Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp




Tiêu Thi chờ Chu tổng quản rời đi, liếc xéo Sở Ly, cười lạnh một tiếng:

- Thực sự là hăng hái, còn muốn đi Thanh Vân lâu nữa.

Sở Ly nói:

- Có chính sự.

- Chính sự gì mà phải đi tới Thanh Vân lâu nói cơ chứ?

Tiêu Thi tức giận:

- Thanh Vân lâu và Yêu Nguyệt lâu có khác gì nhau đâu, mỗi một người đều là đại mỹ nhân, đừng có mừng rỡ tới mức không muốn trở về nha!

Sở Ly nói:

- Là chuyện liên quan tới Tử Vân Sơn, vị Vũ Tình cô nương này là đệ tử Tử Vân Sơn, không phải ta đã nói với tiểu thư rồi sao?

- Ồ, là Tuyết Tình kia sao.

Sắc mặt Tiêu Thi hòa hoãn lại, hừ lạnh nói:

- Tử Vân Sơn không phải là vật gì tốt, ngươi có chuyện gì có thể nói với bọn hắn chứ?

Sở Ly lắc đầu thở dài:

- Việc này nói rất dài dòng, chờ buổi tối ta về rồi hẵng nói.

- Đi đi.

Tiêu Thi lúc lắc bàn tay ngọc nói.

Sở Ly đứng dậy rời đi, rời khỏi An Vương phủ, đi thẳng đến Thanh Vân lâu, sau khi đưa thiệp mời lên, một người hộ vệ thanh niên vội vã mang theo hắn đi tới một gian tiểu viện được trang trí rất trang nhã.

Tiến vào tiểu viện, sau khi cửa viện đóng lại, một nha hoàn thanh tú tiến lên đón hắn, ôn nhu mỉm cười, dẫn hắn đi tới phòng khách.

Tiếng đàn đinh đang lượn lờ ở trong viện, Vũ Tình cô nương mặc một bộ trường bào màu đỏ, ngồi ở trước chiếc kỷ trà chăm chú đánh đàn, dường như không phát hiện ra hắn đã đến.

Sở Ly ngồi vào phía đối diện nàng, tiếp nhận chén trà mà nha hoàn đưa lên, lại khẽ gật đầu với nàng, sau đó lẳng lặng xem xét Vũ Tình đánh đàn.

Khí chất của Vũ Tình thanh thuần mà ôn nhu, khiến cho người ta không kìm lòng được nghĩ đến cô nương đầu tiên mà mình yêu thích, Sở Ly cảm thấy như đã trở về thời học sinh đời trước, nhớ tới bạn học nữ thanh thuần mà hắn đã yêu say đắm, tim đập thình thịch ở trong trường học.

Tiếng đàn chậm rãi dừng lại.

Vũ Tình thả bàn tay trắng nõn xuông, đôi mắt sáng ngước lên nhìn sang phía hắn.

Sở Ly mỉm cười gật đầu:

- Đa tạ Vũ Tình cô nương đã nể mặt gặp ta.

Vũ Tình lắc đầu nói:

- So với việc gặp mặt một ít hạng người phàm tục, ta tình nguyện gặp Đại tổng quản hơn.

Sở Ly cười nói:

- Ta mới là người phàm tục, để Vũ Tình cô nương chê cười rồi, từ chối khách tối nay, như vậy sẽ không có phiền toái gì chứ?

- Không biết.

Vũ Tình nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên cười nói:

- Phiền phức cũng là phiền phức của Thanh Vân lâu, không có quan hệ gì tới ta, chỉ là Đại tổng quản, vì sao bỗng nhiên muốn gặp tiểu nữ tử ta chứ?

Sở Ly xưa nay lạnh nhạt đối với nàng, dường như không quá yêu thích, làm cho nàng khá bị đả kích.

Đứng ở trong đám người, thường thường nàng có thể hấp dẫn ánh mắt của không ít nam nhân, mặc kệ là loại nam nhân như thế nào thì cũng phải nhìn về phía nàng, cho dù không yêu thích, thế nhưng cũng sẽ không chán ghét, nàng biết mình có một luồng khí chất đặc biệt, làm cho nam nhân mê say.

Nhưng Sở Ly ngay khi vừa mới bắt đầu đã tránh xa người ngàn dặm, mình ra vẻ cảm mến hắn lại không thể đánh động được trái tim của hắn một chút nào.

Sau đó nàng nghe Bích Lan tỷ tỷ nói, có khả năng hắn yêu thích đệ nhất mỹ nhân Đại Quý là Tiêu Thi, cho nên mới có phản ứng như vậy, nàng cũng không tức giận, có điều lại không thể hoàn thành nhiệm vụ trong tông, không thể tiếp xúc được với hắn.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Ta là người vô sự không lên điện tam bảo, là vì chuyện của Tử Vân Sơn mà tới.

Vũ Tình ngẩn ra.

Sở Ly cười nói:

- Lẽ nào Vũ Tình cô nương cho rằng ta không biết thân phận của ngươi sao?

Đôi mắt sáng của Vũ Tình lập lòe, mặt ngọc không chút biến sắc, khẽ mỉm cười nói:

- Lời này của Đại tổng quản là có ý gì?

Sở Ly nói:

- Ngươi không muốn biết ta phát hiện ra thân phận của ngươi khi nào sao?

Đôi mắt sáng của Vũ Tình nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc có phải hắn đang gạt mình hay không.

Nhìn ánh mắt trong sáng của Sở Ly, biểu hiện thành khẩn, như đang nói thật, nàng khẽ lắc đầu cười nói:

- Ta không hiểu Đại tổng quản nói gì.

Sở Ly cười lên ha hả, không nói thêm nữa mà cúi đầu uống trà.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, lư hương toả ra mùi thơm lạnh nhạt, trong phòng ấm áp mà thanh nhã, khiến cho người ta cảm thấy thả lỏng yên tĩnh.

Tâm tư c Vũ Tình thay đổi rất nhanh, nghĩ tới mỗi một hành động lúc trước của Sở Ly, cuối cùng nàng đã có thể kết luận, đúng là hắn đã phát hiện ra thân phận của mình.

Nàng tao nhã thả chén trà xuống, thản nhiên cười nói:

- Như vậy Đại tổng quản nói nghe một chút, Đại tổng quản phát hiện ra thân phận của ta khi nào? Ta tự hỏi ta đã làm tới cực hạn, người bên ngoài không nhìn ra ta có võ công nha.

Sở Ly cũng thả chén trà xuống, híp mắt cười đánh giá nàng, ánh mắt như đang nhìn một đóa hoa tươi vậy:

- Lần thứ nhất gặp mặt ta đã phát hiện ra Vũ Tình cô nương ngươi có vấn đề, tuyệt đối không chỉ là một vị hoa khôi của Thanh Vân lâu.

- Đại tổng quản quả nhiên có ánh mắt hơn người.

Vũ Tình lắc đầu cười nói:

- Ta đã để lộ ra kẽ hở ở đâu vậy?

Sở Ly lắc đầu:

- Không hề có kẽ hở, đây thuần túy là một loại cảm giác, ngươi cũng biết ta xuất thân từ đâu rồi đó.

- Thiên Linh viện...

Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Ly nói:

- Ta cảm thấy cô nương không phải là người bình thường, vì lẽ đó chạy ra xa là tốt nhất, sau đó muốn điều tra cũng không khó như vậy, ta đã từng giao thủ với đệ tử Tử Vân Sơn, không biết cô nương là người của phong nào?

- Đại tổng quản hiểu rất rõ về Tử Vân Sơn nha.

Vũ Tình kinh ngạc nói.

Người bình thường căn bản không biết tới thập nhị phong của Tử Vân Sơn, chỉ cho rằng Huyễn Âm phong là Tử Vân Sơn, bởi vì mấy trăm năm qua, chỉ có đệ tử của Huyễn Âm phong xuống núi, đệ tử của mười một phong còn lại hầu như không có người nào xuống núi, cho dù xuống núi thì thường thường cũng dùng phương thức như nàng, ẩn mà không lộ.

Sở Ly cười nói:

- Ta chỉ biết Tử Vân Sơn có thập nhị phong, Huyễn Âm phong và Vạn Tượng Phong, còn lại cũng không biết, vì lẽ đó không đoán ra được cô nương là người của phong nào.

- Phiêu Miểu Phong.

Vũ Tình nói.

Sở Ly chậm rãi gật đầu, khuôn mặt có vẻ thất vọng.

- Đại tổng quản có chuyện gì không?

Vũ Tình nói:

- Chẳng lẽ muốn tìm người nào ở Tử Vân Sơn hay sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Không biết Vạn Tượng Phong của Tử Vân Sơn còn có truyền thừa hay không?

- Đương nhiên.

Vũ Tình gật đầu nói:

- Truyền thừa của thập nhị phong sẽ không bị cắt đứt, lẽ nào Đại tổng quản muốn bái vào Vạn Tượng Phong?

Nàng nói xong nở nụ cười, tươi như hoa.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Ta muốn tu luyện Vạn Tượng Quy Tông, không biết phải làm sao mới có thể làm được?

Đôi mắt sáng của Vũ Tình lập lòe, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

- Ầm!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, theo đó là tiếng thở nhẹ của nha hoàn:

- Tiêu công tử, tiểu thư đang có khách!

- Hừ, ta rất muốn xem xem là vị khách quý nào!

Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, theo tiếng bước chân vội vã đi tới, đi vài bước đã vọt qua sân, đẩy cửa ra tiến vào trong phòng khách, nhìn thấy Sở Ly và Vũ Tình ngồi ở trong.

Vũ Tình nhẹ nhàng nhíu mày, có chút không thích nhìn về phía thanh niên này.

Thanh niên này ước chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo không thể nói là anh tuấn, nhưng góc cạnh cao chót vót, cũng tự có một phen khí chất cứng rắn, vừa nhìn đã biết là hạng người tính tình mạnh mẽ.

Ánh mắt của hắn mang theo tính xâm lược mười phần đảo qua Vũ Tình, lại nhìn về phía Sở Ly:

- Ngươi là ai?

Vũ Tình nhíu mày trầm giọng nói:

- Tiêu công tử, xin tự trọng!

Thanh niên này hừ lạnh nói:

- Vũ Tình, bởi vì một gia hỏa như thế mà nàng gạt ta nói thân thể không thoải mái hay sao?

- Vị này chính là khách quý của ta.

Vũ Tình nói:

- Tuy rằng ta không thoải mái, nhưng không thể không gặp hắn được!

- Ồ, có thể không gặp ta, nhưng có thể gặp hắn, ta cũng rất muốn biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào!

Thanh niên này bất mãn nói:

- Rốt cuộc là đại nhân vật gì!

Sở Ly không nói gì, vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích.

Chuyện này càng làm cho thanh niên kia căm giận, hắn cảm thấy tên này gặp chuyện lui về phía sau, để nữ nhân đứng ra, quả thực là không phải nam tử hán đại trượng phu gì cả, nam nhân như vậy căn bản không xứng đứng ở trước mặt của Tuyết Tình!

Vũ Tình nói:

- Tiêu công tử, cho dù là ai thì cũng không có liên quan với Tiêu công tử ngươi, trở về đi thôi.

- Ta không biết vị đại nhân này này là ta thì ta sẽ không đi!

Thanh niên kia hừ lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.