Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 296: Ninh Tổng Muốn Phiền Toái Chính Mình Còn Không Biết




Hai mươi sáu tháng chạp, lệnh phá dỡ nhà cũ của Lục Ích Gia được gửi tới, mặc dù Hàn Dật đã sớm nghe được tin tức, mà Lục Ích Gia cũng đã dọn dẹp gần như xong xuôi, ấy nhưng mẹ Hàn vẫn không thôi oán giận: “Gấp gáp quá thể, sắp sửa ăn tết rồi, không để cho ai sống yên ổn cả.”

Ba Hàn gấp lại tờ báo, tiếp lời: “Khoảng thời gian này tiểu Lục có thể cùng bà dạo phố mua sắm, thế nhưng qua năm thằng bé còn phải đi làm.”

“Ông có ý gì?” Mẹ Hàn hỏi.

Ba Hàn nói: “Bà nhìn coi trông bà chỗ nào khó chịu vì lệnh phá dỡ hả, chẳng lẽ không phải vì hai ngày nay thằng bé không có nhà sao?”

Mẹ Hàn dỗi: “Không thèm nói chuyện với ông nữa.”

Mà chẳng được bao lâu, bà lại nói: “Ngày mai tôi cùng thằng bé qua đó, một lần cuối cùng, sợ thằng bé không dễ chịu.”

Ba Hàn nói: “Có Hàn Dật rồi, bà đừng đi theo gây phiền thêm.”

Bà không vui chút nào, đang định nói mình làm gì mà gây phiền, Hàn Dật cùng Lục Ích Gia đã trở lại.

Lục Ích Gia đeo một chiếc khẩu trang màu đen, lỗ tai bị đông cứng đến đỏ bừng, vừa vào cửa liền hô: “Con chào ba mẹ.”

Hàn Dật đi ở phía sau, xách hai túi giấy, là mấy hộp dâu tây cùng một quả dưa hấu, đặt cả túi lẫn chìa khóa lên tủ giày, lấy dép đi trong nhà cho mình cùng Lục Ích Gia, mẹ Hàn thấy vậy liền chạy tới: “Chuẩn bị xong rồi?”

Lục Ích Gia nói: “Xong rồi ạ, hôm nay con kí xong rồi, lấy tiền chứ không cần phòng ở.”

Chuyện này là do hai đứa tự thương lượng với nhau, mẹ Hàn cũng không muốn tham gia vào, chỉ nói: “Thế cũng được, các con tính toán lúc nào dọn nốt đồ đạc chưa? Cái nào muốn giữ lại thì nhớ phải chuyển luôn, đừng có để đến lúc gấp lại chẳng may va đập hỏng hóc.”

“Vâng mẹ.” Lục Ích Gia đáp ứng, “Thật ra cũng không còn bao nhiêu đồ đâu mẹ, con nhớ có mỗi máy vi tính coi như đáng giá, còn lại đều không đáng tha đi.”

Hàn Dật treo áo khoác lông vũ của cậu lên giá cẩn thận xong, liền kéo cậu đi vào nhà: “Buổi chiều lại đi qua nhìn một lần nữa.”

Mẹ Hàn liền hỏi: “Buổi chiều còn đi nữa?”

Hàn Dật đáp: “Đi nốt một chuyến, mai tổ chức sinh nhật cho em ấy, sẽ làm tại nhà.”

Mẹ Hàn cầm hộp dâu tây đi rửa, Hàn Dật mở tivi lên cho cậu tùy tiện xem, xong liền đi theo vào bếp.

Nước ào ào chảy, mẹ Hàn ngước mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Không vui?”

Hàn Dật ngắn gọn nói: “Mẹ đừng bận tâm.”

“Mẹ quan tâm thì làm sao? Mẹ nào có khống chế được a.” Bà nói, “Đáng thương biết bao, cha mẹ lưu lại căn phòng giờ sắp không còn, sau này thật sự không có nhà nữa.”

“….” Hàn Dật than thở, “Không phải còn có con sao?”

Mẹ y nhìn y không khác gì nhìn thấy quỷ, trong tiếng nước ào ào nhỏ giọng nói: “Ba con đúng là mềm yếu quá đáng, chỉ có ông ấy mới chịu được con.”

Đúng là không có cách nào trao đổi, Hàn Dật xếp dâu tây vào hai chiếc bát thủy tinh, cầm lấy một chiếc, mang ra ngoài phòng khách đưa cho Lục Ích Gia tiện thể ngồi xuống cạnh cậu, một tay nghịch điện thoại tay còn lại choàng lên eo Lục Ích Gia.

Hai người đều không lên tiếng, Lục Ích Gia vừa coi phim vừa gặm dâu tây, Hàn Dật tiến lại gần, tiện tay lấy một trái đút cho cậu, quỷ thần xui khiến thế nào, y nói: “Mẹ rửa đấy.”

“Ồ…” Lục Ích Gia nói, “Ngọt lắm.”

Hàn Dật không dễ chịu chút nào: “Anh rửa thì không ngọt?”

Lục Ích Gia nhìn y, trong mắt viết đầy không thể tin nổi, ấp úng giải thích: “Chuyện này, dâu tây á, không phải vì được rửa qua mới ngọt đâu.”

Hàn Dật nói: “Cho nên?”

Lục Ích Gia: “Cho nên…”

Cậu khổ sở suy nghĩ, cuối cùng nói: “Nếu không anh cầm một ít đi rửa lại?”

Hàn Dật không nên tiếng, xoay mặt cậu qua hướng tivi, để mặc cậu tiếp tục xem.

Nhưng cậu vẫn cứ thỉnh thoảng lén lút nhìn Hàn Dật, qua một hồi lâu, vừa vặn ba Hàn lên lầu, mẹ Hàn cũng không thấy đâu, Lục Ích Gia nhanh chóng sáp lại gần: “Sư huynh.”

Hàn Dật không chớp mắt xem điện thoại di động, Lục Ích Gia cũng xoay qua chỗ khác xem, làm bộ thì thầm: “Đầu đề hot hôm nay, mùa đông khắc nghiệt lãnh khốc sư huynh không hiểu sao lại sinh khí, sư đệ đáng thương tới cửa cầu hòa, ngược lại bị vô tình đánh đuổi khỏi cửa.”

Hàn Dật không nhịn được bật cười, đóng điện thoại lại để sang một bên, Lục Ích Gia liền thuận thế leo lên đùi y ngồi, hai người ôm thật chặt. Một tay nắm lấy nhau, một tay xoa xoa tóc cậu.

Về nhà một lúc lâu đến vậy mà tai Lục Ích Gia vẫn còn lạnh lẽo, Hàn Dật cúi đầu hôn lên.

Hiện tại là gần trưa, phòng khách tràn ngập ánh nắng ấm áp, một chút phản chiếu lên đôi mắt đen láy của Hàn Dật, nhìn khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị kia, trái tim cậu khẽ loạn một nhịp, hai người dính sát vào nhau, là Hàn Dật trước tiên ôm lấy mặt cậu hôn lên, không hề gấp gáp, thế nhưng lại dùng nhiều sức, đầu lưỡi không ngừng liếm qua chiếc lưỡi nhỏ xinh cùng hàm trên, tựa như muốn chiếm đoạt chút vị dâu tây còn sót lại.

Hàn Huỳnh vừa từ lớp học bổ túc trở về liền ngây dại, Lục Ích Gia nghe thấy tiếng động lập tức đẩy Hàn Dật ra, ngồi thẳng xuống quay đầu về phía cửa, đối diện với ánh mắt của Hàn Huỳnh, nhìn nàng nở nụ cười, vừa lảo đảo đổi giày vừa hưng phấn “Oa…” một tiếng.

Lục Ích Gia lung tung xoa xoa miệng mấy lần, mặt đỏ tới mang tai bẽn lẽn đi theo sau Hàn Dật, Hàn Huỳnh càng cố ý đuổi theo cậu bắt chuyện, bị Hàn Dật trấn định tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra gọi: “Em tới đây.”

Mãi đến tận giờ ăn trưa Lục Ích Gia vẫn còn chút e lệ, da mặt cậu tuy rằng không hề mỏng, thế nhưng cùng Hàn Dật làm ra hành vi thân thiết ở trong phòng khách bị trẻ vị thành niên nhìn thấy, khiến cậu cực kì xấu hổ.

Một nhà năm miệng ăn ngồi vào bàn dùng bữa, Hàn Dật cùng cha y vốn ít lời, bình thường đều là Hàn Huỳnh cùng mẹ khuấy động bầu không khí, thỉnh thoảng Lục Ích Gia cũng góp lời vài câu, mà nay lại im ắng dị thường, Lục Ích Gia từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu ăn cơm, đến khi xin phép đứng dậy mới ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy cậu chạy trốn, Hàn Huỳnh không nhịn được cười, lại bị ánh mắt bình tĩnh của anh trai trừng cho nín trở lại.

“Này.” Hàn Dật từ đằng sau ôm lấy Lục Ích Gia: “Em muốn trốn cả đời sao?”

Lục Ích Gia bi thống hỏi: “Chứ làm sao bây giờ..”

Hàn Dật nói: “Nếu không như này đi.”

“Chúng ta ở trong phòng khách thân mật nhiều hơn, con bé quen dần, em cũng quen dần.”

Lục Ích Gia đã rõ suy nghĩ của Hàn Dật nào có như người bình thường đâu, không thể hi vọng vào y, lòng như tro nguội nằm xuống, tự thôi miên bản thân, ta không tồn tại, đều là giả, tất cả đều là giả, là giả, giả.

Hàn Dật vì an ủi cậu, ôm lấy cậu khẽ dỗ dành: “Không hề gì đâu, thực ra khuya hôm trước anh có việc đột xuất muốn ra ngoài, em không cho anh đi, ở trong bếp hôn em bị con bé nhìn thấy.”

Lục Ích Gia run rẩy: “Không thể nào!”

Hàn Dật tiếp tục bỏ đá xuống giếng, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ: “Anh có bao giờ lừa em chưa? Là do em quá mức tập trung, hôn em một cái em liền không rõ trời trăng gì cả, cứ rên rỉ làm nũng, con bé đi vào lấy bình nước ra ngoài em cũng không biết.” Nói xong y lại gần, nhịn không được hôn lên mặt Lục Ích Gia: “Sao lại dính người như vậy? Hả?”

Lục Ích Gia đột nhiên hiểu ra, không sao hết, không có gì phải băn khoăn hết, làm người, chỉ có da mặt dày mới có thể sống vui vẻ, con người ta sống được có mấy chục năm, nếu như không vui vẻ thì có phải sống quá uổng phí rồi không? Cậu muốn vui vẻ hơn, da mặt cần phải dày hơn.

Chợp mắt ngủ trưa một giấc, buổi chiều hai người qua nhà cũ một chuyến chỉnh lý đồ đạc, Hàn Huỳnh tiện đi nhờ xe đi học thêm.

Nàng ngồi ở hàng sau, hỏi Lục Ích Gia ngồi trên ghế phụ đòi kẹo ăn, Lục Ích Gia mở ngăn đồ ra đưa một viên, chính mình giữ lấy một viên đang định lột ăn, bị Hàn Dật ngăn lại: “Sau này ăn ít kẹo thôi.”

Lục Ích Gia nghe lời cắt kẹo vào ngăn kéo, sau đó mới hỏi: “Tại sao chứ?”

Hàn Dật liếc mắt nhìn cậu, Lục Ích Gia lộ rõ vẻ tò mò, vì thế y nói: “Hình như em bị sâu răng, lúc liếm đến anh thấy nó lung lay.”

Qua một hồi lâu, Hàn Huỳnh không nhịn được bật cười ha ha, bấy giờ Lục Ích Gia mới thẹn quá đỏ mặt.

Đưa Hàn Huỳnh tới lớp học thêm xong, hai người lái xe thêm một đoạn không xa, liền thấy một loạt nhà lầu treo biển đang phá dỡ, tường bao bốn phía đều bị đập đổ, trời rất lạnh, bàn tay Lục Ích Gia bị Hàn Dật nắm lại nhét vào trong túi áo mình, hai người sóng vai đi vào khu chung cư chật chội.

Đến trước cổng, Lục Ích Gia nắm chìa khóa đứng một hồi, tay khe khẽ run, Hàn Dật nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy vai cậu.

Quả thật không còn gì mấy nữa, mỗi lần tới đây Hàn Dật đều thu dọn một hồi, Lục Ích Gia chỉ tìm được vài tấm hình chụp hồi tiểu học, Hàn Dật cầm lấy cuốn sổ cẩn thận gắp bỏ vào trong.

Hai người đi vào thư phòng trước tiên, từ bên cửa sổ nhìn ra, đều là gạch vụn đá vỡ, đã không còn nhận ra đâu là chỗ đỗ xe của Lục Ích Gia nữa.

Thật nhiều năm, thật sự đã nhiều năm rồi.

Từ khi cậu sinh ra, đi học, đến khi cha mẹ qua đời, bà ngoại cũng qua đời, đã nhiều năm đến vậy.

Mà lần thứ hai hồi tưởng lại những năm tháng thống khổ vì mất mát cùng thời học sinh ào ào trôi qua như vũ bão, tâm lý Lục Ích Gia đã không còn cảm giác vắng vẻ nữa, bởi vì Hàn Dật gắt gao nắm lấy tay mình.

Hàn Dật xoa nắn lòng bàn tay cậu, Lục Ích Gia quay đầu, thấy cậu lo lắng không thôi, liền bật cười, nói đùa: “Em sững sờ cái gì, em nhớ tới hồi trước em đứng đằng kia từ chối anh à?”

Lục Ích Gia nói: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì chứ…” Hàn Dật kéo cậu ôm vào lòng, “Vui vẻ lên nào.”

Lục Ích Gia không nhịn được biệt nữu, cậu nói nhỏ: “Hôm ấy anh khó chịu lắm phải không.”

“Đúng thế.” Hàn Dật đáp, “Mỗi lần bị em từ chối anh đều rất khó chịu.”

Y nhắc tới nhẹ tựa như mây gió, thế nhưng Lục Ích Gia nhớ tới đôi mắt đỏ ửng cùng thái độ khiêm nhường của y ngày hôm đó, lại lặng thăng không biết phải nói gì, Hàn Dật đặt tay lên sau gáy cậu sờ sờ, cúi đầu ghé vào bên tai cậu hạ giọng: “Vậy em có muốn hảo hảo bồi thường anh không?”

Lục Ích Gia lí nhí đáp một tiếng có, Hàn Dật càng siết chặt cậu hơn, âm thanh cũng có chút căng thẳng: “Em phải dùng thời gian sau này để đi cùng với anh, Lục Ích Gia, em có biết hay không, cả đời này em đều thuộc về anh.”

Tiếng xe ủi đất ầm ầm vọng vào trong phòng, Lục Ích Gia giơ tay ôm lấy Hàn Dật, mặt cậu bị áo khoác của y cấn đến có chút đau, nhưng cậu vẫn dán sát lấy y, đáp ứng “Em biết chứ.”

———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.