Nước Mắt Thiên Sứ

Chương 5: Thiên Lý và Quyền Thế




" Chuẩn bị động lực hoàn tất!" Lái tàu chính vung mạnh nắm đấm, từ trong lồng ngực bật tung ra tiếng cuồng hống mang theo rung động.

Thanh âm của hắn vừa xuất ra, lái tàu số 2 cũng kích động đến khó có thể kiềm chế mà kêu lên: "Sáu cửa xả của máy đẩy chính toàn bộ mở! Bốn cửa xả dự phòng toàn bộ mở!"

Nhìn ngọn đèn màu xanh lá cây mỹ lệ vô bì ở trên đài điều khiển chính, trong cả phòng điều khiển vắng lặng, một sự hân hoan không thể áp chế đang kích thích toàn thân mỗi người đến phát run. Mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần xông qua được cái Quỷ Môn quan nguyên bản là vô kế khả thi này, con đường phía sau, chính là nối thẳng tới thiên đường của sự sống!

"Rẽ bánh lái sang phải vị trí 1620 độ, guồng máy trước ở mức đẩy số 6. Máy đẩy chuyển hướng số 3 và số 5 khởi động." Vừa từ trong tay mập mạp tiếp nhận công việc điều khiển bay, Chekhov không chút do dự chiếu theo trình tự không hề thay đổi mà hạ mệnh lệnh.

Lái tàu chính lại càng không có nửa giây chần chừ: "Rẽ phải vị trí 1620 độ, guồng máy trước mức đẩy số 6! Máy đẩy chuyển hướng số 3 khởi động, máy đẩy chuyển hướng số 5 khởi động!"

Theo sự lay động chậm rãi của chiếc cần điều khiển trong tay lái tàu chính, con tàu {Rose Brand} với đầu hạm đã biến thành một đống sắt vụn, trong vũ trụ xẹt qua một đường vòng cung xinh đẹp, co xuống phía sau chiếc tàu khu trục kiểu cũ {Phoenix} vốn đã mất đi động lực.

Rậm rạp hàng chục luồng ánh sáng hiện lên, sạt qua thân mình của tàu {Rose Brand}, lao thẳng về phía vũ trụ xa xôi.

Trên màn hình ảo của đài điều khiển chính, chiếc tuần dương hạm Deseyker vừa mới di chuyển vào vị trí công kích rồi vội vàng khai hỏa kia, đã biến mất ở một chỗ khác bên thân hạm đang quay cuồng của tàu khu trục {Phoenix}.

"Giữ vững hướng đi, tốc độ cao nhất đi tới."

Trong tiếng mệnh lệnh của mập mạp, lái tàu chính không chút nào chần chờ mà đẩy mạnh cần đẩy đến tận cuối. Sau vài giây dừng lại, cửa xả đã mở ra toàn bộ, trong giây lát phun ra một dòng chảy ion huyễn lệ, lực đẩy cực lớn khiến cho chiến hạm lập tức bắn đi.

Chỉ trong nháy mắt, tàu {Rose Brand} đã rời xa khỏi chiến trường. Tốc độ của chiến hạm càng lúc càng nhanh, hạm đội địch nhân cuống quít chuyển hướng liền biến thành một cái điểm nhỏ. Khi ký hiệu màu đỏ liều mạng nỗ lực truy kích ở trên rada càng ngày càng xa, chúng quan binh sớm đã trở nên không kiềm chế được mà vùn vụt đứng dậy.

Cả chiến hạm, tiếng hoan hô như sấm dậy!

Tất cả mọi người đang hò hét ầm ĩ, đang tung cái mũ của chính mình, đang cởi áo khoác, đang ôm, đang mừng quá hóa khóc, đang vỗ tay với nhau vang dội!

Đây là một kỳ tích!

Ba phút, chuẩn bị động lực thực sự chỉ cần dùng ba phút!

Tàu {Rose Brand} đã chạy ra được còn đường sống!

Tuần dương hạm Deseyker cùng với chiếc tàu buôn vũ trang {Russian Carat}, chính là tuyệt đối không có biện pháp đọ tốc độ cùng với {Rose Brand}! Mà hai chiếc tàu khu trục kiểu cũ với máy đẩy phần đuôi một bị thương một bị hủy kia, nếu có thể quay được về xưởng tàu, cũng đã là cảm tạ trời đất rồi.

Thực sự đã chạy trốn được rồi!

Mang theo sự hân hoan không cách nào tin tưởng, các thuyền viên đang tràn ngập cảm kích, sùng bái cùng kính phục mà đưa ánh mắt hướng về đài chỉ huy.

.... Ôm chặt Helen đang giãy dụa, cái gã mập mạp hèn mọn đang úp mặt vào bộ ngực của người ta mà mừng hóa hóa khóc kia, chính là vị anh hùng Liên Bang vừa rồi đã dũng cảm vô cùng mà dẫn dắt mọi người ngang qua khắp bầu trời lửa đạn, đâm lên chiến hạm địch rồi lại mang mọi người lao ra khỏi địa ngục sao?

(mẹ, viết văn loằng ngoằng, ngồi sắp chữ mất thời gian quá )

Tiếng hoan hô liền như bị nghẹn lại ở trên cổ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt co quắp nhìn Helen một tay đẩy mập mạp ra, hung hăng đá hắn một cước rồi sau đó nổi giận đùng đùng rời đi. Lại nhìn khuôn mặt tuyệt không xấu hổ bày ra hoang mang vô tội cực độ của mập mạp, liền không ngừng mà lau nước mắt vui sướng.

Mọi người đột nhiên phát hiện ra, cái vị anh hùng Liên Bang đã từng nhận thức vô số lần ở trên TV, ở trong áp-phích, vừa xa lạ như vậy, lại vừa quen thuộc và hòa thân như vậy.

Hắn không phải là cái vị anh hùng Leray vẫn đơn điệu giữ nguyên mỉm cười ở trên áp-phích, cũng không phải là cái gã quỷ đáng ghét vừa lên chiến hạm đã sờ soạng lung tung khiến cho người ta hận không thể một đao làm thịt. Hắn chính là một gã béo, một gã mập mạp Leray thích mềm không thích cứng, ghét bị chơi đùa, có căn bệnh háo sắc của tất cả các nam nhân, mà lại còn luôn luôn tuân theo đó mà thực hiện!

"Khụ." Sĩ quan phụ tá của Chekhov ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Mọi người mau ngồi xuống, vẫn giữ vững cương vị!"

Vùn vụt mấy tiếng, đoàn người nhất thời chim thú tan tác.

" Tổ quản lý hư tổn báo cáo tình huống."

"Bắt đầu phân phối năng lượng cung ứng lại, mở khóa hệ thống sinh hoạt, mở ra khoang cấp ba."

"Joseph, ngươi cái tên đầu bếp lòng dạ hiểm độc, ngày hôm nay nếu ngươi không làm ra chút đồ ăn ngon, ngươi chờ bị đánh nha. Nhớ kỹ, đem rượu mà người lén mang lên chiến hạm lấy ra nữa!"

" Julia, khởi động lại hệ thống ngụy trang cùng quấy nhiễu điện tử, mở ra chương trình phản truy tung... Thân ái, ta yêu người."

" Mẹ nó, lần này rốt cuộc coi như là tái thế làm người nha! Trương Tam, con mẹ ngươi nợ lão tử hai trăm tiền cá cược, đều đã đến kiếp này rồi, vậy nên trả đi chứ?"

Con tàu {Rose Brand} với đầu hạm đã hoàn toàn biến dạng, mang theo vết thương đầy mình, trong một tràng âm thanh nhốn nháo, tự do không mục đích mà bay vào sâu trong vũ trụ. Ở phía trước chiến hạm, vành đai tinh vân to lớn vắt ngang toàn bộ chòm sao Cá Ngừ đang yên lặng mà nằm đó, vĩnh viễn bất biến.

**************************

Paulson đều muốn điên rồi.

Khi hắn nhận được tin tức của chiếc tuần dương hạm Deseyker, biết rằng cái gã mập mạp kia đang ở trên một chiếc tàu khu trục khác, hắn đã hận không thể tát cho mình một phát.

Phục kích trong vũ trụ rất khó, phục kích để bắt một người còn sống về thì lại khó càng thêm khó. Thế nên, vì hành động lần này, Paulson đã tốn đại lượng tâm huyết liên tục lập kế hoạch đồng thời thôi diễn phương án nhiều lần, lại hết lần này tới lần khác hướng về cấp trên cầu xin giúp đỡ cần thiết.

Chín chiếc tàu khu trục {Cuồng Lưu} trực tiếp được điều phái từ hạm đội liên hợp Binalter Naga đang đóng quân ở đế quốc Deseyker, ba chiếc tuần dương hạm Deseyker, sáu chiếc tàu khu trục {Phoenix} kiểu cũ, hơn nữa lại thêm hàng chục chiếc tàu buôn vũ trang cùng tàu ngư lôi góp sạch từ trong tay hải tặc.

Mỗi một bộ phận trong kế hoạch, đều được trợ giúp hữu lực và chấp hành một cách hữu hiệu nhất!

Từ việc thông tin tình báo về hạm đội đặc biệt Leray khởi hành, cho đến tận thời điểm cuối cùng khi nắm giữ thời cơ thực hiện Bước Nhảy mà đi ra, đủ loại chi tiết đều được xem xét tỉ mỉ. Kế hoạch như vậy, Paulson xem ra, hầu như chính là vạn vô nhất thất!

Trên thực tế, khi hạm đội Leray vừa mới bước lên con đường mai phục do mình suất lĩnh, khi hải tặc đã hoàn toàn quấn chặt được hạm đội Leray, khi ba chiếc tàu khu trục cùng một chiếc tuần dương hạm ở thời điểm thỏa đáng nhất mà hoàn tất Bước Nhảy xuất hiện ở chính diện hạm đội Leray, bản thân Paulson thật không nghĩ ra được lại còn có cách nào có thể né tránh được cuộc phục kích do mình bố trí lần này!

Đây bất quá chỉ là một hạm đội loại siêu nhỏ dùng để vận chuyển một đám học viên giao lưu, Paulson lúc đó đã nghĩ, ở trước mặt chủ pháo đã hoàn tất bổ sung năng lượng của ba chiếc tàu khu trục cùng một chiếc tuần dương hạm, đám người Leray vốn đã bị quấn lấy, ngoại trừ treo cờ đầu hàng ra, bọn họ còn có thể làm được cái gì?

Một khắc đó, khoảng cách mình đi tới thắng lợi là thật gần như vậy.

Sau đó, tình thế lại mất đi khống chế, thay đổi một cách đột ngột.

Chiếc tàu khu trục nơi mà gã mập mạp kia đang ở trên, nguyên bản vẫn nằm ở vị trí bảo hộ đằng sau một bên cánh của tàu chỉ huy. Chỉ cần bọn họ hơi do dự một chút, vậy thì hạm đội phục kích chủ lực sau khi dựa vào quán tính khi thực hiện Bước Nhảy mà đột tiến cao tốc, chính là có thể đem bọn họ bao vây! Trên thực tế, cho dù không có bao vây được, nhóm hạm đội Leray này cũng đều bị chủ pháo vốn đã nạp xong năng lượng khóa mục tiêu rồi!

Thật không nghĩ tới chính là, cái chiến hạm giống như bị điên này, vậy mà lại dứt khoát mau lẹ đoạt lên trước khi hạm đội phục kích chủ lực hoàn thành bao vây đồng thời chiếm được vị trí có lợi, lấy thân thể của nó chắn giữa tất cả các chiến hạm và lửa đạn!

Paulson cười khổ, kế tiếp, khi bản thân mình nhìn tàu chỉ huy của địch nhân chạy trốn mà lo lắng hạ xuống mệnh lệnh truy kích, đã trực tiếp dẫn đến sự thất bại của cuộc phục kích lần này!

Ngoại trừ việc dùng mười chiếc tàu ngư lôi cùng bốn chiếc tàu buôn vũ trang bị phá huỷ hoàn toàn ra làm giá để tiêu diệt sáu chiếc tàu bảo vệ của hạm đội Leray ra, hai con vịt đang bị đun sôi trong nồi, đều bay sạch cả!

Tàu chỉ huy của hạm đội Leray {Lily Castle} thì trực tiếp chui vào trong khu chướng ngại, cuối cùng biến mất ở trong điểm Bước Nhảy khi đến của bọn họ. Mà con tàu {Rose Brand} kia, thì lại dũng mãnh từ trong vòng vây tầng tầng, đâm một cú ra ngoài!

" Báo tin cho hạm đội liên hợp, phong tỏa toàn bộ thông đạo!" Paulson đối với sĩ quan phụ tá của mình hạ mệnh lệnh.

Đây là lựa chọn duy nhất của hắn. Trước khi Soberl xác định là cuộc phục kích này thất bại, hắn phải bày ra trạng thái hành động. Quật lên ba thước đất, cũng phải đem chiếc tàu khu trục đã muốn thành đồng nát sắt vụn kia tìm ra!

****************************

"Nếu như lúc đó ba chiếc tàu khu trục Binalter không đi truy đuổi {Lily Castle}, hoặc là bọn họ trước tiên liền nổ súng, vậy thì nên làm thế nào?"

Trong nhà ăn của con tàu {Rose Brand}, Chekhov nhấc lên một bình rượu Vodka nhãn hiệu Moscow mà đầu bếp vụng trộm mang lên thuyền, một bên rót rượu cho mập mạp, một bên hỏi.

Những người du hành trong vũ trụ, chính là luôn luôn biết cảm ơn. Mỗi một lần vượt qua được đủ loại khu vực nguy hiểm trong vũ trụ, các thuyền viên luôn luôn tự đáy lòng mà ca ngợi nữ thần may mắn, cũng cảm kích đối với mỗi một người đồng bạn đã bỏ ra công sức.

Mà lúc này đây, dẫn theo mấy trăm thuyền viên chạy ra khỏi cõi chết, lại không phải là nữ thần may mắn, mà chính là cái gã mập mạp trước đó bị hiểu lầm này.

THế nên, nhân dịp chúc mừng, Chekhov rất thẳng thắn đi tìm mập mạp, biểu thị áy náy đối với lời nói trước kia của mình, đồng thời tuyên bố, chỉ cần mập mạp muốn, tàu {Rose Brand} hắn muốn sửa thế nào thì sửa, sẽ không có thuyền viên nào ý kiến nửa câu.

Đương nhiên, ngoại trừ cảm kích ra, Chekhov nghĩ không ra được cho mập mạp hỗ trợ cải tiến chiến hạm, đối với mình thì có chỗ nào hại.

Cường độ lồng năng lượng, tốc độ phối hợp cùng phản ứng của các hệ thống, tốc độ nạp năng lượng cùng tăng trưởng hỏa lực của khoang chủ pháo và tháp đại bác,... các loại số liệu biểu hiện ra trên máy tính điều khiển, Chekhov đều chân thật mà xem ở trong mắt. Ông ta cho tới bây giờ cũng chưa tưởng tượng qua, con tàu {Rose Brand} vốn quen thuộc giống như thân thể của mình, vậy mà trải qua cải tiển, lại khai quật được tiềm lực kinh khủng như vậy!

Cái số liệu tăng trưởng trung bình 15% kia, cho dù là tàu khu trục của các siêu cường quốc như Phỉ Dương, Binalter, khi so ra thì cũng tuyệt đối không thua kém chút nào! Đây lại là dưới tình huống mập mạp không có nhiều linh kiện và thời gian để tiến hành đại quy mô cải tiến mà hoàn thành, vậy nếu như có thể tìm được một cái xưởng đóng tàu tốt một chút, rồi cho gã mập mạp này...

Chỉ cần nghĩ đến thôi, Chekhov liền kích động đến run cả người.

"Làm thế nào thì ta cũng chưa nghĩ tới..." Mập mạp đem một miếng thịt quay to tướng nhét vào trong miệng, nhai đến độ miệng đầy dầu chảy: "Dù sao thì mọi người cũng là không có cơ hội mà ngồi yên ăn cơm tiếp nữa rồi. Khoang thoát hiểm của tàu, có thể nhét được mấy người vào thì nhét, còn người khác, cũng chỉ là một cái kết quả đồng quy vu tận."

Chekhov yên lặng nâng chén rượu lên, ực một tiếng nuốt xuống, nhe răng trợn mắt thở hổn hển mà nhét một miếng thịt to vào trong miệng, mặt đỏ cổ phồng cùng mập mạp mặt đối mặt, cứ thế nhai nhồm nhoàm.

" Chúng ta hiện tại..." Mập mạp cau mày nhấp một ngụm nhỏ rượu, khà một tiếng, há mồm thè lưỡi liên tục như phun lửa: "Đang bay về nơi nào đây?"

Chekhov lắc đầu nói: "Trên bản đồ hành tinh, phía trước là Tinh Vân của chòm sao Cá Ngừ, ở đó có khu vực chướng ngại, dễ dàng cho việc ẩn dấu tung tích. Chúng ta có thể men theo tinh vân, trước tiên tìm một chỗ sửa chữa chiến hạm một chút, sau đó nghĩ biện pháp bay ra khỏi cái tinh vực này."

" Nơi này có mấy điểm Bước Nhảy?" Mập mạp hỏi.

Chekhov thở dài nói: "Hai cái... có lẽ là ba."

"Hai ba cái?!" Mập mạp trợn mắt há mồm: "Người ta chỉ cần phong tỏa điểm Bước Nhảy một cái, chúng ta có phải là liền trở thành ba ba trong rọ?"

Chekhov kéo kéo cái lỗ tai của mình, mặt mày ủ dột nói: "Điểm Bước Nhảy khác ngược lại cũng không hề ít, vấn đề là, đại đa số không phải là điểm Bước Nhảy mini thì cũng là điểm Bước Nhảy không biết, khoảng cách với chúng ta cũng quá xa, từ trong khu chướng ngại bay tới mà nói, sợ rằng sẽ mất rất nhiều thời gian."

"Thời gian dài thì dài!" Mập mạp kiên quyết nói: "Thế nào cũng phải giữ vững cái mạng rồi nói!"

"Nếu bay trong khu chướng ngại vài năm?" Chekhov cụp lại mi mắt.

" Vài năm?! "Mập mạp giật mình một cái.

Chekhov nốc chén rượu rồi nói: "Nếu không cậu cho là bao nhiêu? Nếu thực sự chỉ là hành trình vài ngày vài tuần, ta còn cần gì phải phát sầu?"

"***." Mập mạp một ngụm nốc hết rượu, bị vị rượu làm cho cay xè, khuôn mặt nhất thời đỏ như đít khỉ, hùng hùng hổ hổ nói: "Chờ cho chúng ta thoát được ra ngoài, cơm canh cũng đều đã nguội rồi. Kết nối thông tin liên hệ với quốc nội được không, để cho bọn họ phái hạm đội tới tiếp ứng một chút!"

"Trong cái tinh vực như thế này, cũng không có thiết bị trung chuyển thông tin không gian." Chekhov uống rượu như uống nước lã, vừa uống vừa nói: "Coi như là có, chúng ta cũng cần phải giữ im thông tin, nếu không, chỉ cần vừa tiến hành kết nối thông tin hành tinh, lập tức sẽ bại lộ vị trí của chúng ta. Bọn họ vẫn còn đang truy đuổi ở phía sau đi."

"Ngày nào mà bọn họ còn chưa rời khỏi điểm Bước Nhảy, chúng ta vẫn còn phải ở yên trong này ngày đó. Một năm vẫn chưa đi... liền ở lại một năm?" Mập mạp cảm giác có chút trợn tròn mắt.

Chekhov lắc đầu nói: "Ngoại trừ hai điểm Bước Nhảy ở trên tuyến đường chính ra, phía trước chúng ta vẫn còn có một điểm Bước Nhảy. Cái điểm Bước Nhảy kia, bọn họ là không phong tỏa được. Chúng ta hiện tại hay là bay về phía bên kia thử vận khí."

"Xảy ra chuyện gì?" Mập mạp hiếu kỳ hỏi.

"...Đây là một điểm Bước Nhảy cấp E. Không có trên bản đồ tuyến đường hành tinh, trên cơ bản chỉ có lái tàu kinh nghiệm thời gian dài đi trên con đường này thì mới biết được." Men say xộc lên đầu, Chekhov liền gân cổ cứng lưỡi mà hò đầu bếp: "Ê... đem rau đi hâm nóng, mang ít lạc ra đây."

Xoay người lại, nói tiếp với mập mạp: "Bất quá... Điểm Bước Nhảy này là đi thông qua Liên Bang Salerga, bị một cái vành đai thiên thạch phong kín, trạng thái rất không ổn định. Vài năm trước là đã có dấu hiệu sụp đổ, điểm Bước Nhảy như vậy mà cũng bị khóa lại, chúng ta liền xong." Nói xong, đỏ mặt đắc ý cười ha ha.

"Nói như c*t ấy!" Mập mạp uống say chuếnh choáng liền nấc cụt một cái, cả giận nói: "Điểm Bước Nhảy như vậy bị khóa hay không khóa thì có gì khác nhau, ông không phục thì liền nhảy vào trong đó à? Nhảy không ra được thì làm như thế nào hả? Huống hồ còn có cả vành đai thiên thạch!"

Chekhov nghển cổ nói: "Không thì làm thế nào bây giờ? Năng lượng, thức ăn của chúng ta thì có thể kiên trì được vài năm?"

" Không được, không thể đi chịu chết!" Mập mạp vỗ bàn.

" Lão tử cả đời đều ở trên chiến hạm vũ trụ, cái gì làm được cái gì không thể thì rõ ràng hơn ngươi nhiều!" Chekhov cũng vỗ bàn.

"Lịch kịch rắc rắc!" Hai người vỗ bàn trừng mắt lẫn nhau, sau đó chỉ thấy Chekhov một quyền vung lên, nhanh chóng đánh thành một đống.

"Ây ây..." Helen ngồi ở một bên, bị hai con ma men lăn qua lăn lại khiến cho sợ hãi nhảy dựng lên, chân tay luống cuống đứng ở một bên, nói với mấy quan binh trên chiến hạm đang uống rượu đến khuôn mặt đỏ bừng: "Các người nhanh tách bọn họ ra mau."

"Tách cái gì..." Một vị thiếu ta mở to miệng nói: "Hạm trưởng chúng ta chính là nếp như thế này. Nếu không thì cấm rượu làm gì chứ! Đánh thoải mái xong rồi, bọn họ tự nhiên là tự tách ra."

Mấy binh sĩ kề vai sát cánh cũng đang phối hợp ở bên cạnh gật đầu liên tiếp.

"Ai... Các ngươi thực sự là...." Helen gấp đến độ giậm chân. Bất quá, nàng biết rằng nói cũng vô dụng, những binh sĩ trường kì di chuyển ở trong vũ trụ, phạm vi hoạt động chỉ có ở trong chiến hạm này, mỗi người đều như vậy, cách mỗi một đoạn thời gian, đều muốn phát tiết một chút.

"Rầm rầm bịch bịch!" Hai gã gấu chó đánh nhau đến tưng bừng không gì sánh được, tiếng ủng hộ châm lửa trợ uy ở bên cạnh vang lên liên tiếp.

Lại một quả đấm bay vào mặt của Chekhov, mập mạp đẩy Chekhov lên trên mặt đất, gia tăng thêm hai cước ngoan độc, há to mồm cười ngây ngô nói: "Đánh với ta này.... Cũng chưa từng nghĩ Béo gia là sinh ra như thế nào sao!"

Trong lúc đang đắc ý không đề phòng, Chekhov đang nằm trên mặt đất liền tung ra một cú âm độc, một cú Thỏ Đạp Ưng...

"A!" Trong tiếng rú lên thê lương, tất cả mọi người đều rét run mà quay đầu, thực sự là không đành lòng nhìn tiếp nữa rồi... Lão Ưng béo lúc đó đang ôm lấy đũng quần mà quỳ xuống.

Helen vừa buồn cười vừa tức giận quay mặt đi, đám nam nhân này đánh nhau, cũng quá là... Nghe cái gã mập mạp kia kêu thảm như vậy, đạp vào nơi đó, còn có thể không đau sao...Hạ thủ cũng không biết nặng nhẹ...

Mập mạp đang lăn lộn ở trên mặt đất, tiếng kêu rên không dứt bên tai.

Qua nửa ngày, mập mạp cũng chưa bình phục lại, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn.

Helen cảm giác có chút không thích hợp rồi, vừa quay đầu nhìn lại, vậy mà lại phát hiện ra cái gã mập mạp kia đã cút đến trước mặt mình.

Không đợi cho nàng phản ứng lại, mập mạp giống như là đang ôm một cây cột, leo leo bò bò, kéo quần áo mượn thân thể của nàng mà đứng lên...

" Hắn đá em trai của ta." Mập mạp đau đớn ủy khuất mà cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn Helen nói.

"Ngươi... Đáng đời!" Helen liền đá mập mạp một cước, nổi giận đùng đùng rời đi! Cái gì mà anh hùng Liên Bang chứ, đây là một tên hỗn đản!

Đợi mập mạp ngày thứ hai tỉnh lại từ trong cơn say, rất nhiều sự tình đều đã không nhớ rõ nữa rồi. Đối với ánh mắt quái dị của mọi người khi liếc về hạ thể của mình, mập mạp chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo. Len lén mở quần nhìn qua một chút, ***, lão tử đã mặc quần lót rồi nha!"

Về phần biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Helen đối với mình, mập mạp một bên buồn bực, một bên trực tiếp bỏ qua luôn. Nữ nhân nha, mỗi một tháng đều có vài ngày như vậy.

Sau khi có một phen đồng sinh cộng tử cùng vài ngày ở chung, từ hạm trưởng đến đầu bếp trên tàu {Rose Brand}, đều đã hoàn toàn quen thuộc với cái vị anh hùng Liên Bang có chút khác thường này. Mọi người hiện tại không còn ai coi mập mạp như một vị anh hùng để tôn kính, chửi bậy nói tục uống rượu đánh bạc, ngược lại lăn lộn quen thuộc không gì sánh được.

{Rose Brand} đã tiến vào khu vực chướng ngại tinh vân. Hành tung của địch nhân trên rada, cũng đã hoàn toàn biến mất. Trong khu vực chướng ngại hoàn cảnh ác liệt, điện từ hỗn loạn này, không tới gần trong vòng năm mươi nghìn km, ai cũng đừng nghĩ dùng Rada để tìm kiếm.

Chiến hạm đã đem tốc độ giảm xuống chậm nhất. Rada, kính viễn vọng, máy quét liên tục không ngừng khẩn trương công tác. Trong cái địa phương tràn ngập tiểu hành tinh, vành đai thiên thạch và dòng hạt không gian (*) này, một sơ sẩy nhỏ, cũng có thể khiến cho tàu hủy người chết.

(*particle flow, stream of particles)

Công tác chủ yếu của mập mạp, đã lại biến thành binh sĩ sửa chữa. Mỗi ngày, hắn đều điều khiển robot sửa chữa bay vào trong vũ trụ, dán ở thân hạm đang bay, từng chút chữa trị các bộ phận hư tổn của chiến hạm.

Mà mỗi khi rảnh rỗi, hắn liền nghiên cứu làm sao để cải tiến chiến hạm càng có thêm lực sát thương. Phương diện này, đã hấp dẫn tổ quản lý hư hại, bộ phận sửa chữa, kĩ sư công trình trú trong chiến hạm cùng rất nhiều chuyên gia chiến hạm và máy móc ở trong đoàn nhân viên đi Trenock giao lưu. Để thảo luận một cái ý tưởng kì lạ, Helen bình thường có thể thấy được đám người này tranh luận đến mặt mày đỏ gay vung tay vung chân.

Mỗi lần cho đến lúc này, kẻ gây xích mích, mập mạp sẽ vô ý thức mà ôm quần, trốn ở một bên xem đến vui sướng. Theo lời của hắn mà nói, đám người nhã nhặn bàn học thuật đến mức này, chính là có một phong vị khác, túm đầu kéo tai, động cực kỳ bỉ ổi lại hữu hiệu.

Hắn chính là một tên hỗn đản! Helen càng ngày càng nghĩ kết luận của mình là chính xác. Nhất là khi nghĩ tới gã mập mạp đã hai lần ôm mình, mông, eo, chân, thậm chí ... , đều bị hắn ăn đậu hũ, Helen liền hận đến nghiến răng ken két!

Một tuần bay gian khổ, khi đầu hạm đã được mập mạp từng chút gò lại, cuối cùng cũng có ra chút hình dáng, điểm Bước Nhảy đã tới rồi.

Vừa tới sát rìa của vành đai thiên thạch như che trời ở ngoại vi điểm Bước Nhảy, tiếng cảnh báo của rada chiến hạm bất chợt vang lên!

" Báo cáo hạm trưởng!" Sĩ quan rada lớn tiếng nói: "Phát hiện ra một con tàu vận chuyển hàng hóa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.