Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 2 - Chương 101: Chém Giết Quỷ Vật




- Vậy theo ý ngươi, lệ phí mà ngươi nói là phải bao nhiêu đây?

Từ Thanh Phàm thản nhiên cười hỏi.

Nhìn thấy sự bình tĩnh, không chút nào bối rối của Từ Thanh Phàm, trong lòng Trương Long đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang, nhưng không đợi hắn hiểu rõ chỗ không đúng ở đây, gã đại hán đầu trọc bên cạnh đã hét lớn:

- Trên người của ngươi có bao nhiêu tiền thì nhanh đưa hết cho lão đại của chúng ta, coi như đó là lệ phí.

- Cho dù là một xu cũng không được giữ lại sao?

Từ Thanh Phàm lạnh nhạt hỏi.

Trương Long chứng kiến bộ dạng yếu đuối nhưng lạnh lùng của Từ Thanh Phàm, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, thần sắc của cái tên "Cừu béo" trước mắt này có phần quá bình tĩnh, bộ dáng như không sợ hãi điều gì. Nhưng Trương Long cũng không nói gì thêm, lúc này gã đại hán đầu trọc kia lại dở giọng cướp đoạt nói :

- Đương nhiên một xu cũng không được giữ lại.

- Vậy thì ta an tâm.

Từ Thanh Phàm cười cười nói.

- Yên tâm cái gì?

Trương Long theo bản năng liền truy vấn.

- Nếu các ngươi làm được như vậy, thì ta dù bị các ngươi cướp đoạt hết tiền, lương tâm ta cũng sẽ không phải áy náy gì.

Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.

- Chỉ bằng ngươi?

Tên đại hán đầu trọc cười nhạo nói. Nhưng khi lời hắn còn chưa nói hết, ánh mắt cười nhạo đột nhiên chuyển thành kinh hoàng. Hóa ra ngay trước mắt hắn, Từ Thanh Phàm đột nhiên biến mất, sau đó lại bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn. Đối với hành động bất ngờ của Từ Thanh Phàm, hắn căn bản không có bất cứ phản ứng gì, lập tức đã bị Từ Thanh Phàm lấy ngón tay nhẹ nhàng đập vào cái đầu bóng loáng của hắn.

- Đông ~~

Một tiếng trong trẻo vang lên, nghe giống như tiếng tiểu chùy gõ mõ vậy.

Sau đó, thân hình cao lớn của tên đầu trọc này, so với Từ Thanh Phàm thì cao hơn vài phần đã nhanh chóng lâm vào bất tỉnh, không có một chút năng lực phản kháng nào.

Đánh bất tỉnh gã đại hán đầu trọc xong, thân hình Từ Thanh Phàm cũng không dừng lại, trong mắt mọi người chỉ thấy thân hình của hắn hóa thành mấy đạo tàn ảnh, trông như những phân thân, tiếp theo đó là những tiếng đánh thanh thúy liên tiếp vang lên.

Những người này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó thì cái gì cũng không biết.

Sau một loạt quyền cước làm cho tất cả các tên đại hán bất tỉnh, Từ Thanh Phàm lại trong nháy mắt trở lại nơi vừa rồi hắn vừa đứng. Nếu như bỏ qua tất cả những tên đại hán nằm thẳng cẳng dưới đất, thì nơi đây tựa như chưa từng phát sinh ra bất cứ việc gì.

Cứ như vậy, bọn đại hán to mồm đều đã im lặng, so với một canh giờ trước đây thì nơi này hết sức yên tĩnh, chỉ còn lại có Từ Thanh Phàm lẳng lặng đứng tại chỗ mỉm cười nhìn Trương Long đang đứng ngây ngốc há mồn trợn mắt.

Không nói lên lời, Trương Long mặc dù là tên cầm đầu, nhưng vừa rồi việc hắn hướng dẫn du lịch trong thời gian trước đã để lại một chút ấn tượng tốt đẹp cho Từ Thanh Phàm, cho nên vừa rồi Từ Thanh Phàm cũng không ra tay với hắn.

- Được rồi, hiện tại tiền tài trên người của ngươi đều để lại đây đi.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Trương Long, Từ Thanh Phàm thản nhiên vừa cười vừa nói.

Phàm thế gian có một câu là "Trong tay có vốn, trong lòng không gì phải hoảng hốt". Từ Thanh Phàm mặc dù là một tu tiên giả, nhưng hiện tại cũng hiểu rõ đạo lý này

Xong việc, hắn đi xuống sơn trấn, Từ Thanh

Phàm tuy nhìn thứ gì đều thấy kinh ngạc, nhất là ở ngã tư đường có bán những vật rất cổ quái. Bất quá bởi trước kia vì trên người hắn không có tiền của nhân gian, cho nên chỉ có thể yên đứng nhìn. Nhưng hiện tại sau khi đã có tiền, Từ Thanh Phàm có thể đem thứ hắn mua được ra xem, hắn cảm thấy hiếu kỳ với vật mình mua được, hắn cầm trong tay xem xét một cách tỉ mỉ. Trông vậy mà nói thì hắn giống như một tiểu hài tử cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay vậy.

Vì vậy, người qua đường đã có một phát hiện giật mình, cái tên quý công tử vừa nãy đứng ở ngã tư đường hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, bây giờ tay trái đang cầm một thứ làm bằng đường, tay phải đang cầm một cái trống lắc. Trên mặt mang một cái mặt nạ hầu tử, chạy tới chạy lui khắp trên đường.

Có lẽ bầu không khí náo nhiệt của sơn trấn đã kích thích một phần tính khí trẻ con của Từ Thanh Phàm.

Vừa rồi cướp đoạt được khoảng mười lượng bạc, theo như Từ Thanh Phàm hỏi thăm khi mua đồ lúc nãy, số tiền này cũng đủ người thường sinh hoạt thỏai mái trong thời gian vài tháng. Nhưng bấy nhiêu đã đủ để Từ Thanh

Phàm một lần trải qua sự phồn hoa của tiểu trấn ở trung thổ.

- Ngươi rốt cuộc còn muốn theo phía sau ta bao lâu nữa?

Từ Thanh Phàm đột nhiên ngừng cước bộ, quay đầu nhìn Trương Long đang theo sau mình, cau mày hỏi.

Thấy Từ Thanh Phàm đột nhiên ngừng cước bộ, quay đầu cau mày nhìn mình,

Trương Long không khỏi hoảng sợ, run run đi từ từ đến bên người Từ Thanh Phàm gượng cười nói:

- Ta là người dẫn đường của công tử, công tử còn chưa vui đùa thỏa chí tại sơn trấn, ta tại sao lại không theo công tử chứ?

Nghe Trương Long nói thế, Từ Thanh Phàm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, phát hiện cái tên Trương Long này da mặt cũng không phải là quá dày, vì vậy cười hỏi:

- Chờ ta vui chơi tận hưởng xong, sau đó ngươi lại theo ta yêu cầu lệ phí hả??

- Không dám, không dám, có thể dẫn đường cho công tử là vinh dự của tiểu nhân, làm sao còn dám đòi hỏi khổ cực phí chứ.

Nghe được thanh âm pha chút tiếu ý của Từ Thanh Phàm,Trương Long vội vã khoát tay nói.

Tuy rằng cảm thấy thái độ của tên Trương Long này trước sau gì nhất định cũng có mưu đồ, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không cho rằng một phàm nhân có thể tạo được bất cứ uy hiếp gì với mình. Hơn nữa, Từ Thanh Phàm cũng hiểu được một mình đi du ngoạn tuy có thể làm theo ý thích, nhưng cũng thiếu đi chút hứng thú, vì vậy vừa cười vừa nói:

- Nếu ngươi muốn theo,vậy đi thôi.

- Được a!

Trương Long nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm thì cực kì phấn chấn nói.

Có được sự cho phép của Từ Thanh Phàm,Trương Long lần nữa từ từ tiến đến bên cạnh Từ Thanh Phàm, lần này Tử long dẫn đường cho Từ Thanh Phàm chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ, phảng phất như vừa rồi thật sư không phát sinh bất cứ chuyện gì.

- Công tử, hiện tại đã là buổi trưa, chúng ta cũng nên dùng bữa chăng?

Sau một lúc du ngoạn, Trương Long đột nhiên hỏi.

- Được thôi.

Từ Thanh Phàm gật gật đầu nói. Tuy rằng Từ Thanh Phàm đã đạt đến cảnh giới ko cần ăn uống, nhưng từ nhỏ đối với mỹ thực của trung thổ phồn thịnh đã để ý từ lâu, cho nên quyết định đi nếm thử.

"Vạn Hạc Lâu" là một tửu lâu có kiến trúc tinh xảo, sở dĩ nó tên là Vạn Hạc lâu không phải vì nơi ấy có một vạn con hạc, mà bởi vì lão bản nơi này họ Vạn tên

Hạc. Cứ như theo như lời Trương Long, trong sơn trấn nơi này làm thức ăn ngon nhất, tuyệt vời hơn nữa là bên trong có bán loại thanh tửu gọi là

"Cổ Sơn Nhất Tuyệt".

Đi tới Vạn Hạc lâu, Từ Thanh Phàm cùng

Trương Long lên lầu hai chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, sau đó mới gọi đồ ăn, an vị ở trên lầu bắt đầu nhìn ngắm phong cảnh tại nơi này.

Trương Long thì liên tục giảng giải cho Từ Thanh Phàm đôi sự tình thú vị của Cổ Sơn trấn.

Nhìn thấy dưới lầu dòng người tấp nập qua lại, người bán hàng rong với một thiếu phụ đang không ngừng mặc cả một món đồ, những chú tiểu nhị của tửu lâu tranh nhau chào hỏi thực khách, Từ

Thanh Phàm đột nhiên phát hiện, vào thời khắc này đã nhận ra thân phận tu tiên giả của mình đúng là không gì sánh được. Không phải vì sinh tồn mà khổ não, không phải vì tiền tài mà bôn ba, nhưng thực sự tu tiên giả so với con người sống tiêu diêu tự tại hơn sao? Từ Thanh Phàm không khỏi lắc đầu.

- Trương Long, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn nhờ ta giúp ngươi điều gì.

Từ Thanh Phàm đột nhiên thu hồi ánh mắt đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Trương Long, thản nhiên hỏi.

- Công tử,người cũng biết được sao?

Trương Long trợn mắt lắp bắp kinh hoảng nói.

- Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là cảm thấy ngươi cung kính đối với ta như thế, hẳn là không phải là chỉ muốn ta trả lại cho ngươi mười lạng bạc đúng không?

Từ Thanh Phàm lắc đầu, thản nhiên vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Từ Thanh Phàm, Trương Long do dự hồi lâu, sau cùng ánh mắt rốt cục trở nên kiên định, hướng về Từ Thanh Phàm trầm giọng hỏi:

- Công tử, người là võ lâm cao thủ sao?

Nghe được Trương Long nói, Từ Thanh Phàm mỉm cười, không khỏi nhớ tới lúc đầu mình đối với thân phận của Lục Hoa Nghiêm cũng hiểu lầm, vì vậy vậy từ tốn nói:

- Coi như là vậy đi.

- Vậy công tử, người có thể dạy ta võ công không? Ta nguyện ý bái công tử làm sư phụ.

Nghe được Từ Thanh Phàm nói vậy, ánh mắt của Trương Long trở nên sáng ngời.

- Hả? Ngươi muốn học võ công để làm gì? Để sau này có thể dễ dàng thu lệ phí chăng?

Từ Thanh Phàm cười hỏi.

- Không phải, ta muốn báo thù!

Nghe được Từ Thanh Phàm hỏi vậy,Trương Long vẻ mặt trở nên trang nghiêm, giọng nói cũng đầy mùi căm hận và sát khí.

Nhìn thấy vẻ mặt lúc nói vô cùng kiên định và bi phẫn của Trương Long, Từ

Thanh Phàm đột nhiên giật mình, giống như thấy được hình dáng của mình mấy chục năm trước, khi đó chính mình đã bái Lục Hoa Nghiêm làm sư phụ, nhãn thần cũng mang theo sự kiên định và bi phẫn như thế.

Chứng kiến thần sắc trở nên hoảng hốt của Từ Thanh Phàm, Trương Long không khỏi khẩn trương, cho rằng Từ Thanh Phàm không muốn dạy mình võ công, liền không để tâm tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, đột ngột quỳ xuống trước mặt Từ Thanh Phàm, cao giọng:

- Xin hãy sư phụ dạy đệ tử võ công, từ nay về sau sẽ theo sau sư phụ làm tùy tùng, làm trâu làm ngựa. Đệ tử tuyệt đối không coi đó là tàn nhẫn, sẽ không một câu oán hận.

- Đứng lên đi rồi hãy nói nói.

Từ Thanh

Phàm nhìn thấy mọi người trên lầu vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chú vào người mình, không khỏi có chút lúng túng, vội vàng hướng Trương Long nói .

Nói xong, cũng không chờ Trương Long phản kháng, trực tiếp đem thân hình hắn kéo đến chỗ ngồi cũ sau đó nói:

- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu như ngươi nói ra một lý do chính đáng, ta có thể giúp ngươi một lần, nhưng việc bái sư, hiện tại đừng vội đề cập.

Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Trương Long không khỏi khẩn trương, đang suy nghĩ nên nói cái gì thì đột nhiên một thanh âm hung hăng dưới lầu truyền đến.

- Tiểu nhị, lầu hai này hôm nay thiếu gia nhà ta bao, dùng để mở tiệc chiêu đãi Cung Phụng

Lý tiên sư, ngươi hãy đem tất cả những thực khách nhanh chóng đuổi ra đi.

Nghe thấy âm thanh hống hách này, Từ Thanh Phàm lông mày không khỏi từ từ nhíu lại, quay đầu nhìn lại, chứng kiến một đám ngươi ăn mặc trang phục gia đinh cố nịnh nọt hai gã có ngoại hình khác nhau đang hướng trên lầu đi tới.

Trong đó người trẻ tuổi nọ bộ dáng anh tuấn, đáng tiếc hai mắt dài nhỏ, trông có chút tà dị, sắc mặt tái nhợt, cước bộ phù phiếm, bộ dạng phỏng chừng do ăn chơi quá độ mà thành. Nói không chừng chính là thiếu gia trong miệng tên gia đinh kia vừa nói . Tên còn lại thì có đầu tóc bạc trắng, thân mặc đạo bào, ra dáng tiên phong đạo cốt, hiển nhiên chính là cái tên gọi là Cung Phụng Lý tiên sư .

Nhưng điền khiến Từ Thanh Phàm kinh ngạc chính là cái tên Lý tiên sư kia,trên người hắn không ngờ thực sự mang theo một tia linh khí ba động rất nhỏ,tuy rằng chỉ là luyện khí hậu kỳ ,nhưng thật sự gã chính là một tu tiên giả.

Phải biết rằng tu tiên giả nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thì căn bản sẽ không bước vào thế tục. Luyện khí kỳ cùng với

Tích Cốc kỳ đệ tử đều giống nhau là phải ở trong môn phái xử lý việc vặt, còn tu tiên giả có tu vi vượt Linh Tịch kỳ cơ bản đều bận với việc bế quan tu luyện. Cho nên ở nhân gian lúc này cái gọi là "Tiên sư" hay

"Lão thần tiên" đại khái cũng chỉ là có một hai mánh khóe che mắt thiên hạ để lừa đảo mà thôi.

Hơn nữa thực lực của tu tiên giả đối với phàm nhân ở nhân gian mà nói thì không thể nghi ngờ là phi thường cường đại. Vì không để làm ảnh hưởng đến sự cân bằng của các thế lực ở nhân gian, các môn phái tu tiên phải ước thúc đệ tử, không cho nhúng tay vào chuyện thế tục, chứ đừng nói chi đến là cùng người phàm gặp gỡ . Nhưng không biết cái tên "Lý tiên sư "này vì sao không thèm để ý đến ước định của tu tiên giới ,thậm chí lại ngang nhiên đảm đương cái chức danh

"Cung phụng" gì gì đó.

Đồng thời, lúc đó Từ Thanh Phàm chú ý tới

Trương Long. Thấy trong mắt tên thanh niên lúc này hiện sự cừu hận mãnh liệt không gì có thể so sánh bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.