Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 2 - Chương 91: Kiếm Khí Đầy Trời




Trong bản thiếu sót Khô Vinh Quyết đó, mặc dù về công pháp thiếu sót nghiêm trọng, nhưng còn có một đạo thuật được xem là hoàn chỉnh, gọi là “Khô Vinh Chỉ”, là một loại đạo pháp công kích giam cầm.

Theo cách nói trên Khô Vinh Quyết, đạo thuật này uy lực cực lớn, người nào trúng phải đạo thuật này không chỉ chịu thương tổn nhất định, mà còn trong một thời gian ngắn không thể tùy ý không chế linh khí trong cơ thể. Quan trọng nhất là, một khi bị đạo pháp này kích trúng, rất khó chữa lành lại.

Chỉ là đạo pháp này dù sao vẫn còn chỗ thiếu sót, hơn nữa rất nhiều nội dung trong đó kết hợp với văn tự của Khô Vinh Quyết phía trước giải thích. Bởi vì nội dung phía trước lại thiếu sót rất nhiều, cho nên ban đầu Lục Hoa Nghiêm đối với đạo pháp này cũng không chú ý gì. Hắn xem trọng là công pháp trong bản Khô Vinh Quyết có thể làm cho cảnh giới công lực của hắn gia tăng, mà không phải là đạo pháp để gia tăng thần thông của hắn.

Trước đây Từ Thanh Phàm chịu ảnh hưởng của Lục Hoa Nghiêm, cũng không chú ý về “Khô Vinh Chỉ”, nhưng bây giờ đang chán nản vì bản thân không có thần thông công kích nào cả, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể giử gắm hi vọng vào “Khô Vinh Chỉ” thiếu sót mà không biết có thể luyện thành công hay không.

Nhưng hôm nay Từ Thanh Phàm cầm bản thiếu sót của Khô Vinh Quyết, lật đến trang cuối cùng phương pháp tu luyện cụ thể của Khô Vinh Chỉ. Sau khi xem kỹ vài lần, lông mày nhíu lại. thì ra, chiếu theo phương pháp tu luyện của Khô Vinh Chỉ, lại yêu cầu đem linh khí trong cơ thể quấn quanh trộn lẫn vào nhau. Nhưng linh khí trong cơ thể vốn là một thể, làm thế nào có thể trộn lẫn vào nhau chứ?

“Chẳng lẽ là muốn ta trộn lẫn Tử tịch linh khí màu xám và mộc ất linh khí màu xanh vào nhau sao?” Từ Thanh Phàm đột nhiên nghĩ đến một khả năng, thầm nói.

Nhưng điều này cũng không thể hiểu rõ ràng được. muốn trộn lẫn linh khí vào với nhau, cần đối với cảnh giới không chế linh khí đạt đến trình độ cực cao mới làm được, điều này hẳn đã vượt xa tu sĩ có cảnh giới tích cốc kỳ có thể làm được. nhưng theo cách nói trên Khô Vinh Quyết, Khô Vinh Chỉ này rõ ràng là đạo thuật dành cho Tích cốc kỳ tu luyện.

Từ Thanh Phàm do dự hồi lâu, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng quyết định vẫn theo phương pháp trên đó, cố gắng thử nghiệm trộn lẫn hai đạo linh khí trong cơ thể vào nhau.

Chỉ thấy Từ Thanh Phàm ngồi xếp bằng trên giường của mình, sau khi thở dài một hơi, từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, chuyên tâm vận chuyển hai đạo linh khí trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua, linh khí vận chuyển ngày càng dễ dàng, mà Từ Thanh Phàm cũng bắt đầu từ từ thử trộn lẫn hai đạo linh khí vào nhau.

Đáng tiếc, linh khí bình thường thuận lợi hiền lành vô cùng lúc này lại có vẻ vô cùng tác loạn, Từ Thanh Phàm hết sức cũng không thể đem hai đạo linh khí lại gần nhau, càng nói chi đến việc trộn lẫn hai đạo linh khí đó.

Hai đạo linh khí này dường như là hai cực của nam châm, rõ ràng cùng một cơ thể nhưng không có cách nào hợp chúng lại được, chỉ là dưa theo các lộ tuyến cố định di chuyển trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, đến chết cũng không muốn gặp nhau.

Từ Thanh Phàm sau vài lần nỗ lực, không những không trộn lẫn được hai đạo linh khí, ngược lại cõ chút tâm thần dao động, linh khí hỗn loạn, súy chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.

Biết dục tốc bất đạt, Từ Thanh Phàm sau khi khôi phục lại linh khí trong cơ thể liền từ bỏ việc làm tiếp tục kết hợp hai đạo linh khí. Không thể có đạo pháp công kích đương nhiên là đáng tiếc, nhưng nếu bởi vì loại này mà tổn hại sinh mệnh thì được không bằng mất.

Từ trong nhập định đến xuất thần, thần sắc của Từ Thanh Phàm phức tạp nhìn bản Khô Vinh Quyết còn thiếu sót trước mắt, thở dài một cách tiếc nuối, quyển công pháp này đối với mình mà nói, tất cả đều là bến mê, đều mịt mù.

Sau khi Từ Thanh Phàm từ bỏ nỗ lực tu luyện Khô Vinh Quyết, vững tâm bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi dạo một lát, thả lỏng một chút tâm tình và trí óc của mình gần đây vẫn vì tu luyện mà có chút mệt mỏi.

Cũng không giống như Kim Thanh Hàn lúc nào cũng tu luyện, Từ Thanh Phàm từ trước đến này rất hiểu đạo lý kết hợp giữa lúc thì cần siêng năng lúc cần nghỉ ngơi thư giãn, tù sau khi sư phụ Lục Hoa Nghiêm mất đi không có áp lúc như thế, một khi tu luyện có những khó khăn sẽ nghĩ cách thư giãn tâm tình và trí óc của mình một chút, hoặc đi tản bộ hoặc đi mượn một số sách của sư huynh Nhạc Thanh Nho để xem một chút. Bởi vì Từ Thanh Phàm biết được, con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã phá hủy sơn trại của mình ít nhất phải sống được 2000 năm, nên hắn không cần vội vàng.

Từ Thanh Phàm hiện giờ, mục đích của việc tu luyện chỉ có hai cái, một tất nhiên là muốn đích thân giết chết con thú đó để báo thù cho gia tộc. nhưng theo thời gian trôi qua, Từ Thanh Phàm càng muốn dò xét sự thần bí của tu tiên hơn, muốn xem xem bản thân rốt cuộc có thể tu luyện đến cảnh giới nào.

Theo Lục Hoa Nghiêm nói, Từ Thanh Phàm đời này cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Linh Tịch kỳ, đối với cách nói này, mặc dù tin phán đoán của Lục Hoa Nghiêm, nhưng Từ Thanh Phàm cũng muốn thử một chút có thể đột phá được hay không. Thành công đương nhiên đáng mừng, không thành công Từ Thanh Phàm cũng không bận tâm gì. Nếu đạt đến cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ, có thể sống nhiều hơn người thường 300 năm, lấy tư chất của Từ Thanh Phàm mà nói, đã là sự vui mừng ngoài ý muốn rồi, còn muốn cái gì xa vời nữa đây?

Có lúc Từ Thanh Phàm cũng từng nghĩ, nếu một khi tu vi bản thân không thể đột phá nữa, thế thì bản thân nên làm gì đây? Thời gian sống còn lại nhiều như thế nên làm thế nào để vượt qua đây? Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Từ Thanh Phàm quyết định nếu là như vậy mình sẽ đi vân du tứ hải, nhìn ngắm phong thổ nhân tình và non sông tươi đẹp trong trời đất này.

Vô dục vô cầu, tiêu dao tự tại. đây là ấn tượng của Từ Thanh Phàm khi còn nhỏ đối với người tu tiên qua sách vở. Từ Thanh Phàm không biết thế giới tu tiên bây giờ còn có người tu tiên như thế hay không. Nhưng hắn cảm thấy ít nhất bản thân hắn muốn làm được cảnh giới này, cũng chỉ có đạt được cảnh giới tu tưởng loại này, mới không uổng công mình đã tu tiên một đời.

Trường sinh, Trường sinh. Người trên đời đều tìm kiếm sư trường sinh, nhưng lại không biết, nếu cuộc đời của mình không có một mục tiêu, thế thì trường sinh còn có ý nghĩ gì nữa?

Trường sinh là chấp niệm trong lòng tất cả người tu tiên, nhưng lại không phải là của Từ Thanh Phàm, vì trường sinh mà trường sinh, Từ Thanh Phàm nghĩ một chút cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ra khỏi phòng, Từ Thanh Phàm phát hiện Nhạc Thanh Nho cũng không có giống như ngày thường ngồi trong phòng đọc sách, mà thay một bộ trang phục nông dân, đang loay hoay đào xới bùn đất trước cửa của hai người.

“Sư huynh, huynh đang làm gì vây?” Từ Thanh Phàm thấy Nhạc Thanh Nho cả người đầy đất bụi, cảm thấy có chút buồn cười, tò mò hỏi.

“Sư đệ đó sao, hôm nay tu luyện kết thúc rồi à?” sau khi chào hỏi Từ Thanh Phàm, Nhạc Thanh Nho cười rồi giải thích : “Khi ở Trường Xuân Cư đã có thói quen rồi, nhìn trước cửa trống trơn có chút không quen. Cho nên đi Bách Thảo Đường xin một số hạt giống, chuẩn bị trồng trước cửa.”

Vừa nói, Nhạc Thanh Nho chỉ những hạt giống đựng trong rổ ở bên cạnh.

“Ồ, như thế, sư huynh thật có nhã hứng.” Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói. Đột nhiên chú ý đến một số hạt giống đặc thù trong rổ, cũng với hạt giống tầm thường so sánh, những hạt giống này tỏ ra đặc biết lớn, hơn nữa trong suốt sáng long lanh dưới ánh mặt trời, hơi chớp lên ánh sánh mê người. thế là Từ Thanh Phàm từ trong rổ cầm ra một hạt giống như vậy, hỏi : “Sư huynh, đây cũng là hạt giống sao?”

“Ừ, đây là hạt giống của hoàn hoa, đừng thấy hạt giống hình dạng sáng đẹp, nhưng hình dạng sau khi nở hoa lại trang nhã, là một trong những loài hoa mà ta thích nhất, cho nên tới Bách thảo viên xin hạt giống của chúng nó, quyết định trộng trước phòng.” Nhạc Thanh Nho cười rồi giải thích.

Sau khi Nhạc Thanh Nho từ chối sự giúp đỡ của Từ Thanh Phàm, Từ Thanh Phàm cầm những hạt giống của hoàn hoa đang chơi trong tay, từ từ đi về phía hậu sơn.

Dưới ánh sáng mặt trời, cây cối màu xanh tạo thành một mảng. bóng cây theo gió đong đưa không ngớt, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây tạo thành lốm đốm, chiếu lên khuôn mặt loang loáng của Từ Thanh Phàm.

Từ Thanh Phàm vừa suy nghĩ các chỗ mâu thuẫn khi tu luyện Khô Vinh Chỉ, trong tay theo bản năng cẩm chơi những hạt giống của hoa, theo suy nghĩ của Từ Thanh Phàm, hai đạo linh khí trong cơ thể hắn bất tri bất giác cũng theo công pháp Khô Vinh Quyết vận chuyển không ngừng.

Đột nhiên ngay lúc đó, Từ Thanh Phàm phát giác một trận ba động của mộc ất linh khí từ hạt giống trong tay truyền đến.

“Ối? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Từ Thanh Phàm kinh ngạc nhìn hạt giống trong tay. Mà lúc này Từ Thanh Phàm muốn cảm giác ba động của mộc ất linh khí trong hạt giống đó lần nữa, nhưng bất luận như thế nào cũng không cảm ứng được.

Chẳng lẽ vừa rồi là cảm giác sai sao? Nhưng ngay khi Từ Thanh Phàm lắc đầu phủ đinh, từ sau khi mình bắt đầu tu luyện, rất lâu rồi không có xảy ra chuyện cảm giác sai lầm như thế.

“Chẳng lẽ sẽ là như vây?”

Nghĩ chính mình vừa rồi bởi vì nghĩ đến công pháp của Khô Vinh Chỉ mà linh khí trong cơ thể vô ý vận chuyển, Từ Thanh Phàm lại thử vận chuyển hai đạo linh khí trong cơ thể lần nữa. lúc này ba động của mộc ất linh khí nhàn nhạt lại lần nữa từ trong hạt giống hoa kia truyền tới.

“Chuyện gì xảy ra vây?” Từ Thanh Phàm có chút kinh ngạc, mặc dù tất cả thực vật trên thế gian đếu có mộc ất linh khí, nhưng hắn từ trước đến nay chưa nghe nói người tu tiên nào có thể phát giác được ba động của linh khí trong hạt giống của thực vật, có lẽ Kết Đan kỳ có thể, nhưng điều này tuyệt đối không phải là thần thông nên có của một người tu tiên Tích cốc kỳ.

Từ Thanh Phàm không tự giác được bắt đầu cẩn thận tìm hiểu hạt giống hoàn hoa kia vì sao có thể tỏa ra ba động của mộc ất linh khí. Lúc này, việc làm cho hắn trợn mắt há mồm hơn đã xảy ra.

Chỉ thấy hạt giống của hoàn hoa kia, theo Từ Thanh Phàm đem linh khí ba động của nó dần dần ghi tạc trong lòng, nó cũng từ từ trở nên hư vô mờ ảo. xung quanh bắt đầu chớp lên sương mù màu xanh nhàn nhạt, theo sương mù màu xanh càng lúc càng đậm, thể tích của hạt giống hoa cũng trở nên càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, sương mù màu xanh đó đột nhiên chui vào trong cơ thể Từ Thanh Phàm mà hạt giống hoa đó, đã không nhìn thấy nữa.

Từ Thanh Phàm trợn mắt há mồm nhìn tất cả những điều trước mắt, trong nhất thời không thể tiếp nhận biến hóa trước mắt. cẩn thận kiểm tra linh khí trong cơ thể một lần, lại phát hiện không có gì dị thường, chỉ cảm thấy hai đạo linh khí hình như nhiều hơn một cái gì đó nhưng lại nói không rõ.

“Điều này cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Từ Thanh Phàm bình tĩnh trở lại, bắt đầu tỉ mỉ đem những chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối nhớ lại một lần. cuối cùng vẫn cảm thấy mấu chốt của chuyện này hẳn là ba động linh khí của hạt giống hoa kia và sự vận chuyển linh khí trong cơ thể mình.

Vì vậy Từ Thanh Phàm nhớ lại một lần nữa ba động linh khí của hạt giống hoa vừa rồi, vừa vận chuyển hai đạo linh khí trong cơ thể. Lúc này, chuyện quỷ dị nhất ngày hôm nay cuối cùng cũng xảy ra.

Chỉ thấy lúc này, một điểm linh khí từ từ bắt đầu tràn tra đầu ngón tay của Từ Thanh Phàm, hình dàng giống như hạt giống hoa vừa rồi, sao đó điểm linh khí này bắt đầu từ từ hóa thành một đóa hoa nhỏ còn nụ, theo thời gian trôi qua, đóa hoa chưa nở từ từ lớn lên thành hoa thật sự, sau đó nở ra.

Một đóa hoa cánh trắng mang theo màu hồng, hoa hình dáng trang nhã đạt trên đầu ngón tay của Từ Thanh Phàm, kiều diễm uớt át.

Nhìn thấy biến hóa đột ngột như vậy, ngay cả Từ Thanh Phàm vẫn luôn thản nhiên cũng không chỉ tay run rẩy, dưới sự run rẩy của cánh tay, hoa theo gió mà lay động, lưu lại hương thơm nhàn nhạt vây quanh Từ Thanh Phàm.

Từ Thanh Phàm không dám khẳng định vừa rồi đó là ảo giác hay không, mặc dù trong hơn mười năm nay ảo giác đã rất lâu không có xuất hiện rồi.

Dường như để chứng minh điều gì, Từ Thanh Phàm lại lần nữa vừa nhớ lại ba động linh khí nhàn nhạt của hạt giống hoàn hoa kia, vừa vận chuyển linh khí trong cơ thể, sao đó, một đóa hoa trang nhã khác, lại xuất hiện đầu ngón tay của Từ Thanh Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.