Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 305: Mau động phòng đi (4)




Ân Tô Tô vẫn như trước một thân hồng y yêu kiều, nhưng lần này lại có thêm chiếc khăn lụa mỏng che mặt, xem ra nàng cũng bí mật đi vào.

"Tô Tô, những ngày qua rốt cuộc ngươi đi đâu vậy? Ban đầu ta còn tưởng ngươi bị Chiến Liên Thành bắt giữ rồi!" Nhạc Thiên Tuyết nói.

Ân Tô Tô ngẫm nghĩ nói: "Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng, để lát chúng ta vừa đi vừa nói, ở đây rất nguy hiểm."

Nhạc Thiên Tuyết gật đầu, để Ân Tô Tô đi phía trước mở đường, nàng theo sau canh chừng.

Hai người một trước một sau đi rất nhanh, Ân Tô Tô thuận miệng nói: "Lúc trước Chiến Liên Thành đúng là muốn bắt ta, hắn thực rất thông minh, kết luận ta và Quỷ Y có quan hệ, chính là ngươi đấy, cho nên hắn mới thả hổ về rừng, sau đó lại lợi dụng ta để dụ ngươi ra."

"Ta biết, nên hôm qua ta đã trừ bỏ sự hoài nghi của hắn rồi." Nhạc Thiên Tuyết nói: "Trước hắn một mực canh chừng ta, ngươi mới không liên lạc với ta, nhưng sau đó sao ngươi vẫn không tìm ta?"

"Ta cũng định liên lạc với ngươi, nói rằng đã phát hiện thấy người sử dụng Cổ Trùng Thuật, hãy cùng đến Dạ Thành, nhưng đáng tiếc ta lại không liên lạc được, may mà vẫn tra được chút manh mối." Ân Tô Tô thở hổn hển, đi tới phía cuối mật đạo, chỉ cần đưa tay đẩy vách đá phía trước một cái, là đã ra bên ngoài đấu trường rồi.

Ân Tô Tô kéo Nhạc Thiên Tuyết ngồi xuống, sắc mặt nàng trắng bệch, rõ ràng đã bị thương nặng.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn thấy máu tươi chảy dài trên tay Ân Tô Tô, nàng vội vàng lấy hộp thuốc ra xử lí vết thương rồi băng bó lại.

"Sao ngươi không mang theo hộ vệ? Chỉ một mình ngươi quá nguy hiểm." Nhạc Thiên Tuyết lo lắng nói.

Ân Tô Tô ánh mắt mang theo mấy tia ác liệt, để mặc cho Nhạc Thiên Tuyết băng bó vết thương.

Nàng nói: "Tuyết Nhi, vì Chiến Liên Thành đã phá hủy Thiên Kim lâu và Tựu Hoa lâu, ta đã mất hết rồi, thế lực xung quanh biết được liền thừa cơ vây hãm ta."

"Đều tại ta." Nhạc Thiên Tuyết dằn vặt nói: "Chỉ tại ta đụng phải hắn!"

"Không liên quan đến ngươi, không còn chỗ trú cũng chẳng sao, ta đã có manh mối rồi." Ân Tô Tô nói.

Ánh mắt nàng nóng rực như bừng lửa, xen lẫn mấy tia cừu hận sâu sắc.

Nhạc Thiên Tuyết biết Ân Tô Tô có chuyện xưa thù cũ, nhưng Ân Tô Tô xưa nay chưa từng nói tới, chỉ nói nhất định phải tìm người sử dụng Cổ Trùng Thuật, cũng nhờ Nhạc Thiên Tuyết giúp nàng tìm hiểu một chút.

Nhạc Thiên Tuyết liền hỏi: "Tô Tô, ta biết chúng ta mới quen biết được mấy tháng, nhưng ngươi rốt cuộc là đang làm gì, có thể nói cho ta biết hay không?"

Ân Tô Tô cúi mặt xuống, trong giọng nói có chút khó khăn: "Không được, nếu như kéo ngươi vào chuyện này, ngươi sẽ có họa sát thân."

Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nói: "Trước đó ta ở trong hoàng cung bị người ta vu oan hạ độc, lại tới Tứ hoàng tử bị cha ta đâm một kiếm, ta còn chưa có họa sát thân sao? Nếu con người ngươi là như vậy, thì chúng ta lúc trước cũng không nên làm bằng hữu."

Ân Tô Tô là người có tình nghĩa, nếu không phải vậy nàng đã sớm vạch trần thân phận của Nhạc Thiên Tuyết cho Chiến Liên Thành biết, hơn nữa bây giờ Tô Tô luôn chui lủi trong tối mà không thể ra ngoài sáng, cũng chỉ vì Nhạc Thiên Tuyết.

Ân Tô Tô hơi do dự, rốt cuộc cũng trầm giọng nói: "Người sử dụng Cổ Trùng Thuật này, chính là mối thù của ta, mối thù giết cha!"

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, chẳng trách Ân Tô Tô phải hao tâm tổn phí như vậy để tìm cho ra kẻ sử dụng cổ trùng, thì ra là muốn báo thù.

"Khi đó ta chỉ mới ba tuổi, phụ thân ta chính là truyền nhân chân chính của Cổ Trùng Thuật, nhưng đến một đêm lại bị một nhóm người xông tới sát hại, nhờ bà vú ôm ta đi chạy thoát, ba tuổi nhưng cũng có chút ký ức, cũng nhớ rõ những kẻ kia vì muốn cướp Cổ Trùng Thuật bí tịch nên mới giết sạch cả nhà ta."

Bởi vì kí ức ấy quá đẫm máu, quá đen tối, Ân Tô Tô có muốn cũng khó lòng mà quên được.

Lúc nàng lớn lên rồi mới biết, Tam quốc trong thiên hạ này, căn bản cũng không có người nào biết sử dụng Cổ Trùng Thuật, nghe nói đã thất truyền ở vương triều trước, đến một chút dấu vết cũng không có.

Nhưng như vậy càng tốt, những kẻ đã cướp cổ trùng bí tịch đi, không thể không học, trong thiên hạ không còn kẻ nào biết sử dụng Cổ Trùng Thuật nữa, nếu như một lúc nào đó mà xuất hiện, nàng sẽ tìm kiếm bọn chúng dễ dàng hơn.

Hiện tại, nàng chính là đã phát hiện ra manh mối.

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong, nghi hoặc nói: "Quái lạ, kẻ sử dụng cổ trùng này xuất hiện ở Dạ Thành, còn thao túng Dạ Thành thành chủ và bọn sói hoang, rốt cuộc là muốn đối phó ai."

"Ta nghe trộm được, tất cả là muốn đối phó Chiến Liên Thành!" Ân Tô Tô khẽ cắn răng, "Tiếp theo chính là Tứ hoàng tử! Nhưng hắn đã đi ra ngoài cùng ngươi, nên thoát được một kiếp."

Nhạc Thiên Tuyết ha ha cười: "Vậy hắn cũng thật đầu đất, Chiến Liên Thành đâu phải hạng người dễ đối phó như thế."

Ân Tô Tô gật gật đầu: "Không sai, kỳ thực hắn chỉ muốn thăm dò Chiến Liên Thành một chút, dường như hắn là có tính toán khác."

Nhạc Thiên Tuyết trầm ngâm nói: "Hắn đã tẩu thoát rồi, vậy làm sao bây giờ?"

Đây chính là mối thù sâu sắc của Ân Tô Tô, không thể không báo.

Ân Tô Tô nói: "Ta nghe thấy, sau lưng bọn chúng hình như còn có một vị chủ nhân, thế lực rất lớn, hẳn là người trong cung."

"Cái gì?" Nhạc Thiên Tuyết lúc này đã băng bó cho Ân Tô Tô cẩn thận, nghe thấy một lời này, lập tức sững sờ, người trong cung? Sao có thể ở gần đến như vậy?

"Tuyết Nhi, ta vốn không muốn làm phiền ngươi, nhưng bây giờ chỉ có mình ngươi mới có thể giúp ta được." Ân Tô Tô bất đắc dĩ nói, "Ta muốn điều tra rõ ràng chủ nhân sau lưng kia là ai! Để ta báo thù cho gia tộc ta!"

Nhạc Thiên Tuyết không chút do dự liền nói: "Ta sợ nhất chính là ngươi không nhờ ta giúp! Tuy rằng ta chỉ là Đại tiểu thư của phủ tướng quân , nhưng cũng đừng coi thường ta."

Ân Tô Tô mỉm cười, vẻ mặt tươi sáng, dù không còn người thân, nhưng còn có tỷ muội Nhạc Thiên Tuyết thân thích này.

Đúng lúc này, Ân Tô Tô đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói: "Ta... Ta vừa nhớ tới, phụ thân ta khi đó có nói một câu."

Nhạc Thiên Tuyết khẽ nhìn Ân Tô Tô, nàng chắc đang nhớ tới đoạn hồi ức đau buồn ấy, sắc mặt lại xấu đi rất nhiều.

Ân Tô Tô phóng tầm mắt nơi xa xăm, thì thào trong miệng: "Phụ thân nói với ta câu đó... Ta không nhớ hết, chỉ nhớ rõ hai chữ, tông quyển."

"Tông quyển?" Nhạc Thiên Tuyết cao giọng: "Đây là ý gì?"

Ân Tô Tô lắc đầu bất lực: "Ta cũng không biết nhiều, chỉ tiếc lúc đó ta còn nhỏ, có một số việc không thể nhớ rõ, hơn nữa cũng không hiểu."

"Vậy phụ thân ngươi có để lại đồ vật gì cho ngươi không?"

"Không có, chuyện đột nhiên xảy ra, phụ thân chỉ lo giấu ta đi." Ân Tô Tô nói: "Nhưng hình như có hồi, phụ thân ta cất giấu một tấm Yên Bài, trên có khắc một chữ Viên, phụ thân thường nói với ta, đợi khi nào ta lớn, sẽ nói hết thảy cho ta biết."

Nhưng lời chưa kịp nói ra, cha nàng đã bị giết.

Nhạc Thiên Tuyết càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, tông quyển kia chẳng lẽ là có bí mật gì? Còn nữa, chữ Viên kia là biểu tượng cho cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.