Nuôi Một Con Mèo

Chương 45: Đại chiến tam giới (3)




Edit: kaylee

"Ngươi...... Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy, ta không có hại Tam di nương, càng không có thả Đại phu nhân ra từ trong viện, ta không có...... Lão phu nhân, ngài nên làm chủ vì Tích Ngọc!"

Cả người Chu Tích Ngọc run lên, rồi sau đó lập tức che mặt thấp giọng khóc lên, giống như bị uất ức ngập trời, nàng ta đột nhiên quay đầu lại, nhào vào trong ngực lão phu nhân.

"Tốt lắm, Tích Ngọc cũng không phải là người Dung gia chúng ta, nàng hại Tam di nương làm cái gì? Noãn Tâm, có phải con nghĩ sai rồi hay không?" Lão phu nhân không đành lòng thở dài một cái, đối với Tú Mai không còn, bà vẫn luôn ôm áy náy. 

Lời này của bà, nhưng cũng không có nói sai.

Chu Tích Ngọc cũng không phải là người Dung gia, cho dù muốn tranh, cũng không tới lượt nữ nhi khác họ nàng tới tranh.

"Lão phu nhân, Noãn Tâm cũng không có tính sai, khóe miệng Đại phu nhân quả thật có chút bột phấn bánh màn thầu, chắc là Tích Ngọc đưa cho nàng, trong lòng nàng cảm kích mới có thể hô ra ngoài, nếu không, vì sao Đại phu nhân cố tình chỉ nói tên Tích Ngọc?"

Dung Noãn Tâm đưa thứ mới vừa rồi dính ở khóe miệng Đại phu nhân tới trước mặt của lão phu nhân, để cho bà nhìn cẩn thận.

Lão phu nhân dùng hai ngón tay bóp một cái, lại đưa tới bên lỗ mũi ngửi một chút, đúng là bột bánh màn thầu không sai, nhưng như vậy, lqđ cũng không thể nói rõ là Chu Tích Ngọc làm, vì sao nàng phải làm như vậy? Có ích lợi gì đối với nàng?

Giá họa cho Tần thị? Nhưng Tần thị không cừu không oán với nàng, bây giờ nói không thông.

Hại Tam di nương? Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tam di nương căn bản không có một chút quan hệ với nàng, cho dù hại, nàng cũng không có lợi......

Đang lúc mọi người nghi ngờ không hiểu, Lương Thần lại cầm một bộ mới vừa đổi lại đồ tỳ nữ đi tới.

"Tiểu thư, đã tìm được đồ ngài muốn!"

Vừa nhìn thấy vật kia, gương mặt Anh Đào ‘xoạt’ một cái trở nên trắng bệch, xiêm áo này là của nàng, nhưng nàng cũng là tự mình chôn dưới một cây đa ở phía sau viện, làm sao hôm nay sẽ xuất hiện ở chỗ này?

"Anh Đào, xiêm áo này là của ngươi?" Dung Noãn Tâm rũ bộ quần áo ra, kích thước hơi lớn, nhìn qua một thoáng, ngược lại có mấy phần giống như của nam nhân thân hình nhỏ, sợ rằng trong phủ này trừ Anh Đào ra cũng không có người thứ hai có thể vừa người.

"Chuyện này...... Đúng là của nô tỳ!" Anh Đào có thể nói không phải là của nàng sao? Xiêm áo của mỗi hạ nhân trong phủ đều có chuyên môn may đo theo kích thước thân mình, mà nàng lại trời sinh bộ xương lớn, một nữ tử sao có thể ăn mặc kích thước này?

Dứt lời, chân của nàng đã có chút run lên.

"Xiêm áo thật tốt, tại sao phải chôn? Anh Đào, ngươi giải thích một chút xem!" Dung Noãn Tâm hơi cười cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong giống như vầng trăng trên trời, nhìn vừa vô hại vừa ngây thơ, chỉ là đôi mắt như vậy, đột nhiên trợn tròn một cái, lại là vô tận vắng lạnh.

"Nô tỳ...... Nô tỳ......" Anh Đào lập tức hoảng loạn.

Nàng nghiêng đầu len lén nhìn Chu Tích Ngọc, gần như muốn khóc.

Hai mắt lạnh lẽo, Dung Noãn Tâm lạnh lùng tiến lên một bước, nói: "Ngươi đã không nói, vậy bản Huyện chủ sẽ nói thay ngươi, ở ngực xiêm áo này bị rách một dấu móng tay, ban đêm ngày hôm nay, ngươi cầm cái chìa khóa Tích Ngọc đưa cho ngươi, thừa dịp Di Mãn viện thay ca mà lén trốn đi vào, lại đánh nha đầu Hương Thiền đưa bữa ăn hôn mê.

Đại phu nhân vốn là đói bụng đến phát hoảng, nên ngươi cầm một bánh màn thầu để lừa gạt Đại phu nhân đi theo ngươi, tiếc rằng Đại phu nhân bị nhốt mấy ngày, đối với người xa lạ cũng là phòng bị cực mạnh, lee~lqđ lúc ngươi đưa tay mở khóa cho nàng đi ngoài, Đại phu nhân cho rằng ngươi muốn thương tổn nàng, nên hung hăng cào ở ngực của ngươi......, vốn là xiêm áo này không rách, chỉ trách, Đại phu nhân đã có chút ngày không có cắt móng tay, vì vậy mới đặc biệt sắc bén...... Vạt áo trước áo choàng ngắn của ngươi cũng bị cào nát, hơn nữa còn cào nát mấy vết thương ở ngực ngươi!"

"Nô tỳ không có...... Nô tỳ không có......" Anh Đào đã tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất, trong miệng lại chết không nhận nợ như cũ.

Những điều này cũng chỉ là suy đoán của Dung Noãn Tâm, nàng có thể soạn lý do nói là bị cào rách vì đánh nhau với hạ nhân trong phủ, Anh Đào đang nghĩ như vậy.

Dung Noãn Tâm lại là cười lạnh một tiếng, một tay nắm tay phải Đại phu nhân lên, đưa đến trước mặt của Dung Định Viễn, gằn từng chữ một: "Trong khe ngón tay phải của Đại phu nhân có vết máu, vừa lúc là ba ngón tay, Anh Đào, nếu như ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi, như vậy, ngực của ngươi sẽ không có thương, ngươi lựa chọn nghiệm thân hay là nhận tội?"

Lần này, Anh Đào hoàn toàn không lời có thể nói, nàng kinh ngạc nhìn ngón tay mang theo vết máu của Đại phu nhân, trong mắt là vô tận sợ hãi và hối tiếc.

Vì sao nàng không ngờ đến điểm này? Nàng ngàn tính vạn tính, không ngờ chỉ là làm một tuồng kịch thay người khác mà thôi.

"Tốt cho một Anh Đào, thì ra cái chìa khóa này là ngươi trộm...... Ngươi thật to gan, đại lão gia!" Chu Tích Ngọc thấy chuyện bại lộ, lập tức chuyển mình quỳ xuống, nặng nề quỳ gối trước mặt của Dung Định Viễn, l^q"đ lớn tiếng nói: "Cầu xin đại lão gia nghiêm trị ác nô này, Tích Ngọc cũng tự xin trừng phạt, Tích Ngọc không có cách dạy nô tỳ, mới hại Tam di nương suýt nữa bị hại, Tích Ngọc đáng đời......"

Dứt lời, Chu Tích Ngọc khóc không thành tiếng, hình như là vô cùng hối tiếc.

Tốt một cái ‘tự xin trừng phạt’, rốt cuộc Chu Tích Ngọc không phải Chu Tích Ngọc lúc trước, rốt cuộc nàng là ai, ngày sau sẽ công bố.

"Anh Đào, ngươi là bị người phương nào sai khiến, nếu như ngươi là khai ra, bổn Huyện chủ nhân ái, sẽ tha cho ngươi khỏi chết!" Không bắt được người phía sau màn kia, cũng uổng phí tai mắt của Dung Noãn Tâm nằm vùng ở các viện mấy ngày nay.

Anh Đào này nơi nào chịu nói, cắn răng một cái, nặng nề dập đầu, kêu lên: "Lão gia, Anh Đào không có bị bất luận kẻ nào sai khiến, nô tỳ là thấy Đại phu nhân đáng thương, mới muốn thả nàng ra, nào biết nàng lại có thể chạy đi hại Tam di nương!"

Nhìn Đại phu nhân đáng thương? Dung Noãn Tâm không nhịn được bật cười.

Gia quy Dung gia cực nghiêm, nô tỳ tự ý làm chủ, càng thêm phạm vào nghịch lân của Dung gia, cần phải đánh gần chết mới bị trục xuất khỏi phủ.

"Người tới...... Cho nha đầu này chút nhan sắc nhìn một chút, nếu ngày hôm nay thẩm không ra người sai khiến nàng, như vậy, ngày khác Tam di nương nhất định còn có nguy hiểm......"

Dung Noãn Tâm vung tay áo rộng, cất giọng phân phó nói, nàng cố ý đẩy chuyện tới trên người của Tam di nương.

Kể từ đó, Dung Định Viễn sẽ không có lý do để phản đối.

Quả thật, ở dưới sự ngầm cho phép của Dung Định Viễn, hai người gia đinh bắt giữ Anh Đào, một trái một phải kìm ép đặt lên trên bàn đinh mà người ta vừa mang đến, loại hình phạt này, là rất nặng.

Nhưng lúc này, Anh Đào phạm gia quy cũng không nhẹ, trộm đạo và mưu hại, nàng một chuyện cũng trốn không thoát, vì vậy, ngay cả lão phu nhân vẫn luôn nhân từ cũng không có nói giúp nàng.

"Đóng đinh Anh Đào đi!" Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhíu mày, chỉ cảm thấy gió đêm nay cũng lạnh như mặt mũi lành lạnh vô tình của nàng lúc này.

Tần thị không tự chủ rùng mình một cái, nàng len lén nhìn gò má của Dung Noãn Tâm, đó là gương mặt cực đẹp, thanh cao như đóa hoa sen, rồi lại tuyệt mỹ giống như đàm (hoa đàm = hoa cây sung), nhưng lúc này, trên gương mặt đó không có một chút ôn tình, giống như quỷ từ địa ngục hóa thân đến báo thù, làm cho người ta lạnh đến trong trái tim.

Hai mắt Tần thị đã hơi ươn ướt, nàng vốn nên bảo vệ nó thật tốt, hôm nay ngược lại cần Dung Noãn Tâm bảo vệ nàng.

Sau một hồi tự trách, Tần thị hít mũi một cái, trong lòng đã có ý nghĩ của mình.

"Lão gia, lão phu nhân, tha mạng...... Biểu tiểu thư cứu ta......" Tiếng kêu thảm thiết của Anh Đào vang vọng ở bầu trời Dung phủ, hù dọa đám người đêm này không còn kịp yên giấc nữa.

‘Ba...... ’  một tiếng, âm thanh trường tiên quất rách áo rất là chói tai, làm Anh Đào cao giọng thét chói tai.

Tất cả mọi người cũng lẳng lặng nghe lần hạ xuống này, hình như tiếng trường tiên mang theo tiết tấu khiển trách và tiếng la khóc, ước chừng hai mươi lần, đợi người thi hình ngừng lại, Anh Đào đã là máu thịt be bét, thê thảm không nỡ nhìn.

Tiếng khóc trong miệng cũng đổi thành tiếng hừ nhẹ.

"Ngươi...... Có nói hay không?" Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhận lấy một chén muối Mỹ Cảnh đưa tới, mắt thấy muốn vẩy đến trên người Anh Đào, Anh Đào này vốn đã nửa hôn mê, llêqquýđônn nhìn thấy vật kia, cũng là đột nhiên tỉnh lại, cả người vùng vẫy kịch liệt, kêu gào nói: "Nô tỳ khai..... Nô tỳ khai, cầu xin Huyện chủ tha mạng!"

"Hả? Rốt cuộc nghĩ thông suốt, vậy nói đi!"

Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, ý bảo Lương Thần đút chút chè ở trong miệng của nàng, Anh Đào chậm rãi thở ra một hơi, đôi mắt lại là hoảng sợ vòng vo một lần ở trên người của Chu Tích Ngọc và Tam di nương, cuối cùng mở môi nói: "Là....."

Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, đã bị một phi tiêu phá không mà ra đâm xuyên qua cổ họng, một hơi cắm ở nơi đó, trợn tròn hai mắt, hoảng sợ trong mắt giữ lại ở hốc mắt!

Giờ khắc này, tới quá mức đột nhiên, đột nhiên làm cho người ta còn chưa phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, cổ của Anh Đào đã lệch sang một bên, rồi sau đó tắt thở.

Lúc này Dung Định Viễn mới thấy rõ là phi tiêu, hắn vừa sợ vừa giận, giơ tay lập tức hô: "Đuổi theo cho ta, bắt được người nọ có thưởng lớn!"

Đáng tiếc, gia đinh lùng bắt khắp nơi một buổi tối, cũng không thấy nửa người khả nghi, chỉ sợ rằng võ công của người nọ rất cao, sớm đã đào thoát.

Lúc sáng sớm, rốt cuộc mọi người cởi bỏ thân thể bị mỏi mệt, trở về viện của mình.

Dung Noãn Tâm lạnh lùng đi, đối với người đuổi theo sau lưng là mắt điếc tai ngơ.

"Huyện chủ xin dừng bước......"

"Huyện chủ xin dừng bước......"

Rốt cuộc Tam di nương cũng đuổi theo, một tay đỡ bụng, dáng vẻ thở hổn hển, thật sự là yếu đuối, Dung Noãn Tâm khẽ híp tròng mắt, nhưng mà trên mặt lại nâng lên một nụ cười xán lạn: "Tam di nương có việc gì thế?"

"Huyện chủ, hôm qua tiện thiếp cũng là nhất thời bị mỡ heo che tâm mới có thể hoài nghi đến trên đầu Tần phu nhân, kính xin Huyện chủ bao dung!" Tam di nương thấy Dung Noãn Tâm rốt cục cũng ngừng bước chân, lập tức phúc phúc thân thể, vẻ mặt hối tiếc nói.

"Không có gì đáng ngại, chỉ là, lần tới di nương làm việc cẩn thận một chút, nhớ hủy diệt chứng cớ sạch sẽ chút!"

Nếu không phải sáng sớm nàng đã để Tráng Tử nhìn chằm chằm từng cử động của Tam di nương, tối nay, Tần thị chỉ sợ sẽ thua ở trên tay của nàng ta.

Không chỉ có như thế, cả sự kiện, Tam di nương còn ngược lại thành người bị hại.

Nếu Đại phu nhân thật được thả ra, chỉ sợ thấy Tam di nương không chỉ là cắn vài ngụm đơn giản như vậy.

Đấu trí đấu pháp, nàng ta lại phóng ngựa tới đây, Dung Noãn Tâm nàng sống lại một đời, tuyệt sẽ không nương tay đối với bất kỳ người nào nữa, mình cần giúp mẫu thân lấy được thứ nàng muốn, chém hết tất cả người phụ nàng hại nàng......

Chắc chắn sẽ có một ngày như thế.

Vẻ mặt Tam di nương cứng đờ, trong mắt lập tức tụ đầy nước mắt, nàng uất ức nhìn Dung Noãn Tâm: "Sao Huyện chủ nói tiện thiếp như vậy, tiện thiếp tuyệt không dám có một chút lòng mưu hại đối với Huyện chủ, tiện thiếp chỉ cầu Huyện chủ dìu dắt tiện thiếp nhiều hơn, còn sống cũng đủ rồi!"

Dứt lời, nước mắt kia lập tức giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi thẳng xuống.

"Tốt lắm, là ta đa tâm, ngày sau cứ giống như trước là tốt rồi!" Dung Noãn Tâm cũng không nói ra cái gì, đưa tay đỡ nàng, trên mặt vẫn là nụ cười thanh thanh thiển thiển như cũ, cũng không có một chút không ổn.

Tam di nương lập tức kinh ngạc, thật đoán không ra rốt cuộc Dung Noãn Tâm đang suy nghĩ cái gì.

Ngày kế, Dung Định Viễn mới vừa hạ triều trở lại, đã bị mẫu tử Dung Noãn Tâm cản đường đi.

"Lão gia, xin ngài thu hồi danh chưởng quyền của thiếp, thiếp không kham nổi cái nhà này, trông nom không tốt cái phủ này, mong rằng lão gia tìm người khác!" Tần thị quỳ ở nơi đó.

Xa xa, lão phu nhân đã bị người kéo vội vã đi tới.

"Đây lại là náo tuồng gì?" Trong lòng Dung Định Viễn phiền não, mấy ngày nay, hắn nơi nào qua an bình, trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, lqd hiện giờ mỗi lần hắn hồi phủ, đều cảm thấy da đầu tê dại, chỉ muốn vùi ở thư phòng nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.

Nhưng không ngờ, vừa vào cửa đã thấy Tần thị quỳ ở nơi đó, trong khoảng thời gian ngắn, Dung Định Viễn chỉ cảm thấy đầu đau đến lợi hại, hận không thể lập tức quay đầu đi.

Tiếc rằng lão phu nhân đã gọi hắn dừng lại.

"Mẫu thân xuất thân nghèo hèn, thật sự không quản được cái nhà này, cầu xin phụ thân thành toàn!" Dung Noãn Tâm quỳ gối sau lưng Tần thị, trên mặt là kiên định giống như Tần thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.