Nửa Vòng Tròn

Chương 51: Sói già




Tầm Tân Đồng bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực, thanh âm hắn ôn nhu giống như vân bông vải, hắn nói: “Tất nhiên, em sẽ vĩnh viễn bảo vệ chị...... Vĩnh viễn vĩnh viễn......”

Tầm Thiên Hoan mỉm cười, hiện tại cô rốt cục hiểu được, Tầm Tân Đồng mới là chính là người cô có thể toàn tâm gửi gắm mình, có lẽ vì hai người là chị em, từ nhỏ sống cùng một nhà nên tình cảm đặc biệt hơn người ngoài, cũng đơn thuần không có một tia tạp chất......

“Tân Đồng......” Tầm Thiên Hoan khẽ gọi, chỉ là thanh âm tựa hồ có chút quái dị, dường như cô đang chịu đựng một điều gì đó......

Một lát sau, Tầm Thiên Hoan nhịn không được chợt kêu một tiếng: “Ưm a......”

Tầm Tân Đồng cảnh giác nhìn Tầm Thiên Hoan, hỏi: “Chị làm sao vậy?”

Tầm Thiên Hoan toàn thân khô nóng, bất an vặn vẹo cơ thể, đôi tay nhỏ bé cũng không biết như thế nào mới tốt, cô nói: “Bọn họ...... bức chị uống thuốc......”

Thuốc, là thuốc gì, lúc này thì không thể biết rồi.

Tầm Tân Đồng nhíu chặt lông mày, hắn cũng luống cuống, không biết làm sao: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tầm Thiên Hoan gấp gáp nói: “Trở lại cái nhà kia đã.”

Tầm Tân Đồng bừng tỉnh, sững sờ gật gật đầu, nói: “A a.....”

May mắn vùng này không có nhiều người, Tầm Tân Đồng ôm Tầm Thiên Hoan nhanh chóng chạy đến căn nhà lúc trước, trên đường đi cũng không đụng người nào, đứng ở trước của phòng, Tầm Tân Đồng lại ngây ngẩn cả người.

Tầm Thiên Hoan rút tay ra, ở trong tay của cô một xuất hiện chuỗi chìa khóa, tay cô vẫn luôn giữ chặt nó từ lúc đầu tới giờ......

Tầm Thiên Hoan mở cửa phòng ra, Tầm Tân Đồng ôm cô đi vào phòng, đóng cửa phòng.

Tất cả trong phòng vẫn quen thuộc như vậy, phòng ở y nguyên sạch sẽ giống như đúc thời điểm cô ra đi, một hạt bụi cũng không có, Tầm Thiên Hoan biết rõ, trong thời gian qua hẳn là có người đã tới, là hắn sao?

Đầu óc Tầm Thiên Hoan không đủ sức suy nghĩ tiếp những chuyện này, xuân dược đã sớm phát tác, cơ bản cô đã không thể khống chế được nữa, khi vào trong cô buông ra kiềm chế bản thân: “Thả chị xuống.”

Giường, trên giường lớn có quá nhiều kí ức, cho nên lần này cô sẽ không nằm trên giường đó nữa......

Tầm Tân Đồng có chút khó hiểu, nghĩ ngợi có vẻ cũng đoán ra vấn đề, đành theo lời Tầm Thiên Hoan nói mà thả cô xuống, ngay sau đó nụ hôn của cô vội vã in lên người hắn, thuận thế đẩy hắn dựa lưng vào vách tường, hôn ý loạn tình mê, áo khoác choàng trên người cô đã rơi mất từ lâu, hắn nhẹ nhàng vuốt da thịt bóng loáng......

Giai điệu ôn nhu cùng với ánh mắt mơ màng mị hoặc của cô lúc này, có thể khiến bất cứ người đàn ông nào thần hồn điên đảo, một luồng sóng khoái cảm bao trùm toàn bộ lý trí, tất cả những quan niệm trói buộc kia đều không còn tồn tại, cô và hắn thời khắc này chỉ cần có nhau, cô vong tình rên rỉ: “Ưm a......”

Lúc cô sung sướng đồng thời cũng là lúc chính hắn ra vô cùng vui thích, tâm tình vô cùng kích động, không kìm lòng được luôn miệng nói: “Em yêu chị...... Thật sự rất yêu......”

Cô ngăn không được rên rỉ: “A......”

Hắn tại trong cơ thể của cô ra vào, hai người đều cảm thấy cao trào sắp xảy ra.

“Bành bạch!!”

Đột nhiên cửa bị người nào đó dùng sức đập, hai người có chút dừng lại, nhưng giờ phút cao trào sắp xảy ra, hai người đâu thể để ý nhiều như vậy, hắn càng nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô, nghênh đón cao trào, cửa tiếp tục bị đập còn truyền đến thanh âm hốt hoảng của Âu Dương Tịch: “Thiên Hoan, Thiên Hoan, em đang ở bên trong sao?”

Rốt cục hắn một lần đánh sâu vào đưa cả hai lên cao trào, cánh tay của hắn cũng vô lực thả xuống, hắn sớm đã lui ra khỏi cơ thể của cô, xuất tại một bên, kéo quần áo lại, lúc này Tầm Thiên Hoan đã toàn thân vô lực, thân thể từ trên tường chậm rãi trượt xuống, hạ thể còn có dư dư khoái cảm......

“Phanh!” một tiếng, rốt cục cửa bị đá tung ra, Âu Dương Tịch phẫn nộ xuất hiện ở cửa ra vào.

Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng đồng thời đưa ánh mắt nhìn cửa ra vào, trước khi hai người kịp phản ứng, Âu Dương Tịch đã nhanh chóng tiến lên hai bước thật dài, sau đó đưa chân lên đá xoáy về phía Tầm Tân Đồng - một động tác rất đẹp, rất nhanh khiến Tầm Tân Đồng ngã nhào trên mặt đất.

Âu Dương Tịch chỉ vào Tầm Tân Đồng mắng to: “Khốn kiếp, cô ấy là chị gái cậu, cậu phải biết rõ không thể đối với cô ấy như vậy?!”

Ngũ quan tuấn tú của Tầm Tân Đồng bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, nhưng nhanh chóng khôi phục lại chỉ còn lông mày nhịn không được mà nhíu nhíu.

Tầm Thiên Hoan nhặt áo khoác ngoài trên mặt đất lên, choàng trên người của mình, sau đó cuống quít chạy đến bên cạnh Tầm Tân Đồng, đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi: “Tân Đồng, Tân Đồng, thế nào, không có sao chứ? Có bị thương không?”

Ngữ khí của cô gấp gáp lẫn sợ hãi, bên trong lại vô cùng ân cần.

Tầm Tân Đồng cau mày, miễn cưỡng nhìn Tầm Thiên Hoan cười: “Em không sao, yên tâm.”

Nhìn thoáng vẻ mặt hắn hơi thống khổ, Tầm Thiên Hoan biết rõ hắn nhất định chịu không ít đau nhức.

Tầm Thiên Hoan cắn cắn môi, ánh mắt trừng hướng Âu Dương Tịch, âm thanh lạnh lùng nói: “Anh làm cái gì vậy?”

Âu Dương Tịch sững sờ: “Hắn là em trai của em, hắn đối với em làm những chuyện như vậy, anh đương nhiên......”

Tầm Thiên Hoan phẫn nộ, tay nắm chặt lại phóng tới Âu Dương Tịch, dùng sức đấm vào người hắn, không ngừng hét lên: “Ai bảo anh xen vào việc của người khác a? Ai bảo anh đánh người?! Ai cho phép anh đánh cậu ấy?! Tôi cho anh biết, tôi không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cậu ấy, không cho phép! Anh không cần phải chõ mõm vào chuyện của tôi!”

Tầm Thiên Hoan càng không ngừng đánh hắn, mỗi cú đấm đều dùng hết sức lực, tựa hồ muốn đánh hắn cho hắn cảm nhận những đau đớn mà Tầm Tân Đồng vừa mới chịu từ hắn.

Âu Dương Tịch sững sờ, cô căn bản là không chút sức nào, những cú đánh lên người hắn cũng chẳng gây đau đớn gì, nhưng lòng của hắn lại đau đớn.

Tầm Tân Đồng đứng một bên nói: “Được rồi, em không sao.” Nói xong thì tiến lên ôm lấy cô, ngăn trở tất cả động tác của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.