Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 2 - Chương 81: Linh Sơn Thánh Địa




Trước khi thi đấu, dưới lôi đài số năm. Người xem xung quanh chờ đợi trận đấu bắt đấu, lần lượt thảo luận với nhau.

“Sư huynh, ngươi nói xem trận nay ai thắng?”

“Thế thì khẳng định là Đông Phương Thanh Linh rồi, nàng vẫn là người có khả năng nhất tiến vào vọng mười sáu người mạnh.”

“Thế thì không nhất định a, ngươi không thấy qua Từ Thanh Phàm mấy trận trước xuất thủ, đạo pháp độc đáo huyễn lệ, trước này chưa từng có, hơn nữa tốc độ di chuyển cực nhanh, cực kỳ lợi hại. theo ta mặc dù trước đây Đông Phương Thanh Linh danh tiếng rất lớn, nhưng nàng nhất định không phải là đối thủ của Từ Thanh Phàm.

“Vậy Đông Phương Thanh Linh chẳng lẽ không lợi hại sao? Ba trận trước nàng xuất thủ ngươi cũng xem qua rồi, đối thủ đều bị nang giải quyết một cách sạch sẽ lưu loát, không có một người nào có thể chống đỡ được ba nén hương., hơn nữa thân là ái đồ của Đới Hoa Khiết sư bá, pháp khí trong tay nang vô số, uy lực lớn, theo ra Từ Thanh Phàm gặp phải nàng trên căn bản là không có lực để chống đỡ.”

“Từ Thanh Phàm là Tích cốc hậu kỳ, mà Đông Phương Thanh Linh mới Tích Cốc trung kỳ, lấy công lực mà nói Từ Thanh Phàm chiếm lợi thế mà.”

“Mặc dù Từ Thanh Phàm công lực cao hơn một ít so với Đông Phương Thanh Linh, nhưng không nhiều pháp khí bằng người ta. hơn nữa Đông Phương Thanh Linh đối với năng lực khống chế đạo thuật vẫn là số một số hai trong các đệ tử cấp thấp của Cửu Hoa Môn.

Ngay trong những âm thanh thảo luận nhiệt liệt này, Từ Thanh Phàm từ từ đi đến dưới lôi đài số năm. Mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy hắn đến cũng tự giác tránh ra một con đường, đế hắn thuận lợi đi lên lôi đài, yên lặng chờ đợi trận tỷ thí của mình bắt đầu.

Trận tỉ thí hôm nay của Từ Thanh Phàm sẽ là trận thi đấu cuối cùng của hắn ở lôi đài số năm, nếu trận này hắn thắng liền có thể tiến vào vòng mười sáu người, cách mục tiêu thu hồi di vật của Lục Hoa Nghiêm càng gần thêm một bước.

Mà đối thủ của hắn lần này lại không đơn giản, là Đông Phương Thanh Linh nổi tiếng có khả năng tiến vào vòng mười sáu nhất.

Đông Phương Thanh Linh là ái đồ của Đới Hoa Khiết người được mệnh danh tính tình quái dị luôn bênh vực ái đồ nhất trong những cao thủ hàng chữ “Hoa”, trong bình thường đối với nàng càng thêm sủng ái, cũng ban cho nàng rất nhiều pháp khí. Nghe nói tài sản riêng của nàng cũng đủ làm cho một hư đan kỳ cao thủ bình thường xấu hổ đến chết, do đó có thể thấy được nàng là như thế nào.

Mà Đông Phương Thanh Linh cũng không có phụ sự hi vọng lớn lao của Đới Hoa Khiết đối với nàng, chỉ nội trong một thời gian ngắn ngủi đã nổi tiếng trong cả Cửu Hoa Sơn, được cho rằng thiên phú chỉ thấp hơn Kim Thanh Hàn và Phượng Thanh Thiên, đặc biệt là đối với sự khống chế thủy hệ đạo pháp càng là xuất thần nhập hóa. Mặc dù năng nay mới vừa hai mươi tám tuổi, nhưng đã đạt đến tu vi Tích Cốc trung kỳ. hơn nữa trong tay có mấy loại pháp khí uy lực cực đại, cho nên ở trong đông môn có cùng tu vi ở Cửu Hoa Môn rất hiếm có địch thủ.

Ở trong trận tỷ thí của mỗi lôi đài, trận tỉ thí của lôi đài số năm khác với các lôi đài khác. ở mỗi lôi đài khác đều có một người được lựa chọn, cho nên trận tỉ thí tranh đoạt cuối cùng hấp dẫn đều rất nhỏ. Ví dụ như lôi đài số hai khẳng định là Phượng Thanh Thiên chiến thắng, lôi đài của khẳng định là Kim Thanh Hàn chiến thắng.

Nếu so sánh mà nói, sự hấp dẫn ở lôi đài số năm là rất lớn. vốn dĩ mọi người đều cho rằng Đông Phương Thanh Linh sẽ nhẹ nhàng tiến vào vòng mười sáu người, nhưng không ngờ Từ Thanh Phàm từ trước đến nay không có danh tiếng đột nhiên hoành không xuất thế, trong trận thứ hai và thứ ba thể hiện thực lực nhất đẳng, đạo pháp đẹp mắt mà kinh khủng, thân pháp quỷ dị nhanh nhẹn, đều làm cho hắn danh tiếng và sự ủng hộ của rất nhiều người. cho nên lôi đài số năm cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng tiến vào vòng mười sáu người, gần đây trở thành đề tài của các đệ tử cấo thấp ở Cửu Hoa Sơn thường xuyên biện luận, Những người ủng hộ Từ Thanh Phàm và Đông Phương Thanh Linh càng ngày càng đông.

Cũng bởi vì như thế, người xem xung quanh chỗ Từ Thanh Phàm hôm nay thi đấu cũng nhiều hơn rất nhiều so với các lôi đài khác.

Khi Từ Thanh Phàm một thân mặc y phục tang lễ màu trắng bước lên lôi đài số năm, dẫn đến vô số ánh mắt quái dị của người xung quanh.

Trong Cửu Hoa Môn, mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng theo tục lệ các đệ tử đều nên mặc áo bào truyền thống của Cửu Hoa Môn thống nhất phân phát. Trừ phi thực lực của ngươi đạt đến kết đan kỳ, như thế mặc kệ ngươi mặc gì cũng không có người dám quản.

Nhưng Từ Thanh Phàm căn bản mặc kệ đến ánh mắt quái dị của những người xung quanh, hắn bây giờ vẫn không có thoát khỏi sự bi thương do sự mất đi của Nhạc Thanh Nho tối hôm qua, căn bản không có tâm trạng để quản đến cách nghĩ của người khác.

Khi Trưởng lão làm trọng tài tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu, Từ Thanh Phàm liền bước lên lôi đài số năm. Khom người hành lễ với trưởng lão, yên lặng đứng trên lôi đài số năm chờ đợi đối thủ của mình xuất hiện.

Nhưng làm cho Từ Thanh Phàm ngạc nhiên là, Đối thủ của hắn lần này chậm chạp không có xuất hiện.

Ba chén trà trôi qua.

“Đông Phương Thanh Linh tới rồi!”

Khi Từ Thanh Phàm và người xem chờ đợi đã lâu dần dần có chút không thể nhẫn nại được nữa, thì đột nhiên có người hô lớn lên.

Đối diện với đối thủ ở trong cuộc thi trong môn phái chậm chạp lâu như vậy, Từ Thanh Phàm cũng nhịn không được lòng hiếu kỳ, xoay đầu nhìn xuống dưới lôi đài.

Chỉ thấy từ xa một đám nữa đệ tử như quần sao củng nguyệt đang vây quanh hai nữ tử khoan thai bước đến. chỉ thấy trong đó hai người nữ tử này một người tuổi hình như là trung niên, nhưng trong ánh mắt lại tràn đấy sự tang thương, trên người phát tán uy áp nhàn nhạt, vẻ mặt nghiêm túc. Mà người nữ tử khác lạ khoảng hai tám tuổi. khuôn mặt diễm lệ. ánh mắt to mà sáng, cũng không mặc trường bào của Cửu Hoa Môn, mà mặc một thân quần áo dài màu vàng. Lúc đi trên đường con mắt nhìn khắp nơi, tỏ ra tính cách có chút hoạt bát.

“Hai người đến tất nhiên là Đới Hoa Khiết sư thúc và Đông Phương Thanh Linh sư muội rồi.” Từ Thanh Phàm đứng trên lôi đài thầm đoán.

Khi nhóm nữ đệ tử đến dưới lôi đài, người xem xung quanh tự giác nhường một chỗ thật tốt, hiển nhiên là đối với nhóm nữ tử này có chút cố kỵ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Từ Thanh Phàm, nữ tử có khuôn mặt diễm lệ đó và nử tử trong niên đó từ từ nói mấy câu rồi nhanh chóng bước lên lôi đài. Sau đó đối với người trưởng lão làm trọng tài tùy tiện khom người hành lễ một cái, biểu thị trận đấu đã có thể bắt đầu.

Vị trưởng lão đó hiển nhiên là đối với sự thiếu lễ độ và đến trễ của Đông Phương Thanh Linh trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, tuyên bố tỉ thí bắt đầu. hắn không nói gì nhiều hiển nhiên là bởi vì trong lòng có chút cố kỵ với Đới Hoa Khiết, do đó cũng có thể thấy Đới Hoa Khiết này mạnh mẽ như thế nào ở trong Cửu Hoa Môn.

Khi Từ Thanh Phàm quan sát Đông Phương Thanh Linh một cách cận cảnh, càng cảm thất sự kinh diễm. mày như lá liễu, mắt như ánh sao, mặt như hoa đào, làn da hây đỏ, đi lại uyển chuyển.

Lúc Từ Thanh Phàm quan sát Đông Phương Thanh Linh, Đông Phương Thanh Linh cũng tỉ mỉ đánh giá Từ Thanh Phàm, đối thủ lần này đột nhiên nổi tiến nàng cũng có nghe nói đến, bây giờ tỉ mỉ quan sát một lần mới phát hiện người này khuôn mặt tuy rằng tú khí nhưng cũng bình thường, chỉ là khí chất ưu nhã thản nhiên mới từ từ hiển thị ra sự bất phàm của hắn, lúc gặp được mình cũng không có những đối thủ trước đây tâm sinh cố kỵ, vẫn thản nhiên như cũ. Đáng giá chú ý nhất là ánh mắt u buồn cùng tang thương không hợp tuổi của hắn.

“Tại hạ Từ Thanh Phàm, xin chỉ giáo nhiều.” Từ Thanh Phàm chắp tay chào Đông Phương Thanh Linh, thản nhiên nói.

“Ta là Đông Phương Thanh Linh.” Đông Phương Thanh Linh vừa hiếu kỳ đánh giá Từ Thanh Phàm, vừa nói. Lúc nàng nói khóe miệng hơi nhếch lên mang theo hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt, dường như đang cười vậy.

“Vẫn mời Đông Phương sư muội xuất thủ trước.” Vốn dĩ Từ Thanh Phàm cho rắng sau khi giới thiệu xong liền thi đấu, nhưng đợi hồi lâu, lại phát hiện Đông Phương Thanh Linh vẫn luôn hiếu kỳ đánh giá mình, không có chút gì gọi là sắp xuất thủ cả, chỉ có thể bất đắc dĩ thúc dục.

“Tại sao muốn ta xuất thủ trước?” Đông Phương Thanh Linh ánh mắt linh động, giảo hoạt cười nói.

“Bởi vì Đông Phương sư muội là nữ nhi.” Từ Thanh Phàm giải thích.

“Tại sao ta là nữ nhi lại phải xuất thủ trước?” Đông Phương Thanh Linh cười cười rồi hỏi. đôi mắt to trong sáng linh động bởi vì cười mà tạo thành hai ánh trăng rằm nhỏ.

“Tại hạ sinh ra ở Nam hoang, theo quy củ ở Nam hoang là như vậy.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được câu hỏi của Đông Phương Thanh Linh, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích.

“Nhưng ta cũng không phải là người Nam hoang, vì sao lại phải tuân thủ quy củ của người Nam hoang các ngươi?” Đông Phương Thanh Linh lúc hỏi câu này trong ánh mắt hiện lên sự đắc ý.

Từ Thanh Phàm nghe Đông Phương liên tiếp không ngừng đặt vấn đề, trong lòng bất giác dần dần không nhẫn nại nữa. nếu là ngày thường. Từ Thanh Phàm nhất định sẽ không chán ghét phải giải thích với Đông Phương Thanh Linh những cái phiền toái này. nhưng hôm nay sư huynh của hắn Nhạc Thanh Nho vừa mất, cho nên hắn thực sự không có tâm tình và ánh mắt để lãng phí thời gian với vị sư muội đang trêu đùa mình với những vấn đề này.

Hắn bây giờ rất muốn giải quyết xong trận đấu trở về sau núi, một mình yên tĩnh.

Thế là Từ Thanh Phàm thản nhiên nói : “Nếu Đông Phương sư muội không thích xuất thủ trước, vậy tại hạ đành phải làm xấu xuất thủ trước vậy, sư muội đừng trách.”

“Khoan đã! Một vấn đề cuối cùng.” Đông Phương Thanh Linh thấy Từ Thanh Phàm trong chớp mắt muốn xuất thủ vội vàng cắt ngang nói.

“Xin sư muội cứ hỏi?” Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ nói.

“Ngươi như thế nào mặc trang phục này? giống như tang phục vậy.” Đông Phương Thanh Linh hiếu kỳ hỏi.

“Tối hôm qua, sư huynh của ta mất rồi.” Từ Thanh Phàm thản nhiên giải thích.

“Ồ, là vậy sao, thật là xin lỗi.” Đông Phương Thanh Linh nói xin lỗi, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không nghe ra trong âm thanh của nàng có chút thành ý bao nhiêu.

“Không sao.” Từ Thanh Phàm hồi đáp : “Bây giờ tỉ thí có thể bắt đầu được chưa?”

“Đương nhiên…..” Đông Phương Thanh Linh ánh mắt chuyển động, lúc nói một nửa đột nhiên xuất thủ, hai tay giơ lên, một pháp khí hình sợi màu xanh nước biển đột nhiên hướng tới Từ Thanh Phàm trói lại.

Đối mặt với tập kích đột nhiên của Đông Phương Thanh Linh, Từ Thanh Phàm thầm mắng một tiếng “Hèn hạ”. Nhưng phản ứng cũng cực nhanh, thân hình trong chớp mắt đã di chuyển ra ngoài phạm vi công kích của pháp khí đó, làm cho sợi dây màu xanh nước biển đó chỉ trói vào tàn ảnh của Từ Thanh Phàm mang trở về.

“Hừ….” Từ Thanh Phàm Hừ lạnh một tiếng sau khi di chuyển ra ngoài phạm vi công kích của pháp khí cũng không dừng lại, lập tức lại nhanh chóng công kích tới Đông Phương Thanh Linh.

Bởi vì tốc độ của Từ Thanh Phàm thực sự quá nhanh, ngay khi Đông Phương Thanh Linh phản ứng lại, Từ Thanh Phàm đã xuất hiện bên người nàng rồi, đưa ta ra bắt lấy nàng.

Mà ngay khi Từ Thanh Phàm cho rằng bản thân sắp chiến thắng, Đông Phương Thanh Linh trên người bộ váy dài màu vàng đột nhiên linh quang chớp lên, Từ Thanh Phàm chỉ cảm thấy một lực cản thật lớn xung quanh Đông Phương Thanh Linh ba thước truyền đến, chấn động cánh tay phải của Từ Thanh Phàm làm cho hắn cảm giác đau ê ẩm.

Mà Đông Phương Thanh Linh cũng dưới sự công kích cực lớn của Từ Thanh Phàm liên tiếp lui lại, khó khăn dừng lại bên mép của lôi đài. Đôi tay vội vàng phất lên, vô số phù chú hóa thành hỏa cầu thật lớn đánh tới Từ Thanh Phàm.

Nhìn thấy Đông Phương Thanh Linh đã có phòng bị, Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi, không có thừa thắng truy kích, mà nhanh chóng tránh né hỏa cầu đang bay đến. thân hình bắt đầu không ngừng di động trên lôi đài, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội công kích lần nữa.

Nhìn thấy Từ Thanh Phàm chớp lóe rời ra, Đông Phương Thanh Linh mới thở dài một hơi, liên tiếp vỗ ngực mình, nói : “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà ta hôm nay nhớ mặc “Nghê Hồng Y”, nếu không thì vừa rồi đã bị đánh bại rồi.”

“Làm cho sư muội chê cười rồi.” Từ Thanh Phàm dừng thân hình lại, thản nhiên nói.

“Nhưng, mặc dù ta sớm đã nghe nói tốc độ của ngươi rất nhanh, không ngờ nhanh như vậy. cũng may ta sớm đã nghĩ xong phương pháp đối phó.” Đông Phương Thanh Linh duyên dáng nở nụ cười, từ trong tay áo lấy ra một pháp khí hình thủy tinh cầu trong suốt long lanh, nói : “Pháp khí này gọi là Băng Phong Cầu, sư huynh ngươi phải cẩn thận đấy.”

Vừa nói, Đông Phương Thanh Linh giơ “Băng Phong Cầu” lên, mở miệng hét lớn : “Băng Phong Vạn Lý”

Trong nháy mắt, trên thủy tinh cầu phát ra từng đạo ánh sáng màu trắng huyễn lệ, ánh sáng chiến đến mặt đất đều xuất hiện từng lớp băng bóng loáng trong suốt.

Làm xong hết thảy, Đông Phương Thanh Linh thu hồi : “Băng Phong Cầu”, đắc ý cười nói : “Như thế nào? “Băng Phong Cầu” này của ta lợi hại không? Bây giờ mặt đất đều đóng băng, trơn như vậy, ngươi còn có thể chạy nhanh được sao?”

“Chính xác, như vậy mà nói ta không thể di chuyển với tốc độ nhanh rồi.” Từ Thanh Phàm thản nhiên nói như không để ý : “Nếu như vậy, thế thì ta cùng biện pháp khác đánh bại ngươi là được rồi.”

Vừa nói, mười ngón tay của Từ Thanh Phàm liên tiếp biến ảo, vô số hoa cỏ từ ngón tay của Từ Thanh Phàm biến ảo ra, lần lượt công kích Đông Phương Thanh Linh.

“Thật đẹp quá!” Nhìn thấy nhiều hoa cỏ bay về phía mình, Đông Phương Thanh Linh đôi mắt mê mẩn, nhưng trên tay lại không dừng lại, thủy linh khí trong cơ thể phóng ra, hóa thành một bức tường bằng nước che trước mặt mình. Trong sự vôi vàng còn có sự kinh ngạc cảm khái, làm chi Từ Thanh Phàm bất giác không thể nói nên lời.

Nhìn Bạo Viêm Hoa, Nhận Thảo mình tạo ra lần lượt bị bức tường bằng thủy linh khí của Đông Phương Thanh Linh ngăn cản bên ngoài. Mặc dù liên tiếp phá thủng ba bức tường bằng thủy linh khí, nhưng không có sinh ra uy hiếp nào đối với Đông Phương Thanh Linh, Từ Thanh Phàm đột nhiên trong lòng vừa động, pháp khí “Khô Vinh Thước” của mình sáng lênm làm cho hai màu xám và xanh của Khô Vinh Thước cũng trộn lẫn trong màu xanh của hoa cỏ công kích về phía Đông Phương Thanh Linh.

“Khô Vinh Thước” là nhân giai trung cấp pháp khí uy lực còn lớn hơn rất nhiều so với Bạo Viêm Hoa, Nhận Thảo, hơn nữa công kích cũng linh hoạt hơn, vượt qua bức tường bằng thủy linh khí trong chớp mắt bay đến trước mặt Đông Phương Thanh Linh. Đông Phương Thanh Linh phản ứng cũng cực nhanh, sau khi phát hiện sự bất thường vội vàng tế xuất ra một tiểu kiếm màu lam, chặn đứng sự tập kích bất ngờ của “Khô Vinh Thước. mặc dù có chút chật vật, những cũng không có gì nguy hiểm.

Nhìn thấy Bạo Viêm Hoa, Nhận Thảo, trong nhất thời đều không thể công kích được bức tường bằng thủy linh khí, mà “Khô Vinh Thước” cũng bị pháp khí của đối phương quấn lấy, nhất thời không thể toàn lực tấn công. Từ Thanh Phàm cũng không dừng tay, thu hồi “Khô Vinh Thước” không dùng công kích nữa. nhíu mày nhìn Đông Phương Thanh Linh trước mắt, suy nghĩ biện pháp đối phó. Hai trận đấu trước của hắn tiêu hao linh khí cực lớn, đến bây giờ còn chưa phục hồi, cho nên không thể vẫn tiếp tục công kích như vậy, nếu không thì linh khí trong cơ thể sẽ khô kiệt trước đối thủ.

Xem ra lời đồn đãi quả thật không giả, Đông Phương Thanh Linh này quả nhiên là pháp khí rất nhiều, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, lại sử dụng bốn loại pháp khí khác nhau, thật sự làm cho người ta ghen tỵ muốn chết.

Sau khi Từ Thanh Phàm đình chỉ công kích, Đông Phương Thanh Linh cũng thở dài một hơi, nàng không ngờ lực công kích của Từ Thanh Phàm này lại mạnh mẽ như vậy, nếu không phải là trong tay nàng pháp khí rất nhiều, sớm đã thất bại rồi. dù sao vừa rồi nàng cũng suýt chút nữa chống đỡ không được.

“Ngươi công kích xong rồi, đến lượt ta.”

Không thể mặc cho hắn tùy ý công kích nữa. Nghĩ đến đây, Đông Phương Thanh Linh nói với Từ Thanh Phàm, vừa nói đôi tay mười ngón liên tục bấm pháp quyết. thì ra thủy linh khí ban đầu hóa thành bức tường từ từ tập hợp lại, dần dần hóa thành hình dạng một con rồng.

“Thủy Long Ngâm!” theo tiếng hô của Đông Phương Thanh Linh, thủy long rít gào lên một tiếng, công kích đến Từ Thanh Phàm.

Từ Thanh Phàm đối mặt với thế tới hung hăng của thủy long, cũng không hề sợ hãi, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngón tay biên hóa, vô số “Thiết Bồ Diệp” rộng và dày cứng rắn che chắn trước mắt mình, chống đỡ sự công kích của thủy long. Nhìn thấy phòng ngự của Từ Thanh Phàm, Đông Phương Thanh Linh lại cười một tiếng, chỉ quyết biến hóa, lại hét lên : “Hồng Đào Lãng Kích!!”

Trong nháy mắt, nguyên bổn thủy linh khí tụ tập thành thủy long lại hóa thành hồng đào, công kích đến Từ Thanh Phàm.

Trên thế giới có hai thứ, chỉ cần cho chúng một kẽ hở chúng nó sẽ có thể tiến vào, một đó là gió, còn lại đó là nước. Mặc dù Thiết Bồ Diệp của Từ Thanh Phàm phòng ngự rất mạnh mẽ, nhưng lại không thể chặn được hồng thủy vô hình vô chất. cuối cùng, Từ Thanh Phàm sau khi kiên trì hồi lâu vẫn không thể ngăn cản được hồng thủy cuồn cuộn, rất nhanh liền bị bao khủ vào trong đại hồng thủy.

Những sóng hồng thủy này bất giác làm cho Từ Thanh Phàm không có lực chống cự, càng làm cho mọi người xung quanh lôi đài hết sức kinh ngạc, đối diện với hồng thủy đang điên cuồng tấn công, mọi người xem sắp gặp tai ương, lại nghe trọng tài trưởng lão khẽ quát : “Tiệt!!!”

Trong chớp mắt, một kết giới màu vàng nhạt, bao phủ cả lôi đài cũng che chở cuồn cuộn hồng thủy muốn tiết ra ngoài, làm cho người xem xung quanh miễn gặp khó khăn.

Lại nói về Từ Thanh Phàm, nhìn thấy hồng thủy chuẩn bị lao ra khỏi lôi đài, trong lúc cấp bách trở nên thông minh, hai đạo khô vinh nhị khí liên tục vận chuyên, vô số “Bách Niên Mộc” nhanh chóng sinh trưởng thành những cây lớn mọc ra trên lôi đài, lấy cái này để trì hoãn sự cuồng bạo của hồng thủy, theo cây cối càng lúc càng nhiều, uy thế công kích của hồng thủy cũng càng lúc càng yếu đi. Lúc này trên lôi đài xung quanh Từ Thanh Phàm xuất hiện một rừng cây, hồng thủy không thể uy hiếp được Từ Thanh Phàm nữa.

Cuối cùng, hồng thủy thối lui, lần nữa hóa thành thủy linh khí bị Đông Phương Thanh Linh thu vào trong cơ thể.

“Thế nào? Ta lợi hại không?” Đông Phương Thanh Linh hơi đắc ý cười hỏi Từ Thanh Phàm đang có chút chật vật.

“Rất lợi hại, đối với việc sử dụng và biến ảo đạo pháp, sư muội là người thứ hai ta gặp qua.” Từ Thanh Phàm trả lời một cách chân thành.

“Nếu đã ta mạnh mẽ như vậy, sư huynh ngươi làm sao còn không nhận thua đi?” Đông Phương Thanh Linh giảo hoạt hỏi.

“Đáng tiếc, lần này người thua là sư muội rồi.” Từ Thanh Phàm không để ý đến lời nói của Đông Phương Thanh Linh, chỉ thở dài nói.

“Tại sao nên là ta?”

“Sư muội hiện giờ thử vận chuyển linh khí một chút đi.” Từ Thanh Phàm thản nhiên cười nói.

Đông Phương Thanh Linh nghi hoặc thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, mặt đột nhiên biến đổi, cũng không cười nữa.

“Là cảm giác không thể tùy ý vận chuyển, cảm giác linh khí đình trệ phải không?” Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đông Phương Thanh Linh thần sắc trở nên có chút hoảng sợ.

“Đây gọi là Dong Linh Thảo, là thử mà những tu sĩ muốn luyện đan nên chuẩn bị.” Không biết lúc nào, đầu ngón tay của Từ Thanh Phàm toát ra một cây cỏ nhỏ lá dài màu xám, sâu sắc nói : “Đây là loại cỏ đó đặc điểm lớn nhất là có thể dung hợp vào trong linh khí. Sư dụng mà nói củng cố kinh mạc có hiệu quả không tồi. nhưng dùng nhiều qua sẽ phản tác dụng, chính là trong hai canh giờ không thể tùy ý điều động linh khí trong cơ thể.”

“Mà ta vừa rồi vừa khéo ngu ngốc hồ đồ thả một đại lượng công kích vào ngươi là đạo pháp “Hồng Đào Lãng Kích”, làm cho ngươi có cơ hội lợi dụng chứ gì?” Đông Phương Thanh Linh hỏi.

“Đúng là như vậy. Nếu sư muội vẫn sử dụng Thủy Long Ngâm loại đạo pháp hóa thành hình này, hoặc có thể sử dụng đạo pháp chỉ một lần công kích, ta cũng không có biện pháp đối phó, nhưng hết lần này đến lần khác duy trì liên tục một đạo pháp công kích, để cho quanh người ta tràn đầy thủy linh khí hóa thành hồng thủy, cuối cùng lại đem linh khí còn thừa lại thu vào trong cơ thể, điều này đã cho ta cơ hội.” Từ Thanh Phàm thản nhiên nói : “Cho nên lần này ta có thể thắng được cũng là may mắn mà thôi, sư muội không cần để ý.”

Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Đông Phương Thanh Linh cắn môi hung hăng nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nói với trọng tài : “Ta nhận thua.” Nói xong quay cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống dưới lôi đài.

Sau khi nhìn thấy ái đồ xuống lôi đài, Đới Hoa Khiết vội vàng đi lại an ủi, sau khi an ủi một hồi mới mang theo đám người Đông Phương Thanh Linh li khai, trước lúc đi còn hung hăng trừng mắt một cái với Từ Thanh Phàm.

“Đới sư thúc này, quả thật là che lấp khuyết điểm sao.” Từ Thanh Phàm cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.