Nuông Chiều Vợ Nhỏ

Chương 3




Nói như vậy, chỉ có tôn thất hoàng thân hoặc nhân tài lập đại công mới được phong hầu. Chư hầu ngoài việc quy thuận cùng nộp cống phẩm thì bình thường không có gì hạn chế khác, có thể coi như là hoàng đế của một phương.

Càng mê người chính là có quyền thế tập vĩnh viễn, đời đời con cháu sẽ được truyền xuống. Đừng nói lúc này Phí trọng được thiên tử tin dùng mà chỉ theo luật pháp hiện thời của Đại thương thì chỉ cần hắn thi hành theo tân chính, làm ra một chút thành tích tất khả dĩ có thể lưu lại quyền lực cho vài đời, ban ơn cho con cháu. Nếu cuối cùng có thể lên làm Bắc bá hầu thì càng là bá chủ một phương rồi.

Từ khi thiên tử chuyên sủng Đắc Kỷ, bỏ bê triều chính tới nay rất nhiều người đều vì thiên tử „đọa lạc ngu ngốc" mà cảm thấy tiếc hận, cảm thán, nhưng Phí trọng là người biết rõ sự lợi hại của thiên tử nhất so với bất cứ vị đại thần nào. Lần này phong Tô hộ, Sùng hắc hổ làm Định bắc hầu cũng không phải vì hoàng hậu Đắc Kỷ, thậm chí nói, vị hoàng hậu vẫn mê hoặc thiên tử kỳ thực đã ở trong sự khống chế của thiên tử. càng khiến hắn sợ hãi hơn vì chính thiên tử đã giả vờ vô tình tiết lộ trước một ít bí mật cho hắn, về lý do tại sao thiên tử lại làm như vậy thì hắn không dám hỏi, cũng không dám suy đoán.

Gã mập tự hiểu rằng càng biết nhiều bí mật của thiên tử thì càng khó có đường sống nên chỉ có thể tận tâm kiệt lực hiệu trung, đồng thời thể hiện hết khả năng của mình nhằm có thể giữ mạng. Sở dĩ Phí trọng từ khi làm thừa tướng tới nay vẫn đều làm rất tốt, ngay cả lòng tham cũng giảm bớt rất nhiều, vốn từ một „Lộng thần" trong mắt bọn Mai Bá đã thay đổi khiến không ai còn lời nào để nói.

Bây giờ được phong tới bắc địa chỉ sợ có nhiều nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng bị thiên tử mượn cơ hội này mà diệt khẩu. Gã mập làm sao còn có thể cao hứng được?

Quần thần vừa nghe thiên tử phong thưởng như vậy đều lộ ra vẻ ao ước, Phí trọng lại nơm nớp lo sợ, phốc một tiếng đã quỳ xuống tự nhận vô đức vô năng, tuyệt không dám nhận phong thưởng, thỉnh cầu thiên tử thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Vẻ mặt Trương Tử Tinh ôn hòa nói :"Phí khanh trước giờ đều trung tâm số một, túc trí đa mưu. Từ khi nhận chức tới nay có nhiều cống hiến, lại rất được quả nhân tín nhiệm, là người cẩn thận đáng tin cậy, ngoài khanh ra còn có ai? Khanh cũng đừng quá khiêm nhường."

Phí trọng không ngờ hòn đá lại rơi trúng chân mình, lúc này mồ hôi lạnh túa ra, thầm mắng mình lắm miệng, vội vã dập đầu luôn miệng chối từ. Quần thần thấy gã mập được thưởng còn khoe mẽ trong lòng đều cực kỳ khinh bỉ nhưng tất cả không một ai hiểu sự thực Phí trọng đang rất sợ.

Trương Tử Tinh nhíu mày nói :"Phí khanh từ chối như vậy chẳng lẽ vì không muốn chia bớt gánh nặng cho quả nhân."

Phí trọng ngẩng đầu thoáng nhìn thấy sát khí chợt lóe trong mắt thiên tử, nhất thời rùng mình một cái, vẻ mặt đau khổ chỉ đành hô to vạn tuế, tạ long ân.

Sau khi tan triều, thánh chỉ ban phong Định bắc hầu lập tức truyền tới phủ An nhạc hầu. quốc trượng Tô hộ đại hỉ tiếp chỉ đồng thời không quên hậu tạ lão thái giám tuyên chỉ.

Vừa tiễn lão thái giám về, Tô hộ vui mừng dắt con trai Tô toàn trung đi tới thư phòng. Trong thư phòng có một đạo nhân trung niên, vẻ người gầy gò, khuân mặt tiều tụy đang ngồi.

Tô hộ hành lễ với đạo nhân rồi nói :"Lão sư quả nhiên là thần toán! Hôm trước vừa mới nói ta sắp có đại hỉ, hôm nay quả nhiên ứng nghiệm! Thiên tử phong ta làm tả Định bắc hầu cùng ba vạn binh mã tới bắc địa trấn thủ. Nếu trong ba năm lập công thì sẽ phong làm Bắc bá hầu."

Đạo nhân kia hơi gật đầu, nói rằng :"Hiền hầu không cần đa lễ, vận xui của người đã hết tất sẽ gặp may, hôm nay có tin vui này cũng là phúc duyên của chính ngài."

Tô hộ lắc đầu nói :"Lão sư không cần quá khiêm tốn ? Nếu không có lão sư chỉ điểm ta sửa lại phong thủy trấn trạch, khu trừ hung thần, thì làm sao có được may mắn ngày nay?"

Tô toàn trung nói :"Từ tháng trước được lão sư giúp đỡ, chỉ vừa trấn trạch hung thần thì quả nhiên số phận ta cũng thay đổi, mọi chuyện đều hài lòng. Bộ tiên quyết lão sư truyền lại cũng rất có hiệu quả, hôm nay ta đã thấy thân thể nhẹ nhàng, khí lực bội tăng, cùng thân thể phàm tục trước đây khác nhau rất xa."

Đạo nhân cười nói :"Tướng quân thiên tư bất phàm, không ngờ nhanh như vậy đã có điểm thành tựu. Bây giờ một nhà hiền hầu đều đã có vận số đại cát, bần đạo cũng nên cáo từ rồi."

Tô hộ nghe vậy mặt liền lộ vẻ kinh ngạc :"Chẳng lẽ lão sư chê ta tiếp đãi không chu toàn? Vì sao phải rời đi?"

„Hiền hầu nói quá lời, bần đạo là người tu đạo, phiền nhiễu quý phủ đã lâu ngày vì thịnh tình không thể chối từ, hôm nay hiền hầu mang trọng trách sắp phải tới bắc địa nên bần đạo mới xin cáo biệt."

Tô hộ thầm nghĩ việc của Ký châu khi trước cũng chỉ vì dưới trướng thiếu kỳ nhân kiến thức rộng rãi, tài trí hơn người nên mới tùy tiện manh động, kết quả thân bại danh liệt. Hôm nay trời ban cho mình nhân tài, sao có thể bỏ lỡ dịp may được?

„Lão sư không chê ta nghèo túng, lại giúp ta trong lúc nguy nan, hôm nay ta mới hơi khá hơn, còn chưa báo đáp sao có thể để lão sư rời đi? Huống hồ dù ta có tới bắc địa cũng cần bậc kỳ sĩ như lão sư thay ta chỉ điểm lỗi lầm, thỉnh lão sư hãy đi cùng ta!"

Đạo nhân vẫn chối từ, Tô toàn trung hiểu ý cha liền quỳ xuống dưới đất, thỉnh đạo nhân thu hắn làm đệ tử. Đạo nhân vẫn do dự mãi nhưng không thể từ chối hai người được nên đành nhận lời ở lại. Tô hộ đại hỉ bèn sai Tô toàn trung làm lễ bái sư rồi phân phó gia nhân mở tiệc khoãn đãi đạo nhân.

Ngược lại với Tô hộ, từ lúc được phong làm Định bắc hầu Phí trọng vẫn luôn thấp thỏm bất an, đêm đó trằn trọc trên giường suốt đêm không ngủ. Cuối cùng hắn đành cắn răng, trời vừa tảng sáng đã vào cung cầu kiến thiên tử.

Phí trọng được cho vào ngự thư phòng nhưng điều khiến hắn rất bất ngờ vì trong ngự thư phòng còn có một người quen, chính là thượng đại phu Dương Nhậm, kẻ vừa khiến thiên tử nổi giận ban chỉ chặt một tay đuổi khỏi Triều ca ngày hôm qua.

Dương Nhậm vừa thấy Phí trọng cũng không khỏi lộ vẻ kinh dị nhưng thấy thiên tử không tỏ vẻ gì cũng không hỏi nhiều, chỉ dập đầu ba lần rồi cáo lui ra ngoài.

Phí trọng gặp Dương Nhậm ở đây thì trong lòng đã biết khác thường, thoáng nhìn ánh mắt thiên tử có chút thâm ý đâu còn dám hỏi nhiều mà liền quỳ rạp xuống đất :"Thỉnh bệ hạ tha cho hạ thần một mạng!"

Trương Tử Tinh nhìn tròng mắt Phí trọng đã thâm như gấu trúc bèn cười nói :"Vì sao Phí khanh lại nói vậy?"

„Thỉnh bệ hạ thu hồi lại sắc phong Định bắc hầu, hạ thần vô năng, không dám cầu làm chư hầu, chỉ cầu có thể ở bên cạnh bệ hạ, tận tâm phục vụ!"

Trương Tử Tinh lắc đầu nói :"
Phí khanh chẳng lẽ đã quên lời hứa của quả nhân? Quả nhân từng đáp ứng ngươi sẽ phong thưởng ngươi làm chư hầu nếu làm được việc. Hôm nay ngươi đã lên tới thừa tướng, trong ba năm nếu có đại công sẽ có thể thành chủ nhân bắc địa. Quân vô hí ngôn, quả nhân chẳng phải chỉ hoàn thành lời hứa năm xưa đó sao? Tại sao ngươi lại từ chối như vậy? Rốt cuộc là ngươi nghĩ gì?"

Phí trọng chợt nhớ lại năm đó sau khi hãm hại Thương Dung thất bại, thiên tử từng hứa sẽ cho hắn trở thành một trong „Tứ đại chư hầu"
. Bây giờ xem ra, quả nhiên, chẳng lẽ….thiên tử từ lúc đó đã bắt đầu nghĩ đến bắc địa ? Phí trọng càng nghĩ càng sợ, quỳ dưới đất không dám đứng dậy :"Ý nghĩ của hạ thần sao có thể dấu được bệ hạ?"

Trương Tử Tinh vẻ mặt không đổi, hỏi :"Phí khanh cũng là người hiểu biết, chỉ có điều không biết đến tột cùng hiểu bao phần tâm tư của quả nhân?"

Phí trọng nhạy cảm nhận ra hàn ý trong lời nói của thiên tử, trái tim chợt chuyển động kịch liệt, dập đầu không ngừng :"Hạ thần đáng chết! Hạ thần sao có thể dám vọng đoán thánh ý của bệ hạ. Chỉ là hạ thần ngu dốt nhưng cũng biết lần này tới bắc địa tất sẽ cửu tử nhất sinh, thỉnh bệ hạ tha mạng cho hạ thần!"

„Ngươi quả nhiên là một người hiểu biết." Trương Tử Tinh nhàn nhạt nói :"Ngươi đã biết như vậy thì cũng phải hiểu là quả nhân không ngẫu nhiên mà quyết định như thế, lần này tới bắc địa, ngươi phải đi trước!"

Phí trọng là một người thông minh, từ khẩu khí của thiên tử cũng nghe ra việc này không thể thay đổi, cũng không dám cầu thêm mà chỉ ai oán nói :"
Thỉnh bệ hạ chỉ cho thần một con đường sống!"

Trương Tử Tinh đối với sự thức thời của gã mập cũng thập phần tán thưởng, lấy ra một viên đan dược nói :"
Đây là đoạn trường tán, nếu không có thuốc giải của quả nhân thì dù là tiên nhân cũng không thể cứu trị. Ngươi sẽ được người của quả nhân đưa giải dược tới áp chế độc tính, nếu làm được việc quả nhân phân phó thì quả nhân sẽ giải độc cho ngươi. Còn nếu mang lòng phản lại hoặc bê trễ thì mạch máu toàn thân sẽ vỡ ra mà chết."

Phí trọng cũng biết đạo làm thần, nếu mình chịu nghe lời thì lòng nghi ngờ của thiên tử sẽ càng nhỏ, lập tức không chút do dự mà tiến lên nhận lấy độc dược nuốt xuống bụng sau đó thở dài một hơi :xem ra thiên tử cũng không có ý muốn diệt khẩu mà là có việc quan trọng gì khác nữa.

Về chuyện độc dược Phí trọng cũng đang chỉ mong có vậy, với sự cống hiến như trước mà hắn vẫn không được yên tâm như bây giờ, huống hồ hắn vẫn chưa từng có lòng phản nghịch nên tạm thời cũng không cần lo lắng. Quả nhiên, Trương Tử Tinh thỏa mãn gật đầu rồi bắt đầu nói ra kế hoạch của mình, dù gã mập đã có sự chuẩn bị trong lòng nhưng mắt vẫn không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thánh chỉ truyền tới Tào châu, Sùng hắc hổ vốn đang lo vì bán đứng anh trai mà bị thiên tử gián tội, không ngờ ngược lại còn được phong thưởng. Xem ra thánh chỉ trước đây Văn thái sư truyền tới nói „Không bao lâu tự có phong thưởng" cũng không phải là chỉ nói trấn an mà quả thật. Giờ nghe được mình có cơ hội lên làm Bắc bá hầu mà Sùng hắc hổ không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Tam hầu bắc địa sau khi được xác định, quyền lực của Sùng hắc hổ bị chia thành ba phần, trong đó yếu địa Sùng thành thuộc về quốc trượng Tô hộ sở hữu, Sùng hắc hổ vẫn cai quản Tào châu còn phần phía bắc được phân cho Phí trọng.

Nếu tính thì trong ba vị Định bắc hầu, Tô hộ là quốc trượng có con gái Đắc Kỷ là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, được thiên tử chuyên sủng. Tô hộ vốn phạm tội đáng tru diệt chín tộc nhưng dựa vào việc dâng mỹ sắc cho thiên tử mà có thể bảo mênh, theo lý thuyết thì sẽ không có khả năng được trọng dụng như vậy, lần này được lên chức tất nhiên lý do không cần nói cũng biết. Tô hộ vốn có kinh nghiệm làm Ký châu hầu, nay được chia cho nơi quan trọng như Sùng thành nên chiếm ưu thế lớn nhất.

Sùng hầu hổ đối với chư hầu bắc địa đều có một chút quen biết, lại đã quản lý Tào châu đã nhiều năm, danh tiếng cũng có, không chỉ binh hùng tướng mạnh mà còn biết dị thuật, nên là người có thực lực mạnh nhất trong tam hầu.

Chỉ có Phí trọng là xuất thân từ lộng thần, lại mang danh tham ô hám tiền, mặc dù khi làm thừa tướng cũng có chút thành tích nhưng không hề có chút kinh nghiệm thống trị nào nên là người yếu nhất trong tam hầu. Lần này Phí trọng có công hiến kế, được thiên tử ban thưởng hầu vị, tuy rất quanh vinh nhưng cùng vùng đất của hai vị kia so sánh thì nơi phía bắc hoang vu hơn nhiều, hơn nữa còn là nơi chiến loạn, có quỷ phương quấy phá, ngay cả Văn thái sư còn suýt bại dưới tay quỷ phương cũng có thể thấy được sự lợi hại của dị tộc.

Phía bắc đã thuộc về Phí trọng sở hữu thì trọng trách hiệp trợ thảo nghịch cùng cung cấp quân lương cũng liền rơi lên vai Phí trọng, Phí trọng hoàn toàn không có kinh nghiệm điều binh, lại không có tâm thống trị, chỉ có duy nhất một khả năng là vơ vét của cải cùng các thủ đoạn chèn ép, có lẽ chỉ một thời gian là sẽ lại sưu cao thuế nặng, không lâu sau sẽ thành một Sùng hầu hổ thứ hai.

Bởi Phương bật thì chinh chiến còn Phí trọng được phong hầu nên thiên tử lại lập hai vị thừa tướng là : hoàng thúc Tỷ can vốn người hiền lương làm tả thừa tướng cùng thượng đại phu Mai Bá làm hữu thừa tướng, việc quân chính vì Văn thái sư không có mặt nên do Khương văn hoán quản lý. Nếu so sánh thì danh tiếng cùng tài năng của hai vị thừa tướng mới lên còn nổi hơn hai người cũ, cả quần thần lại cũng không có chút nào dị nghị nên lần thay người này không có chút nào phong ba.

Thời gian một ngày qua đi, vì có đầy đủ tài liệu nên thí nghiệm của Pháp Giới tiến triển rất thuận lợi, Trương Tử Tinh cũng không xuất ngoại mà chăm chú cùng nghiên cứu với Pháp Giới. Đồng thời hệ thống phát triển siêu cấp chiến sĩ cũng đã được siêu não tự tiến hành đến những khâu hoàn thiện, một khi thành công sẽ khiến cho sức chiến đấu đội quân bí mật của Trương Tử Tinh tăng rất cao/

Trong hoàng cung tại Triều ca, trong lòng Đắc Kỷ vẫn không yên cả ngày, lần trước dù được Trương Tử Tinh giải mộng nhưng nghĩ lại những cảnh vật chân thực trong giấc mơ mà thủy chung vẫn có chút khả nghi. Ngày đó, Đắc Kỷ cố ý đi tới lầu Trích tinh rồi theo trí nhớ đi lại con đường đã qua trong mơ.

Sau vài lần rẽ quả nhiên hiện ra một căn phòng, Đắc Kỷ nhỡ rằng trong mơ nữ nhân kia đã di chuyển lọ hoa để trên một chiếc bàn sau đó trên tường xuất hiện một lối vào, đi tiếp sẽ là một căn phòng thủy tinh rồi đến thế giới thần bí dưới đất.

Nhưng trong căn phòng bày biện cùng trí nhớ của nàng hoàn toàn khác biệt, lọ hoa cũng có nhưng được đặt bình thường trên bàn, có thể nhẹ nhàng cầm lấy chứ không phải là cơ quan gì, mà trên vách tường đối diện cũng liền mạch không vết nứt, Đắc Kỷ lục tìm một hồi lâu mà vẫn không phát hiện thấy có gì bất thường.

Ngay lúc Đắc Kỷ thất vọng định rời đi thì thân ảnh thiên tử chợt xuất hiện trước mặt, nhất thời khiến nàng giật mình không nhỏ.

„Ái thê, tại sao nàng ở đây?" Thiên tử lộ ra vẻ kinh ngạc :"Vừa rồi quả nhân tới cung Thọ tiên nhưng cung nữ bẩm nàng tới lầu Trích tinh rồi, sau đó ta tới tìm mà nàng lại ở đây!"

Đắc Kỷ đã trở lại bình thường, dịu dàng nói :"
Thần thiếp không có việc gì nên muốn đi dạo quanh trích tinh lầu, bất giác đã đi tới đây cảm thấy chỗ này rất thanh tĩnh nên dừng lại. Để bệ hạ đi tìm, thần thiếp có tội."

„Ngự thê đừng đa lễ như vậy, hôm nay nàng còn chưa uống thuốc an thần, đi, về uống thuốc rồi chúng ta tới Trích tinh lâu xem múa, lâu rồi không được nhìn điệu múa của nàng, chốc nữa hãy vì quả nhân mà múa một bài nhé."


Đắc Kỷ vội tạ ơn thiên tử quan tâm rồi lại liếc mắt về phía căn phòng kia, mày khẽ cau lại nhưng vẫn đi về cùng Trương Tử Tinh. Biến hóa trên mặt Đắc Kỷ chỉ thoáng qua nhưng vẫn lọt vào mắt Trương Tử Tinh, trong lòng hắn chỉ cười nhạt :không ngờ Đắc Kỷ thực sự đã nổi lên lòng nghi ngờ, có điều từ sau lần trước thông đạo này đã bị lấp lại, đổi thành một chỗ ra vào khác, dù nàng có nghi ngờ đến đâu cũng không thể phát hiện thấy mánh khóe gì.

Đắc Kỷ uống xong thuốc an thần rồi liền cùng thiên tử tới lầu Trích tinh nghe nhạc, còn tự mình múa một bài nhưng không lâu sau đã mệt mỏi cùng thiên tử quay về cung Thọ tiên nghỉ ngơi. Vừa về tới nơi Đắc Kỷ liền nằm xuống ngủ say ngay lập tức.

Trương Tử Tinh lệnh cho Cổn quyên tới trông nom rồi mới đi ra. Chợt trong đầu bỗng nhiên truyền đến tín hiệu có người ở xa đang liên lạc, Trương Tử Tinh vừa thoáng nhận tin liền lộ ra vẻ hưng phấn :thì ra là tin của Bích tiêu phát tới!

Nàng đã kết thúc bế quan?

Trương Tử Tinh vội đi tới một góc vắng, bật máy lên, quả nhiên giọng Bích Tiêu liền vang lên :"Bệ hạ, chàng quả là bận rộn a, sao mở máy chậm như vậy, chẳng lẽ đã quên người ở ngoài hoang đảo ta rồi ? Đã vậy, ta dập máy đây."

„Nương nương đừng dập máy… ta đang trên triều, nghe nương nương gọi đã vội vã bãi triều rồi mới nhận máy được „ Trương Tử Tinh liền bịa ra một lý do giải thích, đồng thời không quên thêm một câu :"Mấy ngày nay không lúc nào ta không lo lắng cho nương nương, làm sao mà quên được đây!"

Bích tiêu vốn cũng chỉ nói hờn chứ nếu thực muốn dập máy thì đâu phải nghe hắn nói nhiều vậy, nghe đến câu cuối thì mặt không khỏi đỏ lên, sẵng giọng :"Ai cần ngươi lo lắng! Một năm không gặp mà ngươi vẫn giữ cái nết khiinh bạc đó!"

Trương Tử Tinh vội hỏi :"Trước đây nương nương nói chỉ bế quan không tới một năm, hôm nay cũng chỉ còn bảy ngày nữa là hai năm rồi, ta đợi thực rất khổ cực! Không biết thành quả nương nương bế quan ra sao?"

Bích tiêu thấy hắn đếm thời gian chuẩn xác như vậy thầm nhủ có lẽ hắn lo lắng cho mình thật nên không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, thanh âm cũng hòa hoãn hơn nhiều, vừa nghe hỏi tới tiến cảnh tu vi lại không khỏi đắc ý :"Bế quan tu hành cần bỏ qua tạp niệm, tâm không nghĩ gì, ta làm sao tính được thời gian chuẩn xác, lần này ta thu hoạch rất lớn, đã đột phá cảnh giới kim tiên, tiến lên huyền tiên hạ giai a."

Trương Tử Tinh nghe Bích tiêu đã đột phá lên cảnh giới huyền tiên trong lòng cũng cảm thấy cao hứng liền vội chúc mừng đồng thời hỏi thêm tình hình của Vân tiêu và Quỳnh tiêu, Bích tiêu đáp rằng vì nàng vừa đột phá nên không thể tĩnh tâm lại, cuối cùng đành xuất quan trước còn hai vị tỷ tỷ vẫn tiếp tục tu luyện, cũng không biết tiến cảnh thế nào.

Hai người đã lâu mới gặp lại nên nói chuyện không biết chán, Trương Tử Tinh còn hận không thể lập tức tới Tam tiên đảo gặp Bích tiêu, nhân tiện bèn chuyển về phần thưởng mà Bích tiêu lúc trước hứa với hắn. Bích tiêu dường như cũng đoán ra ý đồ của hắn nhưng chỉ yếu ớt nói một câu :"Thực sư ngươi muốn nhìn dung mạo của ta sao? Chỉ hy vọng ngươi sẽ không hối hận…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.