Nuôi Dưỡng Tình Nhân Bí Mật

Quyển 1 - Chương 9: Trần hi lượng




Ads Khi rơi vào tình cảnh hỗn loạn, mỗi người lại lựa chọn cho mình một cách thức ứng phó khác nhau. Có người sẽ tích cực đối mặt, “dĩ bất biến ứng vạn biến”. Có người đi theo chủ nghĩa thuận theo tự nhiên, nước chảy bèo trôi. Có người lại lựa chọn cách hoảng hốt bỏ chạy. Kiểu người này trong thực tế nhiều vô số kể, tồn tại thành đàn như loài chim di cư. Diệp Lan chính là một số đó.

Cô đáp chuyến bay tới Vân Nam, ngay vào lúc nhà họ Diệp rối loạn nhất.

Không phải cô nhẫn tâm mà cô cũng đành bó tay. Cô không biết làm sao để giải quyết những vấn đề trước mắt. Những chuyện của Tinh Thạch đối với một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu như cô thực sự quá nan giải.

Cô không được kiên cường, nghị lực, không gì đánh đổ được như Tố Diệp, cũng không, cũng không có được sự tự tin để bày mưu tính kế như Niên Bách Ngạn. Thế nên cô chỉ có thể nắm chắc những gì mình có thể nắm trong tay. Đi Vân Nam, tìm Tố Khải!

Khi tới thành phố Mang đã là hơn sáu giờ tối, xe tuyến đi tới Thụy Lệ cũng đã dừng chở khách, mới sáng sớm mai mới có. Cô vốn định thuê xe đi thẳng tới Thụy Lệ, nhưng lại sợ một vùng đất Vân Nam khoác ngoài một chiếc áo rực rỡ, thực chất mang trong mình những nguy hiểm không thể dự báo. Cô lại đơn độc một mình, đi gấp trong đêm không biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nghỉ lại thành phố Mang một đêm.

Thành phố Mang, một thành phố nhỏ nằm sát biên giới Điền Tây. Giống hệt như trong sách đã giới thiệu, yên bình và thanh tịnh, ung dung tồn tại giữa đất trời. Thành phố Mang dưới chân cô không rách rưới tả tơi và lộn xộn quá mức như trong tưởng tượng. Ngược lại, không khí dân tộc ở đây vô cùng nồng hậu, đến cả thiết kế của sân bay cũng lấy khổng tước làm chủ đề chính.

Nghe nói Siddhārtha Gautama* năm xưa đi qua đây là lúc trời vừa sáng, nên đã đặt tên thành phố này là Mang, trong tiếng Thái có nghĩa là “bình minh”.

*Siddhārtha Gautama (tên phiên âm tiếng Phạn là Tất-đạt-đa Cồ-đàm), là vị Phật lịch sử có thật trong quá khứ được xác nhận là có tồn tại tên là Thích-ca Mâu-ni, người sáng lập Phật giáo. Ngài cũng còn được gọi là Phật Tổ Như Lai. Tất-đạt-đa có nghĩa là “người đã hoàn tất ý nghĩa cuộc sống”.

Nơi đây thiếu đi cái rét mướt của phương Bắc. Vì mặt trời lặn khá muộn, nên Diệp Lan đang đi tìm kiếm nhà trọ mình đã đặt trên mạng. Phía chân trời vẫn còn chút ráng chiều ấm áp đổ nghiêng xuống con đường đá xanh dài tít tắp.

Đi ngang qua thành phố này, chỉ cần ngẩng đầu là cô có thể nhìn thấy một kim tự tháp đứng lặng trên đỉnh núi. Khi ráng chiều đổ bóng, tòa tháp đó tỏa ánh vàng ra khắp nơi, nhưng ánh sáng của Phật pháp phổ chiếu nhân gian.

Sau này cô có hỏi ông chủ nhà trọ. Ông chủ tươi cười nói với cô, đó là Đại kim tự tháp Mãnh Hoán ở đây, tọa lạc tại đỉnh núi Lôi Nha Nhượng ở phía Đông Nam thành phố Mang, ở độ cao 1079.6 mét so với mực nước biển. Du khách muốn vào thăm tháp đều phải cởi giày.

Diệp Lan quyết định trước khi rời khỏi nơi đây sẽ nhập gia tùy tục một lần. Cô không theo tín ngưỡng tôn giáo nào, nhưng ở một vùng đất ngập tràn tín ngưỡng như thế này, cô muốn được cầu bình an cho Tố Khải.

Ngày hôm sau, cô tạm biệt ông chủ nhà trọ, từ thành phố Mang đáp xe tới Đằng Xung, rồi lại đi hơn ba tiếng đồng hồ nữa để tới một Thụy Lệ, nơi cũng có một con sông ngăn cách như Myanmar.*

*Sông Thụy Lệ nằm ở tỉnh Vân Nam, tiếng Thái xưa gọi là sông Nam Mão, có nghĩa là con sông sương mù. Thời Nguyên gọi là sông Lộc Xuyên, đời Thanh gọi là sông Long Xuyên, hay còn có tên khác là Thụy Lệ. Con sông này tưới tiêu cho hàng triệu héc ta ruộng đất của hai nước Trung Quốc và Myanmar, nuôi sống cả triệu người dân. Dòng sông nơi đây hiền hòa, trong veo, phong cảnh tuyệt đẹp.

Đây chính là nơi Tố Khải đang ở.

Anh đã từng sống một thời gian rất dài ở Đặng Xung và Hòa Thuận, giờ lại tới Thụy Lệ. Nhìn dòng sông Thụy Lệ trước mặt, Diệp Lan thầm nghĩ không biết Tố Khải có từng dừng bước tại đây giống như cô không?

Thụy Lệ không như thành phố Mang. Giữa hai bên bãi bồi, trong thôn trang, thậm chí ngay cả dọc hai bên đường đều trồng rất nhiều cây đa. Có thể chỉ là một cây duy nhất, có thể là nối nhau thành hàng. Có lẽ đó chính là nét đặc sắc lớn nhất của nơi đây.

Cô từng nghe Tố Khải kể về vùng đất này, cũng nghe nói Niên Bách Ngạn đã từng nhắc tới nơi đây.

Tinh Thạch lấy kim cương làm thứ yếu, từ việc thu thập nguyên liệu cho tới độc lập thiết kế ra hàng, đều có những con đường tiểu ngạch cố định. Kim cương chỉ là sản phẩm chủ yếu để làm ra trang sức, trong công nghệ khảm nạm không thể chỉ dùng một mình kim cương để thành phẩm, bên trong còn phải có thêm rất nhiều vật liệu phụ trợ như vàng, bạc, đá quý, trân châu… Còn Niên Bách Ngạn nhắc tới Thụy Lệ, là vì ở đây thịnh hành giao dịch phỉ thúy.

Đánh cược đá chính là nét văn hóa của Thụy Lệ đã có nguồn gốc từ rất lâu đời. Đúng như câu “được ăn cả, ngã về không”, “thắng làm vua, thua làm giặc”.

Vì Niên Bách Ngạn luôn có những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với tất cả các vật liệu được thu thập, nên để có được loại phỉ thúy tốt nhất, nghe nói anh cũng đã từng đích thân tới Thụy Lệ, vậy thì đương nhiên cũng đã từng cược đá.

Phỉ thúy không giống với các loại đá quý khác. Trong quá trình khai thác, nó xuất hiện trước mắt mọi người hoàn toàn dưới hình dạng của một viên đá thô. Muốn biết được trữ lượng trong viên đá thô ấy chỉ còn cách cắt ra nhìn ánh sáng mới có thể chắc chắn. Đây là một ván cờ đánh cược bằng trí tuệ và kinh nghiệm của hai bên mua và bán, là sự thể hiện đột phá của lòng gan dạ và phán đoán.

Cô nghe nói, từ rất lâu rồi, Niên Bách Ngạn đích thực đã cược đá thành công tại đây. Khi cắt viên đá thô ra, trữ lượng phỉ thúy bên trong cực tốt. Anh đã đem viên phỉ thúy đó thiết kế lên một sợi dây chuyền kim cương, sợi dây chuyền đó mới bán được với giá cao, thành công thúc đẩy thị trường của Tinh Thạch trong nước.

Đương nhiên, cô chẳng có hứng thú gì với việc cược đá, càng chẳng động lòng trước những miếng phỉ thủy đắt đỏ ấy. Cô chỉ muốn tìm được Tố Khải tại thành phố này, nơi cuối cùng anh nói với cô.

Cô có thể cảm nhận được anh đang ở tại Thụy Lệ.

Đúng lúc khói bếp nghi ngút nơi các thôn trang. Mùi thơm của củi lửa, nhẹ nhàng len vào mũi.

Có một đứa trẻ chạy sượt qua cô, lẩm bẩm một thứ tiếng mà cô nghe hoàn toàn không hiểu, hoàn toàn không hề tỏ ra tò mò với một người từ nơi khác tới như cô. Cũng khó trách, thị trấn nhỏ nằm ở biên giới này không thiếu những người ngoại lai.

Con đường đá vang lên những tiếng lộp cộp theo từng bước chân cô. Cũng may cô đi giày đế bằng, nếu vẫn diện váy ngắn với giày cao gót như bình thường đi làm thì chắc chắn chết mệt.

Khi rời nơi người ở, cô liếc nhìn thấy một chiếc xe.

Chiếc xe ấy từ đầu tới cuối vẫn đi theo cô như một linh hồn.

Cô đột ngột dừng bước, nó cũng đi chậm lại.

Tim Diệp Lan đập thình thịch, dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô lập tức rảo bước nhanh hơn.

Cô nghe rõ tiếng bánh xe lăn qua đá sỏi, vô cùng chói tai.

Thế là, cô chuyển ngay sang chạy.

Chiếc xe phía sau cũng tăng tốc, lái về phía cô.

Cho tới khi nó bất ngờ dừng lại trước mặt cô.

“Á…” Diệp Lan sợ hãi, kêu lên thất thanh, còn chưa kịp định thần nhìn chiếc xe đó.

Chân cô đã bị trẹo, lập tức ngã ngồi xuống dưới chân.

Rất nhanh, cửa xe được mở ra. Có mấy người từ trên xe nhảy xuống, vô cảm đi về phía cô.

Cô trợn tròn hai mắt, hoảng sợ kêu lên, cố gắng đứng dậy để chạy trốn.

Ai ngờ mấy người đàn ông bước tới túm cô lên, nhẹ nhàng như chim ưng bắt gà con rồi đưa cô lên xe.

Tiếng gào thất thanh của Diệp Lan cũng bị ngắt quãng sau khi tiếng đóng cửa xe cái rầm vang lên.

Chiếc xe đi mất.

Chỉ còn lại một đôi giày của cô, trơ trọi nằm bên con đường đá…

Trời sáng rồi.

Nắng mai cố thò đầu ra với vẻ khó khăn, giống như một đứa trẻ mới chào đời, cố gắng đón chào một ngày hoàn toàn mới.

Chỉ tiếc là Tố Diệp không có cái phúc ấy.

Thế nên cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ sát sàn, lặng lẽ ngắm nhìn chút nắng nhạt nhòa mới ló ra từ phía đường chân trời.

Khi cô vừa mới có lại ý thức, phản ứng đầu tiên là mình đã chết rồi.

Nếu không xung quanh sao chỉ rặt một màu trắng xóa?

Có tiếng suối nhẹ nhàng chảy qua, yếu ớt xoay vần bên tai cô. Trong hô hấp có mùi giày da và mùi gỗ tùng nhạt nhòa. Có chút thân quen, lại có chút xa lạ.

Cổ họng cô rất đau.

Cô vô thức đưa tay lên chạm vào nó. Cổ cô đau rát như phải bỏng.

Cô nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi mình hôn mê. Niên Bách Ngạn lạnh lùng bóp cổ cô, sự phẫn nộ trong ánh mắt gần như muốn nghiền nát xương cốt cô thành tro bụi. Cô tin chắc rằng, anh đích thực rất muốn giết cô!

Sau đó khi cửa phòng được đẩy ra, bóng hình quen thuộc của Kỷ Đông Nham đập vào mắt, cô mới nhớ lại. Thì ra tiếng hét trong phòng bệnh ở Hàng Châu chính là của Kỷ Đông Nham.

Anh ấy nói đây là nhà mình.

Giờ cô đã trở về Bắc Kinh rồi.

Tố Diệp không còn nhớ nổi Kỷ Đông Nham đã đưa mình trở lại Bắc Kinh như thế nào, cũng chẳng biết anh ấy đã đưa cô tránh khỏi Niên Bách Ngạn ra sao. Cô rơi xuống một nơi tối đen như mực, vô cùng vô tận. Khi tỉnh dậy thì đã nằm trong căn phòng được thiết kế chỉ một màu trắng này.

Cô chưa từng tới nhà của Kỷ Đông Nham, cũng không biết thì ra nhà anh ấy lại sạch sẽ đến kinh người.

Palm Springs, khu căn hộ quốc tế cao cấp mà cô đã từng bắt gặp không biết bao lần khi đi qua cầu Trường Hồng. Phía Bắc nằm bên cạnh phủ Quận Vương, phía Nam giáp với công viên Khăn quàng đỏ. Cô không ngờ là Kỷ Đông Nham lại sống ở đây, không quá xa căn nhà của Niên Bách Ngạn tại Sanlitun.

Cô tựa trước cửa sổ, trên chân còn đặt cuốn nhật ký Diệp Hạc Phong để lại, nhìn ra vườn hoa tuyệt sắc bên ngoài bằng ánh mắt đờ đẫn. Ban mai trong lành làm vui lòng người, nhưng cô chỉ cảm thấy bi thương.

Ánh nắng mùa đông, dù có ấm áp nhường nào vẫn mang theo giá rét.

Có tiếng gõ cửa.

Cô không có động tĩnh gì.

Tiếng mở cửa rất khẽ, sau đó có tiếng bước chân tới gần.

Tất cả đều quá yên tĩnh.

Thế nên, cô rất muốn nói với người đàn ông sau lưng rằng: Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh lại thích náo nhiệt đến thế rồi, vì nhà của anh quá yên tĩnh.

Nhưng tiếng nói ấy dính chặt nơi cổ họng, không thể thốt ra dù chỉ một câu.

“Ăn chút gì đi!” Thanh âm của Kỷ Đông Nham rất ôn hòa.

Tố Diệp không đói, không cảm thấy đói một chút nào. Cô chỉ muốn về nhà, muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng cô phải đi đâu đây?

Thấy cô không nhúc nhích, Kỷ Đông Nham thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ. Rất lâu sau, ánh mắt anh mới dừng lại trên gương mặt cô. Anh giơ tay, khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, rồi nói: “Bác sỹ nói em phải nghỉ ngơi nhiều, giờ sức khỏe em đang rất yếu.”

Người cô chợt run lên.

Kỷ Đông Nham cầm lòng không đặng, giơ tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Nắng hắt vào phòng, kéo dài bóng hai con người. Rồi cứ như thế, bình yên chồng lên nhau.

Khoảng mười mấy phút trôi qua, Tố Diệp mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Đưa tôi về nhà cậu đi, tôi không sao rồi!” Kỷ Đông Nham làm việc rất chu toàn. Nghe nói trên đường về Bắc Kinh đã gọi điện cho cậu.

Với thể chất khi còn ở bệnh viện, có đánh chết cô cũng không quay về nhà cậu. Cô thích chia sẻ niềm vui với người khác, nhưng không có thói quen san sẻ nỗi buồn. Từ khi mẹ qua đời là cô đã hiểu ra, đau khổ càng ít người chịu đựng càng tốt, hà cớ gì phải kéo theo người khác với chuỗi bi kịch của mình?

Kỷ Đông Nham nghe xong, lập tức phản đối: “Không được! Giờ em đi anh không yên tâm!”

“Tôi không sao thật mà.” Tố Diệp khẽ nhấn mạnh.

Kỷ Đông Nham vẫn không đồng ý.

“Vậy anh cũng phải đi làm chứ?”

Kỷ Đông Nham nhìn cô, cười khẽ: “Giờ anh và Niên Bách Ngạn đang cầm cự cuộc chiến lâu dài, gã điên đó!”

Tim Tố Diệp chợt hồi hộp.

“Tiểu Diệp!” Kỷ Đông Nham buông cô ra, giơ tay đặt nhẹ lên bờ vai cô, ánh mắt dịu dàng mà xót xa: “Cho dù em có không muốn liên lụy anh đến thế nào cũng đã muộn rồi. Thế nên, em cứ an tâm ở lại đây, khi nào hồi phục được kha khá hẵng đi, anh cũng không cản.”

Trong mắt anh là vết bầm tím vẫn còn nguyên trên cổ cô, vết thương kinh hoàng. Không khó nhận ra lúc đó Niên Bách Ngạn giận đến mức nào. Anh không dám tưởng tượng nếu lúc ấy mình tới muộn một phút thì liệu Tố Diệp có bị hắn ta bóp chết hay không. Khi anh xông vào phòng, còn tưởng mình vừa nhìn thấy một ác ma. Đôi mắt Niên Bách Ngạn băng giá đến kinh người. Còn Tố Diệp thì như một đóa hoa sắp tàn trong tay hắn ta, im lặng, không còn tri giác.

Lúc đó người thông báo cho anh là Niên Bách Tiêu. Niên Bách Tiêu như dự cảm thấy điều gì bèn gọi điện cho anh, nói rằng Niên Bách Ngạn đã vội tới Hàng Châu.

Ở Hàng Châu, muốn tìm Tố Diệp thì hơi khó khăn một chút, nhưng muốn nghe ngóng tung tích của Niên Bách Ngạn thì dễ như trở bàn tay.

Chỉ có điều, anh vẫn tới muộn.

Anh hoàn toàn không thể ngờ Niên Bách Ngạn lại suýt nữa bóp chết Tố Diệp.

Lúc đó cả một đám bác sỹ và y tá xông tới. Người y tá bị Niên Bách Ngạn dọa cho chạy biến còn báo cả cảnh sát, cảnh sát cũng kịp thời tới hiện trường. Khi Tố Diệp mềm oặt người, hoàn toàn ngất đi trong lòng anh, cảnh sát đã dẫn Niên Bách Ngạn đi.

Anh mãi mãi sẽ nhớ ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn anh trước khi rời đi. Nó như một lưỡi dao sắc bén, chỉ muốn đâm thẳng vào trái tim anh.

Niên Bách Ngạn bị cảnh sát đưa về đồn thẩm vấn. Kỷ Đông Nham biết chắc với quan hệ của anh ta chẳng mấy chốc là sẽ được thả ra. Anh đã hỏi qua bác sỹ, nắm được đại khái tình hình, bèn vội vã đưa Tố Diệp rời khỏi Hàng Châu.

Khi về tới Bắc Kinh, sức khỏe của Tố Diệp rất tệ. Cô cứ mê mệt không tỉnh, sau đó lại sốt cao không hạ, còn nói mê, khóc lóc trong mơ. Anh bèn mời bác sỹ gia đình tới, chăm sóc cô hai mươi tư tiếng đồng hồ hôn mê bất tỉnh.

Tố Diệp có ngốc thế nào cũng nghe ra được ý trong câu nói của Kỷ Đông Nham. Cô nhìn anh: “Niên Bách Ngạn đã làm gì anh?”

“Không có gì, anh ta chỉ không phục khi anh đưa em đi thôi.” Kỷ Đông Nham nói nhẹ bẫng.

Sự thực là, đêm đó khi vừa về Bắc Kinh, Niên Bách Ngạn đã chủ động đánh úp giá cổ phiếu của Kỷ Thị, giở một đòn hiểm trên thị trường cổ phiếu. Anh chỉ mải lo cho Tố Diệp, mà quên mất Niên Bách Ngạn trong cơn phẫn nộ sẽ làm ra những hành động mang tính công kích, khiến đối phương trở tay không kịp, cũng là khiến Kỷ Đông Nham không thể lường trước.

Anh chưa bao giờ thấy Niên Bách Ngạn mất bình tĩnh đến thế, lợi dụng cuộc chiến thương trường, công kích, trả thù ân oán cá nhân. Anh cũng không ngờ với tình trạng hiện giờ của Tinh Thạch, anh ta vẫn còn sức vật lộn với anh.

Không thể không nói, Niên Bách Ngạn đã chơi cả quy tắc thị trường và giá cổ phiếu.

Tố Diệp nhìn anh rất lâu, không nói gì chỉ gương đứng dậy. Kỷ Đông Nham thấy vậy bèn giữ cô lại, ngăn không cho cô rời đi. Ánh mắt anh trở nên nặng nề: “Nếu thật sự phải đấu, anh chưa chắc đã thua.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, rồi lắc đầu mệt mỏi.

Đây không phải là kết quả cô muốn.

Cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh. Nơi này không cần quá quen thuộc, thậm chí có thể là xa lạ. Cũng không cần có quá nhiều người quen biết cô. Vì như vậy cô có thể không cần phải sống trong những ánh mắt thương hại.

Cô không muốn bị người khác làm phiền, cũng không muốn quấy rầy ai, chỉ muốn bình yên để cho vết thương của mình lành lại. Đơn giản vậy thôi.

Nhưng tại sao càng những chuyện đơn giản lại càng khó thực hiện như vậy?

Cô không thể đoán ra rốt cuộc Niên Bách Ngạn có thể làm gì Kỷ Đông Nham. Chỉ có điều một người như cô bây giờ, chỉ trở thành một gánh nặng trong cuộc sống vốn tự do tự tại của người khác. Đây không phải mong muốn của cô.

Kỷ Đông Nham không cho cô cơ hội nói quá nhiều. Anh bế thẳng cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, ấn cô xuống, rành mạch nói: “Tố Diệp! Anh có rất nhiều thời gian để trông em, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, cũng đừng lo lắng quá nhiều. Em cứ ở đây, an tâm tĩnh dưỡng. Chỉ yêu cầu em một điều thôi, hãy có trách nhiệm với cơ thể của mình.”

“Em…”

Tiếng chuông cửa ngắt lời của Tố Diệp.

Kỷ Đông Nham nhìn cô, dặn dò: “Nằm xuống, nghỉ ngơi đi!”

Dứt lời, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại…

Lúc mở cửa ra, cũng là lúc nắng gắt nhất.

Cái bóng cao lớn của Niên Bách Ngạn gần như đã chắn hết cả cánh cửa. Quầng sáng chuyển động qua lại trên gương mặt anh, đôi mắt vẫn trầm tối giá lạnh. Sau khi mở cửa, nhìn thấy anh, Kỷ Đông Nham không hề cảm thấy kỳ lạ. Anh ta đứng chặn trước cửa, khoanh hai tay trước ngực.

“Niên Bách Ngạn! Hình như đây là lần đầu tiên anh ghé chơi, thật là khách quý.”

Sắc mặt của Niên Bách Ngạn rất khó coi. Anh nhìn thẳng vào Kỷ Đông Nham, dằn mạnh từng từ: “Tố Diệp đâu?”

“Sao? Chưa giết chết được cô ấy anh cảm thấy lòng mình chưa thanh thản được sao? Có cần tôi cho anh mượn con dao không?” Ánh mắt Kỷ Đông Nham cũng không còn ôn hòa nữa. Anh ta nghiến răng nói: “Niên Bách Ngạn! Anh quá tàn ác rồi!”

Sao anh ta lại nhẫn tâm ra tay với Tố Diệp cơ chứ?

Niên Bách Ngạn không tiếp lời. Khi nhìn vào mắt Kỷ Đông Nham, đôi mắt anh như mặt biển sâu thẳm. Anh thậm chí còn không cao giọng, hỏi lại một lần nữa: “Tố Diệp đâu?”

Kỷ Đông Nham im lặng.

Anh đẩy Kỷ Đông Nham sang một bên, sải bước đi vào trong.

“Anh không đưa cô ấy đi được đâu.” Kỷ Đông Nham nói sau lưng anh, tiếng nói vang vọng khắp căn phòng khách rộng lớn.

Niên Bách Ngạn không quan tâm tới lời của anh ta, cứ thế bước dài lên gác.

Kỷ Đông Nham cũng không gấp gáp, chậm rãi đi theo phía sau. Nhìn Niên Bách Ngạn tìm kiếm lần lượt từng phòng một, Kỷ Đông Nham không tin, ngay trước mắt mình mà Niên Bách Ngạn còn dám động tay với Tố Diệp.

Cho tới khi Niên Bách Ngạn đẩy cánh cửa cuối cùng tận góc hành lang.

Rõ ràng là nắng rọi chiếu khắp nơi, vậy mà khi bước vào, lại có một mùi thuốc khử trùng lạnh buốt xộc vào mũi.

Hiệu quả cách âm của căn phòng cực tốt.

Ít nhất thì Tố Diệp không nghe thấy tiếng Niên Bách Ngạn mở từng căn phòng một để tìm cô.

Nhưng, khi cửa phòng ngủ của khách bị anh bất ngờ đẩy ra, cô quả thực đã giật nảy mình, ngước mắt nhìn ra ngoài, rồi bị người đàn ông đứng trước cửa làm cho hoảng sợ.

Cô không nghĩ anh lại tìm tới đây. Cũng giống như cô chẳng bao giờ biết trước rằng Niên Bách Ngạn lại căn phòng bệnh ở Hàng Châu vậy.

Giây phút nhìn thấy cô, ánh mắt Niên Bách Ngạn càng trở lên lạnh lẽo. Anh không nói câu nào, lập tức xông vào phòng, tiến gần tới trước giường cô, giơ tay ra. Nhưng khi anh sắp chạm vào, Kỷ Đông Nham đã bước nhanh tới, chặn ngay trước mặt cô, giữ chặt bàn tay Niên Bách Ngạn.

“Niên Bách Ngạn! Anh định làm gì?”

“Cút ra!” Niên Bách Ngạn không hề khách khí.

Kỷ Đông Nham trừng mắt với anh: “Đây là nhà tôi, người phải cút là anh mới phải.”

Sắc mặt Niên Bách Ngạn tái mét. Anh giơ mạnh tay lên, thoát khỏi sự ghì giữ của Kỷ Đông Nham, rồi cười khẩy: “Kỷ Đông Nham! Giờ cậu lại có tâm trạng quản chuyện của người khác rồi cơ đấy!”

“Chuyện của Tiểu Diệp chính là chuyện của tôi.” Kỷ Đông Nham không hề lùi bước.

Cuộc tranh cãi của hai người khiến Tố Diệp đau đầu. Cô mệt mỏi giơ tay lên, kéo vạt áo Kỷ Đông Nham: “Tự tôi sẽ giải quyết chuyện của mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.