Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết




Bảy hạt châu vừa vào trong tay Vân Thiên Vũ, mấy đạo ngân quang nhanh chóng bắn vào trong đầu Vân Thiên Vũ.

Trong đầu Vân Thiên Vũ liền xuất hiện mấy câu khẩu quyết.

Chính là khẩu quyết điều khiền Thương Lan thất châu, Vân Thiên Vũ nhanh chóng cất Thương Lan thất châu sau đó nói nhanh: “Đi.” 

Nàng vọt đi trước, mấy linh thú phía sau theo sát nàng.

Phượng Vô Nhai lắc mình đuổi theo thân ảnh của nàng, vừa chạy vừa nói: “Chúng ta chạy làm gì.”

Vân Thiên Vũ nói nhanh: “Các người không chạy thì đợi bị bắt à.” 

“Ngươi không thấy người của Phù Vân cung ở đây sao, bọn họ có thù oán với chúng ta nhất định sẽ liên hợp với người khác công kích chúng ta, cho nên mau chạy đi.”

Lời Vân Thiên Vũ vừa dứt, quả nhiên người Phù Vân cung phía sau phản ứng lại, tên cầm đầu gầm lên: “Mau bắt bọn chúng lại, bọn họ cướp mất Thương Lan thất châu rồi, trên người bọn họ còn rất nhiều bảo bối, còn có mấy con linh thú, đều là linh thú lục cấp, nhanh cướp lấy.”

Tiếng người Phù Vân cung vừa thốt ra, những người phía sau liền lắc mình đuổi theo. 

Tiểu Ngân Xà sau lưng Vân Thiên Vũ bỗng nổi giận, thân hình bỗng nhiên to lớn, điên cuồng quất về phía đám người kia, những người đó lập tức bị ngăn cản.

Hai người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai đã bắn nhanh ra khỏi Băng Hà cốc.

Mà Ngân Nguyệt Long Giao phía trên đầu thấy bọn họ ra khỏi Băng Hà cốc. 

Thân hình khẽ động xuyên qua giữa những tầng mây, đi thằng theo sát đám người Vân Thiên Vũ.

Đám người đuổi theo phía sau nhìn thấy người đã chạy đi xa, muốn đuổi theo cũng không thể nữa, chỉ có thể ở phía sau giậm chân đấm ngực, ảo não tức giận.

Người của Phù Vân cung còn chỉ lên trời mà mắng to: “Các ngươi cứ chờ đó, nếu có một ngày rơi vào trong tay Phù Vân cung, Phù Vân cung nhất định sẽ không để yên đâu.” 

Đám người Vân Thiên Vũ đã sớm chạy mất dạng.

Hai người mang theo mấy con linh thú chạy thẳng mấy trăm dặm.

Cho đến khi chắc chắn không có ai đi theo phía sau, hai người mới ngừng lại. 

Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Bây giờ tìm một chỗ cho muội luyện đúng không?

Vân Thiên Vũ gật đầu nhanh: “Ừm, ta có cảm giác ta sẽ lên cấp rất nhanh, cho nên tốt hơn hết là đột phá cửu tinh linh vương, đến nhất tinh linh hoàng, như vậy vào kinh thành phần thắng sẽ cao hơn.”

Phượng Vô Nhai nghe lời Vân Thiên Vũ nói xong, không khỏi lo lắng mở miệng. 

“Vũ Nhi, không phải muội muốn liều mạng với Thanh Long thế gia chứ? Nếu như vậy muội cũng không có phần thắng, bên trong Thanh Long thế gia có một người cấp bậc Linh tôn trấn giữ, hơn nữa gia tộc bọn họ còn có một thần linh thú tọa trấn trong đó, thần linh thú kia chính là Thanh Long.”

Vân Thiên Vũ khẽ cười: “Ta không ngu như vậy, sẽ không đi khiêu chiến Thanh Long thế gia vào lúc này, ta chỉ muốn cứu Tiêu Cửu Uyên mà thôi, còn chuyện đối phó với Thanh Long thế gia thì để sau.”

Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn, thấy cách đó không xa có một ngọn núi. 

Trong núi hết sức vắng vẻ, không có người nào, cái này thích hợp cho nàng tu luyện.

“Phía trước có một ngọn núi, ta liền vào ngọn núi tu luyện đột phá, huynh bảo vệ cho ta.”

“Được, đi thôi.” 

Phượng Vô Nhai vọt về phía trước, Vân Thiên Vũ theo sát phía sau, mấy con linh thú cũng bám theo.

Mấy đạo thân ảnh lắc mình vào trong núi, Vân Thiên Vũ nhanh chóng tìm một chỗ tĩnh lặng ngồi xuống, Phượng Vô Nhai dẫn theo mấy con linh thú phòng thủ bốn phía, bảo vệ nàng tu luyện.

Vân Thiên Vũ rất nhanh tiếp vào Phượng Linh giới bắt đầu tu luyện. 

Cây Tiên Linh trong Phượng Linh giới yên lặng đợi ở trong Ngọc Linh Truyền, không dám quấy nhiễu Vân Thiên Vũ tu luyện.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày này qua ngày khác.

Chớp mắt, mười ngày tu luyện trôi qua. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.