Nước Mắt Tuổi Thanh Xuân

Chương 40




Ăn cơm xong, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đi làm việc như bình thường, Thẩm Như Vi có hẹn với bạn nên đã để tài xế đưa cô đi. Lâm Vô Ý pha một ấm trà, cùng uống với hai người tạm thời không có việc gì làm là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Mấy người lớn tuổi đều đã lên phòng trên lầu nghỉ ngơi.

“Tiếu Vi, hôm nay mệt lắm hả?”

Rót cho cháu trai ngoại một chén trà, Lâm Vô Ý hỏi.

Thẩm Tiếu Vi xoa bóp vùng cổ, thở ra một hơi: “Mệt chết đi được.”

“Sao vậy?”

Ngồi xuống cạnh Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vô Ý vuốt ve cổ anh, Thẩm Tiếu Vi thoải mái kêu ra vài tiếng, nói: “Cháu nói với ba thực sự muốn làm việc, kết quả ba cháu không chút khách khí mà ném cho cháu một đống việc. Cậu nhỏ, cháu muốn được an ủi.” Nói xong, Thẩm Tiếu Vi nghiêng đầu, gối lên vai Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ.

Ngón tay Lâm Vô Ý nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương cho Thẩm Tiếu Vi, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tôi mới biết Ethan đã bắt đầu học giáo dục chuyên sâu. Từ nhỏ, Vu Chi, Vu Hồng và cậu đều như thế, thật là vất vả.”

“Con trai độc nhất là xấu số thế đấy, không giống như anh họ Vu Chu, vui vẻ an nhàn.” Thân thể Thẩm Tiếu Vi càng ngày càng thấp dần, cuối cùng liền trực tiếp gối đầu lên đùi Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý không đẩy cháu trai ngoại ra, vẫn tiếp tục ấn huyệt thái dương cho anh, cũng nói: “Đó là vì cậu là người có trách nhiệm. Nếu không muốn gánh vác trách nhiệm của mình, cậu sẽ không vất vả như thế. Con cháu trong một gia tộc lớn đến đời thứ ba cũng lụn bại không ít.”

Thẩm Tiếu Vi có chút không nhịn được mà thấy nóng mặt, đây là lần đầu tiên có người nói anh là người có trách nhiệm đó, thật đúng là không quen. Ngay sau đó đã có người không kiêng nể gì mà cười nhạt, Thẩm Tiếu Vi mất hứng: “Anh họ Vu Chu, anh hơi quá đáng đấy.”

“Kính nhờ cho.” Lâm Vu Chu thật muốn ói. “Rõ ràng là tự mình không phải lo lắng chuyện gì, giờ lại cuống lên muốn ôm chân Phật nên mới thảm hại thế này, chẳng có quan hệ gì đến việc có trách nhiệm hay không, OK?”

“Này, anh họ Vu Chu, anh đừng nghĩ em cũng giống anh, ngày nào cũng muốn ôm mấy mỹ nhân trong cameras để chụp ảnh. Bởi vì em là người có trách nhiệm nên em mới phải làm việc vất vả thế chứ. Lại nói tiếp, trong nhà chỉ có anh là mệnh tốt.”

“Vậy chả có cách nào cả, ai bảo trên anh có ông anh trai giỏi giang thế làm gì.” Lâm Vu Chu thật là làm người ta tức chết mà không cần đền mạng.

“Cậu nhỏ! Cậu xem anh họ Vu Chu xem! Anh ấy bắt nạt cháu đấy!” Thẩm Tiếu Vi ngồi xuống ôm cánh tay Lâm Vô Ý kêu to.

Lâm Vô Ý muốn nhẫn nhịn, nhưng mà khó quá. Cậu cúi đầu, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà cười.

“Cậu nhỏ…”

Lâm Vô Ý cười đến nỗi chảy cả nước mắt, sờ khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất của cháu trai ngoại: “Tôi biết, tôi biết, Tiếu Vi, ha ha ha…, rất có trách nhiệm…”

“Cậu xác định cậu nói thực tình sao?” Nhìn đối phương cười như nắc nẻ, Thẩm Tiếu Vi cũng không nhịn được mà muốn cười.

“Thực sự, thực sự.” Lâm Vô Ý gật mạnh đầu, ôm người đang mang con tim bị tổn thương vào lòng vỗ về. “Vất vả rồi, bé ngoan.”

“Phốc…” Lâm Vu Chu thêm cho một tiếng.

Thẩm Tiếu Vi đầu đầy hắc tuyến: “Cậu nhỏ…”

“Ha ha, ha ha ha…” Tiếng cười của Lâm Vô Ý vang khắp trong phòng. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười tùy ý như thế, thoải mái như thế, Thẩm Tiếu Vi quay về gối lên đùi cậu một lần nữa: “Được rồi, có thể để cậu nhỏ cười vui vẻ, cháu làm bé ngoan một lúc cũng không sao.”

“Ha ha, khụ khụ… Ha ha…” Lâm Vô Ý áp chế ý cười, ngón tay lướt qua quầng thâm dưới mắt Thẩm Tiếu Vi, nụ cười trên mặt ôn nhu thêm vài phần, Thẩm Tiếu Vi nhìn mà ngây người.

“Mệt thì đêm nay ngủ ở đây đi, dù sao vẫn còn phòng trống.”

“Cậu nhỏ, cậu nói tiếng Pháp ông ngoại sẽ ngủ được, cháu cũng muốn thử.” Những lời này nói ra miệng rất tự nhiên.

Trong mắt Lâm Vô Ý thoảng một nỗi thương tâm, nhưng khóe miệng vẫn đọng nụ cười: “Vậy thì nhắm mắt lại, thử một lần xem.” Thẩm Tiếu Vi nhắm hai mắt. Ngón tay Lâm Vô Ý nhẹ nhàng chậm rãi xoa ấn huyệt thái dương của Thẩm Tiếu Vi, vài giây đồng hồ sau, những câu chữ bằng tiếng Pháp ôn nhu vang lên: “Salut, bois couronnés d’ un reste de verdure, Feuillages jaunissants sur les gazons épars…”

____ Gửi lời chào đến bạn, người bạn rừng cây vẫn giữ được màu xanh biếc;

____ Lá cây vàng bắt đầu nhẹ nhàng bay trên bãi cỏ.

____ Gửi lời chào đến bạn, người bạn thời gian đẹp đẽ nhất! Nỗi đau thương của thiên nhiên;

____ Làm cho người ta đau đớn, nhưng trong mắt tôi lại xinh đẹp như vậy…

Thẩm Tiếu Vi không hiểu những câu tiếng Pháp mình nghe được có nghĩa là gì, anh chỉ cảm thấy thật êm tai, thật êm tai! Ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương cho anh không mềm mại như phụ nữ, nhưng cũng không thô ráp như đàn ông. Thẩm Tiếu Vi không biết phải hình dung thế nào, có lẽ, đó chỉ thuộc về một mình cậu nhỏ, chỉ thuộc về sự ôn nhu của một mình người này thôi. Mỏi mệt dần dần rời xa dưới bàn tay đối phương, dường như ý thức vẫn còn đắm chìm trong tiếng ngâm thơ, Thẩm Tiếu Vi thả lỏng để mình hưởng thụ thời khắc ấm áp khó có được này. Trước khi ý thức dần rời xa, anh tự nhắc nhở mình sau khi tỉnh dậy phải hỏi người này xem cậu vừa đọc cái gì.

Đã được khắc sâu trong tâm hồn Lâm Vô Ý, bài thơ tiếng Pháp cứ tự nhiên mà thoát ra ngoài miệng. Cậu nhắm hờ mắt, dường như cũng đắm chìm trong vẻ đẹp của thơ ca, nhưng ngón tay xoa ấn nhẹ nhàng cho huyệt thái dương của Thẩm Tiếu Vi vẫn chưa hề ngừng lại. Lâm Vu Chu ngồi một bên không biết tại sao lại thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của Thẩm Tiếu Vi thật ngứa mắt, cũng không phải là ông nội, vậy mà còn muốn cậu đọc thơ cho. Lâm Vu Chu nghe thì biết đây là một bài thơ tiếng Pháp, nhưng anh không biết xuất xứ, bất quá anh cũng không ngại hưởng thụ một bữa tiệc thoải mái cho thính giác của mình, nếu như không có cái tên đang gối đầu lên đùi Lâm Vô Ý kia thì bữa tiệc này sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Hơi thở phả vào chân ngày càng ổn định, thân thể cũng ngày càng thả lỏng hơn, giọng nói của Lâm Vô Ý thấp hơn vài phần, mở hai mắt. Hình như Thẩm Tiếu Vi đang ngủ. Cậu nở nụ cười, xem ra tiếng Pháp không chỉ có tác dụng thôi miên với ba. Bất quá, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Tiếu Vi, mang nét trẻ con hơn so với bình thường, lần đầu tiên Lâm Vô Ý tỉ mỉ quan sát khuôn mặt đẹp trai của cháu trai ngoại, hình như hôm nay đã đổi khuyên tai rồi.

Thấy cái tên không kiêng nể cái gì mà ngủ ngay trên đùi Lâm Vô Ý, lại thấy Lâm Vô Ý nhìn chằm chằm vào mặt tên đó không biết là đang nghiên cứu cái gì, Lâm Vu Chu nhấc chân phải lên, không chút khách khí mà đạp cho một phát.

“A!”

“Vu Chu!”

Thẩm Tiếu Vi có chút đau đớn khi bị đạp cho một đạp không chút lưu tình, hoảng hốt ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện. Vừa thấy người khởi xướng là Lâm Vu Chu, anh nổi giận: “Anh họ Vu Chu! Sao anh đá em? Em đang ngủ mà!”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, chuyện gì thế? Không phải lúc nãy vẫn tốt đẹp sao?

Lâm Vu Chu lãnh khốc nói: “Em ngủ thì lát nữa ai đưa em về phòng? Vô Ý sao? Em đừng có hy vọng anhbếem lên lầu.”

Á! Thẩm Tiếu Vi thấy muốn ói khi hình ảnh đó xuất hiện trước mặt, bỏ chân xuống khỏi ghế sofa, tức giận nói: “Em ngủ một chút sẽ dậy. Đương nhiên em không thể ngủ như chết ở phòng khách được! Em cũng không dám làm phiền anh ho Vu Chu phảibếem lên lầu!”

“Làm sao anh biết cái một chút của em là bao lâu? Hơn nữa em không biết đè lên chân Vô Ý là rất quá phận sao? Em đọc sách chưa, đè lên trong khoảng thời gian dài sẽ bị tê liệt đó.”

Thẩm Tiếu Vi yên lặng, cũng không thể nói là vừa rồi mình rất thoải mái nên quên mất chuyện chân cậu nhỏ có thể bị tê không được.

“Ha ha…” Tiếng cười quen thuộc vang lên, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều nhìn qua.

“Cậu nhỏ, thực xin lỗi, chắc chân cậu tê rồi.” Thẩm Tiếu Vi vội vàng hỏi.

“Không đâu.” Lâm Vô Ý nhìn hai người, nói với vẻ ước ao: “Giữa anh em chắc đều là như vậy nhỉ, cãi nhau đấy, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Tôi kém tuổi anh cả, anh hai nhiều quá, hơn nữa cũng là do tự tôi, nên tôi chưa từng biết đến.” Cậu nghĩ nghĩ: “Nhất là trải qua.”

“Cũng không có gì đặc biệt.” Lâm Vu Chu lên tiếng để che giấu vẻ không được tự nhiên. “Vì ông nội lớn tuổi, không ngủ được mới cần cậu đọc tiếng Pháp để thôi miên. Thằng nhãi này còn trẻ, không ngủ được thì đi uống sữa.”

Thẩm Tiếu Vi không giận mà cười: “Anh họ Vu Chu, chắc anh cũng muốn chưa gì, muốn được cậu nhỏ “thôi miên” như em.”

“Nhàm chán. Anh không ngây thơ giống em.”

“Em ngây thơ? Anh họ Vu Chu, em thấy rõ ràng là anh cũng muốn.”

“Ha ha ha…”

Tiếng cười cắt ngang cuộc “tranh chấp” của hai người, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đồng thời nhìn qua, trong mắt có sự bất mãn như nhau, hoặc là nói, là buồn bực. Họ đang “ầm ĩ” như vậy, người này còn cười được.

“Hai người thật đáng yêu!”

“Cậu nhỏ/ Vô Ý!”

“Ha ha ha…”

Lâm Vô Ý cười càng thêm vui vẻ khiến cho Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi tức giận cũng không được, chấp nhận lại càng không xong.

“Đang nói gì vậy? Ở trên lầu cũng nghe thấy tiếng cười của mấy người.”

Ba người quay đầu lại, nụ cười tươi trên mặt Lâm Vô Ý còn chưa biến mất. Lâm Vu Chu mặt không chút thay đổi nói: “Là Vô Ý đang cười.”

“Chuyện gì vậy?”

Lâm Vu Chi dắt tay con trai đi xuống lầu, Ethan lễ phép chào chú và ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý mở rộng hai tay với đối phương: “Ethan, lại đây.”

Lâm Vu Chi buông tay con trai ra. Ethan do dự một chút, vẫn đi tới.

Lâm Vu Chi ngồi xuống ghế sofa đơn, nói: “Vô Ý, đưa Ethan đi uống sữa. Lát nữa nó ngủ!” Nào biết, anh vừa nói xong, Lâm Vu Chu liền cười “Phốc!” một tiếng, Lâm Vô Ý cố gắng mím chặt môi kéo Ethan vào phòng bếp, nhìn thế nào cũng giống như “chạy trối chết”.

Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý đưa con trai đi rồi, quay đầu: “Chuyện gì?”

Lâm Vu Chu liếc nhìn cái người đang tức giận đầy mặt, không khách khí nói: “Vừa rồi tên này nằm trên đùi Vô Ý để Vô Ý thôi miên cho, rồi mới quá phận mà ngủ mất. Em đá cho nó tỉnh, bảo là đi uống sữa, đừng có còn trẻ mà để Vô Ý “thôi miên” cho.”

Tròng mắt Thẩm Tiếu Vi đảo qua, đột nhiên nở một nụ cười dương dương tự đắc với Lâm Vu Chu, đứng lên nói: “Chỉ là anh họ Vu Chu cũng muốn được giống em nên ghen tỵ thôi, thừa nhận đi. Chân cậu nhỏ nằm thích lắm, mát xa cũng rất thoải mái, sau này em mệt sẽ lại nhờ cậu nhỏ mát xa cho.” Chỉ vào huyệt thái dương của mình, dưới con mắt như muốn giết người của Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi phủi mông chạy mất, vào nhà bếp.

“Cái tên kia.” Lâm Vu Chu nghiến răng.

Lâm Vu Chi nhướng mi: “Vừa rồi Vô Ý mát xa cho Tiếu Vi.”

“Đúng vậy. Không chỉ mát xa, còn đọc thơ tiếng Pháp để thôi miên cho. Kính nhờ cho, tên nhãi ấy nghĩ mình là ông nội chắc.” Nói xong, Lâm Vu Chu lớn tiếng thêm cho một câu: “Vô Ý, đừng quên lấy một chai sữa cho Tiếu Vi đấy!”

“Ha ha ha…”

“Cậu nhỏ! Cậu thấy anh họ Vu Chu quá phận chưa!”

Tiếng cười rõ ràng của Lâm Vô Ý và tiếng kháng nghị của Thẩm Tiếu Vi truyền ra từ phòng bếp, Lâm Vu Chi hỏi: “Mấy người đang chơiHai mươi tư kiểu cườisao?” Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười vui vẻ như thế của người kia.

“Còn không phải tại Tiếu Vi.” Lâm Vu Chu ngồi vào một góc sofa lấy điện thoai di động ra, cảm thấy mình hơi ngu ngốc. Bất quá, có thể nhìn thấy người kia vui cười thoải mái như vậy, cũng không thể coi là ngu ngốc được. Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Lâm Vu Chu đã nhanh chóng áp xuống, vẫn là hơi ngu ngốc.

Nhìn ba chén trà trên bàn, Lâm Vu Chi nói to: “Vô Ý, lúc nào ra thì lấy thêm chén, tôi muốn uống trà.”

“Được.”

Lấy tờ báo của chiều hôm nay ở dưới bàn trà, Lâm Vu Chi gác một chân lên, chờ trà được mang đến đây. Lâm Vu Chu liếc nhìn anh họ, thấy kỳ quái vì sao đối phương lại không để người hầu đi lấy.

Không đợi lâu lắm, Lâm Vô Ý và Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, còn có Ethan đã uống sữa xong. Khi nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Vu Chi buông tờ báo xuống, Lâm Vu Chu ngẩng đầu khỏi màn hình di động. Nhìn người đi vào, trong mắt Lâm Vu Chi hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng. Lâm Vô Ý đang bế Ethan đi vào. Hai chân Ethan quặp hai bên người ông chú nhỏ, cả người được đối phương ôm vào lòng. Bé con ít khi được người khác bế như vậy nên có vẻ mất tự nhiên rõ ràng trên mặt.

Đi đến bàn trà, buông Ethan xuống, Lâm Vô Ý lấy chén trà từ tay bé con, quỳ gối xuống tấm thảm mềm dưới đất, rót trà cho Lâm Vu Chi, thuận tiện thay nước trà cho hai người còn lại.

“Xong việc rồi à?” Lâm Vô Ý hỏi giống như hỏi việc nhà.

Lâm Vu Chi đặt tờ báo xuống bàn trà, nhận lấy chén trà Lâm Vô Ý đưa cho, nói: “Không tính là làm thêm, chỉ là chút việc bình thường thôi. Làm thêm thường là vì thói quen.”

Lâm Vô Ý nhìn đồng hồ trên tường, hỏi: “Mấy giờ Ethan ngủ?”

“9 giờ.”

Đã sắp 9 giờ rồi, nhưng Lâm Vu Chi không có ý định đưa con trai lên lầu đi ngủ, nói: “Ethan, con đi tìm bà nội, bảo bà là con buồn ngủ.”

“Vâng.” Ethan nhảy xuống ghế sofa nhỏ. Lâm Vô Ý hơi nhíu mi, kéo Ethan lại. Hôn một cái lên mặt bé con, cười tươi, cậu hỏi: “Ông chú nhỏ đưa con đi ngủ được không? Ông chú nhỏ kể chuyện cho.”

Đôi mắt Ethan lập tức sáng lên, không có đứa trẻ con nào lại từ chối được sức hấp dẫn của việc “kể chuyện”. Nhưng bé vẫn là một cậu bé rất có phép tắc, dù có khát vọng thế nào, Ethan vẫn nhìn về phía ba.

“Ông chú nhỏ biết kể rất nhiều chuyện đó.”

Trực tiếp ôm lấy Ethan, Lâm Vô Ý không hề có ý định hỏi ý kiến của ba ba cậu bé, “bắt cóc” Ethan luôn. “Con muốn nghe chuyện phương Tây, hay chuyện phương Đông?”

Thấy ba không phản đối, Ethan lập tức hỏi: “Ông chú nhỏ sẽ kể chuyện Smurfs sao?”

“A, Ethan là cậu bé ngoan như thế nhất định là không thích Gargamel rồi.”

“Gargamel xấu lắm.”

“Đừng quên còn một con mèo Ards cũng xấu xa giống vậy. Nhưng mà không phải con mèo nào cũng xấu đâu. Daphne của ông chú nhỏ đáng yêu lắm.”

“Ông chú nhỏ có mèo sao?”

“Phải đó, lát nữa ông chú nhỏ cho con xem.”

Ông chú và cháu trai vừa nói chuyện vừa lên lầu. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi thu hồi ánh mắt, nhìn sang anh họ cả đang ngồi uống trà. Thẩm Tiếu Vi hoài nghi hỏi: “Cậu nhỏ ở nước ngoài, thực sự là sống một mình sao?”

Lâm Vu Chi giương mắt: “Nhà hàng xóm của cậu ta có trẻ con.”

Nhớ lại cậu nhỏ từng nói vậy, Thẩm Tiếu Vi thu hồi chút hoài nghi, lại tiếp tục nói ra một hoài nghi khác: “Cậu nhỏ ở nước ngoài, thật sự là không cóbạn gái?” Cái anh càng muốn biết chính là, người kia có… bạn trai hay không.

“Biết dỗ trẻ con có quan hệ gì với việc có bạn gái sao?” Lâm Vu Chu lại muốn đạp người.

Thẩm Tiếu Vi thì thào: “Dựa vào điều kiện của cậu nhỏ, không thể nào, không có ai theo đuổi chứ.”

“…” Đây là phản ứng của Lâm Vu Chu và Lâm Vu Chi.



Ngồi bên giường, nhìn đứa trẻ đang ngủ say, Lâm Vô Ý không rời đi ngay, mà là lại lâm vào những hồi ức. Ethan không phải con cậu, nhưng thấy Ethan ngủ mất trong câu chuyện cậu kể, dường như Lâm Vô Ý có thể hiểu được cảm thụ của ba. Tuy rằng cậu 5 tuổi đã đi Mỹ cùng mẹ, nhưng lúc đó ba vẫn thường xuyên sang Mỹ thăm hai mẹ con, mẹ cũng sẽ đưa cậu về Hongkong gặp ba. Mỗi một buổi tối như thế, cậu lại ngủ trong tiếng kể chuyện của ba, cậu nghĩ rằng, khi ấy nhất định ba sẽ có cảm giác đạt được thành tựu, nhất định, cũng rất hạnh phúc. Con của mình, thích nghe mình kể chuyện mà.

Trong mắt người khác, cậu là Lâm Vô Ý nhu thuận hướng nội, là Dean ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ở trước mặt ba, dường như cậu vĩnh viễn luôn là đứa trẻ con tùy hứng, thích làm gì thì làm, không hề muốn lớn lên. Bởi vì lớn lên, nghĩa là không còn có thể tùy hứng với ba, không còn có thể nghịch ngợm mà trốn dưới gầm giường vì không muốn ba tham dự hội nghị thương mại, không còn có thể trốn nhà khi không muốn đi học. Thậm chí, vì phiền toái mà cậu gây ra, không tiếc hết thảy mà làm ra chuyện lớn như vậy, khiến ba tức giận suýt chút nữa thì phát bệnh tim. Nhưng mà, cho dù ba có giận cậu nhiều đến đâu, cho dù cậu có tùy hứng bao nhiêu, cậu biết ba vẫn sẽ luôn thương cậu yêu cậu, vĩnh viễn đáp ứng những yêu cầu bốc đồng của cậu.

Hai tay che mặt, Lâm Vô Ý không muốn để ba ở trên trời lại nhìn thấy cậu thương tâm. Cậu đã đồng ý với người nhà phải kiên cường lên, phải nhanh chóng phấn chấn lên. Nhưng mà khó quá, thực khó quá. Mỗi một chỗ trong nhà, cậu luôn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của ba, nhìn thấy ba chỉ vào mũi cậu quát cậu, mắng cậu là “Tiểu tinh nghịch!”, sẽ nhìn thấy ba ngoắc tay với cậu, nói“Vô Ý, nào, đọc cho ba nghe đoạn văn này, dùng tiếng Pháp.”Thậm chí lúc đang ngủ, cậu đều nhìn thấy ba ngồi ở đầu giường vừa trông giữ cậu, vừa chỉnh lại tấm chăn bị cậu đá văng đi.

Đột nhiên cửa phòng mở, thân thể Lâm Vô Ý giật nảy, vội vàng xoay người tránh người vừa đi vào, lau mặt thật nhanh, cũng ho khan mấy tiếng để che giấu sự xấu hổ khi bị người bắt được.

“Ethan ngủ rồi?”

Lâm Vu Chi đóng cửa, đi đến bên giường.

“Uhm, ngủ rồi, vừa mới ngủ.”

Không dám ngẩng đầu, Lâm Vô Ý đứng lên, lùi sang bên cạnh từng bước một: “Cậu cũng, đi nghỉ sớm một chút. Uhm, tôi cũng đi nghỉ, ngủ ngon.” Nói xong, cậu nhấc chân bước đi, không dám ngẩng đầu. Đột nhiên thân thể bị người khác kéo mạnh về đằng sau, Lâm Vô Ý ngẩng đầu theo bản năng, một đôi mắt phiếm hồng xuất hiện trong đôi con ngươi đen của đối phương.

“Lại định trốn đến nơi nào không người để lén khóc sao?”

Lâm Vô Ý lập tức cúi đầu, bị người ta bắt tại trận, phủ nhận cũng vô dụng.

“Tại sao, lại thương tâm đến vậy?” Lâm Vu Chi giữ cằm Lâm Vô Ý, nâng đầu cậu lên, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh hỏi: “Tôi không thể hiểu nổi chuyện giữa cậu và ông nội, một thứ tình cảm cha con quá mức sâu đậm. Ông nội qua đời, tôi cũng rất thương tâm, ba tôi, chú hai hay cô cũng đều thương tâm, nhưng không có ai giống cậu.”

Lâm Vô Ý mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.

“Có thể cho tôi biết, biệt thự trên núi có ý nghĩa gì đặc biệt với cậu không?”

Đôi mắt Lâm Vô Ý mở to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.