Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 1 - Chương 39: Chuyện Cũ




- Tiểu hữu vừa rồi nói muốn đến đây trao đổi pháp khí?

Khi chuẩn bị rời đi, Tuế Thủ ở phía sau đột nhiên hỏi.

Nghe lão nói, Từ Thanh Phàm ngạc nhiên quay lại, không biết lão hỏi vậy làm gì, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Đúng là như vậy, vãn bối trong tay vẫn chưa có pháp khí nào tốt, cho nên muốn đến đây tìm vài món pháp khí, tiền bối có chỉ bảo gì sao?

Tuế Thủ nghe xong vấn đề của Từ Thanh Phàm nhưng không trả lời ngay, mà chỉ tủm tỉm cười hỏi tiếp:

- Tiểu hữu đã có một con Bích Nhãn Vân Đề Thú nhỏ, lại có nội đan của Bích Nhãn Vân Đề Thú trưởng thành. Chắc rằng trước đây đã từng liệp sát một con Bích Nhãn Vân Đề Thú trưởng thành phải không?

- Đúng vậy

Sau khi nghe Tuế Thủ nói, Từ Thanh Phàm mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu:

- Con Bích Nhãn Vân Đề thú đó có mối hận diệt tộc với vãn bối.

Tuế Thủ lại hỏi:

- Trên người Bích Nhãn Vân Đề thú rất nhiều nguyên liệu trân quý, tiểu hữu có lấy được hết không vậy?

Nghe được câu hỏi này của Tuế Thủ, Từ Thanh Phàm có hơi chút do dự, phải biết rằng trên người Bích Nhãn Vân Đề thú có rất nhiều nguyên liệu cho dù ở tu tiên giới cũng vô cùng trân quý, mà đạo lý của quý phải giấu giữ thì ở tu tiên giới hay phàm tục cũng đều như nhau. Nhưng Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận, dẫu sao Tuế Thủ cũng đã đoán được vài phần.

Thấy Từ Thanh Phàm gật đầu, Tuế Thủ cười hỏi:

- Vậy tiểu hữu định xử lý những nguyên liệu đó như thế nào?

- Như thế nào? Tiền bối đối với những nguyên liệu này cũng thấy hứng thú sao?

Vãn bối chỉ muốn dùng những nguyên liệu đó để đổi lấy một ít pháp khí, hơn nữa linh đan trên người cũng đã đủ dùng, cho nên sợ rằng không thể cùng tiền bối tiếp tục giao dịch rồi.

Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.

Nghe câu trả lời của Từ Thanh Phàm, Tuế Thủ đầu tiên là khoát tay sau đó mỉm cười nói:

- Tiểu hữu đừng hiểu lầm, những nguyên liệu này, ngoại trừ máu và con mắt của Bích Nhãn Vân Đề thú, thì những thứ khác đều không thể dùng để luyện dược, ta và ngươi cũng không cần phải giao dịch tiếp. Huống chi trên người của ta cũng không còn nhiều đan dược. Cho dù muốn trao đổi cũng không đủ. Tuy nhiên ta có một vị lão hữu đối với thuật luyện khí vô cùng tinh thông. Tiểu hữu người có bằng lòng để cho hắn giúp ngươi đem những nguyên liệu này luyện thành pháp khí không? Dù sao các loại nguyên liệu trên người Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng đều rất tốt, dùng chúng để tế luyện thành pháp khí so với việc dùng để trao đổi pháp khí có khi còn lời hơn đó.

Nghe được Tuế Thủ nói, Từ Thanh Phàm trong lòng hơi động, theo như lời lão nói, giá trị nguyên liệu trên người Bích Nhãn Vân Đề Thú khi được luyện thành pháp khí uy lực sẽ rất to lớn, so với dùng chúng để trao đổi pháp khí thì có lời hơn, nhưng Từ Thanh phàm vẫn có chút do dự hỏi:

- Không biết vị tiền bối ấy lúc này đang ở đâu? Nếu luyện khí thì giá cả như thế nào?

Từ Thanh Phàm biết, bây giờ trên người hắn ngoại trừ nguyên liệu từ Bích Nhãn Vân Đề thú cùng với cây linh chi ngàn năm ở Từ gia trại, thì cơ bản cũng không có đồ gì giá trị. Mặc dù nhưng năm gần đây Từ Thanh Phàm nhờ có sư môn ban cho mà cũng tích lũy được hơn trăm khối linh thạch. Ngoài việc quá ít không nói, thì người ta cũng chưa chắc đã để ý đến nhưng linh thạch cấp thấp đó của Từ Thanh Phàm.

Nhìn vẻ lo lắng của Từ Thanh Phàm, Tuế Thủ mỉm cười thần bí nói:

- Người này ở ngay trong phường thị, mở quán chuyên môn phụ trách luyện khí miễn phí cho người khác. Chỉ cần người trong tay có nguyên liệu luyện khí là được, điểm ấy tiểu hữu không cần phải lo lắng.

- Luyện khí miễn phí giúp mọi người?

Từ Thanh Phàm không tin hỏi lại, hắn không thể tin được trên thế giới này còn có tu tiên giả hảo tâm đến như vậy.

Thấy vẻ mặt không thể tin của Từ Thanh Pham, Tuế Thủ cười cười giải thích:

- “Luyện Khí môn” chỉ có duy nhất một vị truyền nhân, đối với việc luyện khí vô cùng si mê, nhưng bởi vì trong tay không có nguyên liệu, cho nên hàng năm đều ở tại phường thị này luyện khí miễn phí cho người khác. Lần này ta đến là xem thuật luyện khí của hắn tiến đến đâu rồi. Chỉ là hắn mặc dù luyện khí miễn phí cho người khác, nhưng vẫn có ba quy củ.

- Sao? Là những quy củ gì vậy?

Từ Thanh Phàm tò mò hỏi.

- Vị lão hữu luyện khí của ta tu vi rất cao, nhãn giới cũng cực cao, cho nên trừ phi nguyên liệu trong tay ngươi kì lạ trân quý, nếu không hắn tuyệt sẽ không giúp ngươi luyện khí, đây là quy củ thứ nhất; Hơn nữa vị đạo hữu này khi luyện khí sẽ không làm theo ý khách hàng, muốn luyện chế ra pháp khí gì hoàn toàn do hắn quyết định, đây là quy củ thứ hai; Nhưng hai cái đầu cũng không phải là trọng yếu nhất. Quan trọng nhất là vị lão hữu này cũng không phải thật tình muốn luyện khí cho người khác, mà là qua đó để thăm dò tu vi luyện khí của bản thân. Cho nên khi hắn luyện khí cho người khác thường nghĩ ra những phương pháp luyện khí kỳ lạ. Chính vì như vậy, khi hắn luyện khí thường xuyên gặp phải thất bại, thường những nguyên liệu trân quý mà người nhờ luyện khí vất vả tìm được đều bị hắn lãng phí không còn gì, thậm chí đến cuối cùng cũng vẫn như ban đầu, một kiện pháp khí cũng không có. Người cầu hắn luyện khí cũng không được oán hận hắn. Đây là chính là quy củ thứ ba. Nhưng pháp khí của người này luyện một khi thành công, thì uy lực so với những người khác luyện thường mạnh hơn ba phần.

Tuế Thủ chậm rãi giải thích, nói xong thì yênlặng nhìn Từ Thanh Phàm, chờ quyết định của hắn.

Nghe xong Tuế Thủ nói, Từ Thanh Phàm rơi vào trầm tư. Đối với điều quy củ thứ nhất hắn cũng không lo lắng, dù sao nguyên liệu trên người Bích Nhãn Vân Đề Thú tại tu tiên giới cũng tính là hiếm thấy, như vậy lão hữu như Tuế Thủ nói này khi nhìn thấy nhất định sẽ đồng ý giúp mình luyện khí. Về quy củ thứ hai Từ Thanh Phàm cũng không quan tâm, hắn đối với luyện khí một chút cũng không thông, đương nhiên cũng không thể đưa ra ý kiến gì. Nhưng đối với quy củ thứ ba thì trong lòng hắn có chút cố kị, nguyên liệu trên người Bích Nhãn Vân Đề Thú này quả thật trân quý, nếu như vì bị người khác dùng làm thí nghiệm những ý tưởng mới mà lãng phí thì thật đáng tiếc, hơn nữa Từ Thanh Phàm lần này đến đây đổi pháp khí cũng không muốn bị thất bại.

Nhưng Từ Thanh Phàm lại nghĩ, nếu như dùng những nguyên liệu này để trao đổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi được từ bốn đến năm kiện pháp khí nhân giai cao cấp, mà hiện tại trong tay Từ Thanh Phàm nguyên liệu luyện khí có rất nhiều, một cây tiêm giác của Bích Nhãn Vân Đề thú, hai khối răng nanh, đều là nguyên liệu luyện chế pháp khí công kích rất tốt, mà lân phiến màu xanh lại càng nhiều, ít nhất có thể luyện ra ba kiện pháp khí phòng ngự, mặt khác còn có bốn cái chân của Bích Nhãn Vân Đề Thú cùng với hai con mắt cũng đều có thể dùng.

Cho dù những nguyên liệu đó có bị lãng phí hơn phân nửa, cũng vẫn có thể luyện chế ra ba kiện pháp khí. Hơn nữa theo như Tuế Thủ đã nói, lão hữu của hắn khi luyện chế pháp khí thành công thì uy lực so với các pháp khí bình thường khác lợi hại hơn ba phần.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói:

- Đã như vậy, vãn bối nguyện ý thử một lần.

Thấy ánh mắt thản nhiên của Từ Thanh Phàm, Tuế Thủ trong mắt chợt lóe lên vẻ thích thú:

- Tiểu hữu quả thật khí phách, vậy chúng ta đi tìm hắn thôi.

Vừa nói, Tuế Thủ đi trước, hướng về trong ngõ ngách hẻo lánh nhất của phường thị. Còn Từ Thanh Phàm dùng “Truyền Âm thuật” thông chi cho Đình Nhi ở phía sau, rồi cũng hướng theo Tuế Thủ mà đi tới.

- Tuế Thủ tiền bối, xin hỏi vị tiền bối luyện pháp khí kia xưng hô như thế nào?

Lúc này Từ Thanh Phàm hướng Tuế Thủ hỏi.

- Ngươi gọi hắn là Lão khất cái là được.

Tuế Thủ không thèm để ý tùy tiện nói ra.

- Lão khất cái?

Từ Thanh Phàm nghi hoặc hỏi lại.

- Tên này trước khi vào giới tu tiên thì đích thực là một tên ăn mày, sau khi tu tiên vẫn mặc trang phục của kẻ ăn mày. Cho nên những người quen biết đều gọi hắn là Lão khất cái.

Tuế Thủ cười ha hả giải thích.

Trong khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới trước một quầy hàng tại một góc trong phường thị, Từ Thanh Phàm thấy Tuế Thủ ngừng cước bộ cũng ngừng lại, định thần nhìn lại quầy hàng nọ, chỉ thấy quầy hàng trước mặt này có vẻ rất khác so với các quầy hàng mà hắn thấy trước đó. Một lớp tro bụi phủ đầy trên mặt đất trước quầy hàng, nhưng trên mặt không hề có bày thứ gì, chỉ có hai chữ viết to vẻ cuồng loạn - “Luyện khí”.

Phía sau quầy hàng có một lão giả, lão giả này mặc dù thân hình cao lớn, nhưng mặt mày xanh xao, tóc tai bù xù, quần áo trên người cũng rách nát, con mắt đục ngầu, nếu như không phải Từ Thanh Phàm cảm nhận được tu vi trên người hắn không dưới Linh Tịch hậu kỳ, quả thực sẽ nghĩ lão giả này là một lão phàm nhân khất cái.

Tuế Thủ vừa đi tới gần lão giả trước mặt, vừa cười nói:

- Lão khất cái, ta đưa khách đến cho lão đây.

Nhưng Lão khất cái sau khi thấy Tuế Thủ đi tới trước mặt mình, cũng không có chút phản ứng, chỉ có con mắt hơi động, nhàn nhạt nói:

- Ngươi có thể mang đến cho ta khách nhân gì chứ, sẽ lại không giống như lần trước chỉ tìm được có ba cân huyền thiết với hai lượng tinh kim đòi ta giúp luyện pháp khí, coi ta là đứa ngốc sao?

Khi lão khất cái nói chuyện, âm thanh lúc cao lúc thấp, giọng điệu có chút quái dị, không chút cố kị Từ Thanh Phàm đứng bên cạnh.

Nghe được lời của Lão khất cái, nhưng Tuế Thủ không hề tức giận, vẫn cười tủm tỉm nói:

- Khách nhân lần này so với lần trước khác nhau rất lớn a. Ta vừa mới từ tay tiểu hữu này đổi được một viên nội đan của Bích Nhãn Vân Đề thú đó.

Nghe Tuế Thủ nói, đôi mắt vốn đang lim dim của Lão khất cái liền trợn to, trong mắt ánh lên một tia khiếp người, nhưng không liếc về Tuế Thủ một cái, mà nhìn chằm chằm từ Thanh Phàm nói:

- Nguyên liệu khác trên người Bích Nhãn Vân Đề thú ngươi có thu được không?

Từ Thanh Phàm hơi gật đầu, thản nhiên vừa cười vừa nói:

- Lấy được một ít.

- Đó là những cái gì?

Nghe Từ Thanh Phàm trả lời, Lão khất cái trên mặt hiện lên một tia kích động, giống như một tiểu hài tử vừa tìm ra trò chơi mà mình vô cùng hứng thú.

- Một cây tiêm giác, hai chiếc răng nanh, hai con mắt, bốn chân, còn có hơn ba nghìn phiến thanh lân.

- Đưa đây!

Lão khất cái nghe xong không ý kiến, đưa tay nói với Từ Thanh Phàm.

Thấy bộ dáng lúc này của Lão khất cái, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng biết Lão khất cái là một người si mê luyện khí đạo, một khi gặp phải nguyên liệu trân quý sẽ hưng phấn vô cùng, cho nên cũng không để ý, đem nguyên liệu lấy được trên người Bích Nhãn Vân Đề thú đặt xuống trước mặt Lão khất cái.

Thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện nhiều nguyên liệu trân quý như vậy, hô hấp Lão khất cái trở lên dồn dập, trong mắt tinh quang chớp động, tựa hồ trong nháy mắt nghĩ ra vô số ý tưởng luyện khí. Tiếp theo Lão khất cái không nói một tiếng, một cái Tụ Lý Càn Khôn đã đem toàn bộ nguyên liệu thu lại, sau đó đứng lên xoay người hướng ra phía ngoài bước nhanh tới.

Ngay lúc Từ Thanh Phàm tưởng rằng Lão khất cái đang định chiếm đoạt nguyên liệu của mình, thì Lão khất cái đang đi dường như chợt nhớ ra cái gì, xoay người lại hướng Từ Thanh Phàm hỏi:

- Được rồi, tiểu tử, người biết ta luyện khí cho người khác có ba quy củ không? Cho nên luyện khí thất bại cũng đừng trách ta.

- Vãn bối biết, Tuế Thủ tiền bối có nói trước cho vãn bối, dù lần này luyện khí có kết quả như nào, vãn bối tuyệt không một câu oán hận.

Nghe được Từ Thanh Phàm nói, Lão khất cái hơi gật đầu nói:

- Một tháng sau tới nơi này tìm ta.

Nói xong, Lão khất cái quay sang Tuế Thủ hỏi:

- Người không cần ta giúp luyện khối nội đan Bích Nhãn Vân Đề thú nọ thành một viên “Minh Linh Châu” sao?

Tuế Thủ nghe được lão khất cái hỏi, hơi sửng sốt, nhưng lập tức cười nói:

- Bỏ đi, nội đan Bích Nhãn Vân Đá thu ta chỉ có một viên, cho ngươi luyện lỡ phá hủy mất của ta thì làm sao? Ta tìm người khác giúp ta luyện hóa cho chắc.

Nghe được Tuế Thủ nói, Lão khất cái hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, xoay luôn người rời đi, từ đầu tới cuối cũng không hỏi Từ Thanh Phàm xem tên của vị khách hàng là gì.

Thấy thái độ của Lão khất cái, Tuế Thủ có chút xấu hổ với Từ Thanh Phàm, nói:

- Tiểu hữu không nên để ý, Lão khất cái này mỗi lần trước khi luyện khí đều có cái bộ dáng này.

Từ Thanh Phàm nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của Lão khất cái, thản nhiên vừa cười vừa nói:

- Vị tiền bối này si mê thuật luyện khí như vậy, đúng là một vị kỳ nhân, vãn bối dĩ nhiên không để bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.