Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 294: Cuộc sống bị nuôi nhốt vui vẻ (3)




Tiểu Hoa có chút sợ sệt, thân thể bất giác co lại, nói: "Tiểu thư, tướng mạo của chúng ta cũng không giống nhau, điều này có thể giấu trời qua biển sao?"

Nhạc Thiên Tuyết cười hì hì, lấy trong người ra một lớp dịch dung mỏng dính, nói: "Chuyện nhỏ, chỉ cần cái này thì không phải có thể giấu trời qua biển sao?"

Tiểu Hoa có chút sững sờ, không nghĩ tới tiểu thư nhà nàng còn có bản lĩnh này.

Nhạc Thiên Tuyết động tác nhanh gọn rời khỏi phủ tướng quân, nàng biết rất có thể đây là một cái bẫy giăng ra, nhưng nàng vẫn muốn liều mình đi một chuyến.

Nghe nói những người bị thương trong Thiên Kim lâu đều được chuyển về Hồi Xuân Đường trong kinh thành , về phần những người bị thiêu chết, sẽ đem đi mai táng ở nghĩa trang.

Nhớ đến đây, Nhạc Thiên Tuyết liền hướng phía Hồi Xuân Đường đi tới.

Trong bóng đêm, thân ảnh của nàng như quỷ mỵ, thoắt ẩn thoắt hiện.

Sau khi nàng dùng thất sắc hoa để luyện chế đan dược, tu luyện tăng được mấy phần, cho nên thân thủ nhanh nhạy hơn rất nhiều, chỉ có điều như thế vẫn chưa đủ, nếu như thực sự mắc phải bẫy, nàng có chạy nhanh đến mấy cũng khó mà thoát thân.

Đến Hồi Xuân Đường, nàng trèo qua tường đi vào, ngó quanh bốn phía đều không thấy có gì bất thường.

Nàng hơi nhíu mày, lẽ nào cái tên giả tật kia không bày mai phục? Theo lý mà nói thì dĩ nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đến tới hậu viện, thấy một gian phòng sáng đèn trước mắt, nàng cẩn thận quan sát cử động qua chiếc bóng, thỉnh thoảng thấy có gã sai vặt bưng nước ra vào, hình như đại phu bên trong vẫn còn chữa trị.

"Cái vết bỏng đó cũng thật khủng khiếp a, hoàn toàn thay đổi luôn!"

"Đúng vậy đúng vậy a, chẳng nhận ra là mỹ nhân Ân Tô Tô nổi tiếng khắp trấn nữa, thật sự là hồng nhan bạc mệnh mà."

Hai gã sai vặt vừa rời đi, liền mở miệng cảm thán mấy câu.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu chặt lông mày, chính xác là Ân Tô Tô rồi!

Nàng không nghĩ nhiều nữa, lập tức vươn mình một cái, vững vàng tiếp đất.

Nàng rón rén bước lại gần, muốn xem một chút tình huống bên trong như thế nào.

Thế nhưng từ phía sau một cơn gió lạnh bỗng thổi qua, nàng hơi nhắm mắt lại.

Hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm lạnh lẽo từ gò má nàng đâm thẳng tới!

Nhạc Thiên Tuyết hơi nghiêng đầu, trường kiếm kia cơ hồ sượt qua chiếc khăn mặt màu đen, may mà nàng né tránh nhanh nhẹn, không để bị lộ thân phận.

Nàng thuận tay rút ra chủy thủ (dao găm), đỡ trường kiếm kia lại, thế nhưng người kia lại dùng nội lực, cánh tay phút chốc trở nên tê dại!

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng lui về sau vài bước, cau mày nhìn phía trước.

Hạo Nguyệt thu hồi kiếm, cùng Truy Tinh đang đứng bên cạnh, hai người đều nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết.

Truy Tinh đắc ý nói: "Vương gia quả nhiên đoán không sai, đêm nay khẳng định sẽ có người tới."

Nhạc Thiên Tuyết thầm than một tiếng không ổn rồi, rốt cục cũng là Chiến Liên Thành bày mưu tính kế, chỉ có mấy lời nói, Chiến Liên Thành hắn cũng thật quá khôn khéo đi, đã đem trọn cái kinh thành này mà lừa gạt!

Thân hình nàng vốn nhỏ nhắn, lại ăn mặc y phục dạ hành, những ngón tay ngọc nắm chặt chủy thủ , hoàn toàn sẽ không giống với người thường cầm kiếm.

Hạo Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tiểu cô nương, Vương gia nhà ta cho mời, nếu như cô nương ngoan ngoãn đi theo, ngươi nhất định sẽ bình an vô sự."

Hạo Nguyệt biết tiểu nha đầu trước mặt mình không có võ công gì, nhưng nữ tử như vậy, lại có thể là Quỷ Y cô nương, còn từ trong tay Vương gia cướp được thất sắc linh dược, thực sự là làm cho người ta kinh ngạc.

Chiến Liên Thành suy đoán, Ân Tô Tô cùng Quỷ Y chắc chắn có quan hệ, cho nên mới nghĩ ra kế sách này.

Nhưng Quỷ Y có phải là Nhạc Thiên Tuyết hay không, Vương gia nhà nàng cũng đã điều tra rồi nhưng kết quả vẫn còn mơ hồ.

Hiện tại đã có một biện pháp tốt hơn, đem người bắt được này đi, vậy thì liền biết Quỷ Y là ai.

Nhạc Thiên Tuyết nhịn không được cười lên một tiếng, thu hồi chủy thủ trong tay: "Tên vương gia giả tật kia tốn công phí sức muốn bắt ta đến vậy, nhưng lát nữa lại không bắt được người, hắn nhất định sẽ thất vọng vô cùng đây."

Hạo Nguyệt liền tiến lên một bước, nói: "Trên người ngươi không hề có nội lực, chỉ cần ta trong vòng năm chiêu, ngươi cũng đủ bại trận rồi! Ngươi còn dám nói ta không bắt được ngươi?!"

Quỷ Y quả thật là có chút hung hăng càn quấy, chả trách Vương gia nhất định phải bắt bằng được nàng!

Nhạc Thiên Tuyết giơ tay lên, thâm ý nói; "Võ công giỏi, chưa chắc chắn là sẽ toàn thắng, dù sao đầu óc các ngươi đều như cỏ dại, muốn thắng, e rằng phải đợi lần sau."

Truy Tinh nhíu mày, đầu óc cỏ dại! ?

Lại dám nói bọn hắn như vậy?!

Hắn và Hạo Nguyệt đều là những người võ công cao cường, ở bên Vương gia phục vụ nhiều năm, đều hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, nay chỉ có lùng bắt một tên Quỷ Y lại tốn nhiều thời gian như vậy, còn phải để chủ nhân đích thân ra tay.

"Quỷ Y! Nếu như ngươi không bó tay chịu trói, Ân Tô Tô nhất định sẽ không được toàn mạng!"

Nhạc Thiên Tuyết không thèm để ý, nói: : "Sinh tử của Ân Tô Tô thì quan hệ gì đến ta, tên vương gia giả tật phí nhiều tâm tư muốn bắt ta như vậy, ta đến, chỉ để nói cho các ngươi một tiếng, đừng phí công vô dụng."

Nàng tiêu sái đi về trước hai bước, dáng vẻ chẳng chút e sợ nào.

Hạo Nguyệt kinh ngạc, tiểu nha đầu này ẩn giấu thực lực? Hay là nàng có người đến trợ giúp?

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết chỉ vừa đi tới gần, bọn họ liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.

Tay, phút chốc cũng trở nên mềm yếu vô lực, trường kiếm trong tay nắm cũng không chặt được.

Nhạc Thiên Tuyết cười thầm trong bụng, nàng biết kỹ thuật chế thuốc, cho võ công không có, nàng vẫn còn những chiêu khác bảo mệnh.

Truy Tinh và Hạo Nguyệt cũng quá ỷ lại bản thân mình võ công cao thủ, khi nãy nàng rút chủy thủ đã rắc vào không trung một loại bột thuốc, hơn nữa trên người nàng cũng bôi đều bột thuốc vô sắc vô vị, từ đó hình thành một loại mê hồn tán.

Trong vòng năm bước chân, khẳng định sẽ ngất lịm.

Hạo Nguyệt và Truy Tinh quả nhiên ngã gục xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết đi lướt qua mà thản nhiên rời đi.

Nhạc Thiên Tuyết ra khỏi Hồi Xuân Đường, Chiến Liên Thành cũng quá xem thường nàng rồi, lại chỉ phái Truy Tinh với Hạo Nguyệt đến.

Không biết bây giờ Ân Tô Tô rốt cuộc là ở nơi nào, nàng dừng chân lại, tinh quang bỗng nhiên lóe lên, Chiến Liên Thành chỉ phái hai người bọn họ đến mà không tự mình đến, khả năng này là...

Nguy rồi! Tiểu Hoa ở bên kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.