Nuôi Một Con Mèo

Chương 51: Đại chiến tam giới (9)




Máy bay cất cánh bay về phía Đông Âu, tuy chiếc máy bay vô cùng hiện đại nhưng nó vẫn không có cách nào có thể đạt đến vận tốc của sóng siêu âm. Vì vậy mà còn ít nhất ba giờ đồng hồ nữa mới có thể tiến vào địa giới của khu vực Đông Âu.

Nhưng mà chiếc máy bay này lại đầy đủ tiện nghi, phòng khách, phòng ngủ, quầy bar đều không thiếu một thứ gì, quả đúng như lời của Nick Fury nói, đây là một căn biệt thự biết bay. Cho nên trên suốt cả chặng đường này cũng không khiến cho người ta cảm thấy buồn chán.

Tuy ở trên máy bay có máy tính, còn có cái máy chơi game để giải trí thế nhưng lần này Clade lại không đắm chìm ở trong thế giới của trò chơi điện tử. 

Cô ấy đã sớm quen thuộc với những pháp thuật mà con người cho đó là thần kỳ, thế nhưng cô ấy lại không tiếp xúc quá nhiều với các thiết bị công nghệ cao. Cho nên mọi thứ ở trên chiếc máy bay này đều làm cho cô ấy cảm thấy mới mẻ và vô cùng hiếu kỳ.

Lúc này cô ấy đang cẩn thận quan sát một chiếc bàn dài 2m. Sau đó quay sang nói với Evanson: “Evanson, anh mau đến đây xem nó là cái gì vậy?”

Evanson cho hai tay vào trong túi quần, từ từ đi về phía Clade, cho dù hắn cũng không biết gì nhiều về những thiết bị công nghệ cao ở trên máy bay này nhưng hắn cũng phải làm ra vẻ bình tĩnh. 

“À, ừ...” Evanson đi đến trước cái bàn liền nhìn thấy ở đó có một màn hình lớn, sau nửa ngày suy nghĩ thì Evanson mới quyệt miệng lên tiếng: “À, đây là một màn hình lập thể, tôi đã từng thấy một cái ở chỗ của Tony Stark.”

“Stark, Iron Man?” Vừa nghe đến cái tên này thì ánh mắt của Clade liền sáng rực lên, cô ấy rất sùng bái các siêu anh hùng, mà Iron Man lại là siêu anh hùng đầu tên mà cô ấy biết đến nữa chứ.

“Đúng vậy, chính là người mặc giống như một con tôm hùm vậy.” Evanson gật gật đầu. 

“Có cơ hội thì anh có thể giới thiệu để cho chúng tôi làm quen được hay không? Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy.” Clade lập tức kéo kéo tay của Evanson.

“Không có vấn... không được!” Evanson vừa định đồng ý nhưng khi vừa nghĩ đến điều gì đó thì anh ta lại lập tức từ chối.

“Tại sao?” Trong giọng nói của Clade có một chút thất vọng. 

“Quan hệ của hai người chúng tôi không được tốt cho lắm.” Evanson vội vàng tìm một cái cơ, sau đó hỏi lại Clade: “Tôi cũng là một siêu anh hùng, thì tôi ký tên cho cô là được rồi không phải sao?”

“Anh?” Clade nhìn Evanson: “Anh đã phá hoại những hình dung của tôi về một vị siêu anh hùng. Hơn nữa...” Clade nở nụ cười, sau đó lấy ngón tay chọc vào hông của Evanson: “Tôi đã ký tên lên người của anh rồi.”

“Đúng vậy...” Evanson ôm lấy vai của Clade: “Cô dùng móng tay và dao để làm bút ký.” 

“Hừ! Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa.” Clade lạnh lùng nói, nhưng mà trong đó lại không có chút tức giận nào cả. Dù sao hai người khi đó còn chưa xác định mối quan hệ, hơn nữa cô ấy cũng là người rời đi trước cho nên bây giờ thì Clade hầu như là đã tha thứ cho Evanson rồi.

“Được rồi, không nhắc lại những vấn đề này nữa.” Clade lắc đầu, sau đó lại tập trung toàn bộ sự chú ý đến màn hình lập thể ở phía trước mặt: “Nếu anh đã biết nó là cái gì thì mau khởi động nó đi.”

“Được.” Evanson thấy Clade không có ý định nói về vấn đề này nữa liền thở ra một hơi. Nhưng khi vừa thấy màn hình lập thể ở trước mắt thì hắn lại cảm thấy suy sụp, làm sao để khởi động loại đồ vật này đây? 

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì Evanson mới giơ tay lên, sau đó nói: “Màn hình giả lập, khởi động.”

Quả nhiên là sau khi Evanson làm xong mọi việc thì cái màn hình lập thể kia... vẫn không có gì thay đổi cả.

“Ha ha ha...” Evanson cười gượng, tình huống lúc này có chút lúng túng. Lần sau thì hắn lại giơ cả hai tay lên: “Màn hình giả lập, khởi động.” Nhưng mà vẫn không có gì thay đổi cả. 

Đến lúc này thì trên trán của Evanson đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Bà nó, lần trước Tony Stark khởi động nó không phải cũng làm như thế sao? Vậy sao khi đến lượt mình thì nó lại khó như vậy chứ? Clade, ánh mắt kia của cô là có ý gì? Là khinh bỉ, hay là khinh bỉ vậy?

“Màn hình lập thể, khởi động.” Cuối cũng thì Evanson liền đặt hai tay lên mặt bàn, sau đó khẽ đẩy nhẹ.

“Ôi chao!” Nhưng mà Evanson vẫn không thể thành công, hắn ta đang nghĩ có nên đưa tà năng vào bên trong cái máy này để xem nó có khởi động được hay không. 

“Evanson, loại máy này có được xem là trí tuệ nhân tạo hay không?” Lúc này thì Clade liền lên tiếng hỏi.

“Ừ... có thể xem là như vậy.” Evanson cũng không dám chắc về câu trả lời của mình.

“Được rồi...” Clade gật đầu: “Chúng ta có thể thêm chút cảm tình vào trong lời nói xem sao?” 

Sau khi nói xong thì Clade liền chắp hai tay, trong giọng nói chan chứa tình cảm: “Màn hình lập thể, khởi động!” Nếu ai không biết thì lại tưởng cô ấy đang muốn khởi động Gundam.

Thế nhưng dù có dùng các đó thì... cũng không có phản ứng gì cả.

“Bà nó, tôi muốn dùng tà năng để khởi động nó.” Evanson vò đầu bứt tai. 

Lạch cạch, lúc này bỗng truyền đến bật công tắc, hai người bọn họ liền quay đầu nhìn về hướng đó, vừa quay lại liền thấy Melinda đang dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn về phía bọn họ, sau đó đưa tay xuống dưới bàn: “Hai người không bật công tắc lên mà còn đứng ở đây làm gì vậy?”

Khuôn mặt của Clade liền trở nên đỏ bừng, còn da mặt của Evanson thì vẫn còn rất dày: “Nếu tôi nói chúng tôi đang luyện cách niệm chú, thì cô... có tin không?”

Melinda trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. 

“Được rồi, nếu cô ở đây thì ai là người lái máy bay?” Evanson vôi vàng nói sang chuyện khác.

“Trong nhóm tiếp viện cũng có người biết láy máy bay.” Melinda trả lời, sau đó lại nghiêm túc nói với Evanson: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh?”

“Có chuyện gì vậy?” Evanson hỏi lại. 

“Tại sao linh hồn của Coulson lại phải xuống địa ngục.” Melinda vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, nhưng phải đợi đến lúc này thì cô ấy mới có cơ hội để hỏi.

“Nick Fury thì không nói làm gì nhưng tôi nghĩ trong lòng của cô cũng nên có đáp án mới đúng chứ.” Evanson vẫn không trực tiếp trả lời.

“Tôi muốn nghe chính miệng anh nói ra.” Melinda cũng không cho phép đối phương nói sang những chuyện khác. 

“Vấn đề này có gì kỳ quái sao? Cô cũng đã nhìn vào ánh mắt xét xử của Ghost Rider, vậy mà cô vẫn không biết đáp án sao?” Evanson trầm giọng nói.

“Tôi là đáng đời.” Melinda bước lên một bước, cô ấy nhớ rõ lần trước ở Mexico thì ánh mắt xét xử của của Ghost Rider đã suýt nữa lấy mạng của cô ấy: “Vì tôi đã từng hại chết người vô tội, nhất là lúc ở đảo Bahrain, cho nên cho dù tôi phải xuống địa ngục thì tôi cũng không lấy làm lạ, thậm chí còn cảm thấy yên tâm và thoải mái... nhưng mà Coulson, anh ấy là một người tốt.”

“Hừ, chẳng lẽ anh ta chưa bao giờ hại chết người vô tội sao?” Evanson thở dài nói: “Có lẽ anh ta chưa bao giờ trực tiếp giết người vô tội, và cũng chưa bao giờ có cái ý định đó, nhưng còn gián tiếp thì sao? Chẳng lẽ không có ai chết vì anh ta sao?” 

Melinda nghe xong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong cuộc đời của một người đặc công có rất nhiều chuyện không thể lộ ra ánh sáng, thậm chí còn phải thường xuyên ăn cắp những hồ sơ cơ mật. Nhưng nếu như những thứ đó bị ăn cắp thì người có nhiệm vụ trông coi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Sau khi bọn họ mang những món đồ đó đi thì những người đó sẽ có kết quả như thế nào chứ? Bị bắt giam, hay trực tiếp bị xử chết.

“Địa ngục khác với thế giới loài người, một người sau khi chết đi thì anh ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho những gì mình đã làm.”

“Kỳ thực việc xuống địa ngục cũng không phải là quá tệ...” Lúc này thì trong giọng nói của Evanson có chút buồn bã: “Thứ đáng sợ nhất là có những người dù đã chết rồi cũng không có được cơ hội để xuống địa ngục.” 

Clade vừa nghe liền biết những lời của Evanson là có ý gì, liền nắm chặt lấy tay của hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.