Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 16: Đến tột cùng là chim hay là người?




Bóng người vừa nhoáng lên, hắn đã tiến vào một căn phòng quen thuộc, nhưng khi vừa xuất hiện thì Lưu Sâm sửng sốt vô cùng. Cách Tố không nằm sẵn trên giường mà chờ hắn như trong tưởng tượng của hắn, mà nàng đang ngồi ngay ngắn trên giường, trên khuôn mặt mỹ lệ lại mỉm cười thật tươi:
- Ái lang, ngươi tới thật là tốt!

Sau khi giông tố qua đi, nàng yếu đuối ôm chặt lấy hắn rồi hỏi:
- Ái lang, hãy tiết lộ một chút trước đi, chuyến đi này sẽ là A Khắc Lưu Tư dương danh thiên hạ, hay là Na Trát Văn Tây sẽ tái xuất giang hồ thế?

Lưu Sâm mỉm cười đầy thần bí, nói:
- Cả hai đều không phải!

- Không phải à?

Cách Tố thắc mắc:
- Vậy chẳng lẽ sẽ có một kẻ xa lạ bỗng nhiên xuất hiện hay sao?

Lưu Sâm cười cười, nói:
- Nếu là một kẻ xa lạ, vậy tại sao nhất định phải là dương danh thiên hạ mới được? Chẳng lẽ không thể có một kẻ vô danh tiểu tốt, không tiếng không tăm xuất hiện hay sao?

- Ừm, hiểu rồi!

Cách Tố nghiêng người nằm lên thân hắn, rồi hăng hái nói:
- Ái lang, để ta nghĩ cho ngươi một thân phận mới nhé!

- Nói nghe thử nào!

Lưu Sâm thấy hứng thú, đặc biệt trong tình huống có hai tiểu bảo bối không ngừng ma sát trước ngực, hắn lại càng hứng thú hơn.

- Thứ nhất, tên của con người xa lạ này phải được ta biết trước, bởi vì sau này nếu nam nhân của ta biến mất thì ta còn tìm lại được, đúng không?

Vừa nói, nàng vừa trừng mắt nhìn hắn, lý lẽ cũng khá đứng đắn!

- Có lý!

- Thứ hai, khuôn mặt mới của ngươi phải xấu đi một chút, tốt nhất là một lão đầu!

Lưu Sâm nhíu mày, hỏi:
- Ta không hiểu lắm, tại sao phải hạn chế như thế chứ?

- Ta cảm thấy.....ta cảm thấy số lượng tỷ muội của mình dường như không ít lắm. Cách Phù thì không nói làm gì, lại còn có Khắc Mã nữa. Tiểu nha đầu này sau khi về nhà một chuyến với ngươi, đến khi trở về thì ta thấy y đã thay đổi hắn. Trong đó nhất định là có ẩn tình.....vì vậy mà ngươi phải thay đổi bộ mặt....

Nàng nói dài dòng như thế, té ra mục đích chỉ có một: đội ngũ quần thoa của hắn không phải là quân đội, vì vậy mà không thể mở rộng bất tận được!

- Cố gắng! Sẽ cố gắng nhé!

Lưu Sâm vội vàng bảo chứng:
- Ngày mai ta phải đi rồi, vậy giờ đóng tiền cọc trước nha!

Nói xong, hắn liền nằm úp lên Cách Tố rồi hôn như mưa lên mặt nàng. Nàng nguýt hắn một cái rồi nói:
- Vừa nói chuyện đứng đắn mà ngươi đã cắt ngang rồi....

Chuyện đứng đắn nhanh chóng biến thành chuyện không đứng đắn. Trong lúc làm chuyện không đúng đắn, bao nhiêu suy nghĩ của Cách Tố đều bay biến tận đâu đâu, chúng nhanh chóng trở thành trăng trong nước, hoa trong kính. Mãi đến sáng sớm, sau khi hắn hôn từ biệt nàng rồi biến mất, đến lúc đó nàng mới nhớ rằng dường như chuyện đứng đắn đêm qua còn chưa nói xong, thậm chí nàng còn chưa kịp đặt tên cho "kẻ xa lạ" kia nữa!

oooOooo

Trong cảnh gió xuân thổi vi vu, cánh hoa bay là đà, một đội bạch lộc đang chờ sẵn ở cổng học viện. Tuy chỉ là một đội bạch lộc, nhưng khí thế thật là phi phàm, bởi vì chúng không giống với những loại thông thường của nhân gian. Mỗi một thớt bạch lộc trong đội đều thuần tuấn vô cùng, hơn nữa trên lưng chúng lại được phủ tọa cụ màu hoàng kim. Lưu Sâm xoay người phóng lên lưng một con, rồi mỉm cười với hoàng tử điện hạ đang ngồi bên cạnh. Đội bạch lộc bỏ đi xa dần và nhắm về hướng nam mà thẳng tiến!

Làm việc cho hoàng cung rất tiện lợi. Dọc đường chẳng những không có một ai dám quấy rầy, mà hành trình đi qua Cát Bố đại thảo nguyên cũng rất nhanh. Sơn đạo ở hai bên đường cũng chẳng có ai chặn đường. Có lẽ đây là lần đầu tiên Lưu Sâm về nhà mà không bị kẻ nào chặn đường. Bên ngoài Già Mạc thành có binh sĩ xếp thành hàng dài để đưa tiễn, khi nhìn thấy hắn thì ai nấy cũng đều khom mình chào rất cung kính. Mãi cho đến khi tới bờ biển, khi mà sóng lớn cuồn cuộn ngăn bước tiến của đại đội nhân mã thì mọi người mới dừng lại. Lưu Sâm đưa mắt chăm chú nhìn ra biển khơi.

- Tiên sinh!

Gã đội trưởng đến bên cạnh rồi khom mình thưa:
- Thuyền đội đã chuẩn bị thật tốt, và tất cả vật dụng hằng ngày cũng đã chuẩn bị xong hẳn hoi.

Lưu Sâm tung mình lên không, sau đó thì "vù" một tiếng, thân của hắn đã lướt ra khơi tới mười mấy trượng. Khi hai chân của hắn hạ xuống nước thì ở dưới chân hắn đã có một khối băng di động - một khối băng di động không biết đến từ đâu - đỡ lấy chân hắn.

Đó là sự kết hợp giữa Phong ma pháp và Thủy ma pháp hay sao? Mọi người đều trợn mắt há miệng. Phải chăng ý của hắn muốn nói là: đã có hai môn ma pháp này thì sẽ không cần tới thuyền nữa?

Tất nhiên là vậy rồi!

Thanh âm của Lưu Sâm từ phía xa xa truyền lại:
- Đa tạ chư vị đã đưa tiễn ngàn dặm, bây giờ xin cáo biệt. Ta đi đây! Xin hoàng tử điện hạ hãy trở về mà chờ tin tốt của ta! Tuy nhiên, đại dương mênh mông thế này, chỉ e rằng ngươi phải chuẩn bị tinh thần mới được. Nói không chừng dăm ba tháng sau ta mới về được!

Nói xong, hắn khẽ điểm chân một cái, khối băng di động liền rẽ sóng mà lao về phía trước như tên bắn. Chỉ trong nháy mắt, hắn chỉ còn là một điểm nhỏ trong đại dương mênh mông. Lại thêm một nháy mắt nữa thì cả điểm nhỏ ấy cũng không còn thấy đâu nữa, mà chỉ để lại sóng lớn cuồn cuộn mà thôi.

Ba tháng rất dài, nhưng ở trong đại dương mênh mông này mà tìm một người thì ba tháng đó lại quá ngắn. Với thời gian hạn chế như thế, việc hắn không dùng tới thuyền đội có lẽ là một quyết định sáng suốt đấy chứ.

Đội trưởng nhìn theo phương hướng mà hắn vừa ly khai thật lâu, sau cùng thì gã cũng vung tay lên, ra hiệu cho đại đội nhân mã quay trở về. Khi đội ngũ vừa đặt chân lên đường mòn thì một con phi ưng từ trong đội ngũ liền bay lên trời. Nó tung cánh bay vào bầu trời bao la, mà hướng bay của nó chính là hướng bắc. Đó chính là phương hướng của hoàng cung.....

oooOooo

Lưu Sâm lướt đi trên biển rất nhanh, sau một lúc thì hắn lại gia tăng tốc độ, khiến cho khối băng rẽ sóng ào ào, trông tựa như hắn đang cưỡi một chiếc ca nô mà lướt đi trên biển vậy. Sau khi "ca nô" chạy đi được mười phút, chẳng biết đã chạy được bao nhiêu dặm, bỗng nhiên chiếc "ca nô" lật ùm một cái, cả thân Lưu Sâm liền rơi vào trong biển. Khi người hắn vừa chìm vào nước thì Tật phong nhãn lật tức được khởi động. Hắn đang tìm kiếm!

Trong đại dương, hắn muốn tìm kiếm thứ gì chứ?

Đại dương có cái gì?

Quả nhiên như trong dự liệu của hắn, ở trong lòng biển, với Tật Phong nhãn, hắn nhìn thấy có những đốm lam quang mơ hồ, giống như vô số tiểu tinh linh vậy. Chúng ở trong nước mà nhảy cẫng vui mừng. Đó chính là Thủy tinh linh - Thủy nguyên tố!

Hắn đã đến đại dương rất nhiều lần, trong những lần đó, hắn không hề có ý chiếm hữu chúng, nhưng bây giờ thì khác rồi. Hắn đang phải đối diện với một sự khiêu chiến không biết đến từ phương nào, vì vậy mà hắn mới nhận ra sự gò bó về phương diện thực lực của mình. Phong ma pháp đã đủ mạnh, nhưng những môn ma pháp khác vẫn chưa ra gì, vì vậy mà hắn cần phải tăng cường thực lực của các môn ma pháp khác càng sớm càng tốt. Thế nhưng, đối với Thủy ma pháp thì lại khác hẳn. Hắn biết rõ ở đâu sẽ có vô cùng vô tận Thủy nguyên tố. Tất nhiên là đại dương rồi!

Bất kể có phải là che mắt người ta hay không, nhưng hắn không ra biển thì không được!

Quả thật trong biển có Thủy nguyên tố, và đúng là vô cùng vô tận thật, nhưng làm sao để chúng đi qua thông đạo đặc thù của mình để tiến nhập vào trong cơ thể đây? Lưu Sâm đứng bất động ở trong nước thật lâu.

Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, các Thủy nguyên tố lần lượt dồn về phía hai bàn tay đang mở rộng của hắn, sau đó thì tiến vào trong cơ thể của hắn. Hắn đang hấp thu Thủy nguyên tố, nhưng tốc độ hấp thu lại quá chậm, bởi vì số lượng Thủy nguyên tố rơi vào tay hắn vốn chỉ là ngẫu nhiên, vì vậy mà số lượng cũng không có bao nhiêu!

Mắt thấy thời gian trôi qua gần cả buổi mà vẫn chẳng hấp thu được bao nhiêu Thủy nguyên tố, Lưu Sâm cảm thấy sốt ruột vô cùng. Chẳng lẽ hắn cứ phải ở trong đáy biển như thế này hoài hay sao?

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một việc. Khi vừa nghĩ tới việc đó, trước mắt hắn lập tức sáng bừng lên. Đó là một chuyện lãng mạn, trong một căn thạch động lớn, có hai bóng người đang khiêu vũ. Theo từng bước vũ của họ, bầu trời sáng bừng, sao lốm đốm đầy trời; mặt đất cũng sáng bừng, vô số Thủy tinh linh cũng vũ động theo họ, phảng phất như là bị Ngư long vũ tác động lên chúng vậy...

Thế là Lưu Sâm khẽ di động theo một quỹ tích vi diệu. Hắn vừa xoay một vòng thì trong lòng biển liền nổi lên một dòng nước ngầm. Sau khi quay hai vòng, dòng nước ngầm liền biến thành dòng nước chảy xiết, mà khi dòng nước xiết này vừa nổi lên thì trong lòng biển liền phát sáng. Vô số Thủy tinh linh tụ về khiến cho nơi này sáng bừng lên, giống như mộng như ảo vậy. Lưu Sâm thấy vậy thì mỉm cười hài lòng vô cùng!

Hắn nhắm mắt lại, nhưng vũ điệu vẫn tiếp tục. Một màn sáng màu lam nhạt vây quanh lấy hắn, tiếp theo thì một cổ năng lượng đầy ấp từ hai tay hắn mà chảy vào trong nội thể, so với lúc nãy thì đây không còn là hấp thu nguyên tố nữa, mà là năng lượng tự chui vào người hắn.

Xung quanh Lưu Sâm càng lúc càng sáng hơn, rốt cuộc thì cũng hình thành một cột băng màu lam rất chói mắt. Toàn thân của hắn đứng ở bên trong cột băng, khuôn mặt ánh lên một màu xanh đậm. Không biết trải qua bao lâu, Lưu Sâm bỗng vung mạnh hai chưởng, trong lòng biển bỗng nổi lên một cơn sóng ngầm, kèm theo đó thì có rất nhiều khối băng được phóng vào đáy biển. Thế rồi thân ảnh của hắn liền phóng lên cao, khi đến gần mặt nước thì bỗng đột ngột dừng lại. Ở dưới đáy biển nhảy ra nhiều biến cố như vậy mà trên mặt nước lại chẳng có một chút thay đổi nào.

Bỗng nhiên thân ảnh của hắn biến mất. Trong nước không có hắn, trên không cũng không có hắn, vậy hắn đã đi đâu? Tất nhiên là hắn đã vào không gian của hắn! Chỉ có khi vừa vào không gian của hắn thì hắn mới cất tiếng cười thật lớn được. Thủy ma pháp đã đạt được trạng thái bão hòa. Giờ đây ở trong nước hay ở trên mặt đất đều giống nhau, Thủy ma pháp của hắn đã đại thành, và tất nhiên Ngư long vũ chính là then chốt quan trọng nhất!

Hai môn ma pháp của hắn đều đã đạt tới cấp thần. Bước tiếp theo phải làm là trở về đại lục, trực chỉ kinh thành!

Ở trong không gian, Lưu Sâm khẽ chuyển thân một cái, thế là có một bộ trang phục xuất hiện trên đất. Hắn khẽ xoay người một vòng thì bộ trang phục kỳ quái kia liền bay lên và lồng vào người hắn. Đó là một bộ trang phục của kiếm sư. Lưu Sâm khẽ điểm tay một cái nữa, trước mặt hắn liền xuất hiện một tấm băng kính, hắn nhìn vào băng kính rồi điều chỉnh khuôn mặt của mình một chút, sau đó thì ngửa mặt cười vang. Giờ đây hắn đã hóa thân thành một người hoàn toàn xa lạ!

Bây giờ đã là giữa đêm. Trong đại dương, bỗng nhiên có một bóng thân ảnh xuất hiện. Thân ảnh đó vừa nhoáng lên thì lập tức biến mất ngay, sau đó hắn lại xuất hiện ở một phương vị cách đó ngoài mười dặm. Lại thêm một lần chuyển động, thân ảnh nọ đã đến bên cạnh bờ biển. Tại đây, Lưu Sâm lại một lần nữa biến mất, là triệt để biến mất! Với phương thức trở lại đại lục kiểu này, còn ai có thể truy tung hắn được nữa đây?

Tuyệt không có khả năng!

Một số nhân vật thần bí ẩn núp ở xung quanh Già Mạc thành đã được định trước là sẽ không có thu hoạch gì. Cứ mỗi mười ngày thì kinh thành lại nhận được tin tức báo về, và nội dung của các thông tin đó đều giống hệt nhau: mục tiêu vẫn chưa trở về!

oooOooo

Sáng sớm, vầng thái dương chậm rãi mọc lên, báo hiệu một ngày đẹp trời nữa lại đến. Lúc này một gã trung niên kiếm sư từ trong một ngôi khách điếm bình dân bước ra khỏi phòng. Hắn đi tới phòng khách rồi nói:
- Tiểu nhị, lấy cho ta một phần ăn sáng!

- Dạ, tới ngay!

Tiểu nhị nhanh nhẩu chạy đến. Gã không nghi ngờ người trung niên kiếm sư này tí nào, bởi vì trong thành có rất nhiều loại người giống y như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.