Nước Mắt Thiên Sứ

Chương 26: Bát cực na di




Monroe đã hôn mê bất tỉnh.

Từ một Thống Lĩnh robot cấp một tiền đồ vô hạn trở thành một phế nhân, biến hóa này khiến cho hắn vừa hối vừa hận. Sự đau đớn cùng khuất nhục dữ dội, đã trực tiếp phá hủy ý chí của hắn.

" Hôn mê?" Mập mạp ngồi xuống, kinh ngạc chọc chọc Monroe đã không còn biết gì.

Trong sân huấn luyện, một tràng tĩnh mịch. Các học viên huấn luyện viên vừa rồi còn đi theo sau Monroe vẻ mặt khiêu khích, lúc này đều chỉ có thể ngơ ngác mà đứng tại chỗ, ngay cả cử động cũng không dám.

Monroe cứ như thế liền xong. Toàn bộ quá trình từ Thiên đường đến Địa ngục của hắn, thật rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người như vậy. Loại diễn biến tàn khốc này, khiến cho ngươi ta tim đập nhanh.

Từ một khắc khi tay của Monroe bị phế bỏ trở đi, cũng đã định trước trong Thái Lưu sẽ không còn có chỗ cho hắn --- Một cơ sĩ có đầu khớp hai cánh tay liên tiếp gãy vụn, cho dù sau đó có nối được đầu khớp xương, cũng vĩnh viễn không có khả năng tiến hành việc điều khiển robot tinh diệu nữa rồi.

Không ai nghĩ đến, cái gã mập mạp thật thà chất phác, nhìn không đến một chút uy hiếp này, vậy mà lại khủng bố như vậy.

" Hôn mê thì xong rồi." Mập mạp rộng lượng vỗ vỗ gương mặt của Monroe, đứng dậy: "Vấp ngã một lần liền trưởng thành hơn một chút, tiểu hài tử nha, nên nhận chút giáo huấn. Đây là ta khoan hồng độ lượng, nếu thực sự muốn ngoan độc, hắc hắc..."

Các học viên hai mặt nhìn nhau, đều không kìm lòng được mà rùng minh một cái. Gì mới tính là ngoan độc chứ, cái gã mập mạp cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi trước mắt này, như thế nào mà lớn lên vậy, còn có nhân tính không chứ?

" Được rồi." Mập mạp lấy tay chỉ vài người: "Ngươi, ngươi, còn có mấy người các ngươi, đem bọn chúng khiêng ra ngoài. Cùng đừng đưa vào bệnh viện gì cả, tiết kiệm một chút, ném ở trước cửa là được rồi."

Nhìn mấy người Monroe đang nằm trên mặt đất một cách thương hại, hiện tại trong đầu mỗi người, đều chỉ còn lại có một ý nghĩ: "Tuyệt đối, nghìn vạn lần đừng trêu chọc cái gã mập mạp này! Cái tên này, còn ác hơn cả Monroe và Cooper!”

Mấy học viên bị điểm danh không chút chần chừ, ba chân bốn cẳng mà đem mấy người trên mặt đất khiêng lên ra ngoài. Bọn họ không có lựa chọn, thủ đoạn lôi đình của mập mạp đã khiến cho tất cả mọi người hiểu rõ --- Hắn dám phế bỏ Monroe, hắn cũng dám phế bỏ tất cả mọi người ở đây!

Gió ở phân quán Genel đã đổi rồi, hiện tại, là do cái tên mập mạp mà mọi người còn không biết tên này định đoạt. Về phần đám người kia bị ném ra cửa, toàn bộ Thái Lưu cùng Cảng Tự Do sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ ngay cả liên tưởng cũng không dám.

Sự tình phát sinh quá nhanh cũng quá đột nhiên. Bọn họ vẫn còn không kịp lĩnh hội ý tứ ẩn ở đằng sau -- Quán trưởng do Cooper ủy nhiệm, lại đi phế bỏ đệ tử đích truyền của hắn, còn có chuyện nào lại khiến cho người ta nghĩ mãi mà không hiểu nữa? Là do Monroe chọc giận Cooper, hay là phía sau còn ẩn tình gì khác?

Hiện tại việc duy nhất nên làm, chính là cách xa trận cuồng phong bạo vũ sắp sửa đến nơi này thêm một chút, rồi lại thêm chút nữa!

" Được rồi...." Mập mạp bỗng nhiên lấy tay ngăn lại mấy học viên đang khiêng Monroe, vẻ mặt hoang mang nói: "Cái tên ngu ngốc thích tỏ ra nguy hiểm này, tên là gì nhỉ?"

Các học viên liền suýt ngã, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên, mập mạp liền ra một thủ thế im lặng.

Trong sự yên tĩnh, từ hành lang ngoài cửa lớn của sân huấn luyện vừa mở ra, truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của một nữ nhân.

Vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt mập mạp thoáng cái liền thay đổi.

Bị Gandhi nắm chặt lấy bàn tay, Helen chỉ cảm thấy giống như bị cắn bởi một con độc xà, cả người nhất thời sởn hết gai ốc, không nhìn được kêu lên: "Ngươi làm gì đó, buông ra!"

" Buông ngươi ra?" Gandhi cười một cách âm hiểm, đôi mắt tam giác lóe ra quang mang dâm tà: "Ngươi không phải là muốn báo danh sao, vội vã chạy cái gì?"

"Ta không học ở chỗ này nữa!" Helen giãy dụa, cố gắng rút ra khỏi bàn tay của lão dâm tặc: "Ngươi sao lại như vậy! Buông tay ta ra mau."

"Không học nữa... Hắc hắc." Gandhi nắm bàn tay Helen càng chặt hơn, thanh âm xấu hổ của Helen, khiến cho hắn nghe đến miên man bất định: "Muốn đùa giỡn ta thế nhưng không dễ dàng đâu, hỏi xong liền không báo danh, ngươi nghĩ Thái Lưu chúng ta muốn khinh rẻ là khinh rẻ hả? Nếu ngươi không hiểu quy củ, ta đây ngày hôm nay sẽ dạy cho ngươi làm người như thế nào."

Vừa dứt lời, Gandhi xếch mắt, nghiến răng mở miệng tát cho Helen một cái.

"Bốp" một tiếng vang.

Đại sảnh võ quán robot thoáng cái liền yên tĩnh lại.

Nhìn Helen che mặt không biết làm sao, mấy cô gái ở trước cửa phụ trách tiếp đón, còn có mất nhân viên công tác cùng học viên cũng không khỏi lòng sinh thương hại: "Thiếu nữ này, rốt cuộc bị hủy rồi."

Tuy rằng bình thường ít gặp, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là chiêu số quen dùng của lão dâm trùng, rất nhiều thiếu nữ lúc đầu vẫn còn cương liệt, sau khi bị đánh cho mấy cái bạt tai, liền lập tức trở nên ngây dại. Trong lúc hốt hoảng, chỉ có thể để cho tên ác ôn này muốn làm gì thì làm. Chuyện hắn đánh phụ nữ, ở phân quán Genel, cũng không phải là bí mật gì.

"Con đàn bà đó bị lão tử tát cho mấy cái, lúc đó liền mềm như bún rồi, tùy tiện muốn chơi thế nào thì chơi." Lời như vậy, lão dâm tặc đã không chỉ nói qua một lần.

"Hừ hừ, đừng cho là ta không nhìn ra." Gandhi nhe răng cười chụp cho Helen một tội danh: "Muốn trà trộn vào nghe lỏm cơ mật kỹ xảo của chúng ta, bị ta nhìn thấu liền muốn chạy!" Vừa nói, lão dâm tặc trề môi với hai gã tay chân mặc quần áo bảo vệ đang đứng ở trong đại sảnh hù dọa người ngoài: "Áp giải cô ta xuống phòng làm việc của ta, ta phải thấm vấn qua mới được!"

Hai gã tay chân sớm đã nhìn chằm chằm vào Helen lập tức xông tới, như lang như hổ bắt lấy Helen đã hoàn toàn ngây dại, kéo về phía hành làng ở bên cạnh đại sảnh. Dựa theo lệ cũ, sau khi Gandhi xong việc, bọn chúng cũng có thể đến hưởng chút ngon ngọt. Ở Cảng Tự Do, chuyện như vậy, vốn chẳng có gì lạ.

Muốn trách mà nói, vậy thì trách cô gái này nói thực sự quá êm ái quá dễ nghe rồi. Còn cả quần áo vận động rộng hơn một số cũng không che đậy được bộ ngực đẫy đà vừa phình vừa tròn trịa kia, vươn thẳng lên khiến cho ngươi ta nổi dục hỏa.

Đừng nói là lão dâm trùng Gandhi, ngay cả là hai gã tay chân cấp thấp cũng đã sớm nhìn ra --- nữ nhân đang gào thét này, là một vưu vật trời sinh. Da thịt trắng noãn như ngọc, phối hợp với ngực vểnh mông cong cùng vòng eo ôm chặt. Nếu ném lên trên giường, trong lúc *** nghe nàng dùng giọng nói ngọt như mật kia a a rên rỉ, đó quả thực là một loại hưởng thụ tuyệt diệu!

" Buông ra! Các ngươi muốn làm gì!" Sự giãy dụa và hô hoán cực lực của Helen, trong đại sảnh lạnh lùng này lại có vẻ cô đơn vô lực như vậy. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, đây không phải ở Leray, đây là một thế giới dị dạng mà tàn nhẫn. Rời xa gia đình hiển hách bảo hộ ở Leray, thì mình, trong thế giới này, bất quá chỉ là bất quá chỉ là một con sơn dương trần trụi và yếu ớt.

" Buông nàng ra!"

Ngay khi Helen bị kéo tới đầu hành lang và hầu như đã tuyệt vọng, một thanh âm băng lãnh phía sau liền vang lên.

Giống như bị một tia sét bổ trúng, Helen ngừng giãy dụa.

Nàng quay đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung. Đứng ở phía sau mình, không phải là cái tên mập mạp chết tiệt kia thì là ai? Sự sợ hãi, tuyệt vọng, xấu hổ và giận dữ đến cực độ, còn có sự vui mừng như điên chợt đến, đều hóa thành ủy khuất vô tận. Nước mắt lăn vòng, trong nháy mắt này đã tràn mi.

Nhìn nước mắt của Helen, nhìn gương mặt sưng đỏ của nàng, nhìn hai gã tay chân vẫn đang nắm chặt Helen cùng với Gandhi đang cười dâm đãng theo ở phía sau, một cỗ cổ lửa giận từ đáy lòng của mập mạp liền xộc lên não, thiêu cháy con mắt của hắn đến đỏ bừng.

Helen không phải là bạn gái mình, thế nhưng Helen là người Leray.

Trên thế giới này, Leray đã bị khi dễ đủ lắm rồi. Khi đám người mình bị buộc phải lưu lạc tha hương, mỗi ngày phải tự đếm thời gian nhìn ngày diệt vong của Leray, mình thì phải giả bộ thành một gã điên người không ra người quỷ không ra quỷ để lăn lộn ở cái thế giới điên cuồng này, nỗ lực một tay chống trời một cách nực cười trong tuyệt vọng, bây giờ lại còn muốn nhìn nữ thần của tất cả các thanh niên Leray đang tắm máu anh dũng chiến đấu, một nữ nhân tượng trưng cho cuộc sống hòa bình bị làm nhục?

Ức hiếp ai cũng được, thế nhưng ức hiếp người con gái Leray theo lưu lạc tha hương lại không được!

" Ngươi...." Mắt thấy mập mạp bắt đầu bước tới, một gã tay chân liền tiến lên đưa tay ra chặn đường. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đại sảnh, mấy chục đệ tử ngoại vi, nhân viên bảo vệ, nhân viên công tác và nữ tiếp tân chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, gã mập mạp như sư tử cuồng nộ kia đã vung một cái tát quất lên khuôn mặt của gã tay chân.

Một cú tát này, mập mạp đã nghiến răng dùng hết toàn lực.

Sức mạnh vượt xa thường nhân tập trung ở nơi bàn tay, một chút không thiếu toàn bộ rơi vào khuôn mặt của gã tay chân.

Gã tay chân ngay cả kêu một tiếng cũng không có, cái cổ liền lệch đi. Cả khuôn mặt trực tiếp thay đổi hình dạng, thân thể bị lực lượng cực đại đánh bay ra. Khi hắn va vào tường rồi trượt xuống mặt đất, con ngươi dồn lại thành một điểm nhỏ, chỉ nhìn cái đầu đang mềm oặt gục xuống của hắn là có thể biết, cổ của hắn đã bị chặt gãy.

Trong tiếng thét chói tai của mấy nữ tiếp tân, con mắt mập mạp không thèm liếc qua gã tay chân này một cái, sải bước dài xông lên, nắm lấy tay của gã tay chân bên cạnh Helen, hung mãnh bẻ gãy như bẻ củi. Tiếp đó lập tức nắm tóc lôi về phía sau --- cùng với sự ngửa đầu ưỡn ngực của gã tay chân, một cú lên gối giã vào hạ bộ của hắn....

Chiêu số như vậy, chính là bộ đội đặc chủng khi chiến đấu sinh tử luôn quen dùng. Thúc lên một cú, tuyệt đối không có sống sót --- Gã tay chân trúng xong cú mạnh bạo liền lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết như xé rách cổ họng kia đâm vào màng nhĩ mọi người có chút tê dại. Kêu xong một hai tiếng, gã tay chân cong người cuộn mình trên mặt đất co quắp một chặp, rồi chợt không có động tĩnh.

Rõ như ban ngày trước mắt bao người, mập mạp hành hung xuất thủ như điện, kiêu ngạo càn rỡ không coi ai ra gì.

Cả đại sảnh, một tràng tĩnh mịch. Khuôn mặt của tất cả mọi người cắt không còn giọt máu. Người khởi xướng Gandhi thì lại càng run rẩy cả người, khớp hàm lập cập hỗn loạn. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được, cái gã mập mạp bề ngoài thành thật phúc hậu cả người vô hại mà mình vừa rồi vẫn còn đang mưu tính này, lại là một sát thần như vậy.

Ngay khi tất cả mọi người vẫn còn đang bị những việc vừa mới xảy ra dọa cho sợ ngây người, thì ở đầu hành lang, mấy học viên đang sợ hãi rụt rè mà khiêng Monroe đi ra. Theo phía sau bọn họ, chính là đám người Nagakawa Yuu kéo lê theo chân tay lủng lẳng y như vậy.

Những người này là ai, không ai hiểu rõ hơn được những học viên ngoại vi cùng nhân viên công tác trong đại sảnh nữa rồi. Thường ngày, trong con mắt bọn họ, mấy người này, đều là như cao cao tại thượng không ai bì nổi. Địa vị của bọn họ, chính là các học viên bình thường đến nằm mơ cũng đều hướng tới. Mỗi một câu nói mà bọn họ nói, ở trong phân quán robot này đều là thánh chỉ, là chân lý, là mệnh lệnh.

Thế nhưng hiện tại, cả hai cánh tay của Monroe đều đã biến thành bún, mà mấy người kia, thì mặt mũi đều bầm dập. Trong cả đại sảnh, chỉ còn lại có tiếng hít khí lạnh.

Không tin tưởng nhất chính là Gandhi, hắn lúc này, chỉ cảm thấy đầu óc ầm một tiếng, toàn bộ thế giới biến thành trống không. Hắn không thể nào biết được trong phòng huấn luyện đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là bỗng nhiên có một dự cảm mơ hồ. Trong lúc hoảng hốt, hắn thấy được gã mập mạp tựa hồ hỏi nữ nhân kia câu gì đó, nữ nhân kia khóc lóc đến hoa lê đái vũ liền vươn tay chỉ vào hắn. Theo sự khóc lóc kể lể của nữ nhân kia, khuôn mặt của gã mập mạp càng lúc càng khó nhìn.

Đại tiểu tiện của Gandhi thoáng cái liền không thể kiềm chế được nữa rồi.

Tuy rằng, hắn liều mạng xua tay kiệt lực mở lớn miệng giải thích, thế nhưng, hắn lúc này lại hết lần này tới lần khác một câu cũng không nên lời. Hắn chỉ có thể kêu lên a a mà lắc lắc đầu, tuyệt vọng và sợ hãi nhìn cái gã mập mạp vẻ mặt dữ tợn kia đi tới trước mặt mình.

Mập mạp muốn giết người! Đây là cảm giác mà toàn thân Gandhi đều có thể cảm nhận được.

Hắn tận lực xoay người, lảo đảo muốn chạy vào trong đại sảnh. Ánh mắt của hắn, khi các học viên huấn luyện viên đối diện với hắn nhìn thấy, chính là kinh khủng muôn dạng như vậy.

Không đợi hắn chạy hai bước, mập mạp đã đuổi theo, một cước đưa hắn ngã lăn ra trên mặt đất. Dưới con mắt của tổng cộng hơn một trăm đệ tử hạch tâm, đệ tử ngoại vi cùng với nhân viên công tác đang tập trung nhìn kỹ, mập mạp liền vén áo, rút ra một chiếc dao găm.

"Chết sớm đầu thai sớm!"

Đây là câu nói cuối cùng mà Gandhi có thể nghe thấy.

Trong đại sảnh trung tâm yên tĩnh không tiếng động, mập mạp giật tóc Gandhi, giơ lên thanh dao găm, nhẹ nhàng như đâm một tờ giấy, đâm vào yết hầu của hắn từ dưới lên trên, xuyên thẳng tới não.

Không kiêng nể gì cả, giết tiếp một người.

(thống khoái - nd)

....

" Ngươi nói cái gì?! "

Ngồi trên chiếc xe bay Krastinov màu đen xa hoa, nhị trưởng lão Jaap bị tiếng hô đột nhiên bạo phát của Cooper làm cho giật mình một cái.

Quay đầu nhìn lại, ở một chỗ khác trên chiếc sô pha kéo dài của toa xe, Cooper vừa rồi vẫn còn đang bưng chén rượu nằm khoèo một cách lười biếng, lúc này vậy mà đã bật lên ngồi thẳng dậy.

Sắc mặt của hắn, đã trở nên xám đen. Chiếc điện thoại bị hắn ép chặt lên lỗ tai, trên bàn tay còn lại đang bưng chén rượu kia, cũng không kìm được mà run run.

"Choang!"

Chén rượu đã bị Cooper cuồng nộ mà hung hăng ném vào chiếc tủ lạnh trong xe, mảnh vỡ bắn ra chung quanh, khiến cho Jaap không tự chủ được mà quay đầu tránh né.

Là tin tức gì, lại khiến cho Cooper luôn luôn hỉ nộ không hiện trở nên tức giận như vậy?

" Ta muốn giết hắn! Ta muốn giết hắn!" Trong tiếng gầm thét như thần kinh của Cooper, chiếc điện thoại trong tay hắn cũng theo bước y như chén rượu, biến thành những mảnh nhỏ văng khắp nơi.

Monroe hai tay bị phế, Nagakawa Yuu trọng thương nằm liệt, còn có ba đệ tử hạch tâm thuộc nhất hệ của mình, một chết hai bị thương. Mà phó quán trưởng Gandhi của phân quán Genel, thì lại bị cái gã mập mạp kia ở ngay trước mặt hơn trăm người trong toàn bộ phân quán robot, đâm xuyên yết hầu như giết gà. Càng khiến cho người ta phát điên chính là, đám người Monroe lại bị ném luôn ở trước của phân quán Genel, trở thành trò cười cho tất cả các lưu phái robot!

Cooper ngay cả ruột cũng đều hối rồi.

Đem cái gã mập mạp kia dẫn sói vào nhà, tự cho là kế hay mà ném hắn tới phân quán Genel, muốn trông cậy và lợi dụng hắn đi làm pháo hôi để đối kháng các lưu phái khác ---- đây tuyệt đối chuyện ngu xuẩn nhất mà mình đã làm trong cuộc đời này!

Thật buồn cười là mình vẫn còn đang tính toán chậm rãi thu thập cái gã mập mạp này, định bụng tiếp sau một đoạn thời gian, sẽ tìm một cơ hội vô thanh vô tức làm biến mất cả Huyễn Ảnh Lưu và gã mập mạp khỏi cái thế giới này....

Đến bây giờ Cooper mới hiểu được, mình đã phạm vào một sai lầm cực lớn. Khi mình tính toán tất cả những thứ này, thì cái gã mập mạp kia ngay từ đầu đã không cho mình bất cứ thời gian ung dung để bố trí gì!

Cái gã mập mạp bề ngoài ngu ngốc và ngang ngạnh này, cũng không phải là một thằng ngu cái gì cũng đều không hiểu. Hắn là một con độc xà, một con rắn đuôi chuông đã quấn lấy mình rồi dần dần bóp chặt cái cổ của mình!

Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị mình trấn an mua chuộc, ngược lại, mình lại vẫn bị hắn nắm mũi dắt đi.

Bắt đầu từ trong đại sảnh của Huyễn Ảnh Lưu, mình đã mất đi sự khống chế đối với bàn cờ. Tỉ mỉ nghĩ đến lúc đó, cái gã mập mạp kia vào cửa, rồi chế nhạo, khiêu khích đến động thủ, áp chế, và cuối cùng liền ký hòa ước với mình, đồng ý làm trưởng lão và quán trưởng, tất cả đều là do hắn thúc đấy.

Cooper càng nghĩ càng lạnh giá trái tim. Hắn đến nằm mơ cũng không nghĩ ra, mình tính đi tính lại, vậy mà lại tự đem mình đưa vào tuyệt lộ!

Cái gã mập mạp kia không chỉ phế đi Monroe, cánh tay đắc lực nhất của hắn ở Thái Lưu, mà lại còn ném luôn Monroe ra cửa, đẩy hắn lên nơi đầu sóng ngọn gió. Đáng giận nhất chính là, cái tên này, hết lần này tới lần khác lại là do hắn sử dụng quyền hạn đặc biệt của quán trưởng mà bổ nhiệm! Đây đúng là tự dùng tay của hắn để đi bạt tai hắn.

Nghĩ đến đây, Cooper liền hận đến nghiến răng. Hắn biết, bất kể thế nào, hắn đều phải đối mặt với các trưởng lão khác thừa cơ bức xuống đài. Mà hắn đồng thời cũng biết, nếu không giết được cái gã mập mạp này, vậy thì cuộc sống của mình sẽ càng ngày càng khó khăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.