Nước Mắt Của Hoa Oải Hương

Chương 35




Cách phía đông bắc huyện Phòng Lăng ước chừng ngoài năm mươi dặm đường bộ, một gã nam tử áo đen đang ở trong màn đêm dày đặc phóng ngựa chạy gấp, gã không ngừng vung roi quất ngựa, đồng thời quay đầu lại khẩn trương nhìn xung quanh, ngựa dưới háng gã sớm đã mệt mỏi kiệt sức, thở hổn hển, miệng sùi bọt mép, trên mông ngựa cắm hai cái tên nỏ, máu tươi chảy xuống khiến cọng lông ở chân sau ngưng kết thành một vết, thoạt nhìn thấy ghê người.

Nhưng nam tử áo đen không bận tâm đến sự sống chết của con ngựa chút nào, gã chỉ lo lắng xem truy binh phía sau có đuổi kịp hay không, sau lưng gã cũng bị trúng một mũi tên, máu tươi thấm qua quần áo nhuộm hồng cả một mảng lớn, nhưng ý chí chạy trốn đã vực gã dậy.

Lúc này, chiến mã rên lên một tiếng đau đớn thật dài, ầm ầm ngã sấp xuống, khiến nam tử áo đen bắn ra xa hơn một trượng, cũng may hai bên đường đều là lùm cây rậm rạp, nam tử áo đen không có bị thương nặng thêm, gã thống khổ bò dậy, liều mạng kéo túm ngựa, nhưng ngựa co giật chân sau, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã không xong rồi.

Bất đắc dĩ, nam tử áo đen phải cởi túi đeo trên ngựa, để túi ngựa mang công văn trang bị trọng yếu trên người, hắn nhìn chung quanh, bốn phía đều là núi non trùng điệp, một ngọn đèn cũng nhìn không thấy. Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên trộm nghe tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau, đây chắc là truy binh chạy tới, trong lòng nam tử áo đen sợ hãi vạn phần, bất chấp phía sau lưng bị trúng tên, xoay người liền chạy như điên về phía rừng cây cách đó mấy trăm bước.

Một lát sau, mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa đuổi tới, người cầm đầu chính là thị vệ tâm phúc của Vi Liên, Hàn Chi Kỳ, y liếc mắt một cái nhìn thấy con ngựa ngã lăn ở bên đường, lập tức ghìm chặt chiến mã, thét lớn ra lệnh cho mấy người, mọi người đều xuống ngựa, có người tiến lên tìm kiếm một chút, ngạc nhiên nói với Hàn Chi Kỳ:
- Giáo Úy, thân thể con ngựa vẫn còn nóng đấy, chắc chắn vừa mới ngã xuống không lâu.

Dưới ánh trăng màu bạc, Hàn Chi Kỳ lại phát hiện bên cạnh chiến mã có một số dấu chân, y theo hướng dấu chân nhìn lại, chỉ thấy xa xa hơn ngoài hai trăm bước có một rừng cây tươi tốt, trừ chỗ đó ra, người kia hẳn là không còn chỗ nào ẩn thân, y lập tức ra lệnh:
- Đi vào trong rừng cây lục soát.

Mười mấy tên thị vệ chia làm ba đường, hướng bọc sườn rừng cây mà đi, nhưng Hàn Chi Kỳ lại không thể tưởng tượng được, đây không phải một rừng cây, mà là một rừng rậm dài đến mấy trăm dặm, kéo đến mấy tòa núi lớn phía trên, bọn họ phải truy bắt người áo đen trốn vào rừng rậm, không khác nào tìm cá nơi biển rộng, còn muốn tìm được chỉ là hy vọng mong manh.

Sáng sớm hôm sau, trong cung Lư Lăng Vương, trong lòng Vương phi Vi Liên chứa đựng suy nghĩ bất an, ở trong điện đi qua đi lại, đứng bên cạnh là đứa con cả của nàng Lý Trọng Nhuận.

Lý Trọng Nhuận trước khi bỏ trận đấu suốt đêm rời khỏi kinh thành không lâu, liền gửi cho mẫu thân một chim bồ câu đưa thư, bởi vì nguyên nhân trọng đại, y không có nhiều lời, chỉ nhắc tới hoạn quan thị vệ bên cạnh phụ vương Giang Ân Tín rất có thể là người do Võ Tam Tư phái tới nằm vùng.

Lý Trọng Nhuận còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải nói với mẫu thân, như là Võ thị gia tộc đang bí mật thảo luận ngăn chặn Lý thị phục hưng, còn có người chuẩn bị xuống tay với phụ thân, tình báo trọng yếu đó ở trong thư chim bồ câu đưa tin không thể nói rõ chi tiết, chỉ có thể gặp mặt mẫu thân lần nữa để bàn bạc.

Đúng là nguy cơ gấp gáp không kịp đối phó, Vi vương phi liền muốn tương kế tựu kế, lợi dụng Giang Ân Tín truyền lại một ít tin tức giả cho Võ Tam Tư.

Không ngờ, Giang Ân Tín hôm nay nhận được mật thư của Võ Tam Tư lệnh cho gã lập tức rút lui khỏi hoàng cung, tuy rằng Giang Ân Tín chuẩn bị chạy trốn thì bị thị vệ giám sát gã phát hiện, Hàn Chi Kỳ đã dẫn người đuổi theo, nhưng có thể bắt lại được hay không hiện tại vẫn không biết.

Trong lòng Vi Liên vừa căm tức,vừa hối hận, nếu nàng có thể quyết đoán một chút, bắt giữ Giang Ân Tín đúng lúc, cũng sẽ không xảy ra phiền toái như hôm nay, có thể chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của nàng, nếu đứa con có thể đem tin tức cho nàng sớm một chút——

Nghĩ vậy, Vi Liên quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn đứa con cả, trong lòng Lý Trọng Nhuận lại ủy khuất, chính y hôm trước đã đem tất cả tình báo nói cho mẫu thân, nàng cũng hoàn toàn có thể thong dong bắt giữ Giang Ân Tín, nếu nàng không ra tay chậm chạp, để đến hôm nay Giang Ân Tín chạy mất, nàng mới bắt đầu trách y không nói sớm hơn.

Lý Trọng Nhuận không dám cãi cọ với mẫu thân, chỉ yên lặng đứng ở một bên, lúc này, nhà hạ trong viện truyền đến tiếng bước chân, có cung nữ cao giọng nói:
- Hàn thị vệ đã trở về.

Vi Liên mừng rỡ, vội vàng xoay người đi ra ngoài nghênh tiếp. Hàn Chi Kỳ lại tới trước một bước đi vào nội đường, y liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Trọng Nhuận, trong lòng của y ngẩn ra, vội vàng quì một gối:
- Khởi bẩm Vương phi, ty chức vô năng, không thể bắt được Giang Ân Tín.

- Cái gì?

Vi Liên căm tức vạn phần:
- Nhiều người như vậy truy đuổi mà không kịp sao?

- Hồi bẩm Vương phi, vốn là đã đuổi kịp, nhưng hắn lại trốn vào rừng rậm, rừng rậm quá lớn, chúng ta nhân lực không đủ, kết quả…..

Hàn Chi Kỳ hướng về phía Vi Liên bẩm báo, bên cạnh Lý Trọng Nhuận lại giận tím mặt, trong mắt sát khí phụt ra. Nơi này chính là nội điện, là chỗ mẫu thân sinh sống hàng ngày, Hàn Chi Kỳ không ngờ không có bẩm báo đã trực tiếp xâm nhập, Lý Trọng Nhuận đã sớm nghe được một số lời đồn nhảm về chuyện xấu của mẫu thân, có điều y ở ngoài cung, chuyện này cũng chỉ có thể nghe đồn.

Hôm nay là vì có tình huống đặc biệt y mới ở nội cung của mẫu thân, không ngờ t lại phát hiện chi tiết này, Hàn Chi Kỳ này cũng dám tùy ý xâm nhập nội cung của mẫu thân, chuyện này thật sự chỉ là điều ngẫu nhiên sao?

Chính là hôm nay có chi tiết lơ đãng này, khiến Lý Trọng Nhuận ý thức được lời đồn đều không phải là không có căn cứ, lúc này trong lòng của y chứa đầy sự sỉ nhục sâu sắc.

- Trọng Nhuận, con cảm thấy hiện tại nên ứng đối như thế nào?
Vi Liên quay đầu lại hỏi Lý Trọng Nhuận.

Lý Trọng Nhuận kịp thời che giấu cừu hận trong lòng, y cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Hồi bẩm mẫu thân, con đề nghị kịp thời phong tỏa các con đường ra vào Phòng Châu, cho dù Giang Ân Tín thoát được một mạng cũng không thể rời khỏi Phòng Châu.

- Đề nghị này cũng không tồi.

Vi Liên gật đầu khen ngợi, lại nói với Lý Trọng Nhuận:
- Con lập tức đi châu nha và huyện nha Phòng Lăng một chuyến, nói là hoàng cung mất trộm, bảo quan phủ toàn lực hiệp trợ truy tìm Giang Ân Tín.

- Con xin cáo từ.

Lý Trọng Nhuận lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Chi Kỳ, bước nhanh rời đi. Vi Liên tâm phiền ý loạn, nàng không có chú ý tới trong mắt đứa con nhìn Hàn Chi Kỳ đầy thù hận.

Hàn Chi Kỳ cảm giác được Vi Liên trong lòng phiền não, liền thấp giọng an ủi nàng:
- Vương phi, Giang Ân Tín trốn vào rừng rậm chưa chắc đã có thể còn sống đi ra, trong rừng rậm mãnh thú thường lui tới, ty chức cảm thấy hắn dữ nhiều lành ít, kỳ thật cũng không cần quá lo lắng.

Vi Liên cũng hiểu được có vài phần đạo lý trong đó, nàng ngẫm nghĩ một chút, rồi ngạc nhiên nhìn Hàn Chi Kỳ nói:
- Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn không thể sơ suất, ngươi tiếp tục thống lĩnh thủ hạ đi truy tìm Giang Ân Tín, một khi hắn chạy ra khỏi rừng rậm, nhất định phải bắt lấy hắn.

Phòng Châu tứ phía đều là núi, địa thế cao mà nguy hiểm, bên trong núi non hiểm trở, phân bố một vài bồn địa rải rác, nên trở thành nơi định canh thay thế của người Phòng Châu.

Phòng Châu chủ yếu có ba đường quan đạo đi qua các châu, một là đường phía Bắc, lại bị đường sông ngăn chặn, đi qua dòng nước đi thông qua phía bắc sông Hán Thủy, thứ hai là đường phía Tây, cũng chính là đường Thượng Dung nổi tiếng, hướng tây đi tới Hán Trung và Ba Thục, cuối cùng là phía Đông, còn gọi là đường Trúc Thủy, thông qua lòng chảo Trúc Thủy đi tới Tương Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.