Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 2 - Chương 95: Âm Mưu




Đợi sau khi chưởng môn Trương Hoa Lăng mang theo một nhóm cao thủ hộ pháp rời khỏi Trường Xuân Cư, ba người Từ Thanh Phàm và sư huynh Nhạc Thanh Nho còn có Nam Cung Thanh Nho cũng trở về linh đường, đều quỳ xuống yên lặng trước linh vị của Lục Hoa Nghiêm, trong nhất thời đều trầm mặc không nói.

“Sư huynh, kỳ thực huynh không nên làm như thế với đệ, làm như thế sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của huynh, dù sao đây chỉ là cách nghĩ của một mình đệ.” Từ Thanh Phàm đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí trầm mặc, nói lời xin lỗi với Nhạc Thanh Nho.

“Sư đệ, đệ đừng nói như vậy, sư phụ từ sau khi thu ta làm đồ đệ, đối với ta như cha. Cho nên ngay cả đệ không có nói như vậy với chưởng môn, ta cũng sẽ làm như vậy.” Nhạc Thanh Nho sau khi xua tay với Từ Thanh Phàm rồi nói tiếp : “Lại nói, tư chất của chính ta ta biết rõ mà, bây giờ có thể đạt đến Tích Cốc hậu kỳ đã là cực hạn của bản thân rồi, cho nên cũng không có gì gọi là liên lụy với không liên lụy ở đây cả. một mình tu luyện cũng tốt, ít nhất bình thường sẽ tự do tự tại một chút.”

Đang lúc Từ Thanh Phàm còn muốn nói những gì nữa, thì Nam Cung Thanh Sơn đang quỳ bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ngay cả chào hỏi hai vị sư huynh một câu cũng không có một mình đi vào hậu đường.

Nhìn thấy sự rời đi của Nam Cung Thanh Sơn, Nhạc Thanh Nho nhè nhẹ thở dài một tiếng.

“Nam Cung sư đệ bây giờ có lẽ là vì trong sư huynh đệ chúng ta một mình hắn thay đổi làm môn hạ người khác mà trong lòng có chút xấu hổ, cho nên những lời vừa rồi của chúng ta là cho hắn có chút khó chịu rồi.” nhìn theo bóng rời đi của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm nói với Nhạc Thanh Nho.

Đối với việc Nam Cung Thanh Sơn làm môn hạ của người khác, Từ Thanh Phàm mặc dù không vui lắm, nhưng cũng không giận dữ gì, mỗi người có một chí hướng riêng, dù sao có một người sư phụ mà nói đối với việc tu luyện có rất nhiều ích lợi. hơn nữa bản thân Từ Thanh Phàm cũng không muốn vì quyết định của mình mà gián đoạn tương lai của người khác.

“Ha ha, ta biết ý tứ của sư đệ ngươi rồi. ta sẽ không giận Nam Cung sư đệ đâu, dù sao điều này liên quan đến tương lai của hắn. Nam Cung sư đệ không giống hai người chúng ta, thiên phú căn cốt của hắn rất tốt, nếu có một người sư phụ tốt tương lai sẽ không thể hạn lượng rồi.” Nhạc Thanh Nho miễn cưỡng cười nói.

Nhìn thấy ý chí của Nhạc Thanh Nho có chút sa sút, Từ Thanh Phàm vội vàng lôi ra những nghi vấn trong lòng của mình hồi nãy, muốn chuyển chủ ý của Nhạc Thanh Nho. “Đúng rồi, sư huynh, vì sao đệ luôn cảm thấy sư bá Tiêu Hoa Triết hình như không hợp với sư thúc chưởng môn.”

“Điều này ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói hình như hơn ba trăm năm trước, Tiêu sư bá tranh đoạt chức vị chưởng môn với chưởng môn sư thúc, nhưng cuối cùng sư tổ lựa chọn chưởng môn sư thúc chưởng quản Cửu Hoa Môn, cho nên Tiêu sư bá trong lòng mới có chút bất mãn như vậy.” Nhạc Thanh Nho chần chừ nói ra. Những chuyện nói sau lưng người ta thế này dù sao không thích hợp với nguyên tắc làm người của hắn.

“Vậy sao? Đệ cảm thấy vẫn là Tiêu sư bá làm chưởng môn là chuyện tốt, Trương Hoa Lăng vị chưởng môn này qua không có tình người rồi.” Từ Thanh Phàm nghĩ đến tất cả hành vi của Trương Hoa Lăng, tức giận nói.

“Ài, đừng nhiều chuyện, sau khi làm chưởng môn phải bất đắc dĩ mà, sư đệ ngươi đừng để trong lòng.” Nhạc Thanh Nho trấn an.

Ngay lúc này, Nam Cung Thanh Sơn đột nhiên từ trong hậu đường đi ra, đầu cũng không ngoảnh lại hướng ra ngoài Trường Xuân Cư mà đi. Sau lưng còn mang một gói đồ, hình như là những vật phẩm thường dùng hàng ngày của hắn.

“Sư đệ, ngươi còn muốn đi đâu?” Từ Thanh Phàm gọi Nam Cung Thanh Sơn lại hỏi.

“Đi tìm sư phụ của ta.” Nam Cung Thanh Sơn nhìn Từ Thanh Phàm một cái, sau đó lạnh lùng trả lời.

“Sư phụ của ngươi? Ngươi là nói đến Hứa hộ pháp kia sao?” Từ Thanh Phàm nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, sớm tìm người ta một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho ông ấy.”

“Thế thì ngươi không canh giữ linh cữu cho sư phụ nữa sao?” Từ Thanh Phàm bất mãn hỏi.

“Thất tuần của sư phụ chưa hết, ngươi hay là trước tiên ở lại đây giữ linh cữu cho sư phụ đi. Sau khi trưởng bối chết đi, thất tuần vãn bối phải giữ linh cữu, đây là quy củ.” Nhạc Thanh Nho ngăn cản lại giải thích.

“Đúng vậy, mặc dù ngươi bây giờ có sư phụ mới rồi, nhưng xung không thể đối với sư phụ cũ không có sự tôn kính chứ, sẽ bị trời phạt đó.” Từ Thanh Phàm ở bên cạnh lạnh nhạt nói, trong lòng rấy bất mãn về hành vi không tôn kính Lục Hoa Nghiêm của Nam Cung Thanh Sơn, cho nên trong lời nói mang theo sự châm chọc nhàn nhạt.

“Sư phụ? Người các ngươi nói là Lục Hoa Nghiêm sao? Ông ta xứng sao?” không ai ngờ Nam Cung Thanh Sơn lại khinh thường hỏi ngược lại.

“Ngươi nói cái gì?” Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho sau khi nghe được lời của Nam Cung Thanh Sơn đều biến sắc.

“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Lục Hoa Nghiêm lão già này nhận ta làm đệ tử là vì nguyên nhân gì ngươi còn không biết sao? Còn không phải là vì sự trường sinh của ông ta sao? Cho nên bảo ta tu luyện loại công pháp nguy hiểm kia. Từ sư huynh ngươi cũng vậy, lão già này nhận ngươi làm đệ tử không phải cũng như thế sao? Ngươi lại còn đến chết vẫn có hiếu với ông ta như vậy, còn có ngươi Nhạc sư huynh, lão già này nhận ngươi làm đệ tử căn bản là muốn kiếm lấy một người giúp việc vặt mà thôi! Ta thấy hai người các ngươi đọc sách đến ngu ngốc hết rồi, mới bị lão ta bịt mắt lừa dối như vậy, đến chết còn muốn canh giữ xác cho lão như vậy.” Nam Cung Thanh Sơn lấy tay chỉ vào linh bài của Lục Hoa Nghiêm, kích động nói, trong mắt chớp động quang mang của sự cừu hận. hiển nhiên những lời này hắn không phải là nhịn ngày một ngày hai mà đã nhẫn nhịn từ lâu lắm rồi.

“Nam Cung sư đệ, ngươi, ngươi làm sao có thể nói sư phụ như thế chứ? Đây là linh đường của sư phụ!” nghe được những lời nói của Nam Cung Thanh Sơn, Nhạc Thanh Nho kích động nói, chòm râu hoa râm trên mặt bởi vì tức giận mà run rẩy.

“Linh đương của ông ta thì làm sao chứ? Không thể nói được sao?” Nam Cung Thanh Sơn ngang ngạnh nói.

“Nam Cung Thanh Sơn, sư phụ tuy thu ngươi làm đệ tử là có mục đích khác, nhưng ông ấy trước khi thu ngươi làm đồ đệ, hẳn có nói cho ngươi rõ nguyên nhân vì sao ông ấy muốn thu ngươi làm đồ đệ chứ?” Từ Thanh Phàm nhẫn nhịn nghĩ đến những lời Nhạc Thanh Nho muốn nói, lạnh lùng hỏi Nam Cung Thanh Sơn.

“Nói rồi, cũng bởi vì những lời nói này của ông ta, ta mới biết được là ta đang bị lợi dụng.” Nam Cung Thanh Sơn oán giận nói.

“Thế thì ông ấy có miễn cưỡng ngươi phải bái ông ấy làm sư phụ không? Sư phụ ông ấy hẳn có cho ngươi có cơ hội lựa chọn phải không? Bái ông ấy làm sư phụ chẳng lẽ không phải là lựa chọn của ngươi sao?” Từ Thanh Phàm đột nhiên hét lên.

“Nhưng ông ta thu ta làm đồ đệ dụng tâm bất chính là sự thực!” sau khi nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn đầu tiên là sững người một chút, sau đó ngang ngạnh nói.

“Đã là chính ngươi lựa chọn bái ông ấy làm sư phụ, ngươi hẳn đã xem ông ấy là sư phụ của ngươi! Phải tôn sư trọng đạo! bởi vì sư phụ ông ấy tuy không phải là thật tâm muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng dù sao cũng không có miễn cưỡng ngươi. Tất cả đều là sự lựa chọn của ngươi, trước tiên không nói đến câu nói cổ mà người xưa thường nói đó là “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha”, sư phụ từ sau khi thu ngươi làm đồ đệ có chỗ nào bạc đãi ngươi không? Lúc tu luyện có để ngươi gặp phải nguy hiểm gì không? Khi dạy ngươi có không tận tâm tận lực khổng?” Từ Thanh Phàm càng nói càng lớn tiếng, đến mấy câu cuối cùng càng như hét lên vậy, tất cả thương tâm oán giận phẫn nộ mà ngày hôm nay gặp phải toàn bộ đều trong lần nói này xổ ra hết.

Nghe được những lời này của Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn có chút không có lời nào để nói lại, sững người một lúc, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng ta đây không cần phải trả lời.

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi đi đến trước linh cữu của sư phụ dập đầu tạ tội, sau đó thành thật ở đây canh giữ linh cữu hết thất tuần của sư phụ, ta và Nhạc sư huynh đem mọi chuyện xảy ra hôm nay xem như chưa hề xảy ra. Từ nay về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không liên quan đến nhau.” Nhìn Nam Cung Thanh Sơn bộ dáng khinh thường như vậy, Từ Thanh Phàm đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói với Nam Cung Thanh Sơn, âm thanh tuy nhẹ nhàng, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự oán giận ngầm chứa trong đó.

“Nếu ta không làm thì sao?” Nam Cung Thanh Sơn hỏi lại một cách xúc phạm.

“Thế thì đừng trách ta vô tình rồi.” Từ Thanh Phàm nhẹ giọng nói.

“Hừ…..” Nam Cung Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, lại không để ý tới Từ Thanh Phàm nữa, xoay người đi ra ngoài cửa. Hắn đã quen với sự khiêm nhượng và hòa khí của Từ Thanh Phàm rồi, căn bản không tin Từ Thanh Phàm sẽ làm gì hắn.

“Muốn chết!!” nhìn thấy bộ dáng không biết hối cải của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm nhịn không được sự tức giận trong lòng nữa, tay phải giơ lên, Khô Mộc Thước hóa thành một đạo quang mang màu xanh hoa mỹ, nhanh chóng đánh vào sau lưng của Nam Cung Thanh Sơn.

Nam Cung Thanh Sơn hiển nhiên không ngờ Từ Thanh Phàm thật sự dám rat ay, nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, trên tay bóp pháp quyết, liền thấy một đạo mộc ất linh khí hóa thành một tấm mộc thuẫn dày và lớn chắn trước mặt của mình, cũng là “Mộc Linh Thuẫn” đạo thuật trung cấp.

Có thể sử dụng đạo thuật trung cấp một cách dễ dàng như vậy, hiển nhiên hắn đã có tu vi luyện khí hậu kỳ. tuổi còn trẻ như vậy có thể có thành tựu loại này, Thiên phú căn cốt của Nam Cung Thanh Sơn quả thật là trăm người mới có một người.

Đáng tiếc, vẻn vẹn chỉ dựa vào đạo thuật của luyện khí hậu kỳ, như thế nào có thể ngăn chặn được Từ Thanh Phàm lấy tu vi Tích Cốc kỳ hợp với sự oán giận và pháp khí công kích chứ? Trong chớp mắt tấm mộc thuẫn nhìn qua trông thật sự rất dày này khi tiếp xúc với Khô Vinh Thước lập tức bị xuyên thủng một cách dễ dàng, Khô Vinh Thước sau khi đâm thủng mộc thuẫn cũng không có chút gì gọi là dừng lại, trong chớp mắt kích trúng ngực của Nam Cung Thanh Sơn.

Nam Cung Thanh Sơn bị Khô Vinh Thước kích trúng, lập tức thổ ra một miệng máu, lùi về sau hơn mười bước hung hăng quỳ xuống đất, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên bị thương nặng.

Đây vẫn là do Từ Thanh Phàm hạ thủ lưu tình, thực lực của luyện khí kỳ và tích cốc kỳ mà so sánh là cách biệt rất lớn có thể gọi là thiên sơn địa viễn.

Sau khi Nam Cung Thanh Sơn bị thương sắc mặt trắng bệch chớp qua thần sắc khó tin, hắn không ngờ Từ Thanh Phàm lại dễ dàng đánh bại hắn như vậy, điều này đối với người tâm khí cao ngạo như hắn mà nói, thực sự là một sự sỉ nhục nhất lớn.

“Tốt lắm, Tốt lắm!! Không ngờ lão già kia thiên vị, lại còn cho ngươi một kiện pháp khí, chẳng trách ngươi bảo vệ lão như vậy.” Nam Cung Thanh Sơn chùi vết máu trên khóe miệng, hung hăng nói : “Ngươi đợi đó, sẽ có một ngày ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà hối hận!!”

Vừa nói, Nam Cung Thanh Sơn quay đầu tập tễnh bước đi, lúc đi ánh mắt tràn đầy oán hận làm cho Từ Thanh Phàm có chút hoài nghi phải chăng mình đã sai lầm khi hồi nãy còn nương tay cho hắn.

“Có một số người, chỉ nhớ đến những gì không tốt mà người ta đối xử với hắn, lại từ trước tới nay không thể nghĩ đến những cái tốt mà người khác đã cho hắn. Nam Cung Thanh Sơn con người này không nghi ngờ gì nữa chính là một loại người như vậy.” Từ Thanh Phàm nhìn thân ảnh của Nam Cung Thanh Sơn rời đi, trầm lặng suy nghĩ.

Thở dài một tiếng, Từ Thanh Phàm xoay người lại, liền phát hiện sư huynh Nhạc Thanh Nho đang thần sắc phức tạp nhìn thân ảnh lưu lại của Nam Cung Thanh Sơn.

“Sư huynh, huynh không cần…..”

Ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị nói mấy lời an ủi với Nhạc Thanh Nho, lại thấy Nhạc Thanh Nho đột nhiên thổ ra một miệng máu, sau đó liền như mũi tên vậy ngã xuống đất ngất đi.

Từ Thanh Phàm nhìn thấy tình hình này vô cùng kinh ngạc, vội vàng đỡ Nhạc Thanh Nho dậy, sau khi linh khí xâm nhập dò xét trong cơ thể của hắn ta, trong lòng thở dài một hơi, biết hắn ta không có nguy hiểm gì, chỉ vì nóng giận quá cho nên tạo thành thân thể không khỏe, nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Sau khi sắp xếp xong sư huynh Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm lần nữa quỳ trước linh đường của Lục Hoa Nghiêm, Linh đường to như vậy bây giờ chỉ co một mình Từ Thanh Phàm lẻ loi cô độc bảo vệ trước linh cữu, làm cho Lục Hoa Nghiêm không cảm thấy cô đơn khi ra đi.

“Sư phụ, ngươi nhìn thấy chưa? Đây chính là sư huynh đệ và đồ đệ của người! người ở trên trời nhìn thấy những điều như vậy có đau lòng không? Hẳn sẽ không đâu, người cũng đã nói người đã nhìn thấu rồi, có lẽ đối với những điều này người ở trên trời nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy buồn cười thôi phải không?”

Từ Thanh Phàm nhìn vào bài vị của Lục Hoa Nghiêm, thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.