Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 2 - Chương 71: Phong Tứ Bình




Mang theo Lý tiên sư rời khỏi Trương phủ, Từ Thanh Phàm dùng “Tam Trượng Thanh Lăng” bay ra khỏi trấn. Hắn nhớ rõ chính mình đã gặp một đạo quan đổ nát nơi gò núi bên ngoài trấn. Tại đó sắp xếp cho Lý tiên sư ở vô cùng thích hợp.

- Trên thế giới này, bất kì nơi đâu cũng có quy tắc của nó. Không nên vì lực lượng bản thân mà làm xằng làm bậy, bỏ qua quy tắc ấy. Phải biết rằng, ở đâu cũng có người so với ngươi cường đại hơn nhiều.

Đem Lý tiên sư tới trước cửa sau của đạo quan, thấy vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, Từ Thanh Phàm nhẹ giọng nói.

Sau đó, Từ Thanh Phàm cũng không nhìn vẻ mặt của Lý tiên sư nữa. Hắn trực tiếp ngự “Tam Trượng Thanh Lăng”, hóa thành một đạo màu xanh thẫm, bay về chỗ rừng cây nhỏ, nơi vừa rồi cùng ở một chỗ với Trương Long.

Gió đêm hiu hiu thổi, nhưng không cách nào dập tắt sự lo lắng trong lòng Trương Long.

Hắn cũng không phải là loại người vì muốn báo thù mà mặc kệ tất cả. Khi Từ Thanh Phàm rời đi, Trương Long vẫn lo lắng không thôi. Mặc dù trong lòng hắn, Từ Thanh Phàm là một người có võ công cao cường, nhưng cao đến đâu khi so với tu tiên giả cũng chênh lệch một trời một vực. Thấy Từ Thanh Phàm mãi không trở về, Trương Long đã có chút hối hận vì lúc Từ Thanh Phàm muốn đi dò xét Trương gia, hắn đã không ngăn cản lại.

- Ngươi ở chỗ này lo lắng cái gì? Sợ ta không báo thù được cho ngươi sao?

Ngay khi Trương Long vẫn đang đi đi lại lại, đột nhiên thanh âm của Từ Thanh Phàm vang lên sau lưng hắn.

Thấy Từ Thanh Phàm xuất hiện sau lưng mình, đầu tiên Trương Long lấy làm kinh hãi, sau đó mừng rỡ hỏi:

- Người đã trở về a? Không có việc gì là tốt rồi, ta còn cứ lo rằng người bị tiên sư kia phát hiện chứ.

- Ồ? Ta còn đang nghĩ ngươi lo rằng ta không cách nào báo thù cho ngươi được cơ đấy?

Chứng kiến bộ dáng mừng rỡ không giống như làm bộ của Trương Long, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút ấm áp, vừa cười vừa nói

- Thù nhất định phải trả, nhưng đấy là thù của ta. Nếu như bởi vì nó mà liên lụy đến người vô tội thì sẽ không tốt lắm.

Nghe Từ Thanh Phàm hỏi, Trương Long nói.

Từ Thanh Phàm bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt của Trương Long. Thật không ngờ một người phóng đãng, ngang ngạnh như hắn lại có bộ mặt chân thành như vậy. Vì thế, Từ Thanh Phàm cười hỏi:

- Ngươi không hỏi xem ta có báo thù được cho ngươi không à?

- Chẳng lẽ người giúp ta báo thù?

Thấy bộ dạng tủm tỉm cười của Từ Thanh Phàm, Trương Long không tin nổi hỏi.

- Lý tiên sư nọ cùng với phụ thân ta có chút giao hảo, nên ta đã khuyên hắn trở về núi rồi. Về phần Trương Hải, Trương Hổ cùng toàn bộ gia đinh, ta đã chế phục. Bởi vì ngươi nói muốn tự tay báo thù. Hiện tại ngươi đã có thể quang minh chính đại quay về Trương gia rồi.

Từ Thanh Phàm thản nhiên nói ra. Hắn cũng không muốn cho Trương Long biết thân phận tu tiên giả của hắn.

- Thật sao?

Trương Long dường như vẫn không thể tin nổi.

- Ta lừa người làm gì?

Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy ánh mắt không giống như giả dối của Từ Thanh Phàm, nhất thời Trương Long ngẩn cả người ra. Tâm tư muốn báo thù đã ẩn tàng trong lòng Trương Long suốt một năm qua, nhưng hắn biết mình không có năng lực để báo thù. Vì thế, lòng báo thù của hắn không hề để lộ ra ngoài, thậm chí còn sợ đêm nằm mơ chính mình nói ra.

Bây giờ bản thân đã có thể báo thù sao??

Sửng sốt một hồi lâu, Trương Long xoay mạnh người, hướng về phía Cổ Sơn trấn mà chạy thục mạng, giờ khắc này hắn đã chờ lâu lắm rồi.

- Chờ một chút.

Từ Thanh Phàm đột nhiên lắc mình tới trước mặt Trương Long, chặn đường đi của hắn rồi nói.

- Sao vậy? Còn có chuyện gì à?

Trương Long giật mình hỏi.

Trương Long biết hắn có thể tự mình báo thù, dĩ nhiên trong thời gian ngắn mắt hắn đã hiện lên đầy tơ máu. Trong Từ Thanh Phàm lòng không khỏi than thầm, cừu hận quả nhiên khiến cho người ta điên cuồng. Nhưng Từ Thanh Phàm cảm giác được Trương Long cả ngày lăn lộn trên phố chợ, có lẽ ngày xưa đã từng không ít chuyện bất xấu. Nhưng dù sao lương tâm hắn cũng không cho phép một người như vậy bị cừu hận hủy diệt đi. Vì vậy hắn hỏi:

- Ngươi định làm gì?

- Còn hỏi nữa sao? Ta phải đi về đem hai tên súc sinh Trương Hải, Trương Hổ kia mà rút gân chặt xương, báo thù cho cha ta.

Trương Long nghiến răng nghiến lợi nói.

- Sau đó thì sao?

Từ Thanh Phàm hỏi tiếp.

- Sau đó thì….

Nghe được câu hỏi của Từ Thanh Phàm, Trương Long định nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ngẩn người ra.

- Sau đó ngươi sẽ bị quan phủ truy nã với tội danh giết người. Từ đó về sau chỉ có thể sống những năm tháng cuối đời trong nhà lao mà thôi.

Từ Thanh Phàm tiếp lời hắn nói.

- Nhưng bọn họ giết cha ta. Còn có rất nhiều thúc bá bình thường đối với ta rất tốt cũng bị giết nữa.

Trương Long gầm nhẹ, thần sắc có vẻ bị kích động.

Thấy bộ dạng đó của Trương Long, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi than một tiếng, âm thầm thi triển một đạo pháp có thể làm bình tĩnh lòng người “Thanh Lương Quyết”. Chứng kiến thần sắc của Trương Long dần dần hồi phục, sau đó hắn nói tiếp;

- Thân là con, báo thù cho cha cũng là phải đạo. Nhưng con người có thể vì trả thù mà sống, cũng như sống chỉ để báo thù, càng không thể làm cho thế giới của mình tràn ngập sự báo thù được. Vì nó mà phạm tội, phụ thân ngươi ở dưới suối vàng, chứng kiến được điều đó liệu có vui không?

Nghe thấy thế, thần sắc Trương Long bắt đầu biến đổi, hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng cũng lộ ra thần sắc chán nản, mang theo thanh âm suy yếu hỏi:

- Ta phải làm gì bây giờ?

- Báo quan đi. Một năm nay, phụ tử Trương Hải dựa vào Lý tiên sư làm chỗ dựa, hoành hành không cố kị, nhất định sẽ để lại nhiều bằng chứng. Báo quan là sự lựa chọn tốt nhất.

Từ Thanh Phàm nói.

- Báo quan?

Trương Long lẳng lặng đứng ở giữa rừng cây nhỏ, thì thào lẩm bẩm.

Gió đêm rét thấu xương, lạnh ngắt. Nhưng Trương Long còn đang sững người đứng đó cũng không phát hiện ra Từ Thanh Phàm đã biến mất đi tự lúc nào.

……..

- Công tử, hai tên này xử lý như thế nào?

Một gia đinh chỉ vào phụ tử Trương Hải, trong giọng nói mang theo sự nịnh nọt hướng về Trương Long mà hỏi.

Trương Hài trở thành gia chủ của Trương gia vốn danh không chính, ngôn không thuận. Một năm nay không ngừng tiêu phí gia sản mấy trăm năm Trương gia tích góp được, nên càng mất lòng người. Vì vậy, sau khi hắn cùng với bọn gia đinh hộ viện ủng hộ bị Từ Thanh Phàm chế trụ, rất nhanh chóng Trương Long đã nắm đại cục vào trong tay.

Nhìn gia đinh nọ tươi cười nịnh nọt, Trương Long cau mày lại, không khỏi chán ghét. Khi mình bị đuổi ra khỏi Trương gia, mấy tên gia đinh này nói khó nghe đến mức tận bây giờ hắn còn nhớ kỹ. Nhưng lúc khống chế được thế cục của Trương gia, mấy tên đó lại bắt đầu gọi hắn là “Công tử”. Còn công tử cùng với gia chủ mà họ vẫn cung kính hầu hạ trước kia lại biến thành “hai tên này”.

Nhưng Trương Long cũng chẳng có tâm tình tìm mấy người này gây khó dễ, chỉ là thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào hai cha con Trương Hải đang đứng bất động, do dự một hồi rồi thở dài mà nói:

- Đem bọn họ đưa đến quan phủ đi.

Trời đêm sáng trong, từng đám mây lơ lửng trôi. Mà Từ Thanh Phảm lại đang lẳng lặng ẩn dấu, đứng bên cạnh một trong những đám mây đó, nhìn thấy hết sự việc xảy ra phía dưới. Thấy Trương Long vẫn còn giữ lại được lý trí mà đem cha con Trương Hải đi đến quan phủ, Từ Thanh Phàm không khỏi mỉm cười. Hắn cũng không lưu lại, ngự “Tam Trượng Thanh Lăng” bay nhanh về hướng Nam hoang.

- Nam hoang! Mình rời đi đã nhiều năm như vậy, tộc nhân có còn nhớ đến bộ dáng của mình hay không? Bọn họ còn sống hay không?

Bay giữa không trung, Từ Thanh Phàm cảm thấy Nam hoang càng lúc càng gần. Trong lòng tràn đầy tâm tình phức tạp, tựa như chờ mong, lại tựa như sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.