi, Thịnh Hoài Nam.”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng từng câu đều gióng như một lời tô cáo.

Không biết có phải bị lời của cô dội một gáo nước lạnh hay không, mà câu nói còn dang dở của Thịnh Hoài Nam giờ giống như cái bánh bao không nuốt trôi được, nghẹn cứng ở ngực, khiến anh càng lúc càng khó chịu. Anh không cười nguỵ trang nữa, giọng nói mang theo chút trách cứ, “Chắc cậu sẽ không cho rằng mọi hành vi trước kia của mình đều là do tinh thần không ổn định chứ?”Cảm nhận được tâm tình trong câu nói của anh, Lạc Chỉ thu lại vẻ buồn khổ, ngẩng mặt trả lời với giọng giễu cợt, “Cậu nghĩ cậu không hỏi gì về chuyện trước kia thì mình nên tung hô vạn tuế à?”

Anh tỏ ra khó chịu hơn, mặt cũng bắt đầu biến sắc.

“Hôm nay nói rõ đi. Rốt cuộc mình làm sai chuyện gì, cậu đang cố gắng tha thứ cho mình điều gì? Tránh cho mình được cậu ban ơn mà không biết đường cảm kích.”

Cô chắp tay ra sau lưng, nhìn thẳng vào anh.

Thịnh Hoài Nam tỏ vẻ mệt mỏi và bất lực. Khi giải quyết mớ bòng bong của hội sinh viên anh cũng không có biểu cảm như vậy.

“Lý do mà mình mãi không chịu nói là, nếu mình có thể tự chứng minh cậu không có lỗi, thế thì cậu cũng không cần biết đầu đuôi câu chuyện làm gì. Tuy mình không hiểu rõ con người cậu, nhưng ít nhất mình biết cậu nhất định sẽ không chịu khom lưng giải thích đâu. Mình chỉ trích cậu, cậu có thể tranh cãi, phủ nhận nhưng quá trình này nhất định sẽ làm tổn thương đến cảm xúc và lòng tự tôn của cậu. Mình... Mình rất quý trọng tình cảm lúc trước của chúng ta...”

Anh không tiếp tục, câu nói nghẹn giữa chừng trong nỗi ảo não, sau đó ngước lến, nhìn Lạc Chỉ bằng một ánh mắt buồn.

Cô thoáng mềm lòng, gần như bị lời giải thích này làm cảm động. Vài bông tuyết rơi trên chóp mũi cô chợt gợi về ngày mưa hôm đó.

“Nếu cậu thực sự quý trọng thì trước kia sẽ không đối xử với mình như thế. Cảm xúc đã bị tổn thương rồi, lòng tự tôn cũng bị dẫm nát rồi. Chúng ta chẳng thể trở về như trước nữa, cậu còn điều gì phải ngại nói đâu?”

Thịnh Hoài Nam sửng sốt.

“Ừ, đúng.” Anh cười như vỡ vụn, thoải mái dựa vào thân cây to phía sau, lắc đầu, “Mình phá hỏng hết rồi, đúng không?”

Lạc Chỉ không lên tiếng.

“Thế nên, có người nói với mình là từ hồi cấp Ba cậu đã bắt đầu... yêu thầm mình... Thật sao?”

Lạc Chỉ không ngờ anh lại hỏi chuyện này đầu tiên. Cô hơi sững người, ánh mắt né tránh.

“Cậu nói vào vấn đề chính đi.”

“Trả lời mình trước đã... Có thật không?” Thịnh Hoài Nam hơi đỏ mặt.

“Thật hay không thì anh hưởng gì?”

Trước kia đến chuyện thích thầm mình cậu cũng thừa nhận rồi, sao lại giằng co trong chuyện này?”

Lạc Chỉ cười gượng, nắm chặt góc áo, “Không, hai chuyện này không giống nhau.”

“Vì hồi cấp Ba mình có bạn gái à?”

Lạc Chỉ nghe vậy, cảm thấy rất bối rối, “Hai vấn đề này có liên quan gì đâu?”

“Vậy tại sao không trả lời?”

Cô im lặng, đôi mắt long lanh. Thịnh Hoài Nam vừa định nói tiếp thì thấy Lạc Chỉ nghiêng mặt đi, hình như có giọt lệ lăn xuống. Anh rất kinh ngạc, theo bản năng đưa tay ra định lau giúp cô, nhưng tay vừa chạm đến gò má đã bị đẩy ra.”Nói chuyện chính.” Giọng cô trở nên rất lạnh.

Anh rút tay về, cười gượng, “Vậy... cậu không phải vì thích thầm mình... mà vẫn luôn... ghen tị với Diệp Triển Nhan chứ?”

Lạc Chỉ không hề sửng sốt hay mở to mắt vô tội như Thịnh Hoài Nam tưởng. Từ khi anh bắt đầu nói chuyện yêu thầm, tốc độ trả lời vấn đề của cô trở nên rất chậm, câu nào cũng phải nghĩ thật lâu, giống như đang tính toán. Trong giọng nói của Thịnh Hoài Nam vì thế mà dường như có pha lẫn chút thất vọng.

“Không phải.”

“Không phải?”

“Thế thì... ước ao? Nếu cậu cho rằng từ ghen tỵ có ác ý, vậy thì ước ao...”

“Có lẽ có một chút ước ao.” Cô bỗng ngẩng đầu nhìn ánh đèn xa xăm của trung tâm giao lưu, “Nhưng cũng không phải vì cô ấy là bạn gái cậu.”

Cô trả lời chậm rãi, không phải để bịa đặt lời nói dối mà vì đang cố gắng để có thể thật thẳng thắn, thật chân thành. Thịnh Hoài Nam hiểu ra điều này nên cũng hạ giọng xuống, gần như dỗ dành nói, “Vậy cậu ước ao điều gì?”

Lạc Chỉ cười như một đứa trẻ nghịch ngợm, “Kính sáng là vì có ánh đèn phản chiếu phía sau. Mình ước ao ánh đèn phía sau đó.”

Lạc Chỉ nhìn thấy sự nghi hoặc pha lẫn thông cảm trong mắt Thịnh Hoài Nam. Cô không biết tại sao anh có hứng thú với những việc nhỏ nhặt này. Là vì kéo dài thời gian, không muốn nói những lời chỉ trích kia? Hay là tự dưng đi lệch hướng, có hứng thú muốn tìm hiểu cô?

Tìm hiểu? Lạc Chỉ cười ảm đạm. Thực ra giữa họ luôn bị ngăn cách bởi muôn sông ngàn núi. Anh không để ý, nhưng cô rất rõ ràng. Trong vòng xoay không ngừng này, khi anh nghiêm túc hứa hẹn thì cô lại quay mặt đi, dường như đã dự báo trước một kết cục không có hậu.

Tác dụng duy nhất của lời hứa là để một ngày nào đó nó sẽ tát vào mặt chúng ta một cái thật đau.

“Lạnh quá. Cậu nói nhanh đi.”

“Xin lỗi, mình lề mề quá. Chỉ là đột nhiên cảm thấy nói thẳng với cậu... rất ngại.”

“Ngay cả việc mình có yêu thầm cậu hay không mà cậu còn dám hỏi thì còn có gì để ngại nữa.”

Thịnh Hoài Nam ngẩn ra.

“Lúc... Lúc mình và Diệp Triển Nhan chia tay...” Anh có khó khăn thốt ra những câu sau, “Có phải vào kỳ nghỉ đông cuối cùng trước khi vào đại học, cũng chính là trước khi khai giảng, cô ấy đã đến gặp cậu, khóc kể với cậu lý do chúng mình chia tay, sau đó nhờ cậu cầm một bức thư quan trọng và một con thiên nga pha lê chuyển cho mình không? Cậu không làm thế, còn nói với cô ấy là mình coi như không thấy hai thứ đó mà ném thẳng vào thùng rác, đúng không?”

Lạc Chỉ nghĩ một lúc, đáng ra phải ngẩng phắt đầu, dùng vẻ mặt ngạc nhiên vô tội, thậm chí là tức giận vô cùng để phản bác anh. Nhưng tư thế và biểu cảm của cô chẳng có gì khác biệt, chỉ yên lặng cúi đầu, trái tim càng lúc càng tĩnh lặng.

“Chẳng lẽ... là thật?”

Lạc Chỉ ngẩng đầu, “Chỉ có thế?”

“Cậu nghĩ đây là chuyện nhỏ?” “Ý cậu là, mình gây trở ngại ở giữa, phá hoại hai người?”

“Phải.”

“Cậu biết lúc nào?”

“Cái đêm hôm chúng ta đi trượt băng về.”

Lạc Chỉ nghiêng đầu nghĩ một lát rồi mỉm cười, “À, thế cho nên hôm sau hẹn xong với bọn Tiffany rồi, cậu lại cho mình leo cây.”

Thịnh Hoài Nam hơi mất tự nhiên, không tiếp tục vấn đề của cô, “Có người làm chứng nói với mình như vậy.”

“Người làm chứng?” Cô cố nhịn cười, “Ai thế?”

“Lạc Chỉ, mình chỉ muốn nghe cậu nói một tiếng, rốt cuộc là đúng hay không?”

“Ai?”

“Mình không thể nói.”

“Ai?” Cô mỉm cười, chưa bao giờ kiên nhẫn đến vậy.

Thịnh Hoài Nam cố lấy giọng bình tĩnh, “Thực ra cậu không cần biết là ai nói...”

“Hỏi câu cuối cùng, ai?”

“Được rồi.” Thịnh Hoài Nam nhún vai, “Cô ta nói cô ta tên là Định Thủy Tịnh.”

Đôi mắt Lạc Chỉ bình lặng như mặt hồ êm đềm, sâu không thấy đáy.

“Mình biết rồi. Vậy cậu đã xác nhận với Diệp Triển Nhan rồi chứ gì?” Lạc Chỉ gật đầu, sau đó quay người định bỏ đi. Thịnh Hoài Nam bước lên phía trước giữ cô lại, “Chỉ thế thôi à?”

“Vậy phải thế nào? Mình phải khóc lóc nói, 'cậu nghe mình giải thích, chuyện không phải như vậy, thật sự không phải, cậu nhất định phải tin mình...' Thế sao?” Cô cười mỉa mai.

“Nhưng tại sao mình phải giải thích chứ? Cậu biết nguyên tắc suy đoán vô tội không?” Lạc Chỉ vừa nói vừa ra dấu bằng tay, “Ai buộc tội thì người đó phải tìm chứng cứ. Tin nhắn hay bản ghi âm cuộc gọi đều không có, sao mình phải phí lời với cậu về chuyện này? Cái miệng chỉ cần mở ra khép vào là có thể bịa ra mọi câu chuyện, mình bác bỏ những điều giả dối kiểu gì đây? Mình hỏi cậu, hồi cấp Ba trong đám bạn của Diệp Triển Nhan có mình không? Vật quan trọng như thế sao cô ấy lại tốn tâm sức mà chạy đến nhờ mình chuyển? Cô ấy có số điện thoại của mình à? Cô ấy là bạn gái cậu, lại có quan hệ tốt với mấy nam sinh lớp cậu cũng thi đỗ đại học P, sao không đưa cho bạn tốt của của cô ấy mà lại phải đưa cho mình?”

Mỗi câu nói của Lạc Chỉ đều rất hùng hồn. Cô hất tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.

“Mình có thể biết... tại sao lúc đầu cậu không chịu trả lời mình về chuyện yêu thầm không?”

Lạc Chỉ đã đi được một đoạn, nghe xong câu hỏi của anh thì quay người lại. Vấn đề này là tử huyệt của cô. Lúc quay người, ngọn lửa giận vừa bùng lên trong cô tắt lịm, nhưng đôi mắt lại cuồn cuộn những tâm tình phức tạp.

“Chuyện thầm yêu này cũng là do Định Thủy Tịnh nói?”

“Ừ... Họ đều nói thế.”

Lạc Chỉ chớp mi, ánh mắt trở nên mơ màng, lướt qua anh thả đến nơi rất xa.

“Lúc nghe nói, cậu có vui không?” Thịnh Hoài Nam sững người. Anh có vui không?

Trọng tâm câu chuyện ngay từ ban đầu đã bị họ phớt lờ. Nói đi nói lại, anh chỉ cố chấp muốn biết đáp án về chuyện yêu thầm kia, còn điều mà cô quan tâm chỉ có vấn đề này.

“Nếu không nghe nói cậu vì yêu thầm mà lén làm chuyện kia, mình nghĩ mình sẽ rất vui.”

Lạc Chỉ yên lặng trong thoáng chốc, đột nhiên hỏi, “Tại sao cậu mang áo mưa của Diệp Triển Nhan đến đón mình?”

“Quả nhiên cậu biết đó là áo mưa của Diệp Triển Nhan.”

“Rất nhiều người biết chiếc áo mưa màu hồng đó. Diệp Triển Nhan hay kể chuyện của hai người trên lớp, chuyện đó chẳng có gì to tát.” Lạc Chỉ hất cằm, miệng hơi mỉm cười, ánh nhìn khiêu khích, “Sao? Mình biết một chiếc áo mưa mà cũng có lỗi à?”

Thịnh Hoài Nam ngẩn người, “Cô ấy hay kể những chuyện đó lắm sao?”

“Cậu không biết à?” Lạc Chỉ cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, “Vậy là cậu dùng chiếc áo mưa của Diệp Triển Nhan để trả đũa mình đấy à? Cậu đúng là không biết điều.”

“Mình... nóng nảy quá. Nhưng không phải trả đũa đâu, không phải là vì cô ấy. Mình không biết nói thế nào. Họ đều bảo cậu rất giỏi giả vờ, nhưng chiếc áo mưa này có thể khiến cậu để lộ con người thật.”

Con người thật... Lạc Chỉ suýt nữa thì cười phá lên.

“Thực ra coi là trả đũa cũng đúng. Hẳn là cậu đã lập tức tin Diệp Triển Nhan.”

Giọng cô điềm đạm, biểu cảm không mấy bận tâm kia khiến Thịnh Hoài Nam bức bối vô cùng.

“Thế nên cậu cũng chẳng làm gì sai. Nếu bạn trai hoặc mẹ mình nói với mình chuyện như thế, mình cũng sẽ tin lời họ vô điều kiện. Cậu có thể hỏi mình thế này, mình đã rất biết ơn rồi.”

“Lạc Chỉ, điều này chẳng liên quan gì đến quan hệ cá nhân hay mức độ thân thiết.”

“Cậu phán mình tội chết mà không cần chứng cứ, sao lại không liên quan đến quan hệ cá nhân và mức độ thân thiết?”

Cô xua tay, để lại một nụ cười thông tỏ.

Lạc Chỉ đi, mỗi bước chân đều để lại âm thanh nhỏ vụn trên mặt tuyết. Chiếc áo lông to lớn khiến cô trông thoáng qua giống hệt một con thú nhỏ cô đơn đang tìm đường về tổ trong câu chuyện cổ tích.

Đầu óc Thịnh Hoài Nam đột nhiên trống rỗng.

“Lạc Chỉ.” Anh thốt lên, “Thực ra nếu cậu nói một câu 'mình chưa từng làm gì cả', có lẽ... có lẽ mình sẽ tin...”

“Mình chưa từng làm gì cả.”

Lạc Chỉ ngoảnh đầu, thản nhiên lên tiếng. Thịnh Hoài Nam không phản ứng kịp, sự kích động dâng trào bị dập tắt bởi một câu nói của cô.

“Cậu có tin không? Thôi để mình nói luôn.” Lạc Chỉ bật cười, “Cậu không tin. Nếu cậu tin mình thì đã chẳng cần mình phải nói gì, cũng không cần đi tìm chứng cứ, vì tự trái tim cậu sẽ mách bảo cho cậu biết rằng mình chẳng việc gì phải làm loại chuyện này.”

Thịnh Hoài Nam bỗng cảm thấy ghét bỏ chính mình. Rõ ràng anh là người chất vấn, người đáng ra phải có ưu thế hơn, tại sao bây giờ lại giống như một đứa trẻ quấy phá, ăn nói lung tung thế này?

“Hồi cấp Ba... sao cậu lại thích mình?” Thịnh Hoài Nam đột nhiên không e ngại gì nữa, cứ níu chặt lấy vấn đề mình muốn biết, cố chấp không chịu từ bỏ.

Anh chẳng còn quan tâm sự thật là thế nào. Anh chỉ rất muốn hỏi cô, nếu cô thực sự thích mình nhiều năm như vậy, thế thì rốt cuộc... cô thích cái gì ở anh? Họ không hề quen nhau, sao cô lại thích anh? Mà nếu cô thích thật, vậy tại sao cứ khư khư ôm lấy hình ảnh trong hồi ức, sau đó kháng cự con người thật của anh? Cứ như thể việc anh biết đến tình cảm đó đối với cô chẳng có gì đáng mừng, mà chỉ là một nỗi buồn sâu, một nỗi nhục lớn.

Cô thoáng dừng chân, không quay đầu cũng không trả lời, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

“Cậu nói xem, nếu như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra, nếu năm đó khi ở bên khung cửa sổ cậu không bỏ chạy, liệu chúng mình...”

Thịnh Hoài Nam còn chưa nói hết câu, trước mắt bỗng tối sầm, vầng trán lạnh buốt. Anh hoảng hốt bám vào thân cây tùng bên cạnh, đờ đẫn phủi nắm tuyết trên đầu mình.

Trong tầm nhìn mơ hồ, Lạc Chỉ vẫn duy trì tư thế ném mạnh, tựa như đã dùng rất nhiều sức. Tiếc là tuyết quá mềm, không thể làm nguôi cơn giận của cô.

“Cậu...”

“Có đôi lúc...” Lạc Chỉ cúi đầu, giọng run run, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong tim, “Có đôi lúc mình cảm thấy nói gì với cậu cũng vô ích. Mình thực sự rất muốn đập cho cậu một trận.”

Cô nhận ra bản thân sắp òa khóc nên vội nén lòng mình xuống, quay đầu nhanh chân rời đi.

Tâm trạng của Thịnh Hoài Nam dần bình tĩnh lại, những bắp thịt căng cứng sau lưng từ từ thả lỏng. Anh lắc đầu cho những bông tuyết còn vương trên tóc rơi xuống đất, từ từ đặt hai bàn tay lạnh cóng đang buông thõng bên người vào trong túi áo.

Dáng lưng của người con gái trước mắt vẫn cô đơn quạnh quẽ như trước kia. Cô hơi ngẩng lên, từng bước đi đều rất vững chắc và nhanh nhẹn. Thịnh Hoài Nam cúi đầu, chợt phát hiện ở trên khóa kéo của chiếc áo lông có vương một sợi tóc rất dài, rồi nhẹ bay theo cơn gió. Anh đưa tay ra định giữ lấy, nhưng cuối cùng vẫn không bắt được.

-Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.