Nước Mắt Của Quỷ

Chương 2: Jun à, em nhớ Jun nhiều lắm




Bách linh cơ ở trên mái nhà nghe đối phương nói rằng, cho người đến Bình An khách điếm xem Trương Liêm đã dậy chưa, thì người ngẩn ra một lúc rồi kêu lên, "Thì ra ngươi cũng là một tên giả mạo nữa?"

Tiểu Thạch đang nằm trên giường vội khép chân lại, kinh dị hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Trương Liêm lạnh lùng nói, "Muốn sống thì mặc y phục vào, không cần biết ta là ai."

Tên tiện tỳ này đã dốc hết năng lực để cám dỗ đối phương, chẳng ngờ nam nhân này là một thiết hán chẳng chút động tâm thì Vô cùng hổ thẹn, thở dài nói, "Trương tướng công đừng trách tiện nữ!"

Trương Liêm phũ phàng quát, "Dẹp bớt miệng lưỡi đi!"

Rồi nhảy lên áp tai vào mái nhà nghe ngóng.

Bên ngoài Bách linh cơ quát um lên, "An Quốc Trường các ngươi đưa về đây tên nào vậy?"

Lập tức vang lên giọng nói của An Quốc Trường khúm núm trả lời, "Bẩm hộ pháp! Hắn mới chính thật là Trương Liêm."

Bách linh cơ hừ một tiếng nói, "Ta tạm thời nhốt hắn lại trong phòng này, ngươi lập tức đến bẩm với bang chủ cho người tời Bình An khách điếm kiểm tra kỹ lại xem. Trước sau đã có tới hai Trương Liêm tới đây rồi, biết đâu còn có tên thứ ba nữa không chừng! "

Trương Liêm cười phụ hoạ, "Không sai! Thậm chí có cả vị Trương Liêm thứ tư thứ năm nữa đó!"

Bách linh cơ gầm lên, "Tiểu tử người chớ nói xóc! Chỉ lát nữa, lão phu cho một mồi lửa cháy ra tro rồi tha hồ mà bẻm mép!"

Tiểu Thạch hoảng hốt kêu lên, "Lão gia, còn có thiếp ở đây nữa mà!"

Bách linh cơ tàn nhẫn đáp, "Ngươi là cái chất gì chứ? Ðược bồi táng với hắn là phúc rồi!"

Trương Liêm không ngờ lão ma đầu này nỡ nhẫn tâm hy sinh tính mạng của thuộc hạ mình như vậy, chợt trảo lên niềm thương cảm với thiếu nữ bất hạnh lầm đường để ác ma lợi dụng này, nhẹ giọng nói, "Tiểu Thạch, ngươi nghe rõ cả rồi đấy. Nếu muốn thoát khỏi bọn bất lương này, có tâm cải tà quy chánh thì hãy nói cho ta biết cách mở các cơ quan thế nào để ta ra giết hết bọn tà ác đó."

Tiểu Thạch đã lấy y phục che người lại, nghe Bách linh cơ nói thiêu chết cả mình bồi táng với Trương Liêm thì Vô cùng khiếp sợ xanh xám cả mặt mày, run giọng nói, "Chúng chỉ nói cho tiện nữ biết cách đóng cơ quan chứ không cho biết cách mở cơ quan thế nào cả!"

Trương Liêm nhíu mày nói, "Mau mặc y phục vào, chúng ta sẽ tìm lối ra."

Tại Bình An khách điếm ở Nhạc Châu, vì lúc luyện công đến khuya nên tới gần trưa Trương Liêm mới thức dậy.

Hôm nay là ngày thứ một, kỳ hạn cuối cùng để gặp Mạc Trấn Tương, nhưng chàng thấy không cần phải vội, cử để hắn chờ thêm vài canh giờ cũng không sao.

Vì thế mài tời giờ ty chàng mới dậy khỏi dậy khỏi giường Rửa ráy xong, Trương Liêm chợt thấy bồn chồn và nhận ra hôm nay có gì đo khác thường Hàng ngày Triệu Khanh Khanh thường mang nước cho chàng rửa mặt, thế mà hôm nay không thấy bóng dáng nàng đâu cả.

Chàng qua phòng Triệu Khanh Khanh xem nhưng phòng đóng kín, nàng không có trong phòng.

Bọn tỳ nữa Mộc Lan, Hoa Lan, Tú Hoa, Tú Anh, Xuân Uyển, Thu Giao đều không thấy một ai cả.

Chỉ riêng Phật Vân trang chủ ở phòng bên cạnh Trương Liêm nghe chàng rửa mặt liền nói vọng sang, "Hiền điệt dậy rồi ư?"

Trương Liêm kính cẩn đáp, "Dạ! Nhậm Thúc Thúc đã dậy chưa?"

Nhậm Tiến Phương cười đáp, "Trưa còn ai ngủ được nữa? Ta và Tất bá bá đang uống rượn, ngươi cũng mau sang đây!

Trương Liêm đẩy cửa bước vào quả nhiên thấy hai người còn đang đối ẩm bên một bình rượu khá lớn và một đa lạc rang.

Chàng vội hỏi, "Bá bá và thúc thúc có thấy Khanh Khanh và mấy tên tỳ nữa đâu không?"

Phật Vân trang chủ đáp, "diệt tức nói đi tìm Chương cô nương. Sau đó không lâu Thu Giao mang rượu trà tới rồi mấy nha đầu kéo nhau đi hết cả. Bây giờ cơm đã dọn sẵn, hiền điệt hãy ăn tạm mấy chén rồi nói chuyện!"

Trương Liêm thấy mâm cơm đã dọn sẵn nhưng chỉ thấy một bộ bát đũa liền hỏi, "Hai vị lão nhân gia ăn rồi sao?"

Nhậm Tiến Phương vội xua tay, "ăn rồi! ăn rồi! Lão điệt ngươi dạy trưa đành ăn một mình vậy!"

Trương Liêm mới ăn chưa xong bữa chợt nghe dưới lầu có người nói khẽ, "Trương Liêm vừa mới ngủ dậy, tại sao ở Phi Long trang lại xuất hiện tới hai Trương Liêm khác nữa?"

Trương Liêm nghe giọng nói của nam nhân, biết người của Phi Long trang liền buông đũa đứng lên.

Phật Vân trang chủ ngạc nhiên hỏi, "Hiền điệt định đi đâu thế?"

Trương Liêm gấp giọng trả lời, "Khanh Khanh đã tới Phi Long trang trước rồi!"

Phật Vân trang chủ không nghe người dưới lầu vừa nói nên hỏi tiếp, "Hiền điệt sao biết được?"

Chàng chưa kịp trả lời thì đột nhiên dưới lầu có tiếng nữ nhân quát to, "Triệu cô nương đã biết trước rằng trong khách điếm này nhất định có gian tế của Phi Long trang trà trộn, các ngươi sao còn chưa ra đây chịu chết?"

Cả Trương Liêm lẫn hai lão nhân đều kinh dị khi nhận ra thanh âm của vị tỳ nữ Mộc Lan.

Giọng nam nhân sừng sộ trả lời, "Tiện tỳ! Trước tiên ngươi hãy tiếp An đại gia một chiêu! "

Nghe giọng nói quen quen, Trương Liêm nghỉ một lúc rồi chợt nhớ ra, An đại gia đây là An Quốc Trường, kẻ đã theo Dương Quang Thanh lần trước đến Nhạc Châu bị chàng đánh bại rồi bảo cả hai tên quay về báo tin cho Phi Long trang chủ.

Lại tiếng của Mộc Lan, "Hừ! Thứ ngươi mà cũng xứng!"

Tiếp đó huỵch một tiếng như người nào bị ngã rồi nghe Mộc Lan cười nói, "Chịu không nổi một chỉ mà cũng phách lối! Vừa hay, có được con tin rồi!"

Theo đó đủ biết An Quốc Trường đã bị bắt.

Trương Liêm vội vã bước xuống lầu, chỉ thấy Mộc Lan và Hoa Lan đứng á tước cửa khách điếm, An Quốc Trường nằm sóng xoài ngay giữa hành lang, trong điếm còn Dương Quang Thanh và tên điếm chủ Mục Thanh Hồng.

Chàng liền đến gần hỏi, "Lan cô nương, vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoa Lan nhanh miệng trả lời, "Triệu cô nương đoán rằng trong điểm nhất định có gian tế của Phi Long trang nên hai tiểu tỳ chúng tôi giả vờ rời khỏi khách điếm định đi xa rồi bí mật quay lại theo dõi, quả nhiên bắt được quả tang hai tên này đang cũng với tên điếm chủ đang chụm đầu rỉ tai."

Trương Liêm vội hỏi, "Triệu cô nương đi đâu?"

Mộc Lan đáp, "Chị ấy đến Phi Long trang rồi."

Trương Liêm giẫm chân nói, "Làm sao các người không chịu nói sớm?"

"Công tử đừng trách chúng tiểu tỳ không báo vì Triệu cô nương nghiêm lệnh không được báo cho tướng công biết, dặn rằng sau khi chị ấy đến Phi Long trang, nếu phía Quân sơn không có động tĩnh gì tức Triệu cô nương bị hãm trong đó, Phi Long trang thế nào cũng cho người tới đây dò xét tin tức, phải bắt cho được chúng để làm con tin."

Trương Liêm bước vào điếm quét mắt nhìn Dương Quang Thanh, lạnh giọng nói, "Các hạ thật là người không biết sống chết! Biết điều thì mau nói ra Phi Long trang vừa phát sinh biến cố thế nào!"

Lúc này Mộc Lan và Hoa Lan án ngữ trước cửa, bên trong lại có Trương Liêm, Dương Quang Thanh tự biết không còn cơ may chạy thoát đành phải trả lời, "ở Phi Long trang liên tiếp xuất hiện hai vị tự xưng là thiếu hiệp, diện mạo giống y như in đến cả tại hạ cũng không phân biệt được. Vị đến đầu tiên còn vào lúc sáng sớm, ngay cả khi vừa đến trước trang môn đã giết bảy tám võ sĩ của bổn trang và làm bị thương mất tên khác. Sau khi trang chủ mời vào đại sảnh lại phóng hỏa đốt mấy đại sảnh đường và nhiều dãy phòng khác... "

Trương Liêm thấp giọng nói, "Vị đó thoát ra được không?"

Dương Quang Thanh gật đầu, "Vị đó chạy thoát được."

Trương Liêm lại hỏi, "Còn người thứ hai?"

"Vị này bị giam trong một mật thất"

Trương Liêm vội nói, "Ðược! Ngươi hãy dẫn ta tới Quân sơn!"

Mộc Lan lo lắng nói, "Công tử xin hãy suy xét kỹ! Nếu công tử lại bị lừa thì còn ai đủ khả nắng cứu cả ba vị nữa?"

Cô ta lo lắng như vậy là rất đúng.

Người thông minh và thận trọng như Triệu Khanh Khanh mà cũng bị lừa nhốt vào mật thất, còn Trương Liêm là người nhân từ độ lượng, làm sao dám đảm bảo là không mắc phải kế gian?

Hơn nữa hai người mạo xưng chàng, người đầu tiên thoát ra thì không nói, còn Triệu Khanh Khanh bị giam ít ra còn chàng giải cứu, nếu chàng bị bắt thì biết lấy ai cứu giải nữa?

Lúc này Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương cũng đã xuống lầu, sau khi nghe biết nguyên do, Phật Vân trang chủ kiền nói, "Hiền điệt chớ vội đi, để chờ ta hỏi mấy câu đã!"

Trương Liêm vốn rất nể trọng hai lão nhân này, đặc biệt là vị Phật Vân trang chủ Vân trận đao Tất Hoàng Sinh.

Dù đang sốt ruột nhưng nghe thế, chàng liền gật đầu nói, "Xin bá bá cứ hỏi."

Phật Vân trang chủ liền hướng sang Dương Quang Thanh, "Phi Long trang ngoài bát long ra, còn nhân vật nào lợi hai nữa?"

Dương Quang Thanh chừng như sợ Trương Liêm hơn hai vị lão nhân, thái độ có phần khinh thị hỏi, "Hai vị có biết tứ tuấn không? Phật Vân trang chủ nghi hoặc hỏi, "Còn có tứ tuấn" nào nữa?"

Dương Quang Thanh nghênh mặt đáp, "Ðó là bốn vị tiền bối Thiên thủ kiếm, Bách linh cơ, Bát phương thượng và Tam thế tôn."

Nhậm Tiến Phương nghe nói biến sắc,thất thanh nói, "Bốn tên ác ma đó đang ở Phi Long trang hay sao?"

Dương Quang Thanh ngạo nghễ đáp, "Không ở bổn trang thì còn ở đau?"

Trương Liêm bỗng trừng mắt nhìn hắn, đe doạ, "Dương Quang Thanh! Ngươi còn dám mở miệng nói thêm một câu bất kính như thế, ta thề sẽ bẻ hết răng đấy!"

Dương Quang Thanh khiếp sợ không dám ho he.

Trương Liêm nhíu mày hướng sang Phật Vân trang chủ nói hỏi, "Bá bá còn có gì muốn hỏi tên này nữa không?"

Phật Vân trang chủ cũng biết chàng sốt ruột đến cứu Triệu Khanh Khanh, việc đó là rất chính đáng vì cứu binh như cứu hoả, ngay cả ông ta còn sốt ruột huống gì chàng?

Nhưng đã biết tứ tuấn đều ở cả Phi Long trang nên chẳng thể không cảnh tỉnh cho chàng phải đặc biệt lưu tâm.

Nhưng sợ Trương Liêm không chú trọng đến lời mình, lão cố lấy vẻ mặt thật nghiêm trang hỏi, "Hiền điệt có biết bọn tự xưng tứ tuấn là những nhân vật như thế nào không?"

Trương Liêm lắc đầu đáp, "Tiểu điệt thật không biết!"

Phật Vân trang chủ gật đầu nói, "Hiền điệt không biết cũng phải thôi. Tiểu tử này vừa nói tứ tuấn thực ra ba mươi năm trước võ lâm gọi là tứ hung. Tên nào cũng tàn bạo bất nhân, võ công lại hết sức lợi hại. Ðặc biệt Tam thế tôn chính là sư phụ của Nhuyễn cốt tú tài ÐÕ Nhất Châm với sở trường Lôi hỏa ngân châm Vô cùng lợi hại. Năm xưa khi nghe nói đến tứ hung là đủ làm cho quỷ khóc thần sầu, người trong giang hồ ai cũng kinh hồn bạt vía. Cho đến khi Bạch hạc lệnh chủ thôi sát hại các nhân vậy võ lâm thì tứ hung cũng bặt tăm tích. Hiện tại sau ba mươi năm tứ hung đột nhiên xuất hiện ở Phi Long trang chẳng phải là chuyện ngẫu nhiên. Hiền điệt chuyến đi này cần phải cẩn thận, chi bằng để ngu bá."

Trương Liêm biết đối phương định nói gì liền ngắt lời, "Tiểu điệt cho rằng mình đi thì tốt hơn. Xin bá bá cùng Nhậm thúc thúc đến Nhạc Dương Lâu uống rượu quan chiến."

Phật Vân trang chủ nghiêm giọng, "Hiền điệt không được khinh suất! Nên biết rằng chỉ riêng bát long chẳng phải là những nhân vật tầm thường. Tứ hung nếu không phải võ nghệ cao tuyệt thì chúng đã chẳng trùng hiện giang hồ."

Trương Liêm sợ khéo dài thời gian cứu Triệu Khanh Khanh có thể dẫn đến hậu quả khó lường liền lắc đầu nói, "Tiểu điệt tâm ý đã quyết, xin bá bá... "

Nhậm Tiến Phương nóng nảy ngắt lời, "Hiền điệt không được nói thế! Nay Triệu cô nương đã bị giam cầm, hiền điệt phải dốc toàn lực để đối phó với bát long và tứ hung, làm sao có thể phân thân cứu người? Bất luận thế nào cũng đem theo mấy người nữa cùng đi. Nếu cho rằng ngu thúc và bá bá ngươi không tiện đồng hành thì hai vị cô nương này cũng có thể giúp hiền điệt một tay mà! "

Trong thâm tâm, Trương Liêm thấy Nhậm Tiến Phương là người hết sức nhiệt tâm nhưng chỉ còn lại một tay, sợ vị đó không chịu đứng ngoài cuộc mà lao vào đấu với cường địch thì không đủ sức, bởi thế chàng muốn lưu Phật Vân trang chủ lại để hộ vệ.

Nay nghe chính Nhậm Tiến Phương đi guốc trong bụng mình, chàng thoáng đỏ mặt lên nói, "Tiểu điệt còn chưa nghĩ đến vấn đề này, phải thỉnh giáo đã!" rồi quay sang Mộc Lan hỏi, "Nhị vị có thể..."

Hoa Lan không để chàng nói hết, vội ngắt lời, "Công tử đừng hỏi làm gì, chúng tiểu tỳ nguyện cùng tướng công xông vào nước sôi lửa bỏng."

Trương Liêm gật dầu vẻ hài lòng, "Lần này đến Quân sơn có thể buộc phải ra tay sát giới chưa biết chừng... "

Rồi chỉ tay vào Dương Quang Thanh và An Quốc Trường tiếp, "Phiền hai vị cô nương áp giải hai tên này cũng đi."

Mộc Lan cười đáp, "Ðó là phận sự của chúng tiểu tỳ, chẳng cần tướng công sai bảo!"

Rồi xốc An Quốc Trường dậy quát, "Ði!"

Hoa Lan cũng trừng mắt ra lệnh cho Dương Quang Thanh rời khỏi Bình An khách điếm Vì cứu người là cấp bách nên Trương Liêm không dám trậm trễ vội từ biệt Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương, cùng hai vị tỳ nữ giải Dương Quang Thanh và An Quốc Trường lên đường ngay.

Chỉ chưa đầy một khắc sau, một con thuyền nhỏ đã nhắm hướng Quân sơn tiến phát.

Ðó là chiếc khinh chu làm bằng da thú thuộc thủy đội của Phi Long trang do Dương Quang Thanh và An Quốc Trường mới dùng để tới Nhạc Châu, tên chào thuyền cũng là thủ hạ của Phi Long trang.

Trương Liêm không ngờ một điều là họ mới đi được một nửa quãng đường tới Quân sơn thì trông thấy mấy con chim câu đưa thư vượt qua đầu bay tời Phi Long trang.

Không lâu từ Quân sơn vang lên tiếng chuông trống vang lừng, từ Phi Long trang cớ bay phấp phới, bóng người lố nhố từ bảo môn ùa ra.

Dương Quang Thanh chợt kinh hãi kêu lên, "Nguy rồi!"

Trương Liêm vừa quay lại định hỏi thì vang lên tiếng thét của Mộc Lan và Hoa Lan, đồng thời hai nhân ảnh phóng nhanh xuống nước biến mất!

Nguyên là khi mọi người đang chăm chỉ hướng về phía Phi Long trang thì Dương Quang Thanh hét lên như một ám hiệu rồi cả hai tên vùng khỏi tay hai vị tỳ nữ liều mạng lao xuống hồ lặn mất!

Trương Liêm còn đang sững sờ thì ngay cả tên chèo thuyền cũng nhảy buồm xuống nước mất dạng!

Mộc Lan chẳng ngờ hai tên gian tế liều lĩnh như vậy thét lên một tiếng rồi định băng mình nhảy xuống truy theo.

Trương Liêm vội ngăn lại nói, "Ðừng đuổi làm gì mà ướt y phục, cứ để cho chúng đi."

Mộc Lan vừa ngượng vừa tức, mặt đỏ bừng nghiến răng nói, "Tiểu tỳ không ngờ hai tên tiểu tặc đó liều nhảy xuống hồ, tộ i thật đáng chết! "

Trương Liêm buông lời an ủi, "Chúng chỉ là thứ phế vật thôi mà, có trốn đi cũng chẳng hại gì. Còn thuyền thì ta tụ chèo cũng được."

Nói rồi cầm lấy mái chèo.

Hoa Lan vội bước tới đoạt lấy mái chèo nói, "Ðể tiểu tỳ!"

Trương Liêm đành nhường nhịn.

Dương Quang Thanh lặn xa cách thuyền khoảng mười trượng, cho rằng đã an toàn nhô đầu lên nói, "Trương tiểu tử!

Vừa rồi ở Nhạc Châu ngươi nhe nanh múa vuốt, nhưng nay tới số rồi! Chỉ lát nữa ngươi sẽ thành mồi của cá tất!"

An Quốc Trường cũng trồi đầu lên xa hơn một quãng, cười hắc hắc tiếp lời, "Chỉ sợ chúng thấy uy phong của Phi Long trang mà sỢ vỡ mặt chết trước khi vào trận! "

Trương Liêm đưa mắt nhìn về hướng Quân sơn, quả nhiên mười mấy chiếc thuyền lớn mở cờ gióng trống tiến ra.

Bấy giờ chàng mời hiểu rằng bọn Dương Quang Thanh nhảy xuống vì sợ thuyền lớn đến va phải, đồng thời cũng hy vọng đồng bọn đến giải cứu.

Như vậy Phi Long trang đã có ý giao chiến ngay trên hồ, quyết không để đối phương vào tời Quân sơn để cứu người.

Mạc Trấn Tương tính như vậy là thượng sách vì chỉ nhìn qua, tương quan lực lượng giữa song phương thế nào là quá rõ.

Chàng nhìn Dương Quang Thanh, quát lên, "Tên họ Dương! Nếu ngươi không chịu nói ra người giả mạo ta bị giam ở đâu, đừng mong còn mạng để đồng bọn giải cứu!"

An Quốc Trường bơi cách Dương Quang Thanh vài trượng, cười hắc hắc nói, "Trương tiểu tử! Chết đến đít không thấy sao còn to miệng? Nhưng chỉ mình ngươi làm mồi cho cá thôi, còn hai nha đầu kia ta sẽ..."

Mộc Lan không thể để hắn nói hết những lời ô uế liền quát lên một tiếng phất tay phóng ra mấy mũi ám khí màu trắng bạc.

Nhưng An Quốc Trường thủ công chẳng phải tầm thường, thấy Mộc Lan vừa phất tay hắn vội ngụp xuống lặn mất, mũi ám khí của Mộc Lan lướt trên mặt nước tời ba bốn trượng nữa mới chìm.

Trương Liêm vội nói, "Mộc Lan cô nương đừng để phí ám khí Vô ích, chờ lát nữa lên thuyền lớn rồi mặc sức sú dụng."

Mộc Lan bẽn lẽn gật đầu.

An Quốc Trường lại nhô đầu lên, cười dâm đãng nói, "Nha đầu! Ðại gia sẽ..."

Hắn chưa nói hết thì một bóng người bổ đến như chim ưng vồ mồi. Chỉ nghe bốp một tiếng, An Quốc Trường chưa kịp đóng miệng thì bị một cú tát như trời giáng, mắt tối sầm rồi cảm thấy thân mình bị nâng bỗng lên khỏi mặt nước rồi bay vút về phía khinh chu.

Trương Liêm vừa vận lực kéo An Quốc Trường lên vứt vào thuyền, bản thân chàng cũng bị lún sâu xuống nước tới đầu gối.

Mộc Lan hận không thể lao xuống băm vằm An Quốc Trường ra trăm mảnh, chợt thấy hắn đã bị Trương Liêm ném lên thuyền liền giơ tay chộp lấy quật mạnh xuống lòng thuyền.

"Bịch!"

Thân thể An Quốc Trường chẳng khác gì quả bí từ trên giàn cao rơi xuống đau nhói lên, một tay bị quật xuống một thanh ngang nhô lên khoang thuyền gãy ngang, rên lên một tiếng rồi ngất đi.

Trương Liêm chìm xuống nước tới đầu gối, chỉ cần đề khí bật người lên đã đứng trên mặt nước.

Chàng nhìn quanh chẳng thấy Dương Quang Thanh cũng như tên phu thuyền đâu cả đành lướt trở về thuyền, thấy An Quốc Trường nằm bất động giữa khoang thuyền, chàng múc một gáo nước hắt vào mặt cho hắn tỉnh lại.

Nước lạnh làm An Quốc Trường tỉnh lại ngay.

Trương Liêm lạnh lùng nói, "Các hạ tự làm thì phải ráng chịu! Mau trả lời câu hỏi của bổ nhân mau!"

An Quốc Trường hướng mắt ra rên rỉ, "ôi... hỏi... câu gì?"

"Người đóng giả bổn nhân bị giam giữ ở đâu?"

An Quốc Trường gãy mất một tay khắp người lại đau ê ẩm muốn gượng ngồi lên mà không nổi. Hắn biết rằng bây giờ mình chẳng khác gì cá nằm trên thớt, tính mạng ở trong tay đối phương, mặt không còn chút huyết sắc, run rẩy đáp, "ở trong đại sảnh gần bắc viện."

Trương Liêm nghĩ ngợi một lát rồi hỏi tiếp, "Cách mở tiểu sảnh đó thế nào?"

"Tại hạ không biết."

Thấy mặt Trương Liêm đanh lại, An Quốc Trường cho rằng đối phương chưa tin vào mình, vội nói thêm, "Chúng tôi là đệ tử ngoại viện nên không được phép biết những cơ quan bí mật trong nội viện."

Trương Liêm thấy vẻ mặt hắn khiếp sợ như vậy tin rằng hắn không dám nói dối, hỏi tiếp, "Những ai trú ở bắc viện?"

An Quốc Trường đáp, "Ðó vốn là nơi bang chủ dùng để hội đàm với mật hữu và tâm phúc, nhưng gần đây nhường cho bồn vị hộ pháp làm chỗ ở."

Trương Liêm lại hỏi, "Bốn vị Hộ pháp là những ai?"

"Là tứ tuấn đã từng nói qua ở Nhạc Châu."

Trương Liêm gật đầu rồi đưa mắt nhìn về hướng quân Sơn.

Bấy giờ tứ phía Quân sơn, mười mấy chiếc thuyền dàng thành chữ nhân" rầm rộ xé sóng tiến ra giữa hồ, mỗi thuyền cách nhau chừng bốn năm trượng.

Chỉ cần thấy những cơn sóng trắng rẽ băng băng ra trên hai mũi thuyền đủ biết thủy đội tiến lên nhanh như thế nào.

Mỗi chiếc thuyền rộng hơn một trượng, cao tới hai trượng, dài mười mấy trượng, với tốc độ đó va vào chiếc khinh chu của Trương Liêm thỉ chỉ nhấn chìm trong chớp mắt và tan thành muôn mảnh.

Trương Liêm biết Mộc Lan và Hoa Lan võ nghệ không kém nhưng khinh công còn chưa luyện tới mức đạp ba độ thủy.

Trước tình huống thuyền địch tạo thành muôn lớp sóng bạt đầu như vậy, ngay cả bản thân chàng có thể thi triển đạp ba độ thủy hay không còn là một vấn đề, huống hồ hai tỳ nữ?

Chàng nghi ngại nhìn hai người nói, "Mấy hôm nay tiểu khả quá bận luyện công nên không biết khinh công của hai vị thế nào, có thể đi trên mặt nước được không?"

Hoa Lan cười đáp, "Tướng công đừng lo, chúng tôi tuy không thấm vào đâu so với tướng công nhưng chỉ cần dùng một vài mảnh ván nhỏ là có thể lướt trên mặt nước một cách tùy ý."

Trương Liêm cả mừng nói, "Thế là tốt rồi! Xin hai vị hãy nhớ khi nào tiểu khả nhảy lên thuyền lớn thì lập tức theo rồi phóng hỏa ngay, còn việc công sát không cần hai vị phải lo."

Hai tỳ nữ đồng thanh dạ một tiếng rồi nhìn nhau cười.

Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, "Chẳng lẽ tiểu khả nói gì không đúng hay sao?"

Mộc Lan lắc đầu vội nghiêm nghị trả lời, "Không phải thế! Chúng tiểu tỳ chỉ muốn để công tử xem cuộc hỏa công sẽ hào hùng ác liệt tới mức nào!"

Phi Long trang vừa trải qua một đại nạn với sự xuất hiện của Trương Liêm đầu tiên giết mất gần một nửa đội vệ sĩ, sau đó lại dùng bích lân độc hoả thiêu cháy đại sảnh và nhiều phòng ốc làm cho mấy chục tên cao thủ không chạy kịp bị thiêu trong đại sảnh hoặc bị bỏng nặng.

Tuy người thứ hai giả mạo Trương Liêm đã bị bắt nhưng trang chủ Mạc Trấn Tương vẫn lồng lên như thú dữ. Bởi vì người giả mạo Trương Liêm thứ hai bị nhốt này cũng thừa nhận mình là giả mạo! Tiếp đó là tin khẩn do chim đưa tin báo về là Trương Liêm đã mang theo Dương Quang Thanh và An Quốc Trường đang trên dường tiến đến Quân sơn!

Lão lập tức hạ lệnh dốc toàn bộ thủy quân chuẩn bị tiếp chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.