Nuôi Một Con Mèo

Chương 43: Đại chiến tam giới (1)




Editor: Mai Tuyết Vân

Quả nhiên, mười ngày sau đó Chính Nguyên đế không hề bước chân vào cửa cung Châu Kính điện. Ngược lại, còn đến chỗ Từ Đáp ứng ngồi nhiều hơn, Từ Đáp ứng còn chăm chỉ đến Đan Phượng cung. Ngoại trừ thỉnh an mỗi ngày, còn làm cho Tần Thị một bộ xiêm y.

Triệu thái hậu vẫn chất vấn Chính Nguyên đế như trước, vì sao ban chức quan quá nhỏ. Ca ca của bà không thể vào cung, liền cho tẩu tẩu vào cung ở bên cạnh Triệu thái hậu. Lúc trước, vị tẩu tẩu này đối xử với bà rất cay nghiệt, nhưng đó là ngày xưa, còn bây giờ đã khác. Vị tẩu tẩu này tìm mọi cách nịnh nọt Triệu thái hậu, rất hợp ý Triệu thái hậu.

Mỗi ngày vừa đến giờ thỉnh an, thì các cung nhân đều phải nghĩ đủ biện pháp để ngăn vị Triệu phu nhân kia xuất hiện. Chút quy củ cũng không hiểu, còn muốn thấy cháu dâu ngoại, Thái hậu ngồi, bà ta cũng ngồi, muốn Hoàng hậu, Dương phi hành lễ với mình.

Trong Thọ Khang cung náo loạn, Vệ Kính Dung không nhúng tay vào, cũng không muốn nhúng tay. Có Vệ Thiện than khổ bên tai Chính Nguyên đế, lại có Từ Đáp ứng giúp đỡ, Chính Nguyên đế nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp. Võ quan không quản chuyện này, văn nhân thì lại coi trọng. Hắn bị nhìn chằm chằm suốt ngày, liền vội vàng ban cho cữu cữu một phong hào và trạch viện.

Cuối cùng vẫn phải phong cữu cữu làm Tư Ân công, lúc phân chỗ ở cũng khó khăn. Trạch viện trong kinh đã sớm bị các công hầu chiếm hết, cả con phố san sát kề nhau, đều là quan nhất phẩm, nhị phẩm, đại công thần trong triều. Bây giờ, Triệu gia muốn thò một chân vào nơi này, cũng không có trạch viện nào trống.

Người Triệu gia tới kinh thành không bao lâu, nhưng lại biết không ít. Ca ca của Triệu thái hậu tới kinh thành nghe ngóng, nhà nào chức lớn nhất, trạch viện nào rộng nhất.

Hai điều này đều rơi lên người Vệ gia, trạch viện Vệ gia là Vương phủ tiền triều, tất nhiên phải có phong thái phi phàm. Sau khi ca ca của Triệu thái hậu nghe ngóng xong, dù sao thì muội muội đã cho phép ông ta. Nói đến Thượng Kinh muốn nhà nào có nhà đó, muốn chức nào có chức ấy. Tẩu tẩu vừa vào cung, đã mở miệng đòi trạch viện Vệ gia.

Triệu thái hậu có hồ đồ thì cũng biết muốn lấy trạch viện Vệ gia là không thể. Hai ngày qua cũng nghe Thúy Đồng mách lại rất nhiều chuyện trên triều. Nào là Tể tướng, Thượng thư, tất cả quan lại đều bới móc, nói đến mức nhi tử cũng nhức đầu, vừa nghe đến muốn trạch viện Vệ gia, thì nửa ngày không lên tiếng.

Sau đó, quan viên Lễ bộ đề ra điều lệ, ngoại trừ trực hệ, còn lại đều đưa trở về. Khi đến một chiếc thuyền to, quan viên địa phương không ngăn cản, cũng muốn hưởng chút lộc. Nay về cũng một thuyền lớn, coi như đi cho biết kinh đô phồn hoa, lại ban thưởng chút tơ lụa vàng bạc, là coi như xong chuyện.

Một đám người muốn hưởng lộc, được cũng chỉ có gia đình của ca ca Thái hậu.

Người cầm đầu bày ra mọi chuyện cũng chính là Triệu Thiết Trụ. Phong tước xong xuôi, Chính Nguyên đế không dễ dàng gì mới nuốt trôi cơn nghẹn này. Ngay sau đó, Triệu thái hậu lại muốn cho hai chất tử làm quan.

Vệ Bình làm chức gì, bà ta cũng muốn để hai chất tử làm quan đó. Mười bốn, mười lăm tuổi, Vê Bình đã xông pha chiến trường, tính đến nay đã hơn năm năm. Chuyến này hắn theo Tấn vương còn có công lớn, nhất định phải thăng chức.

Nhưng nói những điều này với Triệu thái hậu cũng vô dụng, Chính Nguyên đế biết mẫu hậu của mình muốn khoe khoang, mới gọi cả dòng họ lên. Lại không muốn bị xem thường, nên hôm nay mới tỏ ra uy phong. Nhưng lần này không có Vệ Kính Dung đứng ra là bình phong, dàn xếp mọi chuyện.

Vệ Thiện “bệnh vặt’’ một trận, ăn không ngon ngủ không yên, nằm trên giường chỉ quấn lấy Vệ Kính Dung. Nhất thời khiến nàng không thể phân thân, giúp Chính Nguyên đế trông nom những chuyện này. Mặt Vệ Thiện đỏ ửng, đau khổ uống thuốc trong điện, rồi mời thái y đến xem. Thái y bắt mạch không ra bệnh, mơ hồ suy đoán, nói Vệ Thiện còn yếu, lúc này thời tiết nóng lạnh thất thường, dễ gây khó chịu trong người.

Dương phi muốn gánh vác, nhưng ngoài trừ xinh đẹp ra thì cái gì cũng không biết. Chính Nguyên đế yêu vẻ kiều diễm của nàng ta, vừa đụng chuyện mới biết, nàng ta chỉ được cái đẹp nhưng vô dụng. Chẳng bằng Từ Đáp ứng, còn có thể đối đáp vài câu.

Trong chuyện này, Dương gia chỉ đứng một bên xem kịch hay. Người Triệu gia không hiểu rõ chuyện trong kinh, nên vốn không qua lại với Dương gia. Vệ Thiện mắc bệnh giữ chân Vệ Kính Dung, một ngày, hai ngày, nàng còn không nhận ra. Nhưng ba ngày trôi qua, Chính Nguyên đế thấy nàng không quản chuyện giống như trước, dù bận rộn vẫn cố ý sai Vương Trung ban thưởng hai món ăn. Lúc này, Vệ Kính Dung mới phát hiện ra, chính nàng đã quên không giúp Chính Nguyên đế sắp xếp chu toàn, nhưng ngược lại để thế cũng tốt.

Triệu gia càng làm ầm ĩ, thì trượng phu càng đứng về phía nàng, Vệ Kính Dung dứt khoát khiến mình bận rộn. Nếu chuyện ban trạch viện cho Tư Ân công là chính sự trên triều, thì việc chuẩn bị đón các con trở về lại là chính sự hậu cung. Tần Thị sắp học vỡ lòng, bái thầy cũng là chính sự. Hạ tuần tháng ba phải chọn tú nữ, Vệ Kính Dung càng thêm lo âu. Vệ Thiện muốn chuyển qua Tiên Cư điện, Vệ Kính Dung bận đến mức không còn thừa sức để ý chuyện Triệu gia. 

Vệ Thiện thấy đã đủ loạn, mới khỏi “bệnh’’, đã chuẩn bị chuyển đến Tiên Cư điện. Vệ gia tặng một con Tảo Hồng mã, liền được nuôi trong chuồng Phi Long, chỉ chờ nàng rãnh rỗi là có thể cưỡi đi. Vệ Thiện quyết định mỗi ngày sẽ cưỡi ngựa một canh giờ, còn muốn Vệ Tu dạy nàng cách bắn cung, không cần phải bắn chính xác, trước tiên cứ luyện để tay có đủ lực đã.

Đến khi ướt đẫm mồ hôi nàng mới cưỡi ngựa về, Vệ Kính Dung lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng: “Mặt trời đã sắp lặn rồi, sao lại cưỡi ngựa lâu như thế, con vừa mới khỏe lại, sáng mai không cho con cưỡi nữa.’’ Cũng không cho nàng uống nước lạnh, chỉ cho uống trà nóng.

Vệ Thiện vâng một tiếng, cầm ly trà thổi từng hơi cho nguội, Thụy Hương cầm hộp thức ăn quỳ gối trước giường, Kết Hương đi và hồi báo: “Nương nương, Thúy Đồng đã đưa tiểu thư nhà Tư Ân công đến rồi.’’

Kết Hương nói một câu đã mang mối quan hệ rườm rà nói rõ. Tẩu tẩu của Triệu thái hậu sinh một đám hài tử, hai nhi tử đã cưới vợ, Triệu Tú Nhi chính là tiểu nữ nhi* của bà ta.

*tiểu nữ nhi: con gái út

Triệu Tú Nhi đã đổi cách ăn mặc trên người, nàng ta vốn đã thanh tú, một thân áo xuân xanh mát, châu khấu* xanh thẳm thắt quanh eo, hai chiếc trâm bích ngọc cài nghiêng trên đầu. Khiến dung mạo của nàng càng xinh đẹp, cũng ra dáng nữ nhi phủ công hầu rồi.

*châu khấu: khấu giống như cái móc buột thắt lưng, châu khấu tạm hiểu là thắt lưng ngọc.

Vệ Thiện vừa nhìn đã biết là bút tích của cô cô, nàng không mở miệng, Triệu thái hậu cũng không muốn mua cho Triệu Tú Nhi mấy thứ xiêm y hợp với thân phận của nàng ta. Thầm than trong lòng, cô cô đã hiểu rõ tại sao vẫn như trước làm những chuyện này.

Triệu Tú Nhi vừa vào đã rụt cổ, Vệ Kính Dung đối với nàng ta rất thân thiết, càng thân thiết mắt nàng ta càng đỏ lên, ngồi cuộn dây lưng rồi nói: “Biểu tẩu, muội muốn về nhà.’’ Chính Nguyên đế không muốn nạp nàng, nàng cũng không muốn gả cho Chính Nguyên đế.

Triệu Tú Nhi vẫn đi theo bên cạnh Triệu thái hậu, thấy biểu ca dọa một câu đã nói không ra lời. Không ngờ biểu ca thường ngày lại có bộ dáng này, lần đầu thấy hắn đã trượt tay đánh vỡ ly trà.

Chính Nguyên đế sinh ra vốn đã có một đôi mắt hổ, trừng một cái đã khiến Triệu Tú Nhi sợ đến mức tìm chỗ núp. Đâu phải gả cho Hoàng đế, rõ ràng là gả cho ác nhân, mấy ngày nay, Thúy Đồng, Thúy Lũ, hai người họ lại thường xuyên thủ thỉ bên tai nàng. Nói nàng là tiểu thư công hầu, đi đâu cũng có thể chọn ra nam tử tài đức tuấn tú. Với thân phận của nàng gả ra ngoài chính là chính thê, phải dùng kiệu lớn tám người khiêng rước nàng, mặc giá y đỏ rực.

Vệ Thiện vừa thấy nàng, cũng biết hai đóa kim hoa không hề uổng phí. Thúy Đồng và Thúy Lũ cũng sắp đến tuổi xuất cung, đều là cung nhân tiền triều, hầu hạ Triệu thái hậu được ba, bốn năm. Từ trước đến nay bà ta rất keo kiệt, hà tiện bủn xỉn, nếu không phải cô cô làm chủ, chắc bà ta đã sớm nắm cả Thọ Khang cung trong tay rồi.

Vệ Kính Dung ngẩn người, sau đó lập tức lấy lại tinh thần: “Sao lại như vậy? Là kẻ nào hầu hạ không tốt? Nếu có muội chỉ cần nói cho ta biết là được.’’

Triệu Tú Nhi càng rơi lệ: “Biểu tẩu, đưa muội về nhà đi, muội muốn về.’’ Khuôn mặt nghẹn khuất đỏ bừng, hồi lâu mới thêm được một câu: “Muội…Muội không muốn làm nương nương.’’

Nương nương trong cùng đều xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng ta nhìn Dương phi một cái, đã biết rõ mình không thể sánh được. Nghe nói còn phải chọn tú nữ tiến cung, nữ tử xinh đẹp khắp thiên hạ đều muốn đến. Nhưng bọn họ mệnh khổ, còn nàng trời sinh tốt số đến thế, sao cần phải vào cung.

Triệu Tú Nhi càng nghe càng thấy đúng, mỗi lần mẫu thân vào cung đã nói trong nhà có bao nhiêu châu báu, đất đai, phụ thân lại được phong quan gì đó. Nàng nghe xong, cảm thấy mình làm thiên kim tiểu thư phủ công hầu, còn ít phép tắc hơn trong cung nhiều. Thúy Đồng không nặng, không nhẹ nói như thế cho tới trưa.

Vệ Kính Dung vừa nghe xong, đã thuận nước đẩy thuyền, trên mặt lộ vẻ ân cần: “Chuyện này vốn là suy nghĩ của mẫu hậu, cũng không phải muốn giữ chân muội lại…Nếu trong lòng muội đã suy nghĩ như thế, ta sẽ làm chủ thay muội.’’

Triệu Tú Nhi rất dễ dụ, có được những lời này, Vệ Kính Dung lại ban thưởng chút trang sức tơ lụa, lại lấy hai hộp bánh Hoa tuyết, bánh xốp mềm cho nàng. Sai Thúy Đồng đưa nàng trở về, nàng ta tới đây cầu xin cái gì, tự nhiên Thúy Đồng cũng sẽ nói lại với Triệu thái hậu.

Vệ Thiện nín cười dùng trà, một đám người vừa đi, Vệ Kính Dung đã giận tái mặt, cho cung nhân lui ra hết, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Vệ Thiện: “Tự con nói đi, đã làm cái gì rồi?’’

Vệ Thiện nâng ly trà trong tay, khó hiểu nhìn cô cô, Vệ Kính Dung ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng. Lông mày đẹp như vẽ, nơi đáy mắt là một thoáng hoài nghi, liền đưa tay kéo nàng lại, giọng điệu cũng mềm đi: “Sao con lại có thể tinh ranh đến thế chứ?’’

Biết chất nữ vì quan tâm nàng, mới giả bệnh lười biếng cũng là chuyện thường, nhưng thu mua Thúy Đồng, Thúy Lũ thì thực sự quá mức. Cũng không thể sau này lươn lẹo đủ trò như thế, ngày qua tháng lại sẽ đánh mất phẩm hạnh: “Con vẫn còn nhỏ, sau này không thể bày trò như vậy.’’

Vệ Thiện nhìn về phía cô cô, thấy nàng dịu dàng như nước, đặt tay lên đầu Vệ Thiện, vỗ nhẹ dỗ dành. Cô cô vừa trấn an vừa giảng đạo lý, đời trước nàng đã nghe qua, cũng dựa theo đó mà làm, nhưng kết quả cuối cùng ra sao?

“Con không phục!’’ Vệ Thiện đột nhiên tránh khỏi sự ôm ấp của cô cô, thân thể run rẩy muốn khóc, nghĩ đến những uất ức đã phải gánh chịu, ngoại trừ khóc trước mặt cô cô ra thì với ai cũng không thể: “Cô cô khổ cực như vậy, ở chỗ tổ mẫu thì động một tí là phạm lỗi, tránh đi không được mà chống lại cũng không xong. Dương nương nương chính là bình hoa rỗng, vô sự có nàng, có chuyện tuyệt đối không thấy bóng. Trong ngoài đều do cô cô lo liệu, mệt mỏi sinh bệnh, cũng không được nói với ai. Nếu làm vậy mới là người hiền đức, thì thánh nhân sớm đã uất ức mà chết rồi.’’

Vừa nói vừa rơi lệ, sau khi tỉnh lại chưa bao giờ khóc, đây là lần đầu tiên. Vệ Kính Dung sợ hãi, vươn tay ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng hai cái, Vệ Thiện càng nức nở hơn. Vệ Kính Dung ôm nàng vỗ về, đôi mắt ửng hồng, ý cười trên mặt: “Thiện Nhi đã lớn, thấy chuyện bất bình, cũng không thể tức giận, đối nhân xử thế làm người chẳng lẽ để người khác nhìn sao?’’

Nàng đưa tay cởi mũ cho Vệ Thiện, xõa hết mấy bím tóc ra, rồi tết thành một đuôi sam dài, trông vậy lại giống nàng lúc nhỏ: “Khi ta xuất giả chỉ lớn hơn con ba tuổi, phụ thân gọi ta vào thư phòng, cho ta bốn chữ này.’’ Vừa nói vừa chỉ tay vào cuốn tranh treo trên bình phong ngọc thạch.

“Kiềm chế bản thân, lời nói phải nhất quán với hành động. Thận trọng từ lời nói đến việc làm, không làm đánh mất ý muốn ban đầu.’’ Vệ Kính Dung nói xong mới sực nhớ ra gì đó, mỉm cười rạng rỡ: “Phụ thân con cũng gọi ta đến, ta cho rằng huynh trưởng muốn dạy dỗ ta. Ai ngờ huynh ấy lại đưa cho ta một cây tiêu trúc, nói sau này nếu cô phụ con đối đãi với ta không tốt, thì thổi tiêu trúc này lên, huynh ấy sẽ đến xử lý muội phu*.’’ Không đến mấy năm, Vệ Kính Vũ liền tử trận, còn tiêu trúc kia nàng cũng không đụng đến nữa.

*muội phu: chồng của em gái

Vệ Thiện nghe kể chuyện xưa quên cả khóc, chỉ nghe thấy trước của có tiếng thở dài. Chính Nguyên đế đứng cạnh cửa, trên tay ôm Tần Thị đang ngủ say. Vệ Thiện quay lưng lại lau nước mắt, Chính Nguyên đế chạy đến chỗ Vệ Kính Dung, đè lên bả vai nàng, khẽ dùng sức, Vệ Kính Dung chỉ cảm thấy rất nặng, lại nghe trượng hỏi: “Trên người nàng có chỗ nào không thoải mái?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.