Nước Mắt Của Hoa Oải Hương

Chương 14




Mike trước khi dẫn tiểu đội vào lãnh sự quán Trung Quốc đã phân phó, kiểm tra chặt chẽ các sân bay, nhà ga, bến tàu, quyết không thể cho Trương Dương rời khỏi đây. Nhất là trọng điểm theo dõi nhà của Margaret. Margaret lúc trước đã chuẩn bị an bài cho Trương Dương ngồi máy bay riêng của bà ta để rời khỏi đây, nhưng dưới tình thế này, máy bay riêng của bà ta căn bản không có bất kỳ khả năng nào được bay.

Khi cảnh sát New York và FBI liên thủ bày ra thiên la địa võng, Trương Dương và Triệu Thiên Tài đã ngồi ở trong ô tô mà nghị sĩ Sademon an bài, Sademon nhìn hai người Trung Quốc người Trung Quốc trẻ tuổi này, hận không thể lập tức làm thịt họ, nhưng trong tay đối phương có chứng cớ của hắn, Sademon ném chuột sợ vỡ đồ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, Sademon nói: "Ba giờ chiều hôm nay, máy bay tư nhân của tôi sẽ đưa các anh tới Mexico."

Trương Dương nói: "Cám ơn sự giúp đỡ của ông, chỉ cần chúng tôi an toàn đến Mexico, tôi sẽ tiêu hủy toàn bộ những thứ đó."

Sademon gật đầu, hắn nói khẽ: "Có vấn đề tôi muốn hỏi anh, vì sao lại nhằm vào tôi? Là bởi vì chương trình nghị sự mà tôi đề xuất ư?" Thằng ôn này hiển nhiên là nghĩ quá rồi, hắn luôn là phần tử cứng rắn, sắp tới lại sẽ đề xuất chương trình nghị sự chế tài kinh tế đối với Trung Quốc, đã đạt được sự ủng hộ của không ít nghị sĩ, Sademon liên tưởng đến chuyện này là rất bình thường, hắn cho rằng Trương Dương là một gián điệp Trung Quốc, mục đích lần này tới nước Mỹ chính là nhắm vào hắn, Sademon không ngờ mình là tự tác đa tình, Trương đại quan nhân gặp hắn ở Tháng Năm Đỏ căn bản chỉ là trùng hợp.

Trương Dương đâm lao phải theo lao, nói: "Tôi nghĩ nghị sĩ tiên sinh chắc là cân nhắc tới lợi ích lâu dài giữa Trung và Mỹ, bất kỳ một đề án bất lợi nhắm vào Trung Quốc nào cuối cùng cũng sẽ làm tổn hại tới lợi ích của song phương, không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho quý phương cả." Rất nhiều ngôn luận mà thằng ôn này nói ra đều là nghe được từ CCTV, hắn không có trình độ cao như vậy, có thể đứng ở độ cao quan hệ giữa hai nước với nhau mà nói.

Sademon nói: "Tôi sẽ cân nhắc lại chương trình nghị sự này."

Trương Dương mỉm cười nói mỉm cười nói: "Nghị sĩ nếu có cơ hội, hoan nghênh anh tới Bình Hải của chúng tôi làm khách, tôi tin rằng anh chỉ có tự mình tới Trung Quốc mới hiểu được về mảnh đất này."Thằng ôn này thuận tiện làm giao lưu chính trị.

Sademon hận Trương Dương đến ngứa răng, hắn tuy rằng không cam lòng bị đối phương áp chế, nhưng hiện tại dưới loại tình thế này, hắn không thể không cúi đầu, hắn gật đầu, nói: "Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định đi sẽ tới viếng thăm Trung Quốc."

Trương đại quan nhân rất rộng rãi vươn tay về phía hắn: "Hy vọng chúng ta về sau có thể trở thành bạn tốt, làm ra được những cống hiến đối với việc thúc đẩy quan hệ Trung Mỹ."

Sademon nắm tay Trương Dương, trong lòng giống như bình ngũ vị hương, ngọt bùi cay đắng, cảm giác này cực kỳ phức tạp. Loại chính khách đa mưu túc trí như Sademon, vào thời khắc mấu chốt có thể quyết tâm hạ động thủ, nhưng hắn lại nghĩ chuyện này quá phức tạp, cho rằng Trương Dương có ảnh và ghi âm bất nhã của hắn, mục đích chính là thay đổi chương trình nghị sự của hắn, ở sau lưng Trương Dương có một tổ chức khổng lồ chống lưng cho hắn, chuyện này rất phiền phức, Sademon không dám tùy tiện xuống tay với Trương Dương, xử lý Trương Dương cũng không thể bảo đảm mình được bình an vô sự, Sademon đã cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quốc định giúp Trương Dương rời khỏi nước Mỹ, thằng ôn này là một ôn thần, tốt nhất là mau mau tống hắn đi.

Cuộc tìm kiếm của Mike ở lãnh sự quán Trung Quốc hoàn toàn không đạt được kết quả gì, thái độ của lãnh sự Thư Anh Hằng phía Trung Quốc lập tức biến thành cực kỳ cứng rắn, y kháng nghị với Mike, kháng nghị hắn hôm nay vây kín lãnh sự quán, mặt mày Mike biến thành xám xịt, thật ra trước khi hắn điều tra lãnh sự quán đã có chuẩn bị tâm lý với kết quả này, mấu chốt của sự việc là ở trên người Trương Dương, không bắt được Trương Dương, hắn trên đạo lý không thể đứng vững, người ta gây khó dễ với hắn là chuyện tất nhiên, Mike cũng tính là nâng lên được thì bỏ xuống được, ở ngay tại chỗ tỏ vẻ xin lỗi Thư Anh Hằng, dẫn thủ hạ của hắn vội vàng kết thúc công việc. Về phần Bạch Chí Quân, hắn cũng không dám tiếp tục gây khó dễ, hạ lệnh phóng thích Bạch Chí Quân.

Sau khi đi Mike dẫn thủ hạ rút đi, Thư Anh Hằng thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần này quả thực rất hiểm, dù sao bọn họ cũng đang ở trên đất của người Mỹ, đám đặc công FBI này không có lỗ hổng nào là không chui vào được, y ý thức được rõ ràng chuyện này vẫn chưa xong, Trương Dương một ngày chưa rời khỏi nước Mỹ, chuyện này vẫn sẽ chưa kết thúc. Nhưng Trương Dương từ sau khi Trương Dương bỏ chạy từ ống dẫn nước thì vẫn chưa liên hệ lại với Thư Anh Hằng, Thư Anh Hằng cảm thấy có chút bất diệu, thằng ôn này chắc không phải là đã rơi vào tay FBI rồi chứ? Bất kể là tình huống hiện tại của Trương Dương như thế nào, ít nhất hắn đã không ở trong lãnh sự quán, việc khẩn cấp trước mắt dẫu sao cũng đã được giải quyết.

]Phía Sở Yên Nhiên cũng không nhận được điện thoại của Trương Dương, Sở Yên Nhiên đứng ở trong văn phòng tổng bộ của tập đoàn tài chính Benin ở Manhattan, ngây ngốc nhìn ra ngoài kỉa, buồn bã mất mát, bầu trời New York u ám, một trận gió tuyết lại sắp đến. Cảnh vật ở trước mắt cô ta trở nên mông lung, nhưng là bởi vì nước mắt tràn mi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Yên Nhiên vội vàng rút khăn tay ra lau nước mắt, nói: "Vào đi!"

Quan Chỉ Tình từ bên ngoài bước vào, cô ta liếc một ái là nhìn ra Sở Yên Nhiên vừa mới khóc, ánh mắt cũng hướng ra ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Bên ngoài đang có tuyết rơi!"

Sở Yên Nhiên nói: "Không biết anh ấy có bình an rời khỏi đây hay không?"

Quan Chỉ Tình an ủi cô ta: "Võ công của anh ta lợi hại như vậy, cảnh sát nước Mỹ khẳng định là không thể nào bắt được anh ta, lúc trước ở Buffalo, nhiều cảnh sát như vậy tiến hành truy kích vây bắt anh ta mà anh ta còn thong dong chạy thoát, hôm nay có nhiều người giúp như vậy, anh ta nhất định sẽ không sao đâu."

Sở Yên Nhiên cười trông rất miễn cưỡng, tuy rằng cô ta cũng tin chắc rằng Trương Dương không sao, nhưng cô ta vẫn rất lo lắng.

Quan Chỉ Tình nói: "Sau này định thế nào?"

Sở Yên Nhiên lắc đầu, nói: "Không biết, tôi không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào!"

Quan Chỉ Tình nói: "Nếu không nghĩ tới điểm tình cảm của anh ta quá lan tran, anh ta cũng là một người không tồi!" Trương Dương vì Cố Giai Đồng, có thể bất chấp sinh tử tới nước Mỹ, bất chấp tất cả tra ra chân tướng cô ta bị hại, cũng vì cô ta mà báo thù, đủ thấy Trương Dương là người có tình nghĩa, nhưng hắn đối với Cố Giai Đồng có tình có nghĩa, nhưng khiến Sở Yên Nhiên đối với tình cảm mà bọn họ từng có sản sinh ra một loại cảm giác không thể ác định, cô ta thậm chí không thể xác định Trương Dương có phải là đã thật sự yêu mình hay không, tình cảm mà bọn họ từng rốt cuộc có phải là thật hay không.

Sở Yên Nhiên nói: "Anh ta có thể bình an là tốt rồi, có lẽ chúng tôi vẫn có thể làm bạn."

Quan Chỉ Tình rất thấu hiểu Sở Yên Nhiên, biết rằng tình cảm của cô ta đối với Trương Dương vẫn rất sâu đậm, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không ra mặt nhờ mình đi giúp Trương Dương, Quan Chỉ Tình nói khẽ: "Cô không quên được anh ta, đã không thể quên, hay là cứ để thuận theo tự nhiên đi, đừng mâu thuẫn, cũng đừng đề phòng, mặc cho tình cảm tự nhiên mà phát triển, tôi nhìn ra rằng tình cảm của cô đối với anh ta rất sâu đậm."

Sở Yên Nhiên lạnh lùng nói: "Tôi không tin..."

Đêm giao thừa rất nhiều người đều đứng ngồi không yên, một số tin tức lan ra, tiền cục trưởng công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh bị giết ở nước Mỹ, chứng cớ mà y nắm trong tay đã được đưa về nước, một số chứng cứ liên quan tới rất nhiều quan viên, nhất thời quan viên thành phố Nam Tích ai ai cũng cảm thấy bất an.

Tình trạng sức khỏe của tiền phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo rất kém, sau phẫu thuật ung thư phổi không lâu ở trong cơ thể lại phát hiện chuyển dịch tuyến dịch lim-pha,đây có thể là cái tết cuối cùng trong cuộc đời y. Có lẽ người nhà gã cũng đã dự kiến được chuyện này, đêm ba mươi hôm nay đưa gã từ bệnh viện về nhà, khác hẳn với tràng diện đông như trẩy hội năm ngoái, năm nay trong nhà họ lạnh lẽo hơn nhiều, chính xác mà nói trừ thằng cháu ngoại Thạch Thắng Lợi ra, căn bản không có ai tới đây chúc tết, từ điểm này mà nói, Thạch Thắng Lợi vẫn tính là có lương tâm, Trần Hạo rất cảm động, tình cảm của gã trước đây không yếu đuối như vậy, nhưng người ta không ở trong khốn cạnh, cho dù là một hành động nhỏ bé không đáng kể cũng rất dễ khiến người ta cảm động, khi người nhà đã đi ngủ hết, Trần Hạo một mình nhìn vào tivi, gã đã nghe nói tới lời đồn ở bên ngoài, Đường Hưng Sinh đã chết, các tài liệu ghi lại hành động tham ô của quan viên Nam Tích trong tay y tất cả đều bị quốc gia nắm giữ, mấy ngày nay, trong đầu gã thường xuyên nhớ lại chuyện trước đây, Trần Hạo cho rằng, gã sở dĩ có ngày hôm nay tất cả đều là báo ứng, trước đây gã cho rằng mình đã nhận được báo ứng đáng có rồi, có thể an ổn mà chết, tuy rằng không nhìn thấy không nghe thấy, nhưng gã có thể tưởng tượng sau khi mình chết, trên lễ truy điệu các lãnh đạo sẽ khẳng thành tích công tác mà cả đời gã cần mẫn thực hiện, nhưng hiện tại thì gã đột nhiên ý thức được mình đã không có cơ hội đó nữa rồi, chuyện đã qua thủy chung không thể nào che giấu được, bất kể là sớm hay muốn, cuối cùng cũng sẽ có ngày bị đưa ra ánh sáng, con người ta khi sắp đối diện với tử vong, tư tưởng sẽ có chuyển biến lớn, Trần Hạo chính như vậy, gã bắt đâu ngẫm lại bản thân, gã bắt đầu cảm thấy hối hận vì một số chuyện mà mình đã làm trong quá khứ, gã cảm thấy mình nên làm gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.