Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Quyển 1 - Chương 37: Bí Mật Của Vạn Gia




- Từ sư đệ, ngươi sao lại ở chỗ này? Xảy ra chuyện gì?

Ngay khi Từ Thanh Phàm còn đang phân vân thì giọng của Triệu Thanh Hiên đột nhiên vang lên ở trong đám người.

Nghe được giọng Triệu Thanh Hiên, Từ Thanh Phàm khẽ thở dài. Hắn biết lần này đã không có cách nào giáo huấn Điền Hoàn. Bởi vì một khi Triệu Thanh Hiên xuất hiện, thận phận đệ tử Cửu Hoa Môn của mình sẽ bại lộ. Lấy tính cách của Điền Hoàn tuyệt đối sẽ không đi đắc tội với Cửu Hoa Môn. Nhìn thấy Triệu Thanh Hiên hướng phía mình đi tới, Từ Thanh Phàm khẽ cười khổ một tiếng. Sau đó thu hồi lại ngọn cây đang quấn trên cổ Điền Hoàn, không để ý đến Điền Hoàn đang kinh nghi nhìn Triệu Thanh Hiên, hướng về Triệu Thanh Hiên, chắp tay nói:

- Triệu sư huynh, để cho ngươi chê cười rồi.

Vừa chào hỏi đồng thời Từ Thanh Phàm dùng “Truyền Âm Thuật” giải thích chuyện vừa phát sinh cho Triệu Thanh Hiên.

Nghe xong Từ Thanh Phàm giải thích, Triệu Thanh Hiên liếc nhìn Điền Hoàn một cái rồi cũng dùng “Truyền Âm Thuật” nói với Từ Thanh Phàm:

- Từ sư đệ, nếu tha được thì nên tha đi. Điền Hoàn là đệ tử của Huyền Linh Giáo mà Huyền Linh Giáo nổi tiếng là luôn bao che khuyết điểm của đệ tử mình. Mặc dù Cửu Hoa Môn chúng ta không sợ bọn họ nhưng cũng không cần đắc tội bọn họ.

Tiếp theo lại hướng về phía Điền Hoàn chắp tay nói:

- Vị này chính là Điền sư huynh của Huyền Linh Giáo phải không? Cửu Hoa Môn ta cùng Huyền Linh Giáo luôn có mối giao hảo tốt, trận hiểu lầm này chúng ta cùng cười hòa bỏ qua được chứ?

Nhìn Triệu Thanh Hiên chính mình hướng về phía Điền Hoàn cầu hòa, mặc dù biết rõ hắn là vì tốt cho mình nhưng Từ Thanh Phàm vẫn không nhịn được khẽ nhíu mày. Đối với Từ Thanh Phàm mà nói, Điền Hoàn thương tổn Đình Nhi nhất định phải dạy cho hắn một bài học. Mặc dù Từ Thanh Phàm luôn tuân theo nguyên tắc ‘thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện’ nhưng nếu là thân nhân của mình bị thương tổn vậy thì không thể không để ý.

Ở bên kia, Điền Hoàn nhìn Triệu Thanh Hiên vừa xuất hiện ánh mắt không ngừng biến đổi. Triệu Thanh Hiên cùng Từ Thanh Phàm không giống nhau, trên người hắn áo bào màu xanh nhạt cho thấy thận phận đệ tử Cửu Hoa Môn. Cho nên nhìn thấy Triệu Thanh Hiên hướng về phía mình nói chuyện, Điền Hoàn cũng không để ý tu vi của Triệu Thanh Hiên còn kém xa mình, vội vàng đáp lại:

- Đương nhiên, xin hỏi vị ấy đúng là sư đệ của các hạ ở Cửu Hoa Môn?

Điền Hoàn lời nói lúc này có phần nhã nhặn, làm gì còn có nửa phần thái độ cao ngạo như vừa rồi.

- Tại hạ là Triệu Thanh Hiên. Ở Cửu Hoa Môn phụ trách mua sắm đồ vật.

Triệu Thanh Hiên vừa giới thiệu bản thân vừa chỉ vào Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi nói:

- Vị này chính là sư đệ của ta Từ Thanh Phàm còn có điệt nữ của hắn Đình Nhi.

- Nguyên lai là Cửu Hoa Môn Triệu sư đệ cùng Từ sư đệ. Vừa rồi tại hạ đã mạo phạm xin hai vị chớ trách tội.

Vừa nói Điền Hoàn cũng không để ý tu vi của mình so với hai người đều cao hơn, cúi đầu hành lễ với hai người.

Nhìn Điền Hoàn khom người hành lễ với mình, Triệu Thanh Hiên liền nói không dám, còn Từ Thanh Phàm ở bên cạnh nhìn Điền Hoàn hành lễ cũng không định gây khó dễ với hắn nữa.

Sau khi cúi người hành lễ với hai người Triệu Thanh Hiên cùng Từ Thanh Phàm, Điền Hoàn đi về phía Đình Nhi, không để ý đến Tiểu Bích đang rít gào, cúi người nói:

- Đình Nhi cô nương, vừa rồi tại hạ không nên ra tay nặng như thế, không chỉ làm bị thương sủng vật còn khiến ngươi bị thương. Là ta không đúng, tại hạ hướng ngươi xin bồi tội.

Nhìn Điền Hoàn không còn vẻ kiêu ngạo như lúc nãy, cúi người khiêm tốn nói, Đình Nhi trên mặt vẫn không có biểu tình gì chỉ quay đầu nhìn Từ Thanh Phàm, tựa như chờ quyết định của hắn.

Nhìn Điền Hoàn hướng về phía Đình Nhi xin lỗi, Từ Thanh Phàm cũng không thể lại gây khó dễ, chỉ có thể chắp tay quay sang Điền Hoàn nói:

- Điền Hoàn sư huynh, vừa rồi ta cũng không đúng, không nên lỗ mãng hướng ngươi khiên chiến.

Điền Hoàn khách khí nói:

- Từ sư đệ nói gì vậy, vừa rồi cũng là ta không đúng, không cân nhắc đối với sủng vật cùng điệt nữ của ngươi ra tay. Thật ra đạo pháp của Từ sư đệ đúng là làm cho ta mở rộng tầm mắt. Cửu Hoa Môn không hổ là một trong Lục Đại Thánh Địa, công pháp thật kỳ lạ, lại hướng về phía tâm thần người ta đánh tới, làm cho tại hạ không thể chống lại.

- Điền sư huynh nói đùa rồi.

Từ Thanh Phàm cảm giác Điền Hoàn trong lời nói còn có ý khác, nhưng nhất thời không nghĩ ra chỉ có thể lạnh nhạt khách sáo nói.

Tiếp theo, Điền Hoàn lại quay về phía Từ Thanh Phàm cùng Triệu Thanh Hiên hai người khách sáo nói vài câu, sau đó hướng hai người cáo từ rồi quay người đi luôn.

Nhìn Điền Hoàn rời đi, Từ Thanh Phàm trong lòng đối với hắn có chút kiêng kỵ. Điền Hoàn mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến nhưng đối nhân xử thế lại rất biết cách. Khi biết Từ Thanh Phàm là đệ tử Cửu Hoa Môn lập tức hướng Đình Nhi xin lỗi, không hề để ý thân phận tu tiên giả của mình. Cứ như vậy hắn mặc dù đánh mất thể diện nhưng Từ Thanh Phàm cũng không có cách nào chỉ trích hắn, lại càng không thể phá hư quan hệ của Cửu Hoa Môn cùng Huyền Linh Giáo, làm vậy Cửu Hoa Môn có thể mang tiếng xấu lấy uy áp người.

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi hơi bất an. Điền Hoàn nếu như thật sự sợ uy thế của Cửu Hoa Môn thì không sao nhưng nếu như chỉ là ngoài mặt tạm thời lựa chọn khuất phục còn trong lòng lại oán hận, lấy tính cách hắn ngày sau nhất định sẽ tìm cách báo thù.

Khi Từ Thanh Phàm còn đang cau mày nhìn Điền Hoàn rời đi, Triệu Thanh Hiên đột nhiên cười hướng Từ Thanh Phàm hỏi:

- Từ sư đệ, ngươi không phải là đang oán hận chuyện ta làm vừa rồi đấy chứ?

Triệu Thanh Hiên mặc dù thực lực bình thường, nhưng nhiều năm qua phụ trách việc mua sắm bên ngoài của Cửu Hoa Môn nên đối nhân xử thế hơn hẳn Từ Thanh Phàm. Nhìn thấy Từ Thanh Phàm cau mày, Triệu Thanh Hiên cũng đã đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, không muốn vì việc này mà phá hư quan hệ của mình với Từ Thanh Phàm cho nên Điền Hoàn vừa đi hắn lập tức hỏi.

Bị Triệu Thanh Hiên nhìn rõ ý nghĩ trong lòng, mặt Từ Thanh Phàm không khỏi đỏ lên, dù sao Triệu Thanh Hiên vừa rồi làm rất đúng, vì vậy vội vàng nói:

- Sư đệ ta sao dám, Triệu sư huynh cười chê rồi.

Nhìn thấy Từ Thanh Phàm phủ nhận, Triệu Thanh Hiên cũng không để ý, nhìn Từ Thanh Phàm chăm chú nói:

- Mặc dù ngươi nhập môn sau ta cho nên gọi ta một tiếng sư huynh, nhưng bản lĩnh của ngươi lại hơn xa ta, trong môn phái địa vị cũng cao hơn ta. Vốn ta cũng không có tư cách trách ngươi nhưng hôm nay sư đệ ngươi thật sự rất lỗ mãng.

Nghe Triệu Thanh Hiên nói, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt nói:

- Xin Triệu sư huynh chỉ giáo.

Triệu Thanh Hiên nói:

- Sư đệ ngươi bảo vệ người thân là rất tốt nhưng lúc sư đệ ngươi rời đi, quản sự không nói ngươi ở bên ngoài nhất định quan hệ tốt với mọi người, làm việc thiện sao? Tình thế bên ngoài Cửu Hoa Môn ta không rõ lắm ngươi hẳn là minh bạch. Mặc dù danh tiếng là một trong Lục Đại Thánh Địa của tu tiên giới, nhưng thực lực cũng đã không được như trước đây. Không chỉ yếu hơn nhiều so với năm đại thánh địa còn lại, mà thậm chí một số môn phái khác ở tu tiên giới bây giờ thực lực cũng đã mơ hồ cùng chúng ta ngang hàng. Đáng sợ hơn là rất nhiều môn phái mang tâm ý, định cướp đoạt công pháp tích lũy ngàn năm của chúng ta. Chỉ là những năm gần đây chưởng môn tận lực tìm cách, nhẫn nại chịu đựng làm cho các môn phái khác không có cớ gây hấn, chúng ta mới có thời gian mấy trăm năm nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí.

Nói tới đây, Triệu Thanh Hiên thở dài sau đó nói tiếp:

- Mặc dù trải qua mấy năm nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí, thực lực của chúng ta đã khôi phục một ít nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ mình thôi. Cho nên khi có đệ tử rời núi, Quản sự đều dạy bảo khi ra ngoài phải quan hệ tốt, tránh để các môn phái khác tìm lý do gây phiền toái cho Cửu Hoa Môn. Lần này sư đệ ngươi may không làm thương tổn Điền Hoàn. Nếu không cho dù không bị môn phái khác lấy đây làm cái cớ gây phiền toái thì để sư môn biết được, ngươi cũng sẽ bị gia tăng trách phạt.

Nghe Triệu Thanh Hiên nói, Từ Thanh Phàm trong lòng chấn động. Trước khi rời đi, Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn đúng là đã nhắc cho Từ Thanh Phàm là một khi xuất môn thì nhất định không nên cùng môn phái khác tranh đấu. Thứ nhất Lý Vũ Hàn cảm giác được lấy tính cách nho nhã điềm đạm của Từ Thanh Phàm không phải là loại người háo thắng nên cũng không có chỉ bảo gì nhiều. Thứ hai Từ Thanh Phàm lúc ấy cũng không có nghĩ cùng người bên ngoài tranh đấu, trong lòng cũng không có để ý nên dần dần lãng quên. Nhưng bây giờ, trải qua lời nói Triệu Thanh Hiên, Từ Thanh Phàm nghĩ lại, đồng thời cũng hiểu được mình vừa rồi quả thực là lỗ mãng.

Vừa rồi Từ Thanh Phàm kì thật còn rất nhiều phương pháp khác để giải quyết chuyện này, nhưng sau khi thấy Đình Nhi bị thương trong lòng tràn đầy phẫn nộ cùng với sự áy náy đối với Đình Nhi. Nên trong lòng thầm nghĩ nhất định phải vì Đình Nhi mà giáo huấn Điền Hoàn. Tính cách điềm đạm thường ngày đã không thấy đâu.

Vì vậy Từ Thanh Phàm cúi người hành lễ đối với Triệu Thanh Hiên, chân thành nói:

- Đa tạ sư huynh dạy bảo.

Nhìn Từ Thanh Phàm khom người thi lễ với mình, Triệu Thanh Hiên vội vàng đỡ lấy hắn, vừa cười vừa nói:

- Sư đệ khách khí rồi, ta nào có dạy bảo cái gì. Chỉ là hay ra ngoài cho nên đối với một số việc rõ ràng hơn ngươi thôi.

Nghe Triệu Thanh Hiên nói như thế, Từ Thanh Phàm cũng không có khách khí nữa, đối với hắn mà nói cảm kích chỉ cần ghi tạc trong lòng là được rồi không nhất thiết phải nói ra ngoài miệng. Vì vậy hắn cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, mà cười hỏi:

- Triêu sư huynh chuyến này thu hoạch như thế nào? Những linh dược sư môn cần đã thu thập đủ chưa?

Nghe Từ Thành Phàm hỏi, Triệu Thanh Hiên cười khổ nói:

- Đúng là mua được một ít nhưng linh dược sư môn cần lại rất nhiều, làm sao thu thập đủ trong một lần được? Ta còn phải đi mấy phường thị nữa mới có thể thu thập đủ.

Nghe Triệu Thanh Hiên nói, Từ Thanh Phàm trong lòng khẽ động nói:

- Triệu sư huynh, ta lần này trong lúc đi Nam Hoang vô tình lấy được một gốc linh chi ngàn năm, sư huynh có muốn lấy không?

Nghe Từ Thanh Phàm nói, Triệu Thanh Hiên mừng rỡ, hỏi:

- Sư đệ bằng lòng bỏ đi ư?

Linh chi ngàn năm là một loại linh dược rất khó tìm được, chỉ cần có một gốc cũng đã hơn mười lần linh chi bình thường, có thể giúp Triệu Thanh Hiên bớt đi không ít phiền toái. Triệu Thanh Hiên cũng muốn lấy gốc linh chi này nhưng phát hiện Từ Thanh Phàm còn có một con Bích Nhãn Vân Đá Thú có thể ăn linh dược nên bỏ qua ý nghĩ này. Hơn nữa loại này cao cấp linh dược đối với tu tiên giả cũng là tốt nhất dược phẩm để tăng lên thực lực, nhưng không ngờ là lúc này Từ Thanh Phàm lại chủ động đưa ra.

Triệu Thanh Hiên không biết rằng, Từ Thanh Phàm trong tay lúc này có một lượng lớn linh đan của Dược Vương Cốc, đối với gốc linh chi ngàn năm này cũng không coi trọng như trước. Càng không muốn để cho Tiểu Bích ăn gốc linh chi này, mang nó trên người lại phải đề phòng Tiểu Bích đánh lén để cướp đoạt. Hơn nữa trong lòng Từ Thanh Phàm cũng tràn đầy cảm kích đối với sự nhắc nhở vừa rồi của Triệu Thanh Hiên nên lựa cho Triệu Thanh Hiên là tốt nhất.

Nhìn Từ Thanh Phàm gật đầu xác nhận, Triệu Thanh Hiên lại lâm vào trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng:

- Sư đệ, gốc linh chi này của ngươi xem linh khí đúng là ngàn năm mới có. Sư huynh ta lần này từ sư môn mang đi trao đổi linh dược có cao cấp phù chú, cao cấp linh thạch cùng phòng hộ trận bàn, đều là vật thường hay trao đổi ở tu tiên giới, ngươi muốn thứ gì?

Từ Thanh Phàm nhàn nhạt vừa cười vừa nói:

- Mấy thứ này ta đều thiếu, nhưng ta đối với gốc linh chi này cũng không hiểu giá trị lắm, sư huynh ngươi xem có thể đổi được thứ gì thì đổi vậy.

Nghe Từ Thanh Phàm nói, Triệu Thanh Hiên suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

- Ta lấy ba mươi miếng cao giai phù chú, một trăm khối cao giai linh thạch, hai phó phòng ngự trận bàn cùng sư đệ ngươi trao đổi, sư đệ xem có thích hợp không?

Từ Thanh Phàm cười gật gật đầu, nói:

- Thích hợp.

Vừa nói hắn vừa lấy ra gốc linh chi ngàn năm cũng không để ý Tiểu Bích ở bên cạnh lo lắng rít gào, đưa nó cho Triệu Thanh Hiên. Triệu Thanh Hiên kiểm tra một chút, liền cận thận đem gốc linh chi này cất vào một cái hộp ngọc, rồi cất vào tay áo. Nhìn Triệu Thanh Hiên dùng Tụ Lý Càn Khôn đem linh dược thu vào tay áo, Từ Thanh Phàm biết hộp ngọc nọ hẳn là một loại pháp khí dùng để cất giữ linh dược tránh làm linh dược đánh mất linh khí.

Sau khi Triệu Thanh Hiên đưa phù chú, trận bàn, linh thạch cho Từ Thanh Phàm liền cười ha hả nói:

- Từ sư đệ, ngươi chính là giúp ta một việc lớn. Đỡ cho ta mười ngày công đi lại, bây giờ ta chỉ cần đi một hai phường thị nữa là có thể thu thập đủ dược tề rồi.

Từ Thanh Phàm bình thản cười nói:

- Sư huynh nói đùa rồi, chúng ta là công bình giao dịch. Nào có cái gì giúp hay không giúp đâu.

Nghe được Từ Thanh Phàm nói như thế, Triệu Thanh Hiên cũng không nói thêm lời nào, liền hỏi:

- Ta hiện tại phải đi phường thị kế tiếp đổi linh dược, sư đệ ngươi tiếp theo muốn đi đâu? Có về sư môn không?

Từ Thanh Phàm nói:

- Ta đã hẹn người ở chỗ này, sợ rằng phải mất thêm chút thời gian nữa mới có thể trở về.

Triệu Thanh Hiên nghe được Từ Thanh Phàm nói cũng không hỏi nhiều. Chỉ gật đầu nói:

- Ta hiện tại phải đi Phường thị kế tiếp đổi linh dược, đây là nhiệm vụ trọng yếu của sư môn.

- Tốt lắm, chúng ta hẹn gặp lại ở sư môn.

Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói.

Triệu Thanh Hiên cũng không nói thêm câu nào, cười ha hả một tiếng rồi xoay người đi. Từ Thanh Phàm nhìn theo bóng Triệu Thanh Hiên, biết mình tại Cửu Hoa Mon coi như lại có thêm một người bằng hữu.

Chín tháng sau.

Tại Trung thổ dưới ánh nắng ban ngày, trên bầu trời một đạo bạch vân bay xẹt qua, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người. Trên đạo bạch vân đứng hai người là Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi. Tiểu Bích vẫn như trước bị Đình Nhi ôm vào trong ngực.

Nhìn đạo bạch vân phía dưới chân, Từ Thanh Phàm hài lòng gật đầu. Đạo bạch vân này cũng không nói lên Từ Thanh Phàm đã luyện thành “Đằng Vân Thuật”, phải cao thủ Kết Đan Kỳ trở lên mới có thể thi triển đạo thuật này. Đạo bạch vân dưới chân Từ Thanh Phàm chính là một kiện pháp khí tên là Vạn Lý Vân, là lão khất cái dùng bốn chi của Bích Nhãn Vân Đá Thú mà Từ Thanh Phàm đưa luyện thành phi hành pháp khí, đây là cao cấp pháp khí. Kiện pháp khí này được luyện chế để phi hành cho nên so với Tam Trượng Thanh Lăng còn bay nhanh hơn ba phần.

Chín tháng trước sau khi Từ Thanh Phàm cùng Triệu Thanh Hiên chia tay, hắn đợi ở phường thị chờ lão khất cái xuất hiện. Ai ngờ tới cái hẹn một tháng ngay cả bóng dáng lão khất cái cũng không thấy đâu. Bất đắc dĩ hắn lại đợi thêm hơn một tháng thời gian. Ngay khi Từ Thanh Phàm cảm thấy không thể đợi thêm được thì lão khất cái rốt cuộc cũng xuất hiện, tinh thần hết sức uể oải, giao cho Từ Thanh Phàm bốn kiện pháp khí mà Vạn Lý Vân chính là một trong bốn kiện pháp khí đó.

Lão khất cái sau khi từ trên người Từ Thanh Phàm lấy được các loại tài liệu, hưng phấn bùng lên. Liền ở trong luyện khí phòng giới thiệu cho Từ Thanh Phàm một loạt những pháp khí mà mấy năm nay hắn mất nhiều công sức mới tạo ra, vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Hơn một ngàn tấm vảy xanh của Bích Nhãn Vân Đề Thú bị lão khất cái luyện thành kiện cao cấp phòng ngự pháp khí Thanh Linh Tý Thuẫn. Bình thường sẽ là một hình thuẫn khảm ở trên cánh tay, khi cần dùng đưa linh khí vào, có thể biến ảo to nhỏ, tự động hộ chủ, lực phòng ngự rất mạnh và nghiêm mật. Chỉ là Từ Thanh Phàm thấy kiện pháp khí này nhiều lắm chỉ là cần ba trăm tấm vảy mà thôi, bảy trăm tấm còn lại không nghì gì là bị lão khất cái làm hỏng.

Con mắt Bích Nhãn Vân Đề Thú bị lão luyện thành hai khối Tịch Tà Châu, cũng là cao cấp pháp khí nhưng chỉ dùng để phụ trợ như xua tan huyễn thuật sương mù. Ánh sáng Tịch Tà Châu có thể nhìn thấy rõ quỷ thần ngũ hành, cũng có thể coi là ảo diệu.

Còn bốn chi của Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng bị lão hao phí hơn hai cái mới luyện thành pháp khí Vạn Lý Vân mà Từ Thanh Phàm đang sử dụng.

Nhưng làm cho Từ Thanh Phàm oán hận không thôi là sừng cùng răng nanh của Bích Nhãn Vân Đề Thú đều bị lão khất cái lãng phí, không luyện thành công kiện công kích pháp khí nào.

Bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm chỉ có thể dùng một khối Tịch Tà Châu ở phường thị đổi lấy một khối Mộc Tinh. Mộc Tinh là thiện hạ mộc khí tinh hoa, có thể tăng lên cấp bậc mộc hệ pháp khí. Dưới sự trợ giúp của Mộc Tinh, lão khất cái đem pháp khí Khô Vinh Xích của Từ Thanh Phàm một lần nữa luyện chế, tăng cấp thành cao cấp công kích pháp khí, bổ sung thiếu hụt công kích pháp khí cho Từ Thanh Phàm.

Đến lúc này, Từ Thanh Phàm đã ở Phường thị đợt suốt ba tháng thời gian.

Nửa năm còn lại, Từ Thanh Phàm mang theo Đình Nhi hướng về phía Cửu Hoa Sơn bay đi, vừa đi vừa thu thập kì hoa dị thảo ở Thần Châu đất đai khiến cho hắn mất không ít thời gian, cho tới bây giờ mới tới được phụ cận Cửu Hoa Sơn.

Cuối cùng, dáng vẻ hùng vĩ hiểm trở Cửu Hoa Sơn đã xuất hiện trước mắt hắn, trong lòng rung động không ngừng, Từ Thanh Phàm có một loại cảm giác được trở về nhà. Không thể không nói, sau khi sinh sống tại Cửu Hoa Sơn gần ba mươi năm, Từ Thanh Phàm đã bất tri bất giác coi nơi này là nhà mình.

- Đình Nhi, chúng ta đã về đến nhà.

Từ Thanh Phàm vỗ vỗ đầu Đình Nhi, nhẹ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.