Nuôi Một Con Mèo

Chương 42: Thời Không Tách Biệt




Edit: Sun520 – Lê.Quý.Đôn

Đại Kiệt nhìn chằm chằm chung quanh một lúc lâu, thấy rất là yên tĩnh, không giống có dấu người, đánh lên đầu của người đàn ông vừa mới rồi một cái: "Không phải thằng nhóc cậu đang giả thần giả quỷ chứ?"

Người kia rất là uất ức trả lời: "Anh Đại Kiệt, sao em dám chứ, mới vừa rồi thật sự có đạn mà."

"Trước bắt bọn nó lại rồi nói." Đại Kiệt nhìn váo giữa vòng vây, hai anh em đã là cá chậu chim lồng rồi: "Để xem tụi bây chạy thế nào, bắt cho được bọn nó lại cho tao!"

Cậu bé che chở bằng cách ngăn cô gái ở phía sau, nheo mắt lại nhìn bọn đàn ông đang từng bước một đến gần, chuẩn bị đánh úp, cậu phải bảo vệ em gái không bị tổn thương.

"Anh, sau đó anh chạy đi, mang theo em sẽ liên lụy anh." Cô gái nhỏ giọng nói ở sau lưng cậu bé.

"Đừng nói chuyện!" Cậu làm sao có thể bỏ lại em gái để chạy trốn một mình chứ. 

Tần Mộ Tây đứng ở bên cạnh thật sự là không nhìn nổi, nhặt cục đá trên đất ném về phía Đại Kiệt, trực tiếp đập trúng đầu anh ta, Đại Kiệt nổi giận mắng: "Thằng nhóc thúi, mày không muốn sống phải không hả?"

"Ông có biết xấu hổ hay không hả, nhiều người như vậy ức hiếp hai đứa bé." Hai tay Tần Mộ Tây ôm ngực, mặt khinh bỉ nhìn Đại Kiệt: "Tôi cho ông biết, thừa dịp tôi không có nổi giận trước, thức thời biến nhanh chút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Hừ, thằng nhóc thúi, giọng điệu của mày thật không nhỏ, đến lúc đó tao muốn nhìn xem mày có thể làm gì được tao?" Đại Kiệt vung tay lên: "Bắt nó lại, cùng nhau mang đi."

Sun520 – Lê.Quý.Đôn

Vẻ mặt Tần Mộ Tây lạnh lùng, từ trên thân móc ra một khẩu súng lúc giống như  hoàng kim, Đại Kiệt thấy được, lập tức bộc phát ra tiếng cười: "Ha ha, thằng nhóc này cho là mày đang chơi ở nhà đấy à."

Sau khi những thủ hạ khác của Đại Kiệt thấy cũng cười nhạo theo  "Ha ha ha, cười chết người ——"

"Vừa định luyện tay một chút thì các người đã đưa đến cửa rồi, tôi sẽ tặng khuyến mãi cho các người ăn mấy viên đạn." Tần Mộ Tây nhếch môi cười lạnh, mặc dù kỹ thuật bắn súng của bé không có lợi hại bằng bác Hàn và cậu Lạc Thiên, nhưng khoảng cách gần như thế, vẫn là dư sức dọn dẹp mấy người này cặn bã này, nheo mắt lại, nhắm ngay trên đỉnh đầu của Đại Kiệt.

Một âm thanh “Chíu” vang lên, mấy cọng tóc trên đỉnh đầu của Đại Kiệt bị đốt cháy, mọi người sững sờ, Đại Kiệt ngơ ngẩn, theo bản năng giơ tay lên vừa sờ, dọa sợ không nhẹ, sau khi phản ứng thì hét to: "Cẩn thận, trên tay thằng nhóc thúi kia là súng thật đó."

Tất cả mọi người nhìn Tần Mộ Tây, thằng nhóc này rốt cuộc là ai, trên người nhỏ bé thế nhưng có dấu súng lục, hơn nữa kỹ thuật bắn súng cũng không tệ lắm.

Tần Mộ Tây không rối loạn thổi một hơi trên họng súng: "Như thế nào? Còn là nhà chơi nhà không hả?"

Cậu bé nhìn Tần Mộ Tây, trong mắt sinh ra sự ngưỡng mộ, trực giác nói cho cậu ta biết, cậu bé nhỏ hơn mình rất lợi hại.

"Anh." Trong mắt cô bé có chút may mắn.Sun520 – Lê.Quý.Đôn

"Ngoan, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Cậu bé ôm cô bé vào trước ngực, tròng mắt không hề chớp mắt nhìn  Tần Mộ Tây.

"Mẹ kiếp." Đại Kkiệt mắng một tiếng: "Bắt nó lại cho tao."

Thằng nhóc này lợi hại hơn nữa cũng là một người, anh ta cũng không tin anh ta có nhiều người như vậy sẽ thua bởi một đứa bé, hơn nữa súng trên tay của nó là thứ tốt.

Mọi người đều chú ý ở trên người của Tần Mộ Tây, cậu bé đẩy cô bé đến một nơi tương đối an toàn, sau đó xoay người đi giúp Tần Mộ Tây.

Tần Mộ Tây đã hứa với mẹ của mình, trừ phi sinh mạng bị uy hiếp, nếu không tuyệt đối không dễ dàng giết người, cho nên Tần Mộ Tây cũng không muốn tánh mạng của đám người bọn họ, chỉ luyện tay một chút mà thôi, bắt bọn họ vui đùa một chút, nhưng Đại Kiệt thấy kỹ thuật bắn súng của Tần Mộ Tây không tốt cho nên lớn lối ngay lập tức. 

Cậu bé và Tần Mộ Tây dựa lưng đứng chung một chỗ, cậu bé mở miệng nói: "Khẩu súng rất đẹp."

"Cám ơn, công phu của anh không tồi." Tần Mộ Tây cũng không keo kiệt thở dài nói, cái tuổi này có thể luyện công phu đến trình độ này thật không thấy nhiều, nếu như không mang theo cô bé, anh ta tuyệt đối có thể thoát thân được.

"Khẩu súng là ở đâu vậy?" Cậu bé tò mò dò hỏi.

"Ồ, là ông Cố tôi cho, rất tuyệt." Vẻ mặt Tần Mộ Tây rất hài lòng: "Ai dậy võ cho anh thế?"

"Mẹ của tôi."

Tần Mộ Tây nói: "Mẹ của anh thật là lợi hại, chẳng qua mẹ của tôi cũng rất lợi hại, hơn nữa dáng vẻ của bà ấy cũng rất xinh đẹp."

"Mẹ của tôi cũng rất xinh đẹp."

"Mẹ của anh chắc chắn không xinh đẹp bằng mẹ của tôi, mẹ của tôi là xinh đẹp nhất." Tần Mộ Tây vừa nhìn kẻ địch, vừa nói với cậu bé.

Cậu bé bất mãn phản bác: "Mẹ của tôi mới là xinh đẹp nhất, mẹ của cậu mới không có xinh đẹp như mẹ của tôi đâu."

"Mẹ của tôi là xinh đẹp nhất!" Tần Mộ Tây cũng không vui.

"Mẹ của tôi xinh đẹp nhất!"

Đại Kiệt nghe được bọn họ nói chuyện, không chịu được hét lớn: "Mẹ kiếp, tụi bây làm như tao chết rồi có phải hay không."

Tần Mộ Tây và cậu bé liếc nhau một cái, trăm miệng một lời nói: "Trước tiên thu thập ông ta rồi lại nói, quá chướng mắt!"

Tần Mộ Tây nhìn gương mặt xấu xí của Đại Kiệt, nếu không hứa với mẹ, bé sớm đã giết bao nhiêu lần rồi, thôi, vẫn là đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Ngay vào lúc này, trên đầu tường đột nhiên ngồi một cái bóng người, mặc một bộ quần áo cao bồi, trên đầu đội mũ lưỡi trai, nhưng không mất vẻ quyến rũ, là một phụ nữ rất xinh đẹp, nhìn chân tường đánh nhau, thoáng nhíu mày, thẳng ranh con, để cho cô tìm dễ như vậy.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Mộ Tây liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt vui mừng, vui mừng gọi: "Mẹ ơi."

"Hi, Hello, Tiểu Bất Điểm, nhớ mẹ hả?" Tần Tích vẫy tay, không có chút lo lắng con trai sẽ  bị thương.

"Nhớ ạ." Tần Mộ Tây gật đầu nặng nề.

Cậu bé cũng nhìn thấy Tần Tích: "Cô ấy chính là mẹ của cậu hả?"

"Đúng vậy, như thế nào? Đẹp không." Trên mặt Tần Mộ Tây đầy tự hào.

"Xinh đẹp, thật trẻ tuổi." Cậu bé nói thật.

Tần Tích nhảy từ đầu tường xuống, xinh đẹp rơi xuống đất, khom lưng sờ sờ đầu của bé: "Lại trở nên đẹp trai rồi, gen của mẹ thật là tốt nha."

Trán Tần Mộ Tây trợt xuống một hàng vạch đen: "Mẹ, mẹ quá tự luyến rồi đó."

"Sao thế, con có ý kiến." Tần Tích siết chặt gương mặt của bé.

Đại Kiệt nhìn đại mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, hồn cũng bị mất, trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy: "Mỹ nữ, có muốn đi theo tôi hay không, tôi bảo đảm để cho cô toàn được  ăn ngon uống say."

Trong mắt Tần Tích thoáng qua một sự chán ghét, vung tay lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên Đại Kiệt ôm tay hét thảm lên, nhìn kỹ mới phát hiện, trên mu bàn tay của Đại Kiệt cắm một cây châm.

"Mẹ, sao mẹ có thế xuống tay lưu tình vậy ạ?" Tần Mộ Tây chu môi: "Con còn muốn giải quyết sớm cho xong đây, sau đó chúng ta đi ăn cơm."

Tần Tích vuốt vuốt đầu Tần Mộ Tây, trong giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra sát khí: "Giết một người không phải dễ chơi đâu, lần này con nói cắm vào đâu, mắt hay là miệng?"

Mọi người vừa nghe lời này của Tần Tích, bị sợ đến bắp chân cũng run một cái,  xem ra người phụ nữ này còn lợi hại hơn so với hai đứa bé kia, tất cả bọn họ cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của cô. 

"Anh Đại Kiệt, làm sao bây giờ?" Một trong những thủ hạ nhìn Đại Kiệt, trong mắt đầy sự do dự.

Trong lòng của Đại Kiệt vẫn còn sợ hãi, mới vừa rồi anh ta chỉ nhìn thấy cô tùy tiện vung tay lên, tay đã đau rồi, hơn nữa trên người phụ nữ này có một cổ khí thế bén nhọn, cân nhắc chốc lát quyết định vẩn nên rút lui trước thì tốt hơn: "Chúng ta đi."

"Tiểu quỷ nhát gan." Tần Mộ Tây bĩu môi, lôi kéo tay của Tần Tích: "Mẹ, mẹ đến khi nào thế ạ?”

"Ngày hôm qua." Tần Tích nhíu mày nhìn bé:  "Con không phải bị bắt cóc sao?"

Tần Mộ Tây ho nhẹ một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người của cậu bé, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Các người làm sao sẽ chọc tới bọn họ?"

Cậu bé nắm tay của cô bé: "Hôm nay chúng tôi cơm nước xong đi ra từ phòng ăn, em gái tôi không cẩn thận đụng phải anh Đại Kiệt, kết quả anh Đại Kiệt nổi lên ác ý, muốn bắt chúng tôi bán đi, cho nên vẫn đuổi theo chúng tôi, đúng rồi, mới vừa rồi cám ơn các người."

"Không có gì." Tần Mộ Tây phất tay một cái: "Đúng rồi, nhà các người ở đâu, tôi và mẹ tôi đưa các người trở về."

Cậu bé nói: "Tôi và em gái len lén chạy ra ngoài, nhà của chúng tôi không ở nơi này."

"Vì sao các con muốn len lén chạy ra ngoài?" Tần Tích tò mò hỏi thăm.

Lần này cậu bé không nói gì, cô gái nhỏ mở miệng: "Con và anh trai đi tìm cha, mẹ rất nhớ cha, chúng con muốn làm cho mẹ vui vẻ."

"Nhưng các con tìm tiếp cũng không phải là cách hay, hay là trước tiên tìm một nơi ở mới được." Tần Tích nhìn Tần Mộ Tây, xem ra lần sau cô nên hạn chế hành động của bé một chút, tránh cho bé thỉnh thoảng lén đi ra ngoài, đến lúc đó nếu như thật sự  gặp phải người xấu ở bên ngoài thì quá nguy hiểm.

Cô gái nhỏ nhích lại gần bên cạnh cậu bé, giống như đó là là nơi duy nhất mà bé dựa vào; "Trong quá trình chạy trốn, con và anh trai đã làm rớt hết tiền rồi, cho nên chúng con tạm thời không có chỗ để ở ạ."

Tần Mộ Tây đề nghị: "Vậy nếu không các người cùng đi với chúng tôi đi, tôi có chỗ ở."

"Có tiện hay không." Cô gái nhỏ cắn môi một cái.

"Không biết, nhà bọn họ thích nhất đứa bé, nhìn thấy các người nhất định rất vui vẻ." Như vậy bé cũng sẽ không bị bọn họ dùng nước miếng rửa mặt mỗi lần rồi.

Hai tay Tần Tích ôm ngực nhìn bé:  "Tần Mộ Tây, con lại đùa với mẹ phải không?"

Tần Mộ Tây vội vàng mỉm cười lấy lòng: "Mẹ, con chính là đùa với mẹ một chút mà thôi, mẹ xem mẹ luôn ở Luân Đôn, con chỉ muốn mẹ đi đến Trung Quốc chơi một chút, mẹ xem, phong cảnh nơi này đẹp biết bao nhiêu."

"Sẽ tính sổ với con sau." Tần Tích chọc chọc cái đầu nhỏ của bé.

"Mẹ, mẹ đói bụng không, đi, con mời mẹ ăn cơm." Tần Mộ Tây vội vàng nắm lấy tay của cô, sau đó đưa hai anh em rời đi.

Tần Tích vỗ vỗ vai Tần Mộ Tây:  "Đừng cho mẹ thấy dáng vẻ này, sau này sẽ thu thập con, con trốn không thoát đâu."

Trong phòng ăn, cậu bé giới thiệu tên của bọn họ với Tần Tích, cậu gọi Trần Thần, em gái gọi Trần Tâm, nhưng về thân phận hai người không nói tới một chữ, mặc dù bọn họ cứu mình, nhưng dù sao cũng nên có tâm phòng bị người, vẫn cẩn thận cẩn thận thì tốt hơn.

Sun520 – Lê.Quý.Đôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.