Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 46




Mở cửa xe, cô xin lỗi trước, “Xin lỗi, bởi vì lựa chọn quần áo mất quá nhiều thời gian…”

Không đợi cô nói xong, ánh mắt cô đã bị bó hoa to trước mặt dọa sợ.

Bó hoa không nhỏ, tầng tầng lớp lớp hoa hồng đỏ xen lẫn ruy băng hồng, kèm theo hoa là màu vàng của thanh socola. Hai màu kết hợp làm bó hoa càng thêm rực rỡ, hơn nữa hoa tạo hình thành những bé gấu nho nhỏ hồng hồng trông vô cùng đáng yêu. (đoạn này em chém)

Nhìn bó hoa đặt ở ghế phụ kia, cô dè dặt hỏi.

“Cho em sao?”

“Dĩ nhiên!” Lãnh Tử Mặc nhìn vẻ mặt cô hỏi, “Thích không?”

Bó hoa do Eileen chuẩn bị, trực tiếp đặt trong xe anh, lần đầu tiên nhìn thấy, Lãnh Tử Mặc cảm thấy quá ngây thơ, chẳng qua thời gian không còn kịp cho nên đành phải sử dụng.

“Dĩ nhiên!” Được câu khẳng định chắc chắn, Lạc Tiểu Thiến vui vẻ ôm bó hoa vào ngực, ngồi vào ghế phụ, “Trước kia em đã nhìn thấy bó hoa này trên mạng. Lúc ấy em nghĩ, nếu ngày nào đó, ai tặng em một bó hoa như vậy, ôm đi ở trên đường, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái hâm mộ em.”

Nhìn vẻ mặt sáng rỡ của cô gái nhỏ, tâm Lãnh Tử Mặc mới thả lỏng trở lại, “Em thích, về sau mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó.”

“Không cần, quá lãng phí!” Lạc Tiểu Thiến vội cự tuyệt, “Em chỉ muốn một bó là đủ rồi, socola còn có thể bảo quản được, hoa gấu nhỏ sẽ héo tàn, không giữ được.”

Cô không phải là người có lòng tham.

Nhìn cô dè dặt dùng ngón tay nhẹ vỗ về bó hoa, lòng Lãnh Tử Mặc lại đau đớn.

“Trước tiên chúng ta đi xem phim, sau đó đi ăn cơm, em thích ăn món Trung Quốc, Pháp hay Thái Lan?”

”Không cần phức tạp, đơn giản là tốt rồi, gấu nhỏ nói đúng không?” Lạc Tiểu Thiến nắm lấy một con gấu nhỏ, bắt chước ngữ điệu trong phim hoạt hình giả gấu nhỏ nói, “Tiểu Thiến nói rất đúng, chỉ cần cùng với Lãnh Tử Mặc, ăn cái gì cũng ngon.”

Xoay mặt, nhìn biểu tình trẻ con của cô, trong lòng anh lập tức tràn đầy ấm áp.

Đưa tay lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh chậm rãi đạp chân ga.

“Trước chúng ta đi xem phim.”

...

...

Hai người cùng đi đến Ảnh Thành, Lạc Tiểu Thiến lập tức chạy tới xem các tấm áp phích tuyên truyền dán đầy trên tường.

Bởi vì là buổi chiều, cũng không phải cuối tuần nên cũng không có nhiều người đến đây xem phim. Hơn nữa, hai người đều đeo kính đen, cũng không có người chú ý đến họ.

“Em thích phim này!” Nhìn thấy áp phích của phim “Thần trộm vú em”, Lạc Tiểu Thiến liền hưng phấn chạy tới, nghĩ lại, cô xoay mặt nhìn Lãnh Tử Mặc đang chậm rãi đi tới, “Còn không, anh chọn phim nhé?”

Bộ phim ngây thơ như vậy, khẳng định anh sẽ không thích.

Lãnh Tử Mặc nhìn tấm áp phích, nắm tay cô, đi nhanh lên lầu, lập tức mang cô vào phòng chiếu phim số 6

“Chúng ta hình như chưa mua vé?” Lạc Tiểu Thiến cẩn thận nhắc nhở.

“Không cần mua vé!” Lãnh Tử Mặc trực tiếp nắm tay cô đi vào phòng chiếu phim.

Đây là một phòng cỡ trung, đèn trong phòng vẫn sáng, không gian rộng lớn như vậy lại không có một bóng người.

Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến ngoài ý muốn, Lãnh Tử Mặc đã nắm tay cô dẫn tới vị trí tốt nhất ngồi xuống.

“Chờ anh một chút!”

Giúp cô để bó hoa để ở ghế trống bên cạnh, Lãnh Tử Mặc xoay người rời đi, một lát quay trở về, trong tay có hai hộp bắp lớn, hai ly nước trái cây cùng với hai phần kem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.