Núi Tình

Chương 8




Đầu tháng, Nghiêm Ngọc Thành đi khảo sát chế độ sản xuất hợp tác tỉnh Tứ Xuyên. Trong trí nhớ của tôi, tỉnh Tứ Xuyên và tỉnh An Huy là hai tỉnh đầu tiên của đất nước áp dụng chế độ sản xuất hợp tác xã , lần này khảo sát mười mấy ngày này của Nghiêm Ngọc Thành, đã thu được nhiều kết quả.

Nghiêm Ngọc Thành chưa về tỉnh vội, mà đến bến tàu hoả thành phố Bảo Châu, xuống tàu, vội vàng chạy đến báo cáo cho Long Thiết Quân. Chuyến khảo sát lần này, phải báo cáo với lãnh đạo trước, Long Thiết Quân và Châu Bồi Minh đồng ý ký tên, bởi vì theo quy luật là phải đến báo cáo với Long Thiết Quân trước .

Thực ra, trong thời gian khảo sát, cách hai ba ngày, Nghiêm Ngọc Thành lại gọi điện cáo tình hình khảo sát cho Long Thiết Quân, có rất nhiều chuyện Long Thiết Quân đã biết trước rồi. Nghiêm Ngọc Thành đến phòng làm việc của Long Thiết Quân, làm một bài báo cáo tổng kết.

" Đồng chí Ngọc Thành, vất vả rồi...Mọi người đi khảo sát được mầy khu vực?"

Sau một hồi hàn huyên, Long Thiết Quân hỏi :

" Ba địa phương ạ..."

Nghiêm Ngọc Thành đọc tên ba khu vực đó ra.

" Những khu vực này đều áp dụng chế độ sản xuất hợp tác ?"

" Đại bộ phận công xã và đại đội cùng nhau thi hành, cũng có một sớ ít đại đội kiên trì sản xuất tập thể."

"Oh ?"

Long Thiết Quân rất có hứng thú với chuyện này.

" Vậy lãnh đạo của tỉnh đó. Đối đãi thế nào là hai loại hoàn toàn không giống nhau ?"

" Áp dụng chế độ sản xuất hợp tác xã, là không ngăn cản, không thực thi cũng không miễn cưỡng. Cho phép bà con xã viên tự thi hành tự quyết định."

" Oh ! Như vậy à..."

Long Thiết Quân nghe xong có chút ngạc nhiên. Việc này thật kỳ lạ. Đây không phải là chế độ tự do hoá sao? Cho phép bà con xã viên tự thi hành tự quyết định. Không sợ bị loạn sao ? Long Thiết Quân suất thân từ quân nhân, người cầm quân đánh trận. Sợ nhất chính là xuất hiện tình trạng không có tổ chức không có kỷ luật. Đây chính là nguyên nhân vì sao Long Thiết Quân lại do dự không quyết định thi hành chế độ sản xuất hợp tác xã.

Từ bỏ sản xuất tập thể. Sau này mới thống nhất. Mọi người cùng nhau hành động thế nào? Bà con vẫn có tập hợp lại được không? Nếu không tập hợp lại được, chính sách tập thể nhất định sẽ hoảng loạn ?

" Vậy, sau này thi áp dụng chế độ sản xuất hợp tác xã, tình hình sẽ như thế nào?"

" Rất tối, bí thư Long..."

Nghiêm Ngọc Thành nói, che dấu không được sự hưng phấn.

" Tất cả là do công xã và đại đội thi hành chế độ sản xuất hợp tác xã, thu hoạch diện tích lương thực cũng được mở rộng, tổng sản lượng đạt được 50% một năm cao hơn so với năm ngoái, có rất nhiều công xã đã vượt qua hạn ngạch quy định..."

" Uh !"

Long Thiết Quân gật đầu liên tục, hưng phấn.

Bà con xã viên có thể ăn no bụng , 100% thậm chí còn vượt quá hạn ngạch, thực hiện nghĩa vụ đóng thuế cho chính phủ, đây cũng chính là niềm vui và của bí thư huyện uỷ chúng ta.

"Như vậy, xây dựng hạng mục tập thể lớn, ví dụ như : trạm thuỷ lợi, kênh dẫn thoát nước... xử trí thế nào ?"

Long Thiết Quân hỏi đến vấn đề mà mình đang quan tâm nhất, uy nghiêm trên khuôn mặt lộ ra một thần sắc lo lắng.

Việc này, cũng chính là trong điểm khảo sát lần này của Nghiêm Ngọc Thành , lúc này Nghiêm Ngọc Thành rất có tự tin.

" Là thế này ạ, bí thư Long, bọn họ thường dùng phương thức lấy tiền công . Ví dụ như sủa kênh dẫn thoát nước, đào kênh do huyện và công xã thống nhất đi sửa, những kênh nhỏ dẫn vào ruộng do đại đội tổ chức đi sửa, dựa vào trách nhiệm bao nhiêu tiền công ruộng, không đi làm được có thể nhờ người đi làm thay, nhưng chi phí phải tự bỏ tiền túi mình ra. Đương nhiên, nếu đại đội tích được tương đối nhiều, sẽ được bồi thường một số tiền công nhất định...Phương pháp có rất nhiều, áp dụng cũng rất thuận lợi, không gặp nhiều cản trở. Tính tích cực và giác ngộ của bà con xã viên rất cao..."

" Uh...Việc là như vậy ?"

Long Thiết Quân gật đầu, hai mắt híp lại, tiếp tục trầm tư.

Nghiêm Ngọc Thành không dám làm phiền, im lặng chờ chỉ thị của bí thư Long.

" Ngọc Thành à, vất vả nhiều rồi, anh và các động chí trong huyện về nghỉ ngơi trước đi.... Việc này, tôi sẽ suy nghĩ ."

Trầm tư một lúc, Long Thiết Quân nói.

" Vầng, bí thư Long, vậy không làm phiền anh nữa."

Kết quả suy nghĩ của Long Thiết Quân được công bố sau hội nghị triệu tập đảng uỷ , quyết định, đích thân Long Thiết Quân cùng mấy đồng chí sẽ đi khảo sát lại thực tế tình hình tỉnh Tứ Xuyên.

Cuối tháng chín, tổ khảo sát khu vực Bảo Châu từ Tứ Xuyên quay về, đi cuối đoàn là Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh, đích thân đi tỉnh thành một chuyến, viết bài báo cáo gủi lên bí thư tỉnh uỷ Bì Trị Bình và chủ nhiệm cách mạng tỉnh Lưu Đông Sơn .

Trong hội nghị, Long Thiết Quân thay đổi thái độ, " Kỳ xí tiên minh" ủng hộ việc thi hành chế độ sản xuất hợp tác xã.

Chuyện này, Chu Bồi Minh trước sau đều ủng hộ, bây giờ càng không có cở để phản bác. Vì vậy trong hội nghị lần này, rất nhanh đạt được sự ủng hộ của mọi người, lãnh đạo các tỉnh thành phố rất phấn khởi, có cha và Nghiêm Ngọc Thành, có phiền muộn trong lòng, vội vàng về làm công việc của mình.

Ôi chào ! Đại tập thể, đại sản xuất làm hơn hai mươi năm rồi, bây giờ lại phải sửa lại.

Căn cứ vào cách bố trí thống nhất của uỷ viên đảng uỷ cách mạng, Nghiêm Ngọc Thành và cha về huyện Hướng Dương lập tức triệu tập cán bộ, mở cuộc họp, tuyên bố công việc quan trọng trong hội nghị lần này, quyết định điều động trực tiếp đại đa số cán bộ cơ quan trong huyện, phân công việc ra làm nhiều tổ, trực tiếp đến khu vực , công xã, triển khai chỉ thị quan trọng về việc áp dụng chế độ sản xuất hợp tác xã vào thực tiễn.

Trong cuộc họp, Nghiêm Ngọc Thành nhắc lại rất nhiều lần chỉ thị của bí thư Long :" Cho phép bà con xã viên tự thi hành, tự quyết định, không ngăn cản, không bắt ép."

Khắc nơi trong huyện Hướng Dương đều phấn khởi, nhiệt liệt hưởng ứng cuộc vận động lần này.

Chỉ có một điều đáng tiếc, đến đều tháng 10 công lịch , giữa tháng 8 trung tuần ( tháng 6 âm lịch năm 1979 ), thời gian trồng trọt đẹp nhất trong năm đã qua rồi.Nhưng rất may, cải cách nông nghiệp không phải chuyện của một hai ngày , chỉ cần gieo mầm móng xuống, rất nhanh mọc rễ và mạnh khoẻ sinh tồn.

Bộ nông nghiệp phân công việc thành tổ, do Trần Lập Hữu chỉ đạo, đối tượng giúp đỡ chính là Hồng Kỳ công xã.

Điều này lằm trong thoả hiệp của Giang Hữu Tín, vì muốn sớm chứng thực chế độ trách nhiệm của Hồng Kỳ công xã, trước mắt một đại đội có 12 công xã, tất cả đều áp dụng chế độ trách nhiệm, đội của Trần Lập Hữu chỉ đi kiểm tra qua loa, nhẹ nhàng, lấy được kết quả liền chạy đi chỗ khác.

Ha, ha, bóng tử nội các thành viên là của nha nội tôi, việc chăm sóc nay đã đến ngày hưởng thụ.

Trần Lập Hữu bắt đầu có tiền, lái xe jeep xuống nông thông giúp đỡ bà con xã viên, chiếc xe cũ . Cục nông nghiệp chính là nha môn thanh thuỷ, doanh thu của công ty " Hương Dương Viên " rất tốt, mật ong tiêu thụ khắc tỉnh, kiếm được rất nhiều tiền. Vì nghiệp vụ yêu cầu phải có xe,đây là điều hiển nhiên . Lãnh đạo chủ quản đơn vị thỉnh thoảng lại đi công tác xa, mượn xe của công ty mãi, cũng không tiện.

Giám đôc công ty "Hương Dương Viên" Nguỵ Hoành Bác cũng muốn mua một chiếc xe mới.

Chiếc xe jeep, hung hăng run rẩy một trận, bị Trần Lập Hữu răn dạy một hồi. Ngươi nghĩ ta nhiều tiền lắm hay sao? Không nhìn bí thư Nghiêm và chủ nhiệm Liễu vẫn ngồi chiếc xe cũ không ! Khoe bày cái gì ? Cái rui phải hỏng trước, đạo lí này mà cũng không hiểu hay sao?

Chính và lần này mà Nguỵ Hoành Bác quyết định về tỉnh thành mua chiếc xe bãi của một đơn vị Đào Thái.

Ngồi trong chiếc xe con, lại nhớ lại ngày trước đạp chiếc xe đạp cũ, tâm trạng cục trưởng Trần rất vui, ngồi đối diện bên cạnh là nha nội Liễu, bỗng nhiên lại kính nể ngưởng mộ không giống như bình thường.

Tôi và Trần Lập Hữu có chiếc xe giống nhau, đúng lúc đó, anh cả đến huyện đón tôi . Tuy nhà máy gạch đã có bác Năm và Trương Lực điều hành, nhưng làm một cổ đông lớn nhất của công ty, phía sau cánh của là một ông chủ lớn, mỗi một tuần tôi đều đến công ty hai lần, chỉ đạo, xem xét phương thức quản lý kinh doanh. Kiếp trước tôi không phải là người quản lý kinh doanh tài giỏi, vất vả 30 năm hôm này mới ngày thắng lợi, thời gian này nhà máy gach cũng phát triển lên một bước, nhưng vẫn không có gì đáng chú ý.

Chiếc xe ba bánh vừa đến cổng cục nông nghiệp, gặp chiếc xe jeep của Trần Lập Hữu đi ra, cùng một cong đường, bỗng nhiên lại mời tôi lên xe. Bất luận như thế nào, bốn bánh vẫn vững trắc hơn xe ba bánh, hơn nữa lại không phải ăn nhiều bụi đường đến như vậy.

Trên xe đông người, tôi cũng không có gì muốn nói vơi Trần Lập Hữu, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Trần Lập Hữu biết ý, cũng không nói nhiều. Trong mắt mọi người, tôi chỉ là một đứa trẻ con. Trần Lập Hữu cũng vì chủ nhiệm Liễu mới không để tôi phải mất mặt.

Như vậy cũng tốt, tránh gây phiền nhiễu.

Nhưng phiền nhiễu thì phiền nhiễu, tôi cũng không ngủ say được. Đối tượng giúp đỡ của Trần Lập Hữu là Hồng Kỳ công xã, chỉ kiểm tra qua loa như vậy, không có ý nghĩa. Tôi đang suy nghĩ xem có cách nào giúp Trần Lập Hữu thăng chức. Trước mắt, tôi chỉ là cái bóng nội cách, giũ chức vụ cao nhất chính là Trần Lập Hữu và Lương Quốc Cường, hai người đang giữ chức cục trưởng, quá trình công tác của Lương Quốc Cường không phù hợp , trong thời gian ngăn có thể không đề cập đến . Trần Lập Hữu là cục trưởng cục nông nghiệp, quá trình công tác và năng lực rất phù hợp , chỉ cần có cơ hội, thăng chức là việc không khó. Bây giờ, trong huyện không còn chức vụ nào trống, không biết sang năm có hay không? Nếu hôm này tích luỹ nhiều tiền một chút, lúc đối chiếu hoàn cảnh nhất định là dễ dàng hơn.

Ngẫm lại xem,nếu nha nội tôi có một chức vị , huyện Hướng Dương là một nơi rất nhỏ, vậy có thể có một thành tích rất tốt. Tôi bị tiền cảnh đẹp khích lệ, đầu óc bay bổng.

Trần Lập Hữu đương nhiên không biết, tôi đang nghĩ biện pháp giúp chú ấy thăng chức.

Việc này, cũng không phải là một việc dễ làm. Trần Lập Hữu là cán bộ cấp huyện, quá trình công tác không phải là có nhiều kinh nghiệm, năng lực cũng không phải là giỏi, tên tuổi cũng không được nhiều người biết đến, nói tỉ mỉ, nếu không làm cho " Hương Dương Viên " phát triển, trong con mắt lãnh đạo huyện, chỉ là một nhân viên bình thường. Muốn đợi cơ hội để biểu hiện bản thân là không dễ dàng.

Cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ của tôi, có rất nhiều quan viên dựa vào cái gì mà thăng chức nhanh như vậy ? Trên đầu mà có quả núi vững chắc làm chỗ dựa, vậy thì không phải nói, vấn đề là phải nghĩ. Trần Lập Hữu không thiếu, trong huyện Hướng Dương, có tôi đứng sau lưng, muốn nói chuyện cùng Nghiêm Ngọc Thành lúc nào cũng được.

Trong triều có người quen làm quan to vẫn chưa đủ, vẫn phải để mọi người biết đến năng lực của mình, như vậy phải dựa vào thao tác thổi phồng mọi chuyện..."

Đúng, là thôit phồng câu chuyện lên.

Công ty vận chuyển : Hướng Dương Viên" của cục nông nghiệp kinh doanh cũng được, thu nhập rất tốt, chỉ là phương diện thổi phồng ( quảng cao ), khiếm khuyết một chút. Nghĩ lại, phía sau thế giới quan viên, rõ ràng là là một công việc rất bình thường, thậm chí còn là một " công trình " tốn công tốn của, toàn bộ tô vẽ thành "ba hoa chích choè", thổi thành "Chính tich" của thiên đại, huống chi, bản thân " Hương Dương Viên" chỉ là công lao thực tại , thổi phồng mọi chuyện cũng không phải là một chuyện quá đáng.

Thổi phồng thành tích , thuộc bộ phận tuyên truyền quản lí.

Nói đến tuyên truyền, tôi lại nhớ đến chú nhỏ, không phải chú nhỏ đang làm cán sụ tuyên truyền Hồng Kỳ công xã sao? Chú nhỏ là một người chăm chỉ, năm trước đảm nhiệm cán sự tuyên truyền của Hồng Kỳ công xã, vấn đề văn bút công phu và lý luận cơ bản luôn đảm nhiệm đi làm. Không thể mỗi một bài bản thảo, đều đến tìm tôi nhờ sửa bài và gợi ý ? Một năm qua đi, chú nhỏ đều ở < Bảo Châu nhật báo> và huyện làm công việc xuất bản, phát biểu mấy bài luận rất hay, < Bảo Châu nhật báo > còn phát cho chú nhỏ một cái thẻ " Nhân viên thông tin đặc biệt " . Chú nhỏ rất quý trọng nó , không dễ dang lấy ra cho mọi người xem.

Năm 1979, nhà báo là một nghề được mọi người yêu thích, đi đến đâu cũng hò hét, dùng “Tà nhãn khán nhân hoành trứ tẩu lộ” đến để hình dung, nhưng không được cho là quá đáng. So với những nhà báo chính thức kia kiến thức của chú nhỏ không bằng, nhưng nghĩ đến mục đích trong lòng của chú, quan hệ giữ nhà báo và " nhân viên thông tin đặc biệt " , khác biệt nhau rất lớn.

Việc này giao cho chú nhỏ làm , đúng là một mũi tên trúng hai đích. Vừa có thể tuyên dương thành tích của Trần Lập Hữu, vủa tăng thêm tính tư bản tự thân của chú nhỏ.

Trong đầu mơ hồ, chiếc xe jeep đã đi đến bãi cỏ to bên ngoài cơ quan Hồng Kỳ công xã.

"Tiểu Tuấn, cháu muốn xuông Liễu Gia Sơn hả ? Chú bảo lái xe đưa cháu xuống được không?"

Trần Lập Hữu không vội xuống xe, quay đầu hỏi nhỏ tôi, thái độ rất tốt, nghiễm nhiên đối mặt với chủ nhiệm Liễu.

" Không vội vàng, tôi đứng một lúc ở công xã, tìm chú nhỏ có chút chuyện."

" Chú nhỏ cháu cũng làm việc ở Hồng Kỳ công xã ?"

" Vâng, chú ấy là cán sự tuyên truyền của Hồng Kỳ công xã...Chú Trần, nghe thấy , tôi có chuyện muốn nói với chú nhỏ, có liên quan đến chú nữa ạ."

" Có liên quan đến chú?"

Trần Lập Hữu không hiểu.

Nghĩ thầm, cán sự tuyên truyền Hồng Kỳ công xã, sao lại liên quan đến mình ?

" Tôi đang nghĩ, lần này cục nông nghiệp Hồng Kỳ công xã, cũng không thể quang đồ thoải mái, đi kiểm tra qua loa, hay đi là việc.

Trần Lập Hữu nhăn mặt cười : "Hồng Kỳ công xã có 12 đại đội áp dụng chế độ sản xuất hợp tác xã, thực tại chú đang đi thi hành nhiệm vụ, không có ý nào khác..."

Tôi cười lắc đầu, sắt không thể biến thành gang.

" Chế độ sản xuất hợp tác xã đã vào thực tiễn rồi, cục nông nghiệm các chú không còn chuyện để làm nữa sao? Chú không bố trí cho nhân viên kỹ thuật đến các đại đội giảng giải kiến thức nông nghiệm cho bà con xã viên? Không biết lợi dụng mạnh lưới cung cấp tiêu thụ của " Hướng Dương Viên" , việc này làm không tốt thì đừng nghĩ đến làm hạng mục khác? Những việc như thế này làm tốt rồi, thành tích của chú, muốn gạt bỏ cũng không gạt bỏ được."

Trần Lập Hữu vui mừng, khuôn mặt lộ ra vẻ khâm phục, liên tục gật đầu.

" Mặt khác, khi lái xe không được cúi mặt xuống, phải ngẩng đầu nhìn đường. Làm được thành tích, nhất định phải đi tuyên truyền ngay lập tức, phải để cho mọi người, đặc biệt là các cấp lãnh đạo biết đến. Việc này, chú nhỏ cháu giúp được cho chú."

Trần Lập Hữu không phải là người ngốc, đầu óc rất nhanh, lập tức hiểu ra ý của tôi, vui vẻ nói :" Đúng, đúng, một mũi tên trúng hai đích..."

Nhìn thấy chú hiểu ý, tôi liền mỉm cười, im lặng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.