Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 1: Tiểu Đóa Đóa, phải động phòng chưa?




Tiểu Ngọc nhìn ba xe dược liệu lớn trước mắt, một lúc lâu còn thẫn thờ.

Thì Quý Phong tự mình dẫn ba chiếc xe ngựa đến Thanh Tâm đường, giao phó với Thích Thăng một câu liền đi, Tiểu Ngọc cũng không nhìn thấy hắn. Chưa đầy một canh giờ trước, Thích Thăng mới đến nói với nàng tìm được dược liệu, nhanh như vậy đã chở đến.

"Thì công tử nói cái gì?" Tiểu Ngọc hỏi Thích Thăng.

Thích Thăng lắc đầu."Hắn cũng không nói gì, chỉ bảo ta kiểm tra hàng hóa, nói thuyền dừng ở bến cảng, bảo ta gọi người của Chu gia đến. Ta còn chưa kịp cảm ơn thì hắn đã đi mất."

Tiểu Ngọc biết Thì Quý Phong có tính cách này, nhưng không biết thủ đoạn của hắn lợi hại như thế. Hắn đến tột cùng là dùng phương pháp gì, vỏn vẹn có hai ngày tìm được cả thuyền lẫn hàng trở về? Chuyện ngay cả quan phủ cũng bó tay, vậy mà hắn có thể làm được, cũng quá thần thông quảng đại rồi!

"Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải cảm ơn người ta cho tốt. Ta không tiện ra mặt, để Thiên Thành và ngươi mời hắn ăn bữa cơm được không?"

Thích Thăng đối với đề nghị này cũng không phản đối. Lúc Thì Quý Phong đem hàng hóa giao cho hắn, ác cảm trong lòng hắn đối với Thì Quý Phong cũng biến thành khâm phục, cách thức làm việc hiệu suất cao này không phải người bình thường có thể làm. Sau lưng Thì Quý Phong khẳng định vận dụng không ít lực lượng, mới có thể hoàn thành chuyện này đi?

Nhưng Thích Thăng dựa vào trực giác đặc biệt, nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, đó chính là —— Thì Quý Phong vì sao phải hao tâm phí sức như thế?

Vì Thích Thăng hắn? Không thể nào. Vì Tống Tiềm? Có lẽ. Vì Tiểu Ngọc?

Có lẽ là vì Tiểu Ngọc đi.

Thích Thăng nhìn Tiểu Ngọc bên cạnh, đột nhiên có loại phiền muộn không nói thành lời.

Ai cũng có thể nhìn thấy nàng tốt, nhưng người đặt nàng trong lòng, cũng chỉ có một ít người thôi.

Thì Quý Phong. . . . . . Cùng mình, cũng giống như nhau.

Trên thực tế, Thì Quý Phong vận dụng quan hệ và nhân lực, đã vượt xa tưởng tượng của Thích Thăng.

Phụ thân của Thì Quý Phong, Vân Huy tướng quân Thì Ngộ Hào, thời niên thiếu vào rừng làm thảo khấu, là đại đầu lĩnh của Đồng Bách Sơn xã kì. Sau lại được triều đình chiêu an gia nhập binh mã của Đường châu, lại được cấm quân chọn lựa, làm ngự tiền phi long phi hổ đại tướng, lại thăng làm ngự sử ở nha môn. Một anh hùng lỗ mãn chìm nổi nửa đời trong quan trường, lập chiến công ở biên quan, trở thành một Vân Huy tướng quân.

Nhưng gốc gác của Thì Ngộ Hào, thủy chung cũng là trong giang hồ, thuộc hạ cũ của ông đông đảo, năm đó rất nhiều người không chịu chiêu an, mà cứ sống cuộc sống dân gian, lập thành bang phái, hùng cứ một phương. Triều đình bận đối phó người Kim tổn hao nguyên khí, đối với những cường đạo thảo khấu này cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, tuy nói thỉnh thoảng tiễu trừ một phen, cuối cùng tác dụng không lớn, có lúc còn phải dựa vào bọn họ đi đánh giặc.

Thì Quý Phong là con trai độc nhất của Thì Ngộ Hào, hắn ra đời lúc phụ thân tuổi đã hơn bốn mươi, đối với đứa con trai này cưng chiều hết mực. Thì Quý Phong kể từ đêm hứa hẹn vì Tiểu Ngọc tìm về dược liệu, hai ngày không ngủ không nghỉ đến chỗ các thúc thúc bá bá ở phụ cận cầu xin từng người. Các chú bác kia hiếm thấy hắn tới cửa, nếu hắn đã lên tiếng muốn nhờ, tất nhiên không từ chối.

Thì Quý Phong dốc hết sức, cuối cùng nghe được tin từ người của một vị thúc bá rằng ở bãi sậy phía con suối nhìn thấy một chiếc thuyền khả nghi.

Nhưng lúc Thì Quý Phong đến nơi đám thủy tặc nghe tiếng đã chạy mất, chỉ để lại một thuyền dược liệu.

Theo Thì Quý Phong thì, bắt không được bọn trộm thì chưa thể coi là thành công. Nhưng Tiểu Ngọc thì vô cùng cảm kích cơn mưa bất chợt này, nhanh nhanh thúc giục Tống Tiềm và Thích Thăng tới cửa cám ơn người ta.

Không biết ba đại nam nhân hàn huyên những gì, nhưng Tống Tiềm trở về thì cười tươi hơn thường ngày, có thể xem bọn hắn trò chuyện cũng rất vui.

--- ------ ------ ------ ------

Bàng Nhất Hưng đã thật lâu chưa từng có cảm giác này, lão cũng sẽ luống cuống tay chân!

"Làm sao lại bị người tìm được?"

Trong thư phòng Bàng phủ, Bàng Nhất Hưng chất vấn Mạc Huệ Hương. Người kia mặt mày cũng đổ đầy mồ hôi, hắn cũng không nghĩ nhanh như vậy sẽ bị người tìm được thuyền dược liệu kia.

"Bây giờ còn chưa rõ lắm. . . . . ." Mạc Huệ Hương phẫn nộ trả lời. Gương mặt thường ngày bình tĩnh thong dong, bây giờ như đưa đám. Đến tột cùng là ở đâu có vấn đề?

Bàng Nhất Hưng không nghĩ tới Thích Thăng còn có khả năng này, có thể tìm một chiếc thuyền được giấu kĩ như vậy. Thật may là bọn trộm chạy nhanh, phái người trở lại truyền tin cho họ. Hôm nay Bàng Nhất Hưng lo lắng nhất, chính là Thích Thăng có nắm được chứng cớ gì không?

Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng trải qua chuyện này, Bàng Nhất Hưng cũng chỉ còn cách tạm thời án binh bất động.

"Thôi! Thích gia tiểu tử đó, thật đúng là không đơn giản. . . . . ."

--- ------ ------ ------

Bàng Nhất Hưng muốn lặng, Thích Thăng cũng không muốn ngừng.

Trải qua bài học thiếu chút nữa bị hết hàng này, Tiểu Ngọc cũng biết tầm quan trọng của nguồn hàng. Chỉ dựa vào hàng hóa trong tay người ta, thì vẫn không an toàn chút nào! Vẫn là tự cấp tự túc tốt nhất.

Thích Thăng cùng Tiểu Ngọc bày kế, bây giờ tiền lời kiếm được khoảng một hai ngàn quan, nói ít không ít nói nhiều không nhiều, cũng đủ làm tiền vốn.

Thích Thăng được tổ phụ đồng ý, dự tính chuẩn bị buôn bán dược liệu. Bàng Nhất Hưng nghe tin giận tới mức muốn hộc máu, nhưng lúc này nhất thời lão cũng không muốn gây rắc rồi gì cho Thích Thăng, muốn nhìn xem trong tay Thích Thăng có vật chứng gây bất lợi cho lão hay không.

Mở hiệu buôn bán dược liệu, vốn lưu động của Mỹ Ngọc phường bên này cũng có chút căng thẳng. Tuy nói Mỹ Ngọc dược cao mỗi dạng cũng bán rất chạy, nhưng dù sao cũng quá đơn điệu rồi. Tiểu Ngọc thúc giục Thích Thăng nhanh chóng làm xong "Bài tập" nàng giao, nắm bắt thời gian điều chế xuất xưởng. Chính nàng cũng có chủ ý buôn bán son phấn, bây giờ kết hợp bán son phấn trong tiệm cũng rất được. . . . . . Mình có thể gian lận một chút hay không?

Tiểu Ngọc biết không thể một lần mà ăn hết cả nồi được. Nàng biết rất nhiều phương pháp làm đẹp, nhưng biện pháp có thể áp dụng bây giờ càng ngày càng ít, mặt nạ rượu đỏ, xoa bóp tinh dầu gì gì đó, không cần nghĩ nữa.

Nếu thật sự muốn trở thành nhân vật trụ cột trong ngành làm đẹp này, xem ra phải tốn nhiều thời gian nghiên cứu thêm sản phẩm mới cho Mỹ Ngọc phường rồi.

Có điều chuyện này cũng không thể ngày một ngày hai làm xong. Mỹ Ngọc phường khai trương hơn nửa tháng tới nay, dự trữ cũng được, tiêu thụ ổn định, chỉ là Tiểu Ngọc mỗi ngày tiếp đãi khách hàng bận tối mày tối mặt. Cho đến khi Huệ nương hỏi nàng chuẩn bị tết Trùng dương ra sao, nàng mới chợt phát giác, thì ra mua thu đã qua hơn phân nửa. (tết trùng dương hay còn gọi là trùng cửu, nhằm ngày 9 tháng 9 âm lịch, một ngày tết có nguồn gốc từ thời hậu Hán, mọi chi tiết xin liên hệ google đại ca và bác wiki ^_^)

"Chị hỏi lão gia đi, ta bận quá không có thời gian." Tiểu Ngọc qua loa tắc trách một câu. Không có thời gian là thật, nhưng nguyên nhân lớn nhất là Tiểu Ngọc căn bản không biết quy củ thời này coi trọng tiết trùng cửu như vậy.

"Phu nhân, người cũng biết lão gia không để ý tới tục vụ . . . . . ." Huệ nương có chút khó khăn nói.

Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, đành nói: "Nhà người ta như thế nào, thì nhà mình cũng làm vậy thôi. Một hồi chị tới phòng thu chi lĩnh bạc mua đồ đi."

Mướn tiên sinh phòng thu chi là chủ ý của Tống Tiềm, hắn nói Tiểu Ngọc đã lo lắng chuyện buôn bán, nếu lại ôm luôn chuyện sổ sách sợ nàng mệt mỏi. Hơn nữa, tiên sinh phòng thu chi cũng biết tính toán, so với tự mình lo có vẻ tốt hơn.

Tiểu Ngọc chấp nhận ý kiến của Tống Tiềm, nhờ Điền tiên sinh quản lí thu chi ở Thanh Tâm đường —— cũng chính là thúc thúc Điền Tiểu Bảo —— giới thiệu một tú tài quản lí sổ sách. Vị này họ Đồng, tuổi cũng không lớn, xấp xỉ Tống Tiềm, người Lâm An, gia cảnh không quá dư dả. Bây giờ ban ngày hắn tới Tống gia làm sổ sách, buổi tối về nghỉ, cũng tiện lợi.

Huệ nương mua rất nhiều bánh ‘cao’ (bánh gạo), lại mua rượu hoa cúc thượng hạng và một số lễ vật khác, nhưng không thể không lại quay về tìm Tiểu Ngọc.

"Phu nhân, những thứ khác để mua xong, nhưng mua hoa cúc thì người nên đi xem một chút, Huệ nương không biết chọn."

Tiểu Ngọc theo bản năng hỏi: "Lão gia đâu?"

"Lão gia sáng sớm đi thư quán rồi, chưa tới tối thì chưa về."

"Được rồi", Tiểu Ngọc bất đắc dĩ bỏ công việc lại, gọi Thủy Thanh Vân tới: "Tiểu Vân, ngươi thay ta chào hỏi khách hàng, ta đi ra ngoài một chuyến."

Thủy Thanh Vân lanh lẹ nói: "Ai, phu nhân người cứ yên tâm đi!" Thủy Thanh Vân cũng quen việc rồi, có nàng giúp đỡ, Tiểu Ngọc cũng yên tâm hơn.

--- ------ ------ ------ ------

Tiểu Ngọc thật không biết chợ hoa Lâm An ở đâu, còn phải nhờ Huệ nương dẫn đường.

Người Tống yêu hoa, đã là thành tục lệ, xuân đến thưởng đào hạ ngắm sen, thu yêu kim cúc đông mai vàng, một năm bốn mùa đều có người bán hoa đi khắp hang cùng ngõ hẻm chào hàng hoa tươi. Nhất là các tiểu nương tử cửa nhỏ nhà nghèo, không mua được trâm vàng trâm bạc, trên đầu cũng luôn cài chút hoa tươi, như Hoa Nhài, Ngọc Lan, Hải Đường. . . . . .

Tháng chín là "tháng Cúc", trước sau ngày trùng dương, mỗi nhà đều bày hoa cúc, để lấy may mắn. Tiểu Ngọc đi theo Huệ nương đến chợ hoa, chợ hoa này là một phố nhỏ, cửa hàng hai bên bày đầy những bồn hoa tươi, xa xa nhìn rất đẹp mắt.

Con gái ai không yêu hoa? Tiểu Ngọc lần đầu đến chợ hoa này, thấy chung quanh đều là muôn hồng nghìn tía, trong lòng cũng vui vẻ, nghĩ tới: "May nhờ Huệ nương cùng tới đây một chuyến! Ừ, nếu Thiên Thành cũng theo ta cùng đi dạo, thì càng vui hơn nữa."

Huệ nương nói, hoa trong những cửa hàng này, đều là do các hộ nông dân trồng hoa tự mình trồng rồi mở hàng buôn bán. Ruộng hoa của bọn họ đều ở nông thôn Lâm An, thường thì một nhà già trẻ đều lo chuyện buôn bán này. Bởi trong thành Lâm An đa số người ta cũng thích mua hoa, cho nên người bán hoa thu lợi không ít, tuy là nhà nông, nhưng gia cảnh cũng không tệ.

Tiểu Ngọc đi dạo đông tây một chút, ở giữa phố thấy có một cửa hàng đặt biệt sạch sẽ, đám hoa lá kia tinh khiết như vừa được lau qua, bên trên còn đọng vài giọt nước, bán buôn bây giờ thật không tệ. Nàng đi vào cửa hàng cất giọng hỏi: "Ông chủ có ở đây không?"

"Tới rồi tới rồi!"

Một giọng nói lanh lảnh như chuông bạc đáp lời, tiếp sau có một tiểu cô nương áo tím bước ra từ phía sau bụi hoa.

Tiểu cô nương này búi tóc song hoàn (hai cái búi tóc như Tiểu Yến Tử đó các bác), thoạt nhìn cũng mới tuổi dậy thì, mắt to tròn, mặt mày sáng sủa, nhìn có chút giống nha đầu Nhàn Nhàn của Tú Tâm. Nhưng Nhàn Nhàn tuổi tuy nhỏ, cũng đã có vẻ diễm lệ, mà cô nương này thanh thuần động lòng người, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, có chút ngây thơ, lại là một vẻ đẹp khác. Nổi bật giữa đám hoa, cô nương áo tím tươi cười thoát tục, nàng hoạt bát chạy tới trước mặt Tiểu Ngọc, cười hỏi Tiểu Ngọc: "Tỷ tỷ muốn mua hoa gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.