Nước Mắt Tuổi Thanh Xuân

Chương 36




Khóe miệng Lâm Vu Chu có nụ cười thản nhiên thêm phần vui sướng, bởi vì người bên cạnh thi thoảng lại kinh hô hay bất mãn mà kháng nghị bởi một tấm ảnh nào đó. Nhìn đồng hồ, anh hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì? Ăn đồ Pháp hay món Quảng Đông? Hay đồ Ý?”

“McDonald’s hay KFC được không?”

“… Không được. Đồ ăn vớ vẩn.”

Lâm Vô Ý quay đầu: “Tại sao cậu và ông nội cậu giống nhau như vậy? Vừa nghe đến McDonald’s hay KFC đã nói là đồ ăn vớ vẩn. Cậu thường xuyên đi tới đi lui khắp nơi, chắc là ăn đồ ăn nhanh không ít rồi chứ?”

“Chính là vì ăn không ít rồi, cho nên lúc có thể không ăn tuyệt đối tôi sẽ không ăn.” Lâm Vu Chu không hỏi ý kiến đối phương nữa, nói thẳng: “Ăn món Quảng Đông đi. Dễ tiêu, cũng có lợi cho thân thể cậu.”

“Tôi rất khỏe mạnh.” Lâm Vô Ý quay về phía người nào đó trưng bày chút cơ bắp “phát triển” của mình, rồi mới khẩn cầu: “Ăn hamburger được không? Đã rất lâu rất lâu rồi tôi chưa được ăn.”

“Tôi sẽ không đưa cậu đi ăn cái đấy đâu. Chính cậu cũng không được lén ăn.”

“Có phải ông nội cậu báo mộng cho cậu không, bảo cậu trông chừng không cho tôi ăn hamburger không?”

Lâm Vu Chu trầm mặc một giây, trả lời: “Ông nội báo mộng cho mỗi người chúng tôi phải trông chừng cậu.”

“…” Lâm Vô Ý cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào. “Ba, ba ở trên thiên đường mà vẫn trông chừng được con. Con còn muốn nhân lúc ba không có ở đây, có thể lén ăn chứ.”

“Đừng mơ đẹp.”

Lâm Vô Ý nở nụ cười, tiếp tục xem ảnh.

“Có muốn mua gì không?”

Lâm Vô Ý không ngẩng đầu, nói: “Không biết, nếu thấy có thể sẽ mua.”

“Cậu mang quần bơi về đây không?”

Đột nhiên Lâm Vu Chu hỏi như thế, Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Uhm? Mang quần bơi làm gì?”

Lâm Vu Chu nói: “Trời nóng, có thể đi bơi. Có quần bơi không? Không có thì hôm nay mua.”

“…” Trên mặt Lâm Vô Ý hiện vẻ xấu hổ, Lâm Vu Chu chú ý tới.

“Chuyện gì?”

Lâm Vô Ý lẩm bẩm: “Lại bị Vu Hồng cười nhạo rồi.”

“Anh tôi cười nhạo gì cậu?”

Lâm Vô Ý thở hắt ra, bắt đầu liệt kê: “Cậu ấy cười tôi không biết lái xe, không biết hút thuốc, không biết uống rượu. Bị cậu ấy biết là tôi không biết bơi, tôi càng không thể ngẩng đầu trước mặt cậu ấy được.”

“Cậu không biết bơi?” Vẻ kinh ngạc ngay sau đó của Lâm Vu Chu làm Lâm Vô Ý thấy buồn bực.

“Không biết bơi thì kỳ quái lắm sao?” Lại bị cháu cười nhạo, Lâm Vô Ý tiếp tục xem ảnh, nhịn không được lại bào chữa cho mình: “Bên cạnh tôi cũng córất nhiềubạn không biết bơi đó.” Chỉ có chính cậu mới biết lời này của cậu không đáng tin đến mức nào.

Không sát thêm muối lên miệng vết thương của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu chỉ nói: “Không biết bơi cũng có thể xuống ngâm nước một chút, đi mua quần bơi đi.”

Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên nét hưng phấn nào đó: “Vậy thuận tiện mua phao cấp cứu cho tôi đi.”

“… Kính bơi mũ bơi có muốn mua không?”

“Ha ha, thuận tiện mua luôn đi.”

Lâm Vu Chu lắc đầu bất đắc dĩ, chuyển động tay lái, đi đến chỗ có thể mua đồ dùng bơi lội.

“Vu Chu.”

“Uhm.”

“Tôi muốn mua quần bơi rộng một chút, dài một chút.”

“Được. Muốn mua kính bơi màu gì?”

“Không biết. Tùy tiện là được rồi.”

“Tới đó tự mình chọn.”

“OK.”

Liếc mắt sang người lại tiếp tục xem ảnh, đột nhiên Lâm Vu Chu có một loại nghi hoặc, anh nhịn không được liền hỏi: “Trước đây người trong nhà đều cảm thấy, cậu rất hướng nội, rất hay ngượng ngùng. Nhưng theo tôi thấy, kỳ thực bản tính cậu không phải vậy, đúng không?”

Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Có sao?”

“Có.”

Cậu chớp mắt mấy cái: “Tôi vẫn luôn thế này mà.”

“Cậu xác định?”

Tròng mắt Lâm Vô Ý đảo quanh: “Được rồi, tôi không xác định. Ông nội cậu nói trong cơ thể tôi có mấy người, có người biết nghe lời, có người tinh nghịch, có người hay xấu hổ, có người bốc đồng. Có thể lúc các cậu thấy tôi, đó đều là người hay xấu hổ.”

“Ông nội nói vậy?”

“Uhm, ờ.”

Nếu đối phương muốn chơi đùa, Lâm Vu Chu cũng vui vẻ phối hợp.

“Vậy bây giờ cậu là người nào?”

Lâm Vô Ý mở to hai mắt, nụ cười trên mặt đột nhiên vô cùng ôn nhu, hai mắt cũng xuất hiện ánh sáng nhu hòa làm người ta tim đập thình thịch.

“Hiện tại, tôi là chú nhỏ của cậu. Vu Chu, nào, gọi chú nhỏ đi.”

Nhất thời Lâm Vu Chu đầu đầy hắc tuyến.

“Ha ha ha…” Người nào đó ôm bụng cười vì trò đùa dai của mình được thực hiện. Lâm Vu Chu nghiến răng.

“Vu Chu, thực ra hôm nay cậu có gọi tôi là chú nhỏ rồi, chính là lúc cậu vạch trần tôi với Pitt đó. Ha ha, Vu Chu cũng gọi tôi là chú nhỏ.”

“Lâm Vô Ý!”

“Vu Chu, cháu xấu hổ sao?”

“Cậu muốn mua quần bơi không?”

“Muốn!”

Lâm Vô Ý lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không đùa người cháu này nữa. Nhưng nhìn thấy lúc nãy Vu Chu đen mặt, cậu lại muốn cười. Ôi ôi, nhịn xuống nhịn xuống! Cậu không biết lái xe, cũng không biết mua quần bơi ở đâu, nếu trêu đùa Vu Chu tiếp rồi cậu bị bỏ lại đây thì phiền lắm. Lâm Vô Ý cúi đầu xem ảnh chụp, không dám trêu chọc đứa cháu này nữa.

Tên này! Ai nói cậu ta rất hướng nội, rất hay ngượng ngùng, đều là giả dối! Sau này ai còn dám nói vậy nữa, nhất định anh sẽ cho một trận! Lần đầu tiên Lâm Vu Chu phát hiện người nào đó đáng giận như thế, quá ư đáng giận. Nếu đối phương không phải là “trưởng bối” của anh, nhất định anh sẽ túm lấy đối phương đánh một hồi.

“Vu Chu, chuyên tâm lái xe, đừng trừng mắt với tôi nữa!”

Dừng xe lại, Lâm Vu Chu đỗ xe ngay ven đường. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý lập tức biến mất, nâng cameras lên che trước người mình: “Vu Chu, cậu thẹn quá hóa giận sao? Tôi chưa làm gì mà.”

“Cậu xác định?”

Lâm Vu Chu nghiêng người.

Lâm Vô Ý gật mạnh đầu, bộ dáng tức giận của Vu Chu thật giống Vu Hồng. Ngay sau đó, cậu liền vui quá hóa buồn, “Á!” lên một tiếng thảm thiết. Lâm Vu Chu lùi lại, tâm tình trở nên rất tốt liền khởi động ô tô. Lâm Vô Ý che tai mình, nước mắt rưng rưng: “Sao cậu có thể cắn tôi như thế?”

“Cậu nói thử xem?”

“… Tai sưng lên rồi.”

“Đúng vậy.”

“… Vu Chu, cậu không tôn kính trưởng bối.”

“Cậu xác định muốn tôi gọi cậu là,chú nhỏ?” Hàm răng trắng nghiến lại.

“Khỏi cần khỏi cần. Cậu chuyên tâm lái xe, tôi còn chưa xem ảnh xong.” Tại sao mấy đứa cháu của cậu đều thích hỏi câu “Xác định?” vậy? Được rồi, cậu không xác định.

Khi thiện sợ ác là thiên tính của con người. Không có vóc dáng cao lớn như đối phương, không có sức lực mạnh mẽ như đối phương, lại cũng không biết lái xe, đường đi ở đây không hề quen thuộc, giống một con cá nằm trên thớt, Lâm Vô Ý dù có ủy khuất đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ai bảo cháu cậu căn bản không coi cậu là chú chứ? Thế nhưng, có người chú nào đáng thương như cậu sao? Xoa xoa cái tai còn đau, Lâm Vô Ý sờ chiếc túi trên cổ cách một lớp áo… Ba, sao ba không sinh con sớm hơn vài năm? Nhưng mà sớm hơn vài năm thì mẹ cũng không sinh được cậu. Lâm Vô Ý thở dài một hơi, đã định trước là vậy rồi.

Lâm Vu Chu chuyên tâm lái xe lại đang liếm liếm hai hàm răng của mình, hai tay cầm tay lái thật chặt. Tại sao, lại cắn vậy? Anh luôn luôn bình tĩnh, tuy rằng không phải loại bình tĩnh gần như là lạnh lùng giống anh trai, nhưng đó là bình tĩnh tuyệt đối. Tại sao khi nãy, lại làm như vậy… Một hành động ấu trĩ. Khoảnh khắc đó, gần như là anh làm theo bản năng, cắn vào tai người kia như vậy, lúc này ở răng vẫn còn lưu lại “hương vị” ở tai người đó. Lâm Vu Chu xoa trán trong lòng, có một dự cảm không hay – Cái tên đang ở “trong thân thể có nhiều nhân cách” kia nhất định là khắc tinh của anh.

“Vu Chu, mấy tấm hình này, có thể rửa cho tôi không?”

Lâm Vu Chu lập tức hồi phục tinh thần.

“Ngày mai có thể rửa xong.”

“Cám ơn. Tôi muốn, gửi cho ba.”

“… Được. Tôi và cậu cùng gửi.”

“Cám ơn.”

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Vu Chu đầu hàng với mình. Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy. Người này là chú nhỏ của anh, là một, người thân mà anh biết không thể buông bỏ được, vậy thì không buông nữa. Anh đã đáp ứng với ông nội sẽ chăm sóc tốt cho người này, anh sẽ làm được.



Đưa Lâm Vô Ý đi mua quần bơi, phao bơi, mũ bơi và kính bơi hợp ý cậu xong đã gần 6 giờ. Lâm Vu Chu gọi điện thoại đặt bàn trong một nhà hàng trước, cho nên không lo khi bị kẹt xe trên đường. Vốn dĩ Lâm Vô Ý muốn tự trả tiền, nhưng bị Lâm Vu Chu trừng mắt, cậu liền ngoan ngoãn cất ví tiền vào túi. Cháu trai mua “quà” cho cậu, cậu cũng vui vẻ nhận lấy.

Lâm Vu Chu mời ăn cơm, đương nhiên sẽ không đến chỗ nào quá kém. Ngồi trong gian phòng với khung cảnh tao nhã lịch sự, Lâm Vô Ý cười nhìn Lâm Vu Chu cầm thực đơn gọi món, món nào cũng đều có dinh dưỡng, bổ thân, trong lòng Lâm Vô Ý như có dòng nước ấm chảy qua. Tuy rằng Vu Chu không nói gì, nhưng cậu biết, Vu Chu gọi những món này đều là vì cậu. Cháu cậu thoạt nhìn thì lãnh khốc, nhưng thực ra rất ôn nhu.

“Vu Chu, chỉ có hai chúng ta, đừng gọi nhiều quá.”

“Muốn ăn điểm tâm hay ăn cơm luôn?”

“Mấy món này đủ để tôi no rồi.”

“Không ăn món chính là không được.” Lâm Vu Chu đưa yêu cầu cho bồi bàn, nói: “Hai phần cơm, muộn một chút hẵng mang lên.”

“Vâng.”

Bồi bàn đi ra ngoài, Lâm Vu Chu uống xong chén trà Lâm Vô Ý rót cho. Lâm Vô Ý lại rót đầy chén. Trên bàn có đầy đủ những dụng cụ trong nghệ thuật trà đạo, động tác pha trà, châm trà của Lâm Vô Ý vô cùng thuần thục. Lâm Vu Chu làm vãn bối mà không hề có ý định động tay động chân.

Chuông điện thoại di động vang lên, là của Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu ngồi bên cạnh cậu liếc mắt một cái liền thấy tên người gọi trên màn hình – Tiếu Vi. Lâm Vô Ý cầm di động.

“Hello, Tiếu Vi.”

“Cậu nhỏ, cậu ở đâu thế?”

“Vu Huệ còn chưa về sao? Tôi đang ở Đồng La Loan với Vu Chu, chuẩn bị ăn cơm. Cậu ấy mời tôi ăn món Quảng Đông.”

“Cả chiều nay cậu đều ở cùng anh họ Vu Chu sao? Quản gia nói cậu ra ngoài từ chiều.”

“Uhm. Hôm nay trùng hợp gặp cậu ấy ở Trung Hoàn.”

“Hai người ăn rồi à?”

“Vẫn chưa, vừa mới gọi món.”

“Ờ, vậy bảo bọn họ muộn chút hẵng mang thức ăn lên. Hiện tại bọn cháu qua đó.”

“Uhm?”

Lâm Vô Ý đang muốn hỏi “bọn” là những ai, điện thoại đã ngắt rồi. Cậu nhìn điện thoại, lại nhìn Lâm Vu Chu: “Tiếu Vi nóibọncậu ấy muốn tới đây.”

“Tôi gọi thêm đồ ăn.” Lâm Vu Chu đứng dậy ra khỏi phòng. Lâm Vô Ý đặt điện thoại di động xuống, rót cho mình một ly trà, uống hết. Có cần gọi điện hỏi lại “bọn” là những ai không?

Lâm Vu Chu cầm theo điện thoại di động ra khỏi phòng, tìm được số của Thẩm Tiếu Vi liền gọi đi, rất nhanh đối phương đã nghe máy.

“Tiếu Vi, em muốn đến đây?”

“Em, anh họ Vu Chi, anh họ Vu Hồng đều đang đến. Tối nay chị họ Vu Huệ có tiệc, cậu cả cậu hai đều mang bọn nhỏ về bên kia ở, bọn em vẫn chưa ăn. Anh họ Vu Chu không chào đón sao?”

“Em nghĩ nhiều rồi. Đến đây đi, anh ăn món Quảng Đông ở Đồng La Loan, chắc em biết nhà hàng nào rồi?”

“Nhất Tọa?”

“Uhm.”

“OK. Bọn em đang đi, sắp đến rồi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Lâm Vu Chu tìm bồi bàn yêu cầu đổi phòng, gọi thêm đồ ăn. Vừa nghe Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi đều đến đây, Lâm Vô Ý vô cùng cao hứng. Cậu còn chưa từng ra ngoài ăn cơm cùng mấy người cháu mà. Nếu Vu Huệ và Như Vi cũng đến thì tốt quá. Nhưng là con gái mà, tương đối nhiều cuộc hẹn.

Lo lắng Lâm Vô Ý sẽ đói, Lâm Vu Chu gọi mấy phần rau trộn trước. Lâm Vô Ý không biết uống rượu, bản thân anh cũng phải lái xe, nên Lâm Vu Chu không gọi rượu đỏ. Hai người ăn chút đồ nhẹ, uống trà, tán gẫu câu được câu chăng, ai cũng không thấy chờ người là một việc nhàm chán. Lâm Vu Chu phát hiện kỳ thực Lâm Vô Ý rất giỏi giao tiếp với người khác, hơn nữa rất dễ dàng tìm đề tài nói chuyện. Giọng nói của cậu dễ nghe, bởi vì gia thế cũng như bản thân tự rèn luyện, trong lời nói mang theo phong cách nói chuyện không hề tầm thường, có lúc ôn nhu, khi lại kỳ lạ, thậm chí còn có lúc thấy rất ghét. Trong phạm vi bạn bè hay phạm vi làm việc, Lâm Vu Chu nổi tiếng là lãnh khốc mà cũng bị cậu dẫn dắt phải bật cười, phải tức giận, ví du như chuyện cắn tai hôm nay vậy. Lâm Vô Ý rất có tiềm chất thánh nhân điên khùng.

Thời gian tán gẫu nhoáng cái đã trôi qua. Lâm Vu Chu cảm thấy anh chưa đợi được bao lâu, cửa phòng đã được mở, ba người đàn ông khí chất khác hẳn nhau đi đến. Lâm Vô Ý cười chào hỏi: “Vu Chi, Vu Hồng, Tiếu Vi.”

Lâm Vu Chu ra hiệu với anh họ cả, muốn anh ngồi ở chủ vị. Lâm Vu Chi cũng không khách khí, Lâm Vu Hồng ngồi cạnh anh.

“Chắc chờ đói bụng rồi.”

Lâm Vô Ý chỉ vào đĩa rau trộn bị cậu và Lâm Vu Chu ăn gần hết trên bàn, nói: “Chúng tôi có ăn chút ít.”

Thẩm Tiếu Vi vươn tay muốn lấy bộ dụng cụ pha trà trước mặt Lâm Vô Ý, anh là người ít tuổi nhất, đương nhiên nên là do anh châm trà. Lâm Vô Ý ngăn tay cháu trai ngoại, nói: “Để tôi. Người một nhà không cần khách khí.”

Thẩm Tiếu Vi cười cười, cũng không khách khí. Tiếp đó bồi bàn đi vào châm trà ngon cho ba người, Lâm Vu Chu bảo bồi bàn mang thức ăn lên. Lâm Vu Hồng cầm thực đơn xem Lâm Vu Chu gọi món gì, hỏi: “Không có vây cá à?” Người kia cần bồi bổ, đại bổ.

Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý: “Vô Ý không ăn.”

Lâm Vô Ý bật người, nói thật nghiêm khắc: “Sao các cậu có thể ăn vây cá được, đó là cánh cá mập đấy.”

“Cánh cá mập? Cậu nhỏ, cậu xác định cá mập có cánh?” Thẩm Tiếu Vi cười.

Lâm Vô Ý nói đầy chính nghĩa: “Tôi lấy thân phận trưởng bốiyêu cầucác cậu, sau này không được phép ăn vây cá. Các cậu không xem TV sao? Ăn vây cá tàn nhẫn lắm đó.”

“Hóa ra cậu là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường.” Lâm Vu Hồng buông thực đơn ra, không thấy sao cả. “Không ăn thì không ăn.”

Lâm Vô Ý nhìn về phía Thẩm Tiếu Vi. Thẩm Tiếu Vi giơ tay đầu hàng: “Được được được, cháu cũng không ăn, kiên quyết không ăn.”

Lâm Vô Ý chuyển hướng sang Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi nhấp một ngụm trà: “Thân phậntrưởng bối?”

“Vu Chi.”

Lâm Vu Chi đặt chén trà xuống: “Được rồi, cậu đã nói mình làtrưởng bối, tôi không ăn.”

Lâm Vô Ý quay sang Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi tôi đã nói sau này không ăn vây cá, vây cá với cơm cũng không ăn, được rồi chứ?”

Lâm Vô Ý vừa lòng gật gật đầu, theo bản năng mà nói: “Thật…” May mà cậu phản ứng nhanh, kịp thời nuốt từ “ngoan” xuống.

“Thật cái gì?” Bốn giọng nói.

Lâm Vô Ý châm trà cho bốn người: “Các cậu thật sự là những người tốt. Tôi thay mặt cho đám cá mập cám ơn các cậu.”

Ai nấy đều thấy rõ lời cậu định nói khẳng định không phải câu đó, nhưng vì tâm tình của mình nên không có ai hỏi. Thẩm Tiếu Vi tò mò hỏi: “Cậu nhỏ, cậu cắt tóc ở đâu vậy, đẹp lắm, trông rất có tinh thần.”

“Vu Chu đưa tôi đi cắt.”

Vừa nghe là Lâm Vu Chu đưa Lâm Vô Ý đi cắt tóc, ba người liền không hiếu kỳ. Lâm Vu Chi hỏi: “Chỉ cắt tóc, không đi đâu chơi sao?”

“Còn đi mua quần bơi và mấy thứ. Vu Chu nói trời nóng, có thể ngâm nước.”

“Ngâm nước?”

“À, bơi lội.”

Lâm Vô Ý uống trà, chỉ sợ có người hỏi cậu có biết bơi không. Lâm Vu Chu nháy mắt với ba người, để họ không hỏi. Lâm Vu Hồng nhướng mi, biểu tình của người nào đó thực quen mắt.

Lâm Vu Chu giải thích thay: “Lúc em đến Trung Hoàn thì gặp Vô Ý, liền dẫn cậu ấy đi cắt tóc, mua đồ.”

“Vu Chu xuất hiện rất đúng lúc đó.” Lâm Vô Ý thêm cho một câu, cả ba người đều có bộ dáng chăm chú lắng nghe. Lâm Vu Chu kể khái quát chuyện Lâm Vô Ý bị người ta “đuổi”, Thẩm Tiếu Vi nhíu mi: “Cậu nhỏ, sau này cậu ra ngoài nên mang theo bảo tiêu đi.”

“Không nghiêm trọng vậy đâu, bình thường tôi cũng không hay ra ngoài, không thể lần sau cũng gặp người đó chứ.” Lâm Vô Y không lo lắng lắm nói. “Yên tâm đi, tôi đã từng sống một mình ở nước ngoài rất nhiều năm mà. Ở nước ngoài, khi gặp phải chuyện này tôi cũng đối phó được, ở Hongkong không thành vấn đề đâu.”

“Ở nước ngoài cậu cũng gặp rồi?”

Lâm Vô Ý đắc ý sờ mặt: “Dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai mà!”

Cả bốn người đều mang vẻ mặt hắc tuyến, người này xác định là không có mấy thứ như da mặt dày đấy chứ? Lâm Vu Chi lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số rồi gọi đi.

“Dương đổng sao? Tôi là Lâm Vu Chi, gần đây vẫn khỏe chứ?”

“… Đang ăn cơm, hôm nay ra ngoài ăn cơm với người nhà.”

“… Được, hôm nào đó cùng nhau đi uống trà. Uhm, có chuyện này mong Dương đổng giúp cho.”

“Hôm nay chú nhỏ của tôi bị người tìm kiếm ngôi sao của công ty anh tìm đến trên đường Trung Hoàn… Tên là…” Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu lập tức nói một cái tên: “A Thang.”

“Tên là A Thang… Đúng, cậu ấy vừa về Hongkong, không thích có nhiều người chú ý đến mình… Cám ơn, hôm khác ra ngoài uống trà.”

Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi giải thích với người đang mang vẻ mặt tò mò: “Tôi gọi điện cho ông tổng của “Công ty Tinh Hoàng”, mấy người tìm kiếm ngôi sao dưới tay anh ta sẽ không làm phiền cậu nữa. Có bọn họ ra mặt, người tìm kiếm ngôi sao ở những công ty khác cũng sẽ biết cậu là ai. Sau này ở Hongkong sẽ không còn người của công ty giải trí nào làm phiền cậu trên đường.”

Lâm Vô Ý cười vui vẻ: “Cám ơn. Vu Chi, vừa rồi cậu gọi tôi là chú nhỏ, lần đầu tiên tôi nghe thấy, thật mới lạ.”

Lâm Vu Chi lập tức đen mặt. Lâm Vô Ý còn không sợ chết mà nói: “Hiện giờ chỉ còn Vu Hồng là chưa gọi thôi. Thật mong chờ quá.”

“Ha ha… Phốc!” Thẩm Tiếu Vi vội vàng bịt miệng dưới ánh mắt của hai vị anh họ, có trời biết anh phải nhẫn nhịn vất vả bao nhiêu. Lâm Vu Hồng nhìn người nào đó đang chờ mong, lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn nghe?”

Lâm Vô Ý cầm ấm trà: “Nào nào, uống trà uống trà. Hương vị Thiết Quan Âm của nhà này rất ngon đấy.”

Ánh mắt Lâm Vu Chi thâm trầm, hỏi một người đang đen mặt: “Sao em gọi cậu ta làcái kia?”

Lâm Vu Chu nghiến răng: “Cậu ta nói với bạn em cậu ta là biểu ca của em. Em không muốn cậu ta lừa gạt con nhà người ta, vạch trần thân phận cậu ấy, vậy thôi.”

“A, tôi đi toilet.”

Lâm Vô Ý cảm thấy nguy hiểm liền đứng dậy chạy ngay. Khi cửa đóng lại, Thẩm Tiếu Vi cười nói: “Cậu nhỏ thật hoạt bát. Chắc đây mới là bản tính cậu ấy.”

“Em đang nói đếnbản tínhlàm người ta tức chết không cần đền mạng sao?” Lâm Vu Chu thực hoài niệm người kia khi ông nội mới đi.

Lâm Vu Chi phán một câu: “Cậu ấy khổ sở trong lòng, cho nên muốn tìm người đểvui vẻ. Thật bất hạnh khi chúng ta là người cậu ấy tìm.”

Thẩm Tiếu Vi lập tức không cười nữa. Lâm Vu Hồng lạnh lùng nhắc nhở: “Đừng có bị biểu hiện giả dối làm mê hoặc.”

“…” Ba người đều nhìn anh, nhưng Lâm Vu Hồng không định giải thích thêm. Qua thời gian dài họ sẽ biết. Anh tin sau khi để người nào đó hoàn toàn thoát khỏi bi thương, khôi phục bản tính, công lực “trêu chọc” sẽ cao hơn hẳn một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.