Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 301: Ông vua bình tĩnh chân chính (3)




Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên ngước mặt lên: "Ngươi làm cái gì vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào ta."

Ngọc Nam Phong liền ngượng ngùng quay mặt đi, không biết mở miệng làm sao với Nhạc Thiên Tuyết.

Hắn nghĩ thật lâu, mới nói: "Thiên Tuyết, trước kia là bản hoàng tử không tốt, nói nặng lời với ngươi, lại không để ý tới tâm trạng của ngươi..."

Nhạc Thiên Tuyết thở dài nói: "Trước đó ta đã nghi ngờ đầu óc ngươi có vấn đề hay không, nếu như ngươi muốn nhờ ta chữa trị cho ngươi thì miễn đi, ta không biết gì về y thuật đâu."

Nàng đã trực tiếp hiểu lầm ý của Ngọc Nam Phong, dưới cách nhìn của nàng, Ngọc Nam Phong đối tốt với nàng như vậy, nhất định là có ý đồ.

Ngọc Nam Phong vội vã lắc đầu một cái: "Thiên Tuyết, ngươi hiểu lầm ý của bản hoàng tử rồi."

Nhạc Thiên Tuyết ăn uống xong xuôi, hạ đũa xuống dứt khoác: "Như vậy thì không cần nói nữa, ta ăn no rồi."

Ăn no rồi thì phải vận động, vừa vặn nàng cũng chưa có cơ hội đi dạo một vòng quanh chợ đêm ở Dạ Thành này.

Nhạc Thiên Tuyết đứng dậy, Ngọc Nam Phong vội vã đi theo sau, nàng liền đưa tay ra ngăn cản: "Tứ hoàng tử không cần cố ý lấy lòng ta, ta thật sự không biết gì về y thuật, ngươi tốt nhất mau trở về chăm sóc Linh Vy muội muội đi."

Ngọc Nam Phong ngẩn người, trơ mắt đứng nhìn Nhạc Thiên Tuyết rời khỏi quán rượu, hắn bàng hoàng một trận, xem ra nàng muốn tránh né hắn, hơn nữa còn nghĩ như thế...

Chợ đêm ở Dạ Thành quả rất náo nhiệt, còn có vô số những món ăn vặt, vừa nãy Nhạc Thiên Tuyết bị Ngọc Nam Phong nhìn chằm chằm như thế, thức ăn nuốt cũng không trôi nổi.

Nàng xông vào mua đồ ăn vặt không ngừng nghỉ, mua xong đều ném cho Tiểu Hoa cầm, giờ mua nhanh về để khi xem đấu thú còn tranh thủ ngồi ăn mới hấp dẫn.

Lòng vòng trong chợ một hồi, Nhạc Thiên Tuyết mới đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, đêm nay còn phải đi đến chỗ của tên giả tật kia nữa.

Nghĩ đến đây, nàng liền khẽ cắn răng, có chút oán hận, mới nửa tháng trước nàng với hắn đến một chút quan hệ cũng không có, thế mà bây giờ hắn cứ như quỷ thắt cổ bám nàng dai đến vậy...

Bất quá, đường đường là một Chiến Vương gia như hắn, địa vị cao hơn nàng rất nhiều, cho dù có căm ghét tận xương tủy đi nữa, cũng không thể nói gì được.

"Tiểu Hoa, ngươi có biết Chiến Vương gia thích ăn cái gì không?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi.

Đã đến tận nơi nhận lỗi, thì cũng nên thể hiện chút thành ý.

Tiểu Hoa sờ sờ cằm, chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: "Chiến Vương gia thích ăn nhất là bánh ngọt trong Liên Hương lâu."

Nguyên do cũng vì Chiến Liên Thành thường xuyên ra vào chỗ ấy, cho nên Liên Hương lâu liền khôn khéo nương tựa danh tiếng của hắn mà làm ăn, thế nên cái sở thích này, người người toàn kinh thành đều biết, chỉ là Nhạc Thiên Tuyết không mấy để ý đến Chiến Liên Thành nên không biết chút gì.

Nhạc Thiên Tuyết hơi nhíu mày, nói: "Liên Hương lâu này một cái bánh ngọt một lượng bạc, bất quá cũng không phải loại mà nghèo khổ như ta không thể mua được."

Tiểu Hoa toát mồ hôi một trận, kỳ thực ba tháng qua tiểu thư đã tiêu tốn không ít tiền, nhưng cũng không biết người dùng nhiều tiền như vậy để làm gì....

Nhạc Thiên Tuyết ôm khư khư những chiếc bánh ngọt từ trong Liên Hương lâu ra, nghi hoặc nói: "Nếu lúc đó đem đến mà hắn không ăn thì sao?"

Đến lúc đó hắn không ăn, thì nàng liền lấy lại, giữ làm của riêng cũng tốt chán!

Dạ phủ, bên trong hậu viện yên tĩnh.

Chiến Liên Thành ở trong hậu viện này, tất cả mọi người trong phủ đều rõ, vì khoảng sân này đã được đặc cách, không có cửa hạm, rất thuận tiện để Chiến Liên Thành làm việc.

Nhạc Thiên Tuyết chỉ hỏi sơ qua, đã biết được hắn ở đâu.

Vầng trăng treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng bàng bạc lan tỏa trong không gian, Nhạc Thiên Tuyết chắc mẩm hắn sẽ không đi ngủ sớm như vậy, nhưng vừa bước chân đến ngưỡng cửa, nàng đã bị Hạo Nguyệt chặn lại.

"Vương gia đã ngủ rồi." Hạo Nguyệt nói: "Xin mời Nhạc cô nương trở lại vào ngày mai."

Nhạc Thiên Tuyết cau mày, mới sớm như vậy mà đã đi ngủ rồi sao?

Đã vậy thì nàng đây cũng không day dưa nữa: "Nếu là giao ước đêm nay, ta đã đến rồi, không thất hứa, làm phiền ngươi nói cho Vương gia nhà ngươi biết, món nợ này hắn không nên tính toán nữa, ta không liên quan."

Dứt lời, nàng lập tức liền xoay người đi rồi.

Hạo Nguyệt có hơi lo lắng, chưa kịp gọi lại đã thấy Nhạc Thiên Tuyết mất dạng ở phía xa...

"Chờ đã!" Nhạc Thiên Tuyết phóng đi cực nhanh, nàng vốn đâu muốn phải nhận trách nhiệm chuyện cỏn con đó, gì chứ dính dáng đến Chiến Liên Thành thì miễn đi.

Thế nhưng mới đi được một đoạn đã nghe âm thanh vọng lại từ phía sau, nàng nhận ra ngay là giọng của Truy Tinh!

Nàng liền tăng tốc đi nhanh hơn, bất quá Truy Tinh chỉ nhảy tới một cái, đã đứng ngay trước mặt nàng.

Truy Tinh thở hổn hển, nói: "Nhạc cô nương, Vương gia bây giờ đã tỉnh rồi!"

Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng giật giật: "Làm người mà đến một chút nguyên tắc cũng không có là sao? Nếu đã giả bộ ngủ, vậy thì còn đuổi theo ta đến tận đây làm gì?!"

Truy Tinh nghe thấy lời này, cũng không biết là nên khóc hay nên cười đây, Vương gia nhà hắn đùa giỡn như vậy, thì liên quan gì tới hắn chứ?

Nhạc Thiên Tuyết bị dẫn vào trong phòng, ánh đèn leo lắt yếu ớt từ ngọn nến chỉ hắt ra một góc nhỏ.

May mà nhãn lực nàng vô cùng tốt, kịp nhìn thấy những tấm rèm mỏng như lụa khẽ lay động, nhưng đến một bóng người lại chẳng thấy đâu.

Nàng gọi một tiếng: "Chiến Vương gia?"

Hắn đâu?

Nàng tiến lên hai bước, không gian vẫn tĩnh mịch như cũ, không hề có tiếng đáp lại.

Nhưng hình như nàng thoáng nghe thấy, phía sau tấm bình phong có tiếng nước chảy?

Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy kì lạ, thức ăn cầm trong tay cũng thả xuống, nghi hoặc bước qua đó xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.