Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 300: Ông vua bình tĩnh chân chính (2)




Chiến Liên Thành nhíu mày, nữ nhân này gan cũng thật lớn, lại dám nói năng với hắn như vậy.

Hắn cao giọng nói: "Ba vạn lượng? Nhưng bản vương rất thích bộ y phục này, ngươi phải đền thêm ba vạn lượng nữa."

Nhạc Thiên Tuyết nghe thấy nhiều tiền như vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, cơ hồ muốn đi tới bóp chết Chiến Liên Thành tại chỗ!

Cái tên giả tật chết bầm! Không ngờ lại là một tên hút máu người dã man như vậy!

Trong tay nàng đang cầm vừa vặn ba tấm ngân phiếu, thế mà bây giờ còn phải bù thêm ba vạn lạng bạc ròng.

Ba vạn lượng... Đây là muốn lấy mạng của nàng mà!

Thiên Tuyết này vừa có năm vạn lượng vào sổ rồi, bây giờ lại muốn nàng phun ra?

Không thể!

Nhạc Thiên Tuyết đành miễn cưỡng cười ngon ngọt: "Chiến Vương gia, ngươi bớt một chút được không?"

Chiến Liên Thành lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt đi, không thèm để ý đến Nhạc Thiên Tuyết.

Dù sao Nhạc Thiên Tuyết đúng là đã làm vấy bẩn y phục của hắn, có căn có cứ, nàng có muốn chống chế cũng bất thành.

Nhạc Thiên Tuyết biết rõ không thể tùy tiện đắc tội Chiến Liên Thành, nếu như nàng cứ bỏ chạy như vậy, đoán chừng Chiến Liên Thành sẽ càng không bỏ qua cho nàng.

Nàng sáp đến gần hắn, rưng rưng nói: "Chiến Vương gia, tốt xấu gì trước đó ta cũng cứu ngươi rồi đúng không? Ngươi có thể giơ cao đánh khẽ một chút không?"

Chiến Liên Thành nghe thấy âm thanh của nàng mềm mại như vậy, trái tim không kiềm được lại khẽ đập nhanh một nhịp.

Hình ảnh Nhạc Thiên Tuyết đêm hôm đó lại thoáng vụt qua đầu, yết hầu hắn khẽ giật, hô hấp bỗng trở nên gấp gáp hơn.

Thế nhưng, sắc mặt hắn đến một điểm cũng không hề thay đổi, vẫn bình thản lạnh nhạt như trước...Vì dù sao, nàng cũng đang ngồi ngay trước mặt mà...

Nhạc Thiên Tuyết ỉ ôi sống chết cầu xin một hồi, Chiến Liên Thành rốt cuộc cũng phải nói: "Đêm nay đến phòng của bản vương, có thể xem xét giảm cho ngươi một chút."

Nhạc Thiên Tuyết lập tức gật đầu gà mổ thóc, bắt đầu cảm tạ đại ân đại đức của Chiến Liên Thành.

Nhưng được một lúc sau, nàng đột nhiên sửng sốt.

Đến phòng của Chiến Liên Thành?

Nhạc Thiên Tuyết cứng người trong chốc lát, ngước mắt lên nhìn Chiến Liên Thành, hắn muốn làm gì?!

Đáp lại, Chiến Liên Thành chỉ lạnh nhạt nói với nàng một từ: "Xuống."

Nhạc Thiên Tuyết còn muốn nói chuyện tiếp, lại thấy tấm rèm có chút động, Truy Tinh vén rèm lên, mời Nhạc Thiên Tuyết xuống xe ngựa.

Nhạc Thiên Tuyết cầm chặt ngân phiếu trong tay, định vứt lại cho Chiến Liên Thành một tấm, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.

Được rồi, ngân phiếu nàng cầm, đêm nay nàng cũng chưa chắc phải chịu thiệt thòi.

Xuống xe ngựa, nàng mới phát hiện đã đến Dạ Thành, hơn nữa thứ làm cho nàng càng thổ huyết chính là, xe của Chiến Liên Thành cư nhiên lại dừng ngay ở ngoại thành.

Vì xe của hắn cũng khá lớn, có hơi chắn đường nhưng dân chúng vẫn có thể ra vào thành được, thế nhưng xe ngựa thì không đi vào được, chỉ có thể ngồi chờ.

Hơn nữa thị vệ của Chiến Vương phủ còn đứng canh ở quanh xe ngựa, khiến người khác không dám tới gần.

Nhiều người hiếu kỳ đứng xem, tự nhiên xe của Chiến Vương phủ lại dừng ở bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc là tại sao.

Ngay sau đó lại xuất hiện một nữ tử gương mặt đẹp như hoa như ngọc bước xuống, mọi người đều mơ mơ màng màng nhìn theo.

Nhạc Thiên Tuyết vừa xuống xe ngựa, thấy có nhiều người nhìn nàng chằm chằm như vậy, nàng mơ hồ cảm thấy cả người mình sắp trở thành tổ ong vò vẽ luôn rồi...

Xe ngựa của nàng đi theo ngay phía sau, nàng vừa liếc mắt một cái đã thấy.

Nhạc Thiên Tuyết bước tới, Tiểu Hoa đã vội lo lắng tiến đến hỏi: "Tiểu thư, người tại sao lại ở trong xe ngựa của Chiến Vương gia như vậy?"

"Rất lâu sao? Chắc cũng chưa đến một canh giờ chứ?"

"Trời đã sắp tối rồi, Chiến Vương gia một canh giờ trước đến chỗ đây, nhưng vẫn không đi vào thành, chỉ dừng lại ở cửa thành." Tiểu Hoa vẫn lo lắng không thôi: "Tiểu thư người ở trong đó làm gì vậy, người vẫn không sao chứ?"

Thiên hạ đồn đại, Chiến Vương gia này tính nết lãnh khốc vô tình, thân làm nô tì như nàng làm sao lại không lo cho tiểu thư được?

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, đứng ở cửa thành đến một canh giờ?

Khi ấy nàng đang ngủ ngon lành...

Nhạc Thiên Tuyết cuối cùng cũng hiểu, vì sao người ta lại nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ như vậy.

Nàng khổ sở thở dài: "Ta không sao, vào trong thành đi."

Chỗ trọ chắc Ngọc Nam Phong cũng sắp xếp xong xuôi, nàng chỉ cần tới đó ở chùa là được rồi.

Dạ Thành vốn nổi danh với trò đấu thú, thường ngày chỉ có một ít người đến xem, nhưng đến những ngày lễ lớn thì người xem lại rất đông, cho nên nhà trọ ở Dạ Thành cũng nhiều vô kể.

Ngọc Nam Phong đứng chờ đã lâu, chờ mãi vẫn không thấy Nhạc Thiên Tuyết đến, liền sốt ruột chạy ra tận cửa thành chờ.

Hành động này của Ngọc Nam Phong, Nhạc Thiên Tuyết rốt cuộc cũng nghĩ ra, hắn vốn không hề đụng đầu vào tường.

Nhưng trên đường đi hắn vẫn không thôi mời mọc: "Thiên Tuyết, bản hoàng tử đã chuẩn bị sẵn cơm nước cho ngươi, đi hơn nửa ngày đường, hắn ngươi cũng đói bụng rồi đúng không?"

Nhạc Thiên Tuyết quả thực là đã hơi mệt, Ngọc Nam Phong hắn còn chuẩn bị chu đáo đến vậy, hiện tại mà khước từ thì thật không hay, nên nàng cũng đành gật đầu.

Lí do vì sao lại có tên gọi là Dạ Thành, nàng rốt cuộc cũng hiểu, bởi vì không khí buổi đêm ở đây thật sôi động, người dân dường như cũng náo nhiệt cả đêm.

Ở đây không giống với những nơi khác có quan chức, Dạ Thành này vốn dĩ chỉ là một ngôi làng nhỏ, nhưng mười năm trước Dạ gia phát triển, nổi tiếng nên Hoàng thượng cũng đặc xá, để Dạ gia tiếp tục cai quản Dạ Thành, cũng vì thế mà Dạ Thành thành chủ chính là người quyền lực nhất trong thành.

Nghe nói, những người được đích thân Dạ Thành chủ mời có thể trọ lại trong Dạ phủ, nên có lẽ bây giờ Chiến Liên Thành đang được Thành chủ đón tiếp nồng hậu.

Ngọc Nam Phong đã sớm chuẩn bị thức ăn xong xuôi ở quán rượu, đợi Nhạc Thiên Tuyết đến, màn biểu diễn trên sân khấu cũng vừa bắt đầu.

Tiểu Hòa ghé vào tai Nhạc Thiên Tuyết thì thầm: "Tiểu thư, Tứ hoàng tử giống như là đang cố ý lấy lòng người nha."

Nhạc Thiên Tuyết không để tâm nhiều, trước đó trong mắt Ngọc Nam Phong chỉ nhìn thấy mỗi Nhạc Linh Vy, bây giờ lại muốn đến lấy lòng nàng, chắc hẳn là có việc gì muốn nhờ rồi.

Bất quá Ngọc Nam Phong chỉ mời ăn cơm, nàng cũng không có lý do gì để từ chối.

Nhạc Thiên Tuyết đang vui vẻ ăn, Ngọc Nam Phong lại thỉnh thoảng khẽ nhìn sang nàng, làn da trắng nõn như vầng trăng non, ngũ quan tinh xảo lấp lánh, mặc dù có chút tùy tiện vô tư, nhưng tính tình lại rất chân thật.

Kỳ lạ, sao trước đây hắn lại không thấy Nhạc Thiên Tuyết xinh đẹp như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.