Nước Mắt Lọ Lem

Chương 18




Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lớn truyền ra!

Chỉ thấy một đạo kiếm ảnh dài chừng trăm trượng chợt xuất hiện ở phía trên của hai người Triệu Tiển cùng Mục Dịch, lao thẳng vào trời cao, sau đó mang theo một kiếm ý cường đại không có cách nào nói nổi, ầm ầm đánh xuống.

Đám đệ tự hai bên ở gần hai người một chút bị linh áp dồi dào này chấn áp. Tất cả đều dừng tranh đấu, đưa mắt nhìn lại.

Ầm ầm ầm!

Một trận kiếm ảnh ở trên không trung phát ra tiếng nổ lôi đình phóng xuống. Một mặt trời với hai màu tương giao thoáng hiện. Từng trận không gian chấn động kịch liệt truyền ra trong tiếng nổ vang. Từng khí lưu giống như cuồng phong vậy, cuốn ra bốn phương tám hướng.

Nhưng vào lúc này, hai thân ảnh lần lượt tách ra hai bên.

Đó chính là Triệu Tiển và Mục Dịch.

Thời khắc này hai người thoạt nhìn đều có chút chật vật. Trang phục trên người càng thêm tổn hại. Các nơi trên thân thể còn xuất hiện không ít thương thế, máu tươi đầm đìa.

- Truy phong của Trục Vân Kiếm trong truyền thuyết cũng chỉ có chút trình độ như vậy thôi sao? Thật sự làm cho ta thất vọng!

Triệu Tiển cười lạnh một tiếng, trong tay chợt dâng lên ngọn lửa màu trắng cháy hừng hực. Trong nháy mắt ngọn lửa đã lan tràn đến trên toàn bộ trường kích.

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Mục Dịch nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia kinh ngạc khác thường không dễ phát hiện. Thân thể hắn chợt bắn ngược ra, không ngờ thoát khỏi chiến trường, lao ra ngoài.

Triệu Tiển nhướng mày, đang muốn truy kích.

Vào thời khắc này, phía xa nơi chân trời, một chấm đen vô cùng nhanh chóng bay về phía này. Ánh mắt Triệu Tiển nhìn về phía nơi đó, sắc mặt đại biến.

Điểm đen trong nháy mắt liền đến gần. Đó là một chiến hạm màu trắng cực lớn, dài chừng mười trượng. Đầu trước của chiến hạm bén nhọn vô cùng, giống như một thanh kiếm lớn cắt qua tinh không.

Hai bên chiến hạm là mười khẩu pháo đen tuyền, tản ra ánh sáng màu đen với khí tức tràn ngập hung bạo.

- Không tốt, mau bỏ đi! Là chiến hạm Trường Phong của Trục Vân Kiếm Phái!

Ánh mắt Triệu Tiển chợt lộ vẻ ngưng trọng, hét lớn.

Đang chiến đậu kịch liệt, các đệ tử thánh địa Thanh Lan nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thấy chiến hạm khổng lồ khổng lồ trên bầu trời. Sắc mặt bọn họ đều biến đổi. Lúc này sẽ không ai dây dưa cùng Trục Vân Kiếm Phái nữa. Tất cả bắn ra ngoài.

Người của Trục Vân Kiếm Phái cũng không có ngăn cản. Vào thời khắc này, chiến hạm trên bầu trời chợt phóng ra ánh sáng cường đại. Trong cái lỗ đen của mười khẩu pháo hai bên thân chiến hạm lóe lên ánh sáng trắng. Mười cột sáng màu trắng bắn ra, rơi vào trong đám người thánh địa Thanh Lan.

Nhất thời những tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Phàm là người bị cột ánh sáng đánh trúng, bản thân lập tức bị trọng thương, thậm chí trực tiếp bạo thể mà chết.

- Phân công nhau rút lui khỏi đây!

Chiến hạm liên tục mấy vòng công kích, đệ tử Thanh Lan đã tổn thất quá nửa. Cuối cùng chỉ có không được hai mươi người trốn thoát, chạy tản ra bốn phía.

Đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái lập tức đuổi theo, muốn chém tận giết tuyệt.

Nhưng vào lúc này, bóng người lóe lên. Triệu Tiển chắn ở phía trước người đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái. Chiến kích trong tay hắn quét ngang ra. Một vòng ánh sáng màu xám bừng tỉnh giống như thủy triều tuôn ra, đánh bay vài đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái. Máu tươi trong miệng bọn họ điên cuồng phun ra.

- Giết người này!

Các đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái phía sau đều tức giận gào thét, bay tới chém. Mười kiếm quang hội tụ thành một dòng nước lũ cực lớn, chém về phía đầu của Triệu Tiển.

Trong mắt Triệu Tiển chợt lóe sáng. Hắn hét lớn một tiếng, trên người hiện ra hai ánh sáng màu đen và màu trắng, hình thành một màn hào quang đen trắng, ngăn cản trước dòng nước lũ kiếm quang.

Thân thể hắn chấn động mạnh. Trên mặt hiện ra một tầng ánh sáng màu máu. Màn hào quang đen trắng run rẩy kịch liệt, hình như lập tức sẽ bị nghiền nát.

- Triệu Tiển sư huynh, ta tới trợ giúp ngươi!

Một bóng người hoa lên, bay vụt tới, rơi vào bên cạnh Triệu Tiển. Đó là một nam tử mặt tròn mặc áo bào màu xanh.

Nhưng thấy trong tay hắn liên tục bấm pháp quyết. Trên người cũng phát ra mảng lớn ánh sáng đen trắng, hình thành một cột sáng, dung nhập vào màn hào quang đen trắng ở phía trên đỉnh đầu Triệu Tiển.

Màn hào quang đen trắng lập tức ổn định lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hét lớn một tiếng. Ánh sáng trên màn hào quang đen trắng đại thịnh, sau đó thoáng chốc đột ngột nổ tung, đánh bay mười kiếm quang trên đầu.

- Đi!

Sắc mặt hai người đều trắng nhợt, thân hình bắn ra, hóa thành hai đạo điện quang, bay về phía xa, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Mục Dịch nhìn hai người trốn xa, cười lạnh một tiếng. Hắn cũng không có đuổi theo, bay về phía chiến hạm.

Trên một ngọn núi cách chiến trường hơn vạn dặm, hai luồng ánh sáng vô cùng nhanh chóng từ phía xa bay tới, rơi vào trên một vách đá. Luồng ánh sáng thu lại, hiện ra bóng dáng của Triệu Tiển và người thanh niên mặt tròn kia.

Sắc mặt hai người đều có chút tái nhợt. Vừa rơi xuống đất, bọn họ liền há miệng thở dốc. Mỗi người lấy ra đan dược ăn vào.

- Những người đó không đuổi theo.

Triệu Tiển đưa mắt nhìn về phía sau lưng một cái, nói.

Người thanh niên mặt tròn nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Dư sư đệ, lần này cảm ơn ngươi xuất thủ tương trợ. Bằng không ta cũng không dễ dàng chạy thoát được như vậy.

Triệu Tiển nhìn về phía người thanh niên mặt tròn, nói.

- Đâu có gì. Triệu Tiển sư huynh có thể vì yểm hộ đồng môn lui lại phía sau, cam tâm đi cuối, mới thật sự làm cho người ta bội phục.

Người thanh niên mặt tròn nói.

Trên mặt Triệu Tiển lộ ra vẻ tươi cười, đang muốn nói gì. Chợt sắc mặt hắn đại biến, nhìn về phía sau lưng của người thanh niên mặt tròn.

- Người nào?

Hắn lớn tiếng quát.

Người thanh niên mặt tròn biến sắc, nhanh như tia chớp xoay người lại. Phía sau không có một bóng người. Nhất thời hắn ngẩn ra.

Phụt!

Một thanh chiến kích xuyên qua ngực hắn. Máu tươi tuôn ra không ngừng.

- Triệu Tiển... Ngươi...

Trong miệng người thanh niên mặt tròn phun ra một búng máu. Trái tim bị đâm xuyên qua, toàn thân hắn đã không có khí lực, chật vật xoay người.

- Dư sư đệ, đừng trách ta. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi cũng tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công. Hơn nữa còn tu luyện đến ngũ chuyển! Môn Huyền Công này chỉ có thể do một mình ta luyện thành!

Trên mặt Triệu Tiển nhe răng cười. Bàn tay cầm chiến kích chớp hiện ánh sáng trắng, dấy lên ngọn lửa màu trắng, theo chiến kích rất nhanh lan tràn đến trên người thanh niên mặt tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.