Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 24: ĐI CẮM TRẠI [1]




Trải qua mãnh liệt va chạm như vậy, chiếc xe sang trọng bóng loáng trong nháy mắt đã biến thành một đống sắt vụn.

Cuống quít lao ra khỏi xe, Thường Chinh không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến, chỉ sợ tới mức tay chân lạnh cóng.

Lam Dược cố hết sức gượng dậy từ trong xe chui ra, Thường Chinh vội vàng chạy lại đỡ lấy nó, chỉ cảm thấy thân hình nhỏ gầy của nó không ngừng run rẩy, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.

Rất nhanh, xe bảo hộ của Lam gia cũng đuổi kịp tới nơi, xem chừng là trước giờ vẫn luôn theo sát phía sau xe Lam Trạch.

Cửa xe mở toang, Lam Bình Trung được một đám thủ vệ nâng xuống run rẩy bước ra, vừa thấy thảm trạng ở hiện trường tai nạn, thì toàn thân tê liệt mất lực ngã quỵ xuống đất.

Lam Dược cuối cùng cũng gặp được phụ thân của mình, trước kia nó lúc nào cũng mãnh liệt hy vọng có thể gặp mặt phụ thân dù chỉ một lần. Nhưng hôm nay, khi nó buộc phải nhìn thấy phụ thân ngay trong hoàn cảnh tồi tệ thế này, trong lòng không còn cảm giác nào ngoài nỗi sợ khiếp đảm không nói nên lời.

Tri giác của nỏ giờ đây đã lên đến cực hạn, Thường Chinh không nhịn được kéo nó vào lòng càng ôm càng chặt, thống hận không thể đem tất cả sức lực và dũng khí của mình truyền lại hết cho người yêu dấu.

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông và xe cứu thương đã nhanh chóng chạy tới, nhờ sự hợp tác hỗ trợ của nhiều người mà Lam Trạch toàn thân đầy máu không rõ sống chết đã được kéo ra từ trong đống sắt vụn hỗn loạn đổ nát, tức thì được nâng lên xe cứu thương đưa thẳng về bệnh viện cứu chữa.

Lam Bình Trung cùng bọn hộ vệ vây quanh vội vàng đi vào ô tô cũng chạy ngay tới bệnh viện, từ đầu đến cuối chưa bao giờ để mắt nhìn đến Lam Dược một lần.

Yên lặng tựa vào một góc, Lam Dược ảm đạm cúi thấp đầu xuống, nó hiểu chứ, trong mắt phụ thân chỉ có mỗi ca ca thôi, đối với thứ nghiệt tử như nó hoàn toàn không đáng sinh ra, phụ thân căn bản khinh thường sự tồn tại của kẻ mang dòng máu tội lỗi vì thế mới không ngoảnh lại nhìn nó lần nào.

“Chúng ta… đi thôi.” Sau khi hỗ trợ cảnh sát ghi chép lại một số trình tự vụ án, Thường Chinh đi tới ôn nhu đỡ Lam Dược dậy. Xe của bọn họ hắn cũng đã kiểm tra xong, tuy rằng bị va đập khá là thê thảm, nhưng vẫn còn có thể nổ máy chạy được.

Mấy vị cảnh sát giao lộ nhìn thấy Lam Dược mình đầy thương tích áo quần rách rưới, nên mới đề nghị bọn họ tốt nhất cũng nên đến bệnh viện để xem thử, nhưng Thường Chinh tưởng tượng lúc đến bệnh viện có thể còn sẽ bắt gặp người nhà Lam thị, nên liền lập tức khéo léo cự tuyệt ý tốt của cảnh sát. Hắn hoàn toàn không muốn để Lam Dược và Lam gia có thêm bất cứ một vướng mắc nào nữa.

Đối với Lam Dược mà nói, nó cũng mong muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này. Chuyện sống chết của Lam Trạch với nó cũng không quan trọng. Giờ phút này nó chỉ cảm thấy vô cùng chán nản, nó cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ phải đi đâu đó thật xa, thật xa để thoát khỏi sự ám ảnh của bóng ma quá khứ…

Chiếc xe chở họ lần thứ hai khởi động, hướng về con lộ thẳng tắp trên hành trình xa xăm vô định.

Cảm thụ được sự dìu dàng ân cần chở che của Thường Chinh, những cơn đau tê dại mà Lam Dược đang mang cũng dần dần được giảm bớt. Con đường trước mắt tuy rằng rất mơ hồ và xa vời, nhưng nếu có Thường Chinh không ngại ngăn trở vẫn ở bên cạnh chia sẻ cùng nó, nó lập tức cảm giác được một sự an tâm trước nay chưa có, trái tim vỡ nát ấy đã nhặt lại được vài mảnh vụn con con, và dù rất nhỏ nhưng đôi khi cũng khiến người ta ấm áp vô cùng.

*************************************************************************

Sau ngày trở về từ pháp viện, trái tim Âu Dương Minh như vẫn bị ai đó bóp nghẹn, cố thế nào cũng không giãn ra thở nổi. Tiếng gào tuyệt vọng thê thương của người kia lúc nào cũng quẩn quanh bên tai hắn, ám ảnh hắn trong những giấc mơ, đuổi bắt linh hồn hắn mãi đến giờ vẫn không thể tiêu tán.

Ngây ngốc nằm đừ ở nhà suốt mấy ngày liền, hắn mới rã rời lết thân mình đi đến trường học.

Vừa mới đến trường, bạn cùng phòng với hắn là Ngô Chấn Quốc đã chạy tới giựt dậy tinh thần hắn bằng một tin chấn động: “Âu Dương, ngươi biết gì chưa, Lam Trạch – thằng anh trai của Lam Dược – người kiện anh ngươi phải ra tòa án ấy vừa gặp tai nạn rồi!”

Âu Dương Minh kích động, vội vàng bắt lấy Ngô Chấn Quốc đòi hắn kể lại đầu đuôi.

Ngô Chấn Quốc nhanh miệng nói: “Nghe nói hắn bị đâm xe thê thảm lắm, hai chân đều tàn phế, sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà sống hết quãng đời còn lại.”

“A!” Âu Dương Minh khiếp sợ há hốc miệng, đến nửa ngày cũng không nói được câu nào. Lúc này người duy nhất trong lòng hắn nghĩ tới chính là Lam Dược, Lam Trạch nay đã tàn phế, hiển nhiên người thiếu niên kia không biết sẽ còn biến thành bộ dạng thê thảm nào nữa. Nghĩ vậy, hắn nhịn không được nóng lòng muốn đi thăm Lam Dược, lại một hồi nhớ đến những lời buộc tội trước tòa án, tâm hắn dần dần chùng xuống, trái tim nương theo từng trận băng giá, rất nhanh cái ý niệm mờ hồ đó cũng vụt mất trong đầu.

Cứ như vậy mâu thuẫn trải qua vài ngày, Âu Dương Minh vẫn đến trường học đều đều bỗng nhiên nhận được điện thoại của ca ca từ nhà gọi đến. Ở đầu dây kia Âu Dương Phi mừng rỡ nói cho đệ đệ biết, luật sư biện hộ Vương Triết đã đứng ra bảo lãnh hắn, hiện tại hắn đã được phóng thích trở về.

Âu Dương Minh lập tức hân hoan tinh thần phấn chấn, ca ca cuối cùng cũng thoát khỏi nổi khổ lao ngục. Hắn lập tức đi đến chỗ giáo sư xin phép, rồi vội vã đánh xe chạy thẳng về nhà.

Vội vàng đi ra từ thang máy, Âu Dương Minh liếc mắt nhìn vào cửa phòng đương khép hờ trong nhà, thì biết ca ca đã thật sự trở lại.

Hưng phấn tiêu sái tiến gần cửa phòng, Âu Dương Minh thình lình nghe được từ trong vọng ra thanh âm của ca ca cùng Vương Triết nói chuyện.

Chỉ nghe Vương Triết biếng nhác cất giọng: “Không nghĩ là Lam Trạch sẽ biến thành một tên tàn phế như thế, rõ là báo ứng nhãn tiền!”

Tiếp theo là chất giọng âm lãnh của ca ca vang lên: “Đáng đời, những kẻ hại ta cho tới bây giờ không có kẻ nào là có kết cục tốt cả! Lúc trước nếu không phải ta nhanh tay mua được mấy nhân chứng làm giả lời khai, hiện tại chỉ sợ đã bị hắn hại đến nổi phải lê lết ngồi tù mất mấy năm trời!”

“Mua được mấy nhân chứng… làm giả lời khai....” Khi nghe thấy những câu nói đó, trong lòng Âu Dương Minh mãnh liệt rung động, nhịn không được dừng hẳn cước bộ, trong lòng mơ hồ cảm thấy được ca ca tựa như đang che giấu một điều gì đó.

Lại nghe thấy trong phòng tiếng Vương Triết cười lớn mỉa mai: “Âu Dương à, ngươi lợi hại thật nha, đánh phủ đầu hắn bằng cách lợi dụng nhân chứng làm giả lời khai vu hãm ngược lại Lam Dược có khuynh hướng tự tàn, nếu không trận này ở tòa án, căn bản chúng ta làm gì có cơ thắng.”

“Ha ha, chiêu này nhất định là khiến Lam Trạch tức điên lên được!” Âu Dương Phi đắc ý cười đáp lại: “Hơn nữa nhân tiện còn có thể khiến tên đệ đệ ngu ngốc của ta với Lam Dược nảy sinh hiểu lầm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!”

Nghe đến đây, Âu Dương Minh giống như vửa bị ai đó vào nện đầu một cú thật lớn, tay chân lạnh ngắt đứng sững tại chỗ.

Tiếp đó lại nghe thấy Âu Dương Phi cất cao giọng phấn khích: “Cái tên Lam Dược đê tiện đó, yêu em trai ta muốn chết đi được, ta suốt ngày tra tấn hành hạ nó cũng không dám hé răng, đày đọa hơn một năm mà vẫn cứ cố ôm lấy thứ hy vọng rẻ tiền chưa chịu từ bỏ. Để bây giờ đệ đệ ta quay lưng với nó trở mặt thành thù, xem xem từ nay về sau nó làm cách gì mà gượng dậy nổi!?”

Trốn sau cánh cửa, Âu Dương Minh không thể kiềm chế được nữa, “Rầm” một tiếng đẩy cửa vọt vào.

Hai người trong phòng chợt thấy hắn thình lình xuất hiện lập tức ngây dại chết trân.

Âu Dương Minh oán hận trừng mắt nhìn ca ca, cắn răng nói: “Ca... ngươi cư nhiên gạt ta!”

Nhìn thấy mặt đệ đệ thống khổ vặn vẹo biến hình, Âu Dương Phi cũng hổ thẹn cúi thấp đầu xuống, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một tia áy náy khó chịu.

Âu Dương Minh kinh ngạc nhìn gương mặt vốn quen thuộc vô cùng thân thiết của người anh trai ấy, trong lòng chỉ cảm thấy đau như ai dần. Luôn luôn kính trọng tin tưởng người anh trai mà hắn tôn sùng như thần tượng tuyệt nhiên hôm nay lại toan tính lừa mình, hắn quả thực đau lòng khôn xiết.

Ảm đạm xoay người, hắn chán chường chậm rãi bước ra ngoài cửa, lại bị Âu Dương Phi lao tới ôm chặt.

“Buông ra!” Âu Dương Minh căm hận rống lên, liều mình muốn trốn thoát khỏi trói buộc của ca ca.

“Tiểu Minh, ngươi muốn đi đâu?” Âu Dương Phi quyết chết phải giữa chặt hắn, không kể lo lắng hỏi.

“Ta muốn đi tìm Lam Dược!” Âu Dương Minh quay đầu gào lớn với ca ca: “Ta muốn tìm nó để giải thích mọi thứ!”

“Lam Dược đã đi theo Thường Chinh rồi, biển người bao la ngươi đi đâu tìm nó đây?” Âu Dương Phi vội la lên ngăn cản.

Âu Dương Minh ngẩn người, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, điềm nhiên nói: “Chỉ cần có kiên nhẫn, ta tin tưởng nhất định rồi sẽ có một ngày có thể tìm được nó!”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của đệ đệ, Âu Dương Phi không khỏi giật mình. Âu Dương Minh thừa cơ này vội vàng vùng thoát khỏi cánh tay anh trai lao nhanh ra khỏi phòng, bất kể mọi thứ chạy như điên ra lộ.

Trở lại trường học, Âu Dương Minh qua loa thu dọn một ít hành lí, không kịp chào hỏi ai lật đật rời khỏi trường, bước những bước đầu tiên trên hành trình tìm kiếm Lam Dược.

Hắn rảo bước mệt mỏi đi đến phiên chợ ngẩng mặt lên nhìn trời, rốt cuộc vẫn không thu về được kết quả gì, rã rời ngồi xổm xuống trên phần đất bên ngoài xe lửa nghỉ ngơi một chút. Rồi sau đó bắt đầu theo từng ga xe từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc, từ thành thị nối tiếp thành thị, từ nông thôn nối tiếp nông thôn vẫn cố kiên trì không nguôi ngoai hy vọng tìm kiếm.

Bẵng đi đã hơn hai năm mò mẫm dò tìm. Trong hai năm đó, Âu Dương Minh không hề quan tâm bất cứ chuyện gì, cũng chả phiền lo nghĩ những chuyện nằm ngoài tầm tìm kiếm của hắn. Tiền tiêu hết, thì hắn nhờ vào mớ văn bằng tốt nghiệp y khoa ở địa phương tạm dừng chân tìm vài công tác hành nghề, chờ góp đủ số tiền lại cất bước lên đường tiếp tục tìm kiếm.

Âu Dương Phi và cha mẹ hắn không ngừng đánh điện khuyên hắn trở về, nhưng hắn hoàn toàn không nghe lọt lời nào. Đối với hắn mà nói, sinh tồn còn lại chỉ dành một mục đích duy nhất: Đó chính là tìm bằng được Lam Dược, nói với nó một câu xin tha thứ!

*****************************************************************

Một ngày nọ, đang ở khu thiểm Bắc Sơn điều tra nghe ngóng thì Âu Dương Minh bỗng nhiên nhận được một cú điện từ ca ca. Trong điện thoại, Âu Dương Phi nói cho hắn biết một tin cực kì chấn động: phụ thân của Lam Dược – Lam Bình Trung đột ngột phát bệnh cấp tính qua đời!

Âu Dương Minh hết sức khiếp sợ, Âu Dương Phi vẫn bình tĩnh nói tiếp, có lẽ Lam Dược sẽ vì tình nghĩa cha con mà đến tham dự tang lễ của Lam Bình Trung, cho nên đây là cơ hội hiếm có của hắn nên mới lập tức đánh điện gọi hắn trở về. Âu Dương Minh tưởng tượng đến cuối cùng cũng nhặt được một tia hy vọng lớn, vì thế tức tốc thu dọn hành lý chuẩn bị hành trang về nhà.

Sau một giờ bay, Âu Dương Minh xuất hiện ở cổng sân bay nhìn thấy ca ca hắn tiến đến nghênh đón.

Xa cách hai năm, hắn cũng đã dần dần tha thứ cho ca ca, vì thế liền thân thiết quàng tay ôm lấy ca ca. Âu Dương Phi có vẻ rất kích động, không ngừng lôi kéo tay hắn, sám hối lại tội lỗi năm đó.

Âu Dương Minh nhẹ nhàng khuyên can anh trai, bấy giờ ý nghĩ duy nhất của hắn là mau chóng chạy thật nhanh tới Yến Nam trang.

Trên đường đến Yến Nam trang, Âu Dương Phi kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong hai năm hắn vắng nhà. Phải, từ đó đến nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nguyên lai từ sau lúc Lam Trạch xảy ra tai nạn mà tàn tật đến nay, thần trí hắn lúc nào cũng như người điên, tâm thần thất thường. Vốn là tật bệnh quấn thân nay Lam Bình Trung còn phải chịu thêm một đả kích quá lớn, vì dốc lòng chăm sóc đứa con mà đối với việc kinh doanh của công ty dần dần lơ là, đến nỗi tập đoàn Lam Thị ngày càng sa sút, rốt cục cũng đứng bên bờ vực phá sản. Đến bước này, Lam Bình Trung mới giật mình hối hận, giận quá công tâm, bệnh tim tái phát mà đột ngột qua đời.

Nghe đến đó, Âu Dương Minh không khỏi từng trận cảm thán, Lam Trạch bởi vì Lam Dược mà tự thành tàn phế, còn Lam Bình Trung thì lại vì Lam Trạch mà tán gia bại sản, đây cũng coi như là gieo nhân nào thì gặt quả nấy.

Vừa tới Yến Nam trang, xe còn chưa kịp dừng lại, Âu Dương Minh đã nhảy thẳng xuống xe. Quay đầu lại thì thấy Âu Dương Phi vẫn không nhúc nhích bẻn lên tiếng hỏi lại: “Anh, ngươi không vào xem sao à?”

Âu Dương Phi hổ thẹn nói: “Ngươi vào đi, ta căn bản không mặt mũi nào để gặp mặt Lam Dược nữa, chỉ hy vọng ngươi cuối cùng có thể tìm được nó, chấm dứt nguyện vọng bao năm của ngươi!” Nói xong nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, quay đầu xe về, nổ máy rời đi.

Nhìn xe ca ca dần khất bóng trên mặt đường, Âu Dương Minh buồn bả thất thiểu đi vào trong nhà, ca ca rốt cục cũng biết hối cải, đáng tiếc hối cải cũng đã quá muộn.

Chậm rãi đi vào khu biệt thự Yến Nam từng là biệt trang nổi tiếng nhất trong giới thượng lưu mà nay lại tiêu điều không ai trông giữ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát, Âu Dương Minh không khỏi lắc đầu thở dài. Năm đó, Lam Dược ở nơi đây từng nhận hết lăng nhục tra tấn, mà chính mình còn đi hiểu lầm vu oan cho nó, hắn đến giờ có thể tưởng tượng được lúc ấy người thiếu niên đó đã bất lực và đau lòng tuyệt vọng đến cỡ nào.

Nương theo hoài niệm, hắn đi qua một đoạn đường nữa, Âu Dương Minh bỗng nhiên phát hiện trong đoạn cuối lối vào khuôn viên rõ ràng có đậu lại một chiếc xe đến từ bệnh viện chuyên dùng để chở các bệnh nhân tâm thần.

Hắn bất giác có chút sững người, lại lập tức trấn tĩnh thầm đoán được chiếc xe ấy là đến đón Lam Trạch đi. Lam Bình Trung đã chết, mà Lam Trạch mang tinh thần điên dại lại tàn phế không người chăm sóc, tự nhiên sẽ bị đưa vào viện bệnh tâm thần thôi.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau đã chứng kiến hai gã hộ lý đẩy một chiếc xe lăn đi đến. Tuy rằng đứng cách thật xa không thấy rõ được mặt, nhưng Âu Dương Minh cũng có thể nhận ra người ngồi trên xe lăn đinh ninh chính là Lam Trạch.

Năm đó từng là một vị công tử ăn chơi trác táng, lộng hành ngang ngược không ai bì nổi mà giờ đây trở nên tiều tụy dị thường thảm hại, hoàn toàn còn nữa phong thái anh tuấn ung dung lúc xưa. Đương khi hai gã hộ lý nâng hắn vào xe, hắn đột nhiên ***g lên giãy dụa, nhưng lập tức đã bị hai nam hộ lý cường tráng ngăn chặn mạnh mẽ nhét vào trong xe.

Cửa xe đóng lại, tiếng gào thét của kẻ lên cơn cuồng dại dần dần trôi tuột rời đi khỏi người Âu Dương Minh. Kẻ ở lại thầm lên tiếng thay hắn: Lam Trạch ngươi làm quá nhiều việc ác, vậy mà chưa bao giờ nghĩ tới mình cuối cùng sẽ phải rơi vào kết cục thê thảm như vậy sao!?

Đang lúc hắn còn đang sững sờ, từ bên trong lối vào bỗng nhiên đi ra một thanh niên có dáng người cao gầy, Âu Dương Minh đang chăm chú nhìn kĩ thì đột nhiên hét lớn: “Thường Chinh!” Bởi vì quá mức kích động, liên thanh kêu lên không che dấu sự run rẩy đan xen trong sự phấn khích tột cùng.

Lúc này Thường Chinh cũng đã chú ý tới hắn, bàng hoàng một chút rồi khẽ chau mày lên tiếng: “Âu Dương Minh, ngươi sao lại ở đây?”

Âu Dương Minh chạy như bay đến trước mặt người kia, ôm tay Thường Chinh hưng phấn nói không ngừng nghỉ: “Ta tới tìm ngươi và Lam Dược! Ta đoán các ngươi có thể sẽ trở về tham dự tang lễ, cho nên mới thử vận, không ngờ ta may mắn đoán trúng! Mấy năm nay các ngươi đã đi đâu? Ta tìm kiếm các ngươi thật là vất vả... May mà trời xanh có mắt, cuối cùng cũng để ta tìm được rồi!... Lam Dược đâu? Có phải còn ở bên trong không? Để ta vào tìm nó!” Dứt lời liền định vọt vào linh đường.

Thường Chinh với tay kéo hắn lại, thản nhiên nói: “Không cần đi, nó không có ở bên trong...”

“Nó không tới đây sao?” Vừa nghe xong mấy lời đó Âu Dương Minh không khỏi chùng xuống thất vọng.

“Ừm.” Thường Chinh sắc mặt trầm xuống, khẽ gật đầu rồi mới nói tiếp: ” Chuyện chủ tịch Lam qua đời ta không nói cho nó biết, ta không muốn chuyện này quấy nhiễu cuộc sống an bình của nó. Cho nên ta một mình đi tới tang lễ.”

“Vậy, nó hiện tại đang ở đâu, ngươi mau dẫn ta đi gặp nó đi!” Âu Dương Minh lo lắng hỏi, chỉ hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh Lam Dược.

Thường Chinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: ” Không phải ngươi rất căm ghét và khinh miệt nó sao? Hà cớ gì còn cố tìm nó?!”

Gương mặt Âu Dương Minh tức thì đỏ gay, không he dấu lộ ra vẻ ngập ngừng lúng túng: “Thường tiên sinh, là ta khi đó lầm tin lời gièm pha, hiện tại ta đã biết sai rồi! Ta biết tội mình đáng chết vạn lần! Cho nên ta muốn nhìn thấy mặt nó một lần, để bồi đắp lại tất thảy những gì mà ta nợ nó.”

“Không cần!” Thường Chinh quả quyết cự tuyệt: “Lam Dược hiện tại đang sống rất yên ổn, ta không muốn có bất kì người nào lại đến quấy rầy sự bình yên của nó!”

“Van cầu ngươi, Thường tiên sinh.” Âu Dương Minh nhịn không được hạ mình cầu xin: “Ngươi để cho ta gặp mặt Lam Dược đi, suốt hai năm qua không lúc nào là ta từ bỏ ý định tìm kiếm các ngươi, nay nếu còn chưa gặp được mặt nó, ta đời này cũng không thể nào sống yên ổn được!”

Thường Chinh quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn, quyết liệt nói: “Âu Dương Minh, ngươi có biết ta mất bao nhiêu công sức mới làm cho Lam Dược khôi phục lại bình thường hay không? Ta dẫn nó đến trại an dưỡng ở Đức điều dưỡng suốt một năm hơn, mới làm cho nó dần dần phai nhạt cơn ác mộng kình hoàng trong quá khứ, nhen nhóm chút ngọn lửa sinh tồn trong nó. Hiện tại nó sống rất an nhàn bình thản, tâm lặng như nước, nay ngươi lại đòi đến quấy rầy nó, gợi lại những kí ức đau lòng của nó, thì tâm huyết trước nay của ta chẳng khác nào là đổ sông đổ biển hay sao!?”

Âu Dương Minh lập tức giật mình, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm trong miệng: “Thì ra các ngươi đi nước ngoài, khó trách ta tìm thế nào cũng không gặp....” Tự trầm ngâm một chút rồi thấp giọng tiếp tục nài nỉ: “Thường Chinh, ta sẽ không làm phiền Lam Dược đâu, ta chỉ xin được đứng xa xa liếc nhìn nó một lần thôi, chỉ một lần thôi, ta xin ngươi!”

Thường Chinh bất đắc dĩ nhìn hắn, cơ mặt dần dần giãn ra hiển hiện chút thần sắc do dự, suy nghĩ một hồi rốt cục khẽ thở dài lên tiếng: “Được rồi. Ta dẫn ngươi đi gặp nó. Nhưng ngươi chỉ có thể núp một bên thật xa nhìn nó, tuyệt không được để nó phát hiện ra ngươi!”

“Nhất định nhất định mà, ta quyết không kinh động nó đâu!” Âu Dương Minh vội vàng điệp thanh đáp ứng. Tưởng tượng đến rốt cục cũng có thể tái kiến người mình thương nhớ, trong lòng không khỏi mừng rỡ phát cuồng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau bắt đầu run lên hoan hỉ.

Sau khi rời khỏi Yến Nam trang, Thường Chinh lấy xe của mình chở Âu Dương Minh đi thẳng về phía Bắc giao lộ. Xe chạy băng băng đi ngang qua mấy tỉnh gần giáp ranh biên giới, sau đó dừng lại tại một thành phố hẻo lánh ven đô nằm bên cạnh một triền núi không cao được khúc sông tươi đẹp uốn lượn ôm quanh.

Xuống xe, Thường Chinh lập tức dẫn Âu Dương Minh đến một bãi đất trống nằm nép mình dưới chân núi thoáng đãng thanh vắng.

Khi chậm rãi tiến gần vào sân, Âu Dương Minh kinh ngạc phát hiện ở cổng lớn có một tấm biển được viết to mấy chữ rõ nét ” Cô nhi viện Dược Chinh “, hắn tức thì ngạc nhiên quay sang Thường Chinh hỏi lại: Cô nhi viện này là do các ngươi mở à?”

“Đúng vậy, là chúng ta dùng khoản tiền mà Lam Bình Trung cấp cho lúc bọn ta bị đuổi khỏi Lam gia để xây dựng lên nó.” Thường Chinh mỉm cười đáp: “Sau khi từ Đức trở về ta có hỏi Lam Dược có dự định gì không, nó nói nó rất muốn vì những đứa trẻ mồ côi bất hạnh làm một chút việc, bởi vì thời thơ ấu của nó rất bi thảm, cho nên nó muốn cố hết sức có thể giúp đỡ nhưng đứa trẻ cũng có thân thế mồ côi như nó, hy vọng bọn họ có thể hưởng được một tuổi thơ hạnh phúc và đầy đủ hơn nó. Vì thế chúng ta dốc hết tiền dựng lên cô nhi viện này, giành cho những đứa trẻ bất hạnh ấy có được đãi ngộ tốt nhất.”

Âu Dương Minh đáy lòng đau nhói thật sâu rung động, nghĩ đến bản thân trước kia từng ngu xuẩn nghe lời phiến diện mà hiểu lầm một con người hiền lành hòa ái như nó, trong lòng quả thực cực kì hổ thẹn.

Cuối cùng khi đi đến trước cổng, Thường Chinh không dẫn hắn vào trong nữa mà ngược lại dọc theo song sắt vây quanh tường đi thẳng đến hậu viện.

Đi vào hậu viện, đến dưới gốc một cây Hòe táng rộng to lớn, Thường Chinh chỉ vào bên kia song sắt rồi nói với Âu Dương Minh: “Lam Dược ở bên trong đó, ngươi đứng tại đây là có thể nhìn thấy nó. Ngàn vạn lần cũng đừng kinh động nó, biết không!?”

Âu Dương Minh nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thì thấy một vườn hoa nho nhỏ có trồng rất nhiều loài hoa khoe sắc như nhạt màu và thanh nhã, xa xa có một đám trẻ con đang tung tăng vui cười chơi đùa, cách đó không xa lắm thân ảnh một thiếu niên mình mặc chiếc áo sơ mi màu trắng cổ rộng, đang chăm chú tỉa hoa tưới nước.

Âu Dương Minh vừa nhìn thấy bóng thiếu niên áo trắng đó nhất thời cả người run lên, kích động mãnh mẽ khó có thể ức chế. Người thiếu niên mặc chiếc áo trắng thanh tú tuấn mỹ, ôn hòa văn nhã ấy chính là người mà hắn theo đuổi suốt hai năm trời, ngày lo đêm nghĩ đau khổ tìm kiếm – Lam Dược ấy đang đứng rõ ràng ngay trước mắt hắn!

Hai năm không gặp, Lam Dược đã cao lên và trưởng thành hơn rất nhiều, bỏ đi lớp ngây thơ non trẻ thưở nào, càng sinh trưởng vẻ thanh nhã thoát tục. Âu Dương Minh âm ỷ cảm thấy từng đợt sóng xao xuyến trong lòng đang từ từ dâng lên tràn bờ.

Đang lúc hắn ý loạn tình mê, thì một cô nhóc độ tuổi bốn – năm đương chơi đùa trong viện bỗng nhiên lăn tăn chạy tới bên người Lam Dược xòe que chong chóng trong tay ra kêu lên bằng giọng mũi the thé: “Lam ca ca, Lam ca ca… sao chong chóng của ta không quay được nữa rồi?”

Lam Dược buông ấm tưới xuống, cầm lấy chong chóng kiên nhẫn thò tay vào cánh nó quay một vòng rồi đưa ra trước gió, chong chóng mượn lực gió tức thì lại xoay tròn. Cô nhóc vui mừng vỗ tay liên tục, lộ ra gương mặt bầu bĩnh thán phục đến buồn cười, Lam Dược nhìn thấy sự hồn nhiên ngộ nghĩnh đó cũng vui theo nở nụ cười dịu dàng, nét tươi cười ấy sáng lạn đến loá mắt làm bừng lên trong mắt Âu Dương Minh một hình ảnh khiến hắn đứng ngây ra bất động say đắm muốn dõi theo nhìn mãi.

Thường Chinh vẫn đứng phía sau, thấp giọng lên tiếng: “Ngươi xem nó cười rất vui vẻ, niềm hạnh phúc và mong ước lớn nhất của nó là được chăm sóc những đứa trẻ mồ côi ấy, nó bây giờ đã từ từ thoát khỏi cái bóng ma hắc ám của quá khứ rồi, nay ngươi còn nhẫn tâm muốn đi quấy rầy nó nữa sao?”

Âu Dương Minh kinh ngạc đờ đẫn cả người, Lam Dược hiện tại đang bình yên và hạnh phúc đến nhường nào, hắn thật sự không nên lại đi quấy nhiễu sự bình yên đó!

Sau khi trở về từ cô nhi viện, Âu Dương Minh không muốn rời đi bất cứ nơi đâu nữa. Hắn rất nhanh ngay tại bệnh viện địa phương tìm được rồi một công việc khá tốt, tại đấy mọi thứ ăn ở dần dần được sắp xếp ổn thỏa.

Bởi vì bệnh viện rất ít người lo việc hộ lý, nên Âu Dương Minh rất ít khi được rảnh rỗi. Nhưng, chỉ cần một có chút thời gian rảnh là hắn sẽ chạy ngay đến dưới táng cây Hòe to cao trải dài bóng mát, xa xa quan sát nhất cử nhất động của Lam Dược. Hắn luôn luôn nép mình đứng một bên trộm nhìn, chưa bao giờ dám đi ra khuấy động cuộc sống yên bình của Lam Dược.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy Lam Dược vui vẻ tươi cười – ấy chính là ước vọng lớn nhất đời hắn.

°·. Toàn văn hoàn.·°

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.