Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 10: Cái gì mới gọi là giáo viên nghiêm túc




Cảm giác quen thuộc đối với vị sĩ quan quân đội này khiến Thi Tĩnh buông lỏng cảnh giác. Cúi đầu quấy bát cháo thịt, hương vị nồng đậm khiến dạ dày cô thêm nôn nao. Thật sự rất đói bụng mà.

Mắt không chớp nhìn cái miệng nhỏ đang ăn của Thi Tĩnh, Tông Chính đặt bàn tay lên ngực trái không ... rời đi chút nào thậm chí còn dùng thêm sức. Đôi mắt thâm thúy nhìn cô đang cúi đầu ăn như đang nghĩ tới điều gì, không hiểu tại sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ.

Chậm rãi mà cẩn thận ăn hết cháo trong bát, Thi Tĩnh lẩm bẩm nói cảm ơn, "Cám ơn anh!"

"Đừng khách khí!" Xoay người ngồi xuống đối diện với cô, Tông Chính khẽ nói, "Bây giờ, cô có thể đem đầu đuôi ngọn nguồn mọi việc chứng kiến được nói cho tôi biết chứ!"

Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn anh. Tại sao anh lại hỏi như vậy?

"Tôi muốn giúp cô!" Tông Chính khẽ nói, "Nhưng cô nhất định phải nói cho tôi tất cả mọi việc đã thấy được!"

Kinh ngạc nhìn anh, Thi Tĩnh nhíu mày, "Anh cũng không phải là cảnh sát?"

"Có thể tôi còn hữu hiệu hơn so với cảnh sát! Bây giờ, hãy nói cho tôi biết!" Tông Chính nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, anh chỉ có thời gian là hai mươi phút, cũng đã quá thời gian, nghĩ đến việc gặp mặt Thi Tĩnh, đã khó lại càng thêm khó hơn.

Cô có nên tin tưởng anh ta không?

Nhìn ra những nghi vấn của cô, Tông Chính trầm mặc giây lát, "Như vậy đi, tôi hỏi cô trả lời!"

Suy nghĩ trong chốc lát, Thi Tĩnh gật đầu đồng ý.

"Được, giờ sẽ bắt đầu!" Tông Chính nắm chắc thời cơ mở miệng.

"Khi đó không phải chỉ có một người đưa cô đi?" Nghi vấn đầu tiên.

Anh tiến lên phía trước, anh đã nghe chuyện của Thi Tĩnh một lần qua cuộc điện thoại với Vân Dật Bạch. Anh nói vậy là đang phỏng đoán.

Thi Tĩnh gật đầu.

"Có người đem cô đến rồi bỏ lại đấy?"

Thi Tĩnh gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Điều này khiến cho Tông Chính phải nheo mắt lại, "Có người thấy cô?"

Cô lại gật đầu.

"Nhiều người à?"

Cô lắc đầu.

"Thi Tĩnh, tôi hy vọng cô có thể trả lời một số câu hỏi của tôi!" Tông Chính trầm mặc trong chốc lát, "Khi cô bị đưa đi, cô có biết không?"

Chút kinh ngạc chợt hiện lên trong đáy mắt, Thi Tĩnh ngây ngẩn cả người.

"Cô biết chứ!" Sắc mặt Tông Chính trầm xuống, "Cô biết mình bị đưa đi. Vậy cô rời khỏi đó như thế nào?"

"Tôi ..." Thi Tĩnh mở miệng nói, nói gì đây? Lam Đình đã từng nói, Vân Dật Bạch sẽ gặp nguy hiểm nếu ở bên cạnh cô. Nếu bây giờ cô khai ra Lam Đình, Lam Đình có thể bị bắt hay không? Cô vẫn biết về thế lực của Lam gia. Nếu chưa nắm chắc, cô có thể nói được sao?

"Hãy nói cho tôi biết ..."

"Tôi không nhớ rõ. Thời điểm rời khỏi đó bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh, tôi hoàn toàn không biết gì về vụ cháy đó." Thi Tĩnh nói. "Tôi có thể khẳng định, khi tôi rời khỏi đó bọn họ vẫn còn sống, thậm chí bọn họ còn muốn ..."

Lời nói của cô bị Tông Chính bịt miệng chặn lại, cùng lúc đó cửa mở ra. Một cảnh sát trẻ tuổi tiến vào nói, "Tông thiếu gia, đã hết giờ rồi!"

Nhìn thật sâu vào mắt Thi Tĩnh,Tông Chính đứng dậy thu dọn lại mọi thứ rồi xoay người, trong lúc đó cũng không hề nói thêm với Thi Tĩnh một câu nào, liền đứng dậy rời khỏi.

Ra khỏi cục cảnh sát, Tông Chính lấy điện thoại từ trong ngực ra, đặt bên tai nói, "Cậu cũng nghe rồi chứ? Hai mươi phút của tôi đã xong!"

Việc này vốn không cần đích thân anh nhúng tay vào, chỉ vì Vân Dật Bạch đã mở lời, anh không thể từ chối được. Chỉ đành lợi dụng quan hệ để gặp mặt Thi Tĩnh. Anh không có bất cứ quan hệ nào với Thi Tĩnh, lại vì ngại thận phận của anh, sẽ không ngăn cản bọn họ gặp nhau.

Tông Chính đang bước đi bỗng dưng dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn. Không tự chủ mà giơ tay phải lên xoa ngực trái. Ngực âm ỷ đau khiến anh hơi nhíu mày.

Lại nữa rồi. Đây là lần thứ ba trong ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.