Nuôi Anh Là Họa

Chương 42: Chuyện gì tới cũng tới




Cậu Thư Niệm kia đúng là đã nhận lời mời của Kha Lạc mà tới chơi, hơn nữa còn đi một mình.

Mấy ngày nay Kha Lạc hưng phấn cực kỳ, làn da trơn bóng cứ như rực rỡ tỏa sáng, mắt ngọc mày ngài, hại người ta không thể không liếc.

Thiếu niên đẹp như trong ảo mộng vậy, đáng tiếc không có quan hệ gì với tôi.

Vì vị khách này, Lục Phong đã đặt tiệc tại khách sạn sang trọng nhất, tự mình tổ chức buổi đón gió tẩy trần cho cậu. Nếu đối phương không kịch liệt phản đối, hẳn anh ta đã phái chuyên cơ tới đón luôn rồi. Tóm lại là vô cùng khoa trương, nghi thức chả khác gì gặp mặt con dâu, chỉ thiếu mỗi nước không thay con trải thảm đỏ ra chờ.

Bữa tiệc đó đương nhiên tôi cũng được mời và cũng đương nhiên tôi không tới. Tôi không có sức kiềm chế tốt đến vậy, vạn nhất chịu không nổi mà đem cậu Thư Niệm thiện lương như công chúa Bạch Tuyết kia bóp chết thì biết làm thế nào?

Tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, hay ho gì mà tò mò chuyện nhà người ta?

Bên kia yến tiệc đầy hoa lệ, bên này tôi ở trong phòng ăn cơm đơn giản cùng đồng nghiệp, vừa ăn vừa bàn công chuyện làm ăn. Nghe mấy cô nhóc tám chuyện, tôi biết được hôm nay có đặt một bó hoa lớn lắm, liền không khỏi nghĩ đến bình hoa chỉ trơ trọi một cành mai của mình.

Mẹ nó. Dù có gọi là kém cũng kém quá xa đi.

Lục Phong tặng quà gặp mặt cho người kia nghe đâu là một chú chim trả rất quý hiếm, lại để cho cậu ta ở tại khu nhà cao cấp, cắt cử người phục vụ

Nghe khúc này tôi không khỏi hâm mộ một chút

Cái con quỷ máu lạnh một nửa kia quả thực thương con đi. Biết tính hướng cũng chả làm khó Kha Lạc thì chớ, lại còn tương trợ nhiệt tình. Con thích gì là anh ta cố bày trò vớt cho được. Qủa thực phụ tử một lòng! Chiếu theo thế công như vậy, cho dù là 10 Thư Niệm muốn lấy về nhà chỉ sợ cũng không khó.

Chắc chỉ một thời gian ngắn nữa là tôi phải mang quà mừng tới Hà Lan thôi*

Nhưng tóm lại là chuyện đó đâu có quan hệ đến tôi.

Đợi vài ngày sau khi Thư Niệm quay về, Kha Lạc cũng dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn là rất sung sướng. Tôi nhìn cái mặt tươi cười kia thấy phát ghét, lại càng không muốn nói chuyện.

“Chú LEE”

“Gì?”

“Mai là đông chí. Tối nay đến nhà cháu ăn cơm đi”

Tôi sửng sốt.

Nơi nơi đều tưng bừng không khí đón Giáng Sinh, còn cái ngày lễ cổ truyền* này tôi lại không thấy ai nhắc cả. Mấy chục năm qua tôi cũng không hề để ý ngày Đông Chí, giờ nghe cậu nói, đột nhiên thấy vi diệu quá!

“Cháu biết tối nay chú không có hẹn. Một mình nấu cơm cũng không tiện, tới ăn cùng nha”

Chuyện thiếu người hẹn hò bị bóc mẽ làm tôi rất không thoải mái. Nhưng quả thật tôi cũng chán những suất cơm hàng ngàn năm như một lắm rồi.

“Cậu nói nhà cậu, chính là….”

“Nhà chú Lục, cháu ở đó!”

Tôi lại cứ tưởng là đi tới khu nhà cao cấp của Lục Phong, trên đường đi mới phát hiện là không phải, xe hướng khu dân cư bình thường mà chạy.

“Đi đâu đây? Biệt thự đâu có ở hướng này”

“A! Chú không biết à? Chú Lục ít ở bên ấy lắm. Mọi người ở bên nhà chú Thần cơ”

Tôi hướng hai tay ra sau gáy. Thật sự là đãi ngộ khác biệt mà. Tôi không thể nào được hưởng thụ thịnh tình khoản đãi của cha Kha Lạc mà.

“Cái biệt thự kia không phải quá lãng phí hay sao?”

Nội chuyện để sáng đèn cũng đã đốt mất bao nhiêu tiền điện rồi. Thôi thì là Lục Phong thích chuyển chỗ ở cũng được đi, thế quái nào mà lại ở cái nhà trọ bình dân thế? Chả hiểu anh ta nghĩ đi đằng nào.

Kha Lạc vừa lái xe vừa cười “Chú Lục chỉ cần chú Thần mở lòng thôi. Biệt thự kia dùng cho khách á”

Ha, có lẽ nào tôi không phải người ngoài? Bất quá tôi đã hết muốn mộng tưởng hão huyền rồi. Thế nên chỉ vừa nghe nhạc, vừa miên man nhìn ra ngoài cửa kính.

“Đúng rồi, tối nay có mấy người?”

“ Cả chú nữa là sáu. Chú Lục, chú Thần, còn có con trai chú Thần với một anh nữa”

Nghe nói có thể có dzaj đẹp, tinh thần tôi rung lên, vội nhìn kính chiếu hậu sửa sang tóc tai.

Nhấn chuông cửa một lúc, quả nhiên người ra mở cửa là dzaj đẹp. Dáng người cao, thon, mắt to, tóc hơi xoăn, làn da màu mật ong, chỉ là miệng bất nhã mà há hốc.

Khóe miệng tôi một trận run rẩy: “Lâm Cánh?”

“LEE ?”

Từ khi Lâm Cánh về nước, tôi cũng vô tình mà cắt đứt quan hệ. Lúc tôi thành thằng mạt rệp quay về dưới trướng Lục Phong, cũng không cho cậu hay.

Không thể tưởng tượng được sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này, cả hai đều có chút thất thố. Tôi vừa nghĩ phải kéo cậu lại thì cậu đã bổ nhào vào ôm tôi. Tôi đứng cũng không vững, cùng cậu kích động mừng đoàn viên.

“LEE………” Âm thanh kéo dài cực đáng yêu “Anh gầy quá!”

Trong lòng tôi hơi đau xót “Ừm..”

“Cũng già nữa”

“….” Tôi ghét người khác nói như vậy nhất đó nha.

Kha Lạc hơi kinh ngạc nhìn chúng tôi: “Hai người quen nhau hả?”

Lâm Cánh he he cười “Mới quen thôi”

Gian tình giữa chúng ta cũng không phải là chuyện tự hào gì, cậu đắc ý gì chứ?

Chúng tôi đi vào phòng, mọi người đã tề tựu đông đủ cả. Lục Phong vừa tắm xong, bước ra, tóc ở nhà xõa ra chứ không tề chỉnh như bình thường, thiếu chút nữa đem tôi mê chết.

Rõ ràng đã có tuổi, vì cái quái gì mà lực sát thương vẫn cao thế? Cha con hai người tồn tại cái loại GEN không khác chi tội ác mà.

Cậu bé trắng trẻo xinh đẹp nhưng lạnh lung kia là Trác Văn Dương, con trai Trình Diệc Thần. Tuy đã được nói qua nhưng lý ra mới gặp lần đầu mà chẳng hiểu thế nào lại thấy quen quen. Con hơn cha là nhà có phúc! Cậu ta so với cha mình lại càng đẹp hơn, cũng cao lớn hơn, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng cấm dục. Cậu có ánh mắt thản nhiên, cứ thế nhìn tôi đến ngẩn người.

“Chú LEE, ngồi đi”

Kha Lạc dùng sức giật giật tay, tôi mới lấy lại tinh thần, thu hồi vẻ mặt ông chú biến thái, chạy lại tìm ghế dựa mà ngồi. Ngượng!

Kha Lạc cười như có như không, hạ giọng: “Chú thích không?”

***************

Tôi giật mình, đem cái từ “không” đã trực chờ trên miệng nuốt xuống, cười nói: “Cũng không tệ, cậu phải giới thiệu tôi chứ?”

Kha Lạc thu lại nụ cười, đang muốn mở miệng lại nghe Lục Phong trầm giọng hỏi: “ Mấy người nói cái gì mà phải thì thầm thế?”

Tôi nhất thời toát đầy một lưng mồ hôi lạnh. Thế nhưng ngẩng đầu mới biết chúng tôi không phải đối tượng của câu nói kia, mà là Lâm Cánh đang thì thào vào tai Trình Diệc Thần.

Không phải tôi nghi thần nghi quỷ mà thật sự có tật nên mới giật mình. Để Lục Phong biết được tôi có một chân “quan hệ” với con trai anh ta thì cái ngày “nhân họa” đổ ập xuống đầu cũng không phải xa xôi gì.

Bận rộn một lúc, đồ ăn cũng được bày ra, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Trác Văn Dương đương nhiên sẽ ngồi cạnh Trình Diệc Thần, Lâm Cánh lại cư nhiên sán vào phía bên kia, thiếu chút nữa thì bị Lục Phong dùng ánh mắt bức tử. Tôi vội nhanh tay kéo cậu về.

Thế là trình tự quây quần như sau: Trình Diệc Thần, Lục Phong, Kha Lạc, tôi, Lâm Cánh, Trác Văn Dương. Chả hiểu sao thứ tự thế này lại khiến tôi cảm thấy quan hệ 6 người vô cùng quỷ dị, cũng may không khí coi như là hòa hợp.

Trình Diệc Thần ngồi đối diện với tôi, tôi vì vậy không khỏi nhiều chuyện đánh giá. Anh ta quả thật bộ dáng không tồi. Vẫn trẻ như thế, thân hình thon gọn, rất trắng, rất có hương vị, ánh mắt đơn sắc như vậy cũng thật hiếm thấy.

Nhưng mà, ngay cả tướng mạo anh ta có thuận mắt như thế, xếp cạnh Lục Phong vẫn là hơi lệch. Vốn dĩ tôi tưởng người có thể làm Lục Phong phát điên, có thế nào cũng nên là một trang giai nhân tuyệt sắc mới phải. Có sẵn suy nghĩ ấy, đến khi nhìn thấy người thật, hơi hơi thất vọng a.

Không hiểu Lục Phong vì cái gì yêu anh ta đến thế!

Nhưng ngẫm lại tôi vì cái gì si mê Kha Lạc? Dzaj đẹp hơn Kha Lạc không phải tôi chưa thấy qua. Lúc tôi còn trẻ, tư sắc mới gọi là hiếm gặp, Kha Lạc đã tính là cái gì? Mà ngay Trác Văn Dương đây cũng chẳng kém cạnh cậu đi. Mà lúc tôi tiền đang nhiều, cái gì mà chẳng thấy qua?

Tôi cũng không lí giải nổi mình vậy là sao nữa?

Cơm tối ăn không tệ, các món ăn tự làm nóng hôi hổi. Kha Lạc và Lâm Cánh ngồi kể chuyện cười, nhất đáp nhất xướng rất ăn ý khiến tôi cười rũ rưỡi. Bữa ăn ngày càng náo nhiệt, ngay cả Trác Văn Dương lạnh như núi băng, khuôn mặt nhu hòa đi không ít.

Nhưng người kể chuyện cười mà vẫn giữ được vẻ mặt tỉnh như không lại là Trình Diệc Thần, thật là nhìn đoán không ra. Anh ta có khuôn mặt rất thành thật, biểu tình lại nghiêm túc, đột nhiên phun ra hai, ba câu làm người nghe không nhịn được cười. Trác Văn Dương cười toe, khiến Lâm Cánh ồn ào: “Chú Thần là kẻ trộm nha”

Nhìn Lục Phong một tay chống trán, giả bộ thờ ơ, lạnh lùng nhưng bả vai không tự chủ được mà rung rung vừa thấy nguy hiểm, lại không khỏi thấy thú vị.

Thoạt nhìn hạnh phúc quá!

Ăn cơm, dọn dẹp xong, hai cặp cha- con kia ngồi đánh bài đến náo nhiệt. Tôi và Lâm Cánh ngồi ngoài xem một chốc, rồi bấm nhau vào phòng ngủ nói chuyện riêng.

“Sao em lại ở đây?”

“ Em không chịu theo ba. Ổng với tình nhân còn ở chung một chỗ nên giao em cho chú Thần” Lâm Cánh nói thêm “Đúng rồi, chú Thần là anh trai tình nhân ba em á”

Đại não tôi ngưng trệ một chốc: “A, cho nên Trình Diệc Thần chính là anh trai…dượng em, em phải gọi anh ta là….bác? Kêu Lục Phong là….bác trai, ờ…bác gái?”

“ Ai mà cần cái loại bác gái đó? Anh a, sao lại ở đây nữa?”

“Vừa nãy ăn cơm không phải đã nói rồi à? Anh ở LA bị hỏng ăn, trở về đây gây dựng lại thôi”

“Không cần câu trả lời cho có lệ như thế với em. Thật ra không phải anh cặp với Kha Lạc sao?

Tôi lập tức phản bác: “Không có chuyện đó!”

“Là anh yêu đơn phương”

“….Nói bậy !”

Lâm Cánh cười hì hì, “Em thân với Kha Lạc lắm á, để em nói giúp anh vài câu”

“Không phải việc của em”

“Lại dấu nữa!” Lâm Cánh dụi dụi “ Tới đây coi, em với anh trao đổi bí mật”

Tôi bao nhiêu tuổi rồi, còn cùng cậu nghịch ngợm thế này?

Tôi thờ ơ, Lâm Cánh liền đảo mắt. Da cậu phơi nắng nhiều có điểm đen đi, nhưng vẫn bóng loáng. Mắt vừa to vừa đen, trợn tròn lại quay quay tròng mắt ra vẻ vui thích lắm, “ Kha Lạc đẹp trai như vậy, anh bị mê hoặc cũng phải. Nếu không phải đồ anh muốn ăn, em phải tính kế “thịt” mới được”

“ Này! Nhóc!” Tôi dùng ánh mắt muốn ăn thịt người trừng cậu: “Được rồi, là anh thích…thân thể của Kha Lạc. Ờ….cái thân thể đó! Em đừng nói cho Lục Phong là được”

“Nói sớm có phải hơn không?”

“Không có kết quả gì đâu, loại quan hệ này thừa nhận cũng chẳng để làm gì”

“Em với anh giống nhau rồi. Chả hi vọng gì” Lâm Cánh nhức đầu, thở dài “Hình như em thích chú Thần”

Tôi chấn động, lập tức dùng biểu hiện “Em điên rồi!” để nhìn cậu: “Đầu em bị cửa kẹp hả?”

“Lần đầu tiên nhìn chú ấy em có cảm giác rất kỳ quái. Giải thích không rõ ràng lắm nhưng chú ấy đúng là loại em thích” Lâm Cánh kết thúc với vẻ mặt dâm ma.

“Em xong rồi á!” Dành ăn miếng thịt trên miệng Lục Phong, muốn chết sớm chắc? Tôi tỉ mẩn nói tiếp “Ai cũng sờ tới được, nhưng chừa Trình Diệc Thần ra, trừ phi em muốn Lục Phong phát điên. BOSS dã man nhất trong RPG có sức mạnh thế nào hẳn em rõ hơn ai hết. Nghĩ muốn một chân đạp bằng sóng dữ sao?”

Nhìn cái mỏ cậu chu ra ủy khuất, tôi kiến nhẫn giảng giải “Quan hệ giữa Trình Diệc Thần với Lục Phong không khác gì vỏ kiếm và lưỡi kiếm”

Lâm Cánh liếc mắt qua tôi “Anh đen tối ghê!”

Khó được một lần tốt bụng nghĩ giúp người ra lại chịu đả kích như thế, tôi gào lên: “Cái gì? Em đang nghĩ đi đằng nào thế? Tiểu sắc lang”

“Lão sắc lang”

Tôi giận tím mặt, “Nói cái gì? Nói [đại sắc lang] thì được rồi, “lão” cái gì mà “lão”?”

Tôi kị nhất chuyện đề cập đến tuổi tác.

“Nói coi, em lấy cái gì để cạnh tranh với Lục Phong chứ? Tiền nhiều hơn, đẹp trai hơn, quyến rũ hơn chắc?”

“Em còn trẻ, lại có kỹ xảo” Lâm Cánh nghĩ gì đó, đột nhiên xáp vào tôi, “Phải rồi, LEE, coi như nể tình bạn bao năm qua mình có với nhau, anh cho em “mượn” anh thực hành một tí đi”

Tôi biết ngay là “mượn” người để “thực hành” cái gì, lập tức cười nói “Làm gì khách sáo thế? Quan hệ của chúng ta “sâu đậm” như vậy, trăm lần hai trăm lần đều đã làm, giờ em hỏi hai mươi lần anh cũng phục vụ”

“Em nói là để em đè anh á!”

Tôi cười nhạt đi liền: “Hay quá ha?”

Giờ dzaj trẻ đều thế cả chắc? Lông tóc mọc chưa hết đã vội vàng muốn làm TOP, thật sự là thói đời mà.

Chơi bài một lúc, Trình Diệc Thần thu xếp, bày điểm tâm lên, Trác Văn Dương cũng chạy theo vào phòng bếp giúp một tay. Riêng Kha Lạc và Lâm Cánh ngồi trên sàn phòng khác chơi điện tử, âm thanh lạch cạnh từ tay bấm máy PS vang ra khắp nơi.

Hai nhóc này ở hẳn đây, trẻ tuổi cùng lứa nên dễ chơi với nhau.

Lục Phong đưa mắt ra hiệu, tôi hiểu ý nga liền đi cùng anh ta ra ban công.

Vừa bước ra đã rùng mình. Trời vào đêm thế này tự nhiên có một trận tuyết nhỏ, cảm giác “mát mẻ” làn vào tận trong xương, qủa thật là so với phòng khách ấm áp đúng là một trời một vực. Lục Phong im lặng đứng nhìn cảnh đêm phía xa chốc lát rồi mở miệng “Quan hệ của Tiểu Lạc với cậu quả không tồi”

Tôi nhất thời hắt xì một cái, mồ hôi ướt đẫm: “ Sao?”

“Nó thường nhắc đến cậu. Tiểu Thần pha cà phê rất ngon, nó còn muốn mang cho cậu.”

Tôi nghĩ mãi không hiểu ý tứ anh ta là gì, đành cười cười ngậm miệng

“Như vậy cũng tốt, tôi yên tâm rồi, LEE này ….” Anh ta nhìn tôi, “Nếu sau này tôi có làm sao, Tiểu Lạc giao cho cậu đó.”

Tôi sửng sốt, không biết đó là đùa hay thật, vội cười nói “Heh, anh thì có làm sao được chứ?”

Lục Phong nhất định không phải thiếu gia lớn lên trong nhà kính, anh ta tự xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Đạt được những thứ hiện tại cũng không phải lúc nào cũng thuận lợi. Lục Phong là người không sợ chết, cũng chẳng chịu buông tay, thủ đoạn không có “trong sạch” gì. Năm đó chẳng phải bao nhiêu người muốn giết anh ta cuối cùng đã ngậm ngùi nằm xuống trước? Vậy nên, giờ một Lục Phong còn đang đứng đây, không cần nghĩ cũng thấy không thủ đoạn ngoan độc nào anh ta chưa xài tới.

Giờ đây người ở Thiên Tân dám cùng Lục Phong lên gân chỉ sợ tìm không được mấy mống, Thế quái nào mà anh ta tự nhiên lại nói với tôi chuyện hậu sự, tính toán sống chết.

Kì thật, dù anh ta có ở nơi ít an toàn như thế này cũng vẫn có vệ sĩ bí mật, khác quái gì nằm trong két sắt ngân hàng. Đại để là vô tư đi, tôi chả hiểu anh ta nghĩ ngợi cái gì.

Lục Phong không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, chỉ gật gật đầu, sau đó nói: “Cậu thấy Lâm Cánh đó, nó cư nhiên lại là con trai cố nhân của Tiểu Thần, Tôi và cậu hồi ấy sao mà nghĩ tới được?”

Tôi không dám mở miệng

“Tôi đã gây ra một chuyện với nó” Lục Phong liếc tôi 1 cái “có điều cậu không biết”

Tôi rùng mình, lạnh cả lưng, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: “Tiểu Cánh không phải người thù dai, lại mất trí nhớ rồi, anh còn lo cái gì?”

Lục Phong lắc đầu: “Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, không phải cả đời đều thế!”

Nghe câu này ruột gan tôi thoắt cái đóng băng.

“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm gì nó đâu. Chuyện đó không nói đến, nó không nhớ nhưng Tiểu Thần lại nhớ rõ. Tôi chỉ để ý Tiểu Thần cứ luẩn quẩn trong lòng thôi.”

Tạm thời không phải lo lắng cho tính mạng Lâm Cánh, tôi thở phào một cái, lại nghe Lục Phong nói: “Tiểu Thần sẽ có một ngày giết tôi không chừng”

Tôi đột nhiên kinh hoảng: “Sao mà thế được?”

Lục Phong vậy nhưng chỉ cười cười làm tôi có chút run rẩy. Nghĩ đến chuyện vợ mình sẽ làm điều khủng khiếp thế với mình mà cư nhiên nói ra nhẹ như không thế sao? Hai con người này rốt cuộc yêu đương kiểu gì?

“Có thế tôi cũng chẳng sợ. Chỉ cần cậu ấy đừng nói câu rời bỏ tôi một lần nữa là được”

Tôi cẩn thận lựa lời: “Tôi thấy anh lo xa quá đó. Tình cảm của Diệc Thần với anh ai nhìn chả ra, cho dù anh làm….làm cái chuyện khiến anh ta không thể quên, anh ta cũng không đến nỗi trách móc anh vậy đâu. Ai mà chả chín bỏ làm mười với người mình yêu”

Lục Phong hừ giọng cười, theo thói quen muốn rút thuốc ra hút, lạ chợt nhớ ra mình đã bỏ rồi: “Cậu không biết đâu, Tiểu Thần yêu tôi thật, nhưng sẽ không che chở tôi kiểu đó”

Lục Phong nói xong lại thoáng ngẩn ra, lập tức sửa lại: “Mà, tôi cũng không cần người ta che chở”

Người đàn ông này rõ ràng là một tên hung tàn, bạo ngược, nhưng nháy mắt toát ra tư thái yếu đuối…quả thực khiến con người ta máu mũi thành sông.

Bản chất háo sắc của tôi vốn bộc phát nơi nơi, không bao giờ lựa thời, lựa thế. Tự nhiên lại muốn an ủi anh ta, lúc này không phải sợ hãi mới phun ra mấy lời bợ đỡ.

“Anh nghĩ nhiều rách chuyện đi. Quan hệ hai người nhiều năm như vậy, bây giờ có thể ở cùng nhau cũng không dễ dàng gì, Diệc Thần lại không phải người không biết quý trọng những gì đang có. Tất cả cũng đâu còn là thanh niên mười mấy hai mươi máu nóng bất đồng đầy đầu nữa. Tôi với anh còn không bộc phát được đến thế, huống chi anh ấy”

“…..”

“Kỳ thật Diệc Thần là một người có tâm địa tốt. Anh đối xử tốt với Lâm Cánh và những người xung quanh một chút, không chừng dần dần anh ấy sẽ an tâm”

Lục Phong ngưng trọng, sau đó nói: “Cảm ơn cậu quan tâm”

Anh ta khách khí như vậy, thật làm cho tôi da gà nổi đầy mình.

“Không nói chuyện này nữa, Tiểu Lạc thế nào? Nó trẻ con quá hả?”

“Ừm, thông minh lắm”

“Nó cũng thích đàn ông, làm tôi giật cả mình” Lục Phong cười, biểu tình có chút nhu hòa thêm, “Nhưng đây cũng không phải chuyện lớn. Chỉ cần nó vui là được.”

Tôi khụ một tiếng: “Cậu ấy thích cái người kia, Thư Niệm đó. Anh cũng gặp qua rồi, thấy thế nào?”

“Cũng không tệ, Tiểu Lạc thấy được là được, tôi cũng thích cậu ta” Lục Phong tự nhiên mà nói: “Người tốt đẹp như vậy ở cũng một chỗ với Tiểu Lạc tôi cũng không ý kiến gì. Nhã nhặn lại lễ phép, tâm địa thiện lương, tính tình thì ôn nhu.”

Tôi mà so với tiêu chuẩn này không phải cách xa vạn dặm sao? Miệng tôi nhếch lên rồi đơ luôn.

“Lại nói tiếp, Thư Niệm có chút giống Tiểu Thần”, Lục Phong khẽ cười “Tôi với nó mắt nhìn rất gần, quả đúng là….” Nói tới đây thì im bặt, cảnh giác đưa mắt nhìn tôi.

Tôi làm ra vẻ không nghe thấy gì, thờ ơ liếc nhìn, thưởng thức cảnh đêm đẹp tuyệt vời.

Không biết có phải những người quá thông minh tới khi gặp chuyện của mình nhiều khi sẽ trở nên ngốc đến không thể tưởng tượng hay không nữa? Ai mà chả thấy nó là con anh, vờ vịt cái quái gì?”

Vừa quay lại phòng, Lâm Cánh thấy tôi bèn lao đến khóc lóc, kể lể: “Kha Lạc quá độc ác, làm gì có loại người ở trong GAME cũng dã man thế chứ?…”

Kha Lạc chỉ âm hiểm cười, “Cho anh chơi lại đó, được không?”

Lục Phong bước vào chỉ đứng im, vừa cao vừa đáng sợ, căn bản không ai dám lại gần, chỉ có Trình Diệc Thần đi tới, đưa hai tay đỡ mặt anh ta.

Cái động tác cưng chiều, dịu dàng ấy khiến tôi kinh hãi đến độ muốn rớt cằm. Đó là Lục Phong nha, là cái loại sói dữ cắn người chứ không phải mèo con, cún con gì đâu.

Trình Diệc Thần đem những bọt nước tan ra từ tuyết còn vương trên mi Lục Phong lau đi, “Anh thích tuyết ghê nhỉ? Có canh nóng, uống một chén đi”

Lục Phong “ỪM” một tiếng, chỉ một chén canh cũng làm anh ta hạnh phúc đến vậy.

Tôi nhìn họ một lúc, lại nghĩ hạnh phúc thế tôi nghĩ bậy cái gì. Nhưng mơ hồ vẫn có điểm gì đó trúc trắc. Chẳng qua đây là chuyện nhà người ta, tôi nhiều chuyện gì chứ ?

Ngay cả đồ ngọt tráng miệng cũng xử lí sạch sẽ rồi, ở lại cũng không có chuyện gì thêm, tôi cáo từ ra về. Kha Lạc muốn tự đưa tôi về. Kỳ thật tùy tiện gọi xe là OK rồi, nhưng cậu vẫn luôn để ý lễ nghĩa chu toàn như vậy.

Ngồi trong xe, Kha Lạc không khởi động luôn mà quay sang cười hỏi: “Chú nói gì với chú Lục bên ngoài vậy?”

Nếu là trước kia, hẳn tôi đã nói: “La ba cậu đem cậu phó thác cho tôi, sau này cậu là người của tôi rồi” để đùa bỡn cậu.

Nhưng giờ chả thấy vui thú gì, cũng chỉ chọn những lời cậu muốn nghe mà nói: “Nói chuyện Thư Niệm, anh ấy nói 2 cậu rất hợp nhau. Có chú Lục lo cho, cậu cần gì lo lắng nữa?”

Kha Lạc ngốc ra, lộ vẻ sửng sốt, hấp hé miệng, mặt đỏ bừng, liền cúi đầu, vội vàng nổ máy.

Hai người cũng không biết nói gì hơn. Xe đi được một hồi tôi có chút chán, bèn nói: “Đi tới ngã tư phía trước thì rẽ trái đi”

Kha Lạc lấy làm kì quái, liếc mắt tôi một cái “Đi thẳng chứ ạ?”

Tôi không về nhà, cậu đưa tôi đến Narcissism là được rồi” Đêm còn dài, tới đó tìm mỹ thiếu niên dịu dàng, ai nha…thật nhung nhớ. Chỉ nhìn mặt tôi cũng được hưởng chiết khấu dành cho khách VIP, tiền mặt không mang nhiều nhưng có thể trả sau đi.

Kha Lạc nhăn mày: “Chú LEE, chú đừng tới cái nơi không trong sạch ấy nữa.”

Tôi lơ đễnh nói: “Vấn đề an toàn không cần lo, tuyệt đối OK, cậu muốn đi cùng không?”

Phúc lợi của đám người dưới trướng Nhậm Ninh Viễn rất ổn. Vậy nên không bao giờ có chuyện hắn tuyển người không đứng đắn, còn có khoản định kỳ khám sức khỏe tổng quát.”

Bất quá Kha Lạc tựa hồ với đề nghị của tôi không quá hưởng ứng, lập tức chăm chăm nhìn đường. Lúc qua ngã tư, mặc kệ tôi nhắc nhở thế nào, vẫn lái xe đi thẳng”

Tôi không có tâm tình đâu mà đùa bỡn, “Cậu làm gì thế?”

Cậu nhìn tôi, biểu tình như con trai nhìn bố: “Cháu không phải đã nói chú cần có thể tìm cháu sao?”

Tôi ha ha cười, “Không dám phiền cậu” Vì nghe tôi nhờ mới đến, không bằng xài cái TOY lớn một chút.

“Dừng xe”

Kha Lạc ngược lại nhấn ga mạnh hơn, không hề để ý đến tôi.

Bị làm lơ rất bực nhưng tôi chưa hề nghĩ đến chuyện một pha làm anh hùng lao khỏi cửa xe đang chạy. Tức giận đến ngất đi, tôi cũng chả làm được gì ngoài việc nhìn nơi xa hoa trụy lạc mình định tới ngày càng bị bỏ lại phía sau.

Bực thì bực thế, tôi cũng im, xe của cậu mà.

Xe đến dưới nhà, tôi mất sạch hứng trí, đến chào cậu một câu cũng đâm lười. Tôi rã rời tính đẩy cửa bước ra, đột nhiên nghe cậu nói: “Cháu lên cùng nhé?”

Ý cậu hẳn là quá rõ ràng đi.

Cậu đến nhà tôi hay theo tôi tới Narcissism khác quái gì nhau. À có khác, điểm khác biệt duy nhất là đến nhà tôi cậu không cần tiêu đến một đồng.

Tôi quay lại, cười nhạt: “Cậu có nhu cầu à? Cứ đến NAR đi, nói tên tôi là được rồi.”

“Chú LEE”

“Gì?”

Cậu đột nhiên áp lại, hôn lên môi tôi. Do bất ngờ, không kịp đề phòng, tôi sửng sốt một trận, đại khái khoảng 6,7 giây sau đó liền đẩy trán cậu ra, “Đừng đùa!”. Cậu nghĩ nụ hôn của cậu có bao nhiêu tốt đẹp? Quăng cái mồi câu chó má đó ra là tôi phải thần hồn điên đảo mà đớp ngay chắc?

Lần thứ hai Kha Lạc tính dựa vào thì tôi tránh được, vỗ vỗ đầu cậu: “Ngủ ngon nhé nhóc”

Đang nói chưa hết câu, môi tôi đã bị chặn lại. Đây là nụ hôn vô cùng mãnh liệt, đầu lưỡi đều đã với vào, xúc cảm nóng rực, vô cùng mê người, hơn thế nữa tôi còn bị ôm chặt, nhất thời thở không nổi.

Dù sao cậu cũng là thiếu niên, huyết mạnh khí bạo, lâu không phát tiết, có khi còn khó chịu hơn tôi.

Dây dưa một chút, dục vọng nguội lạnh của tôi một lần nữa được khơi mào. Thôi được, làm trong xe một lần cũng rất hấp dẫn, tôi cũng cần giải quyết. Tình ái không tính, chỉ cần thể xác được thỏa mãn hẳn là ngủ ngon hơn.

Nụ hôn còn tiếp tục, cái con mẹ nó môi của tôi hào hển cắn mạnh xuống. Muốn “làm” thì cần quái gì FOREPLAY lâu la như vậy, cởi quần luôn không phải nhanh hơn sao? Dù sao trước nay đã làm nhiều lần như thế, kiểu hôn môi giả mù sa mưa này quả thực dư thừa.

Dục vọng lên nắm quyền quét sạch lý trí yếu ớt, tôi tuân theo bản năng, thật mong muốn thân thiết một phen. Thắt lưng tôi đã cởi một nửa, tay cũng với vào trong quần Kha Lạc, thế quái nào mà cậu ta lắp bắp kinh hãi, buông tay tôi ra. Tiếp đó cậu lui lại, tách khỏi tôi.

“Xin lỗi”

Ánh sáng mờ ảo khiến tôi nhìn không rõ mặt cậu, nhưng chỉ nói vậy tôi cũng biết ngay cậu nghĩ gì, song vẫn vớt vát.

“Cậu có ý gì?”

Kha Lạc trầm mặc một chút: “Xin lỗi, cháu không nên làm thế!”

Tôi ha ha cười lạnh hai tiếng, mặc lại quần. Mẹ nó, cậu đi mà thủ tiết với Thư Niệm đi.

“Chú LEE”

“CÚT !”

End Chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.