Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 2 - Chương 182: Kiếm Tu




Fan của Đầu Bài đã là mây bay……

Giờ khắc này, đối với cô, trừ đôi tay của Đầu Bài đang khoát trên vai mình, mọi thứ khác đều là mây bay a mây bay T.T

Giọng độc thoại và tiếng hát của ca sĩ xen lẫn nhau, nhóm coser trên sân khấu bắt đầu diễn. Đây xem như là diễn xuất làm nóng sân khấu, dùng giọng của Đầu Bài mở màn, mà người trụ cột nòng cốt…….. đang đứng cạnh Cố Thanh đây.

Mặc Bạch vốn muốn bát quái thêm vài câu nữa, đã bị các fan xung quanh vây xem.

Hắn là khách mời biểu diễn, vốn là dùng để hấp dẫn fan, tuy rằng lượng fan của vị Đầu Bài đại nhân mở màn này không thua kém gì hắn, nhưng người ta không lộ mặt a.

Không giống hắn……

Mặc Bạch cười tủm tỉm nhìn Cố Thanh, khẽ nói: “Kim chủ đại nhân, ta phải đi biển diễn rồi, tạm biệt.” Cố Thanh đối mặt với vị đại thần giới cos này, thật sự không biết đối đáp lời trêu chọc thế nào, người ta đã phất phất tay với Đàu Bài, lại mang khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý trở về phía sườn sân khấu khu triển lãm.

Tiết mục mở màn chấm dứt, đám người hơi giãn ra, chủ động chuyển qua bàn ký tên của Mặc Bạch và một vị coser khác – Mộc Mộc. Mạc Thanh Thành cũng thấy thú vị, dẫn cô đi qua, ở quầy quà lưu niệm của triển lãm, đột nhiên hỏi: “Có muốn mua gì đó kỷ niệm không?”

Vân đạm phong khinh như vậy………

Cố Thanh rất muốn tỏ ra bình thản, nhưng cô đã nóng từ đầu tới chân rồi, ngay cả ánh mắt của Đầu Bài cũng không dám nhìn, không biết sao đành ừ một tiếng, ừ xong rồi mới hồi hồn nhận ra mình vừa trả lời vấn đề

gì……. Muốn mua đồ lưu niệm? Mua đồ lưu niệm……. Mua…….. Đầu Bài muốn chi tiền mua quà lưu niệm cho cô?

Đầu Bài đã rút ví tiền màu đen từ túi quần ra.

Cố Thanh vội lắc đầu: “Không cần, thật ra em chỉ tính là fan qua đường của Tần Thời Minh Nguyệt thôi.” Cố Thanh thấy Đầu Bài rút tiền ra…… “Thật sự không cần……. em tự mua được mà.” Cô lôi túi xách ra trước mặt, khi kéo khóa thì Đầu Bài đã chỉ cái ly trên kệ, hỏi người bán hàng: “Ly này có một cặp không?”

“Một cặp?” Người bán là một cô gái, đang ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Thành, ánh mắt sáng lấp lánh hòa nhã nhìn vị đại soái ca, nói: “Anh muốn mua cốc tình nhân sao?”

Hắn ừ một tiếng.

“Có,” Cô gái bán hàng vô cùng nhiệt tình, nói với Cố Thanh – hiển nhiên tư duy đang chậm hơn ba nhịp, “Bạn gái anh thích nhân vật nào? Em lấy bộ tình nhân đến cho…..”

Đầu Bài quay đầu nhìn cô: “Thích nhân vật nào?”

“……… Thiếu Ti Mệnh.”

“Thiếu Ti Mệnh a,” Cô gái cười, “Con gái đều thích nhân vật này, người cos Thiếu Ti Mệnh cũng nhiều.” Cô ấy lập tức ngồi xổm xuống tủ, lấy ra một cặp ly sứ, “Hai người có thể qua bên kia để Mặc Bạch và Mộc Mộc ký tên nha.”

Cô gái nhanh nhẹn gói lại, rất tự nhiên đưa cho Đàu Bài, khi thu tiền nhịn không được tò mò nhìn hai người: “Hai người không phải coser sao?” Khi cô ấy nói còn cố gắng nhớ lại xem Đầu Bài với Cố Thanh dễ nhìn như vậy, là coser nổi danh nào, hóa trang đến để cổ vũ Mặc Bạch……

Đầu Bài lạnh nhạt cười, không hé răng.

“Từ Điệp”[1] thâm niên đều biết, Thương Thanh Từ không quá thích cùng người xa lạ nói chuyện, nên nhiều năm vậy rồi vẫn rất thầm lặng, trừ mấy người hợp tác lâu năm, cơ bản thì chẳng tham gia hoạt động offline nào, nên người xung quanh hắn, trong giới lồng tiếng chỉ có mấy người trong Hoàn Mỹ……

Người như thế nếu bị hack, khẳng định là do “cao quý lãnh diễm”.

Ừ…….

Ngay cả cô sau khi gặp người thật cũng thấy…. thật tình cảm thấy…… diện mạo này của hắn, rất thích hợp hình tượng cao quý lãnh diễm, bằng không chẳng phải sẽ bị bắt chuyện đến chết T.T

Đầu Bài dường như rất hứng thú với việc xin chữ ký của bạn tốt, vừa lấy ly liền dẫn Cố Thanh qua bàn ký tên. Mặc Bạch nhìn thấy hắn đến trước, nhịn không được nhướn mày cười cười, sau đó, Mộc Mộc bên cạnh ký tên xong, ngẩng đầu nhìn thấy bọn họn, mặt than ngàn năm hiếm khi lại xuất hiện vẻ mặt khác.

Đầu Bài đưa ly qua, Mặc Bạch lập tức nhận lấy, cười tủm tỉm ký đại danh, nghĩ nghĩ lại vẽ thêm trái tim chọc bọn họ: “Phúc lợi tặng thêm cho hảo huynh đệ nha.”

Nói xong thuận tay đưa ly cho người bên cạnh.

Mặt than Mộc Mộc như cũ nhìn hai người, chậm nửa nhịp thì thào: “Trời ạ.”

Mộc Mộc đội tóc giả màu bạc, cúi đầu, tóc buông xuống bên cổ. Hắn yên lặng nhìn cái ly, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Đàu Bài: “Muốn mình ký cái gì? Chúc trăm năm hảo hợp sao……..”

…………

…………

“Đừng phá,” Mặc Bạch lập tức nở nụ cười, “Đương nhiên là ký sớm sinh quý tử a.”

…………

…………

Mộc Mộc ờ một tiếng, tháo nắp bút, thật sự định ký như vậy. Cố Thanh cảm thấy mình bị trêu đến muốn khóc rồi, vươn tay túm ống tay áo của Đàu Bài, nhìn hắn xin giúp đỡ.

Mạc Thanh Thành cho cô ánh mắt trấn an, lên tiếng ngăn hai người kia lại: “Đủ rồi a, vui đùa cũng có mức độ.”

Mặc Bạch cười khúc khích thật vui vẻ.

Mộc Mộc tiếp tục ăn ngay nói thật: “Cậu đưa cả người tới rồi, còn không cho chúng ta nói………” Hắn cúi đầu, lặng lẽ viết tên chính mình, lại lặng lẽ, học Mặc Bạch vẽ trái tim nhỏ.

Ly của hai người, liền như thế đậm mùi tình nhân đến rối tinh rối mù.

Nhân viên công tác đứng nhìn, còn tưởng Mạc Thanh Thành và Cố Thanh là bạn tốt của hai vị coser, hoàn toàn không biết người này là đại thần giới phối âm đã lồng tiếng cho màn mở đầu lúc nãy. Hai người bạn già của Mạc Thanh Thành này, một người hay nói giỡn, một người ngốc tự nhiên, chỉ nói lời thật, cứ thế kẻ xướng người họa, Cố Thanh cảm thấy tay mình đầy mồ hôi rồi.

Cô và Đàu Bài……………

Cô và Đàu Bài……………

Cố Thanh im lặng nhận lấy cái ly được gói lại từ Đàu Bài, bỏ vào túi xách của mình, trong đầu bay lượn đầy các loại nghi vấn. Cô và Đàu Bài……. sau khi đi ra từ trong ngày hội khắp chốn mừng vui này, thật sự sẽ cất bước lớn, phát triển về phương hướng “kia” sao? Nghĩ đến phương hướng “kia” , cô lại cảm thấy tim đập mạnh…..

Mặc Bạch và Mộc Mộc dù sao cũng là khách quý đến biểu diễn, không có nhiều thời gian rảnh nói chuyện phiếm, nhanh chóng lên đài biểu diễn. Cố Thanh ôm áo khoác, đi theo Đầu Bài xem biểu diễn một lúc. Hắn cũng cởi áo khoác, khoát trên tay, đứng một bên im lặng xem.

Đôi mắt kia, đen nhánh trong suốt nhìn sân khấu, thật sự xinh đẹp vô cùng.

Trong lòng Cố Thanh vẫn không ngừng nghĩ đến phương hướng “kia”, không biết chính mình đang xem gì nữa………

Chẳng được bao lâu, Mạc Thanh Thành nhận một cuộc gọi. Tuy hắn không nói nhiều lắm, Cố Thanh cũng tận lực tránh nghe cuộc gọi riêng tư của người ta, nhưng đoán được có liên quan đến công việc.

Quả nhiên, sau khi cúp máy, Đầu Bài nhỏ giọng nói với cô: “Anh có lẽ phải đi rồi, có việc đột xuất.”

“Được, không sao đâu.” Cố Thanh rất thông cảm gật đầu.

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà triển lãm, đi về tiểu khu đậu xe lúc nãy, cây xanh dọc bên đường quấn quanh mấy tòa nhà, hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe. Cố Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, mình có nên đề nghị anh ấy không cần đưa mình về trường không, tránh chậm trễ công việc của người ta. Bỗng nhiên chợt nghe sau lưng có người gọi: “Thành Thành.”

Mạc Thanh Thành dừng bước, cô cũng dừng theo.

Sau đó, theo hắn xoay người, nhìn thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc…….. Chất giọng của người này rất giống Mạc Thanh Thành…… chỉ là thành thục hơn không ít……..

Cố Thanh còn đang suy đoán, người đàn ông trung niên kia khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua Cố Thanh: “Vị này là……”

“Cố Thanh.” Mạc Thanh Thành đứng cạnh cô, đơn giản giới thiệu tên cô, Cố Thanh không biết nên nói gì, chỉ ngây ngô gật đầu nói: “Chào chú.”

“Là bạn gái?” Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi Mạc Thanh Thành.

Khóe mắt Mạc Thanh Thành cong cong, rõ ràng mang ý cười, giọng của hắn chân chân thật thật vang lên cạnh cô, nhẹ nhàng lại khẳng định trả lời vấn đề kia: “Vâng, bạn gái.”

[1] Từ Điệp: đây hẳn là tên gọi của fan nhà Đàu Bài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.