Nửa Đời Một Mộng

Chương 80: 80: Ngoại Truyện 7




Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Cả Lục Xuyên và Sở Sở đều bị giật nảy mình, quay đầu lại nhìn Kiều Sâm mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, cà lơ phất phơ đứng trước mặt hai người, trong tay còn cầm mấy hộp đồ ăn đầy dầu mỡ.

"Sao mày lại ở đây?" Lục Xuyên vô cùng khó chịu hỏi.

"Tao mới là người hỏi câu đó." Kiều Sâm kéo cổ tay Sở Sở về phía mình: "Hơn nửa đêm, không ở trong phòng ký túc xá, chạy đến cái nơi thế này để làm gì?"

"Chơi."

Kiều Sâm chú ý thấy vành mắt của cô đỏ lên, còn chút dư quang của nước mắt, cậu chỉ Lục Xuyên hỏi: "Lục lưu manh bắt nạt em?"

Sở Sở liên tục lắc đầu.

"Không phải."

"Vậy thì tại sao lại khóc."

Sở Sở cụp mắt nghĩ ngợi, sau đấy lại ngước lên nhìn Kiều Sâm, vô cùng thủi thân nói: "Vừa rồi ở trong quán bar, có chuyện không vui."

"Chuyện gì không vui?"

Sở Sở mím môi, không nói thêm gì nữa, trái lại Lục Xuyên đi đến thẳng thắn nói rõ: "Là lỗi của tao đã không suy nghĩ chu đáo, nếu biết trước thế này đã không dẫn cô ấy đến."

Lúc Trình Vũ Trạch gọi tới anh cũng đã từ chối một lần, có điều Sở Sở nói muốn đến chơi, nên anh cũng không suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ Dương Tích cũng đến, còn dẫn theo một đám con gái đáng ghét đến, mấy cô ta lại thích giở trò, lúc thì hờ hững, lúc lại nói mấy câu đùa mập mờ nước đôi, đối với con trai thì mấy chuyện thế này cũng chẳng phải là ghê gớm, nhưng không nghĩ đến, trong lòng cô lại trở thành một viên đá làm nẩy lên ngàn cơn sóng.

Lúc bấy giờ Lục Xuyên mới ý thức được, ảo não không thôi.

"Tao đưa cô ấy về trường."

"Mày chờ một chút." Lúc anh muốn nắm lấy tay Sở Sở, Kiều Sâm lại đột nhiên mở miệng gọi hai người quay lại.

"Nếu biết trước thế này?" Cậu cau mày, nghi ngờ hỏi: "Sớm biết thì thế nào?"

"..."

Một trận gió nổi lên, ánh mắt của cậu cũng dần dần lạnh xuống.

Kiều Sâm không phải là người chưa từng trải, căn biệt thự lớn trống rỗng, người mẹ suốt cả ngày tựa như một cái xác không hồn ẩn ẩn hiện hiện trong nhà,ba thì lại ít khi về nhà, chỉ đến khi lễ Tết mới có được một bữa ăn ba người, mà những lúc ấy mẹ cậu cứ như biến thành ma quỷ, đôi khi chỉ vì một chuyện rất nhỏ cũng có thể biến thành một trận cãi nhau thật lớn, bà ấy gào thét với ba cậu như một bệnh nhân tâm thần, kết quả cuối cùng sẽ luôn là ba cậu đập cửa mà rời đi.

Vào lúc này, bà sẽ trút hết toàn bộ sự tức giận lên trên người Kiều Sâm, mà lúc ấy cậu vẫn còn là một đứa bé.

Lúc nhỏ Kiều Sâm cũng sẽ khóc, cho đến khi dần dần lớn lên liền không khóc nữa, cũng xem nó như một thói quen, cậu bắt đầu dùng từng lớp áo giáp sắt bảo vệ mình, lâu dài về sau, sự sợ hãi trong đáy mắt cũng dần bị lớp sương mù quanh năm tôi luyện phủ lấy, rồi càng trở nên lỳ lợm, tàn nhẫn.

Đã không còn ai quan tâm, để ý tới cậu nữa rồi.

Cậu nguyện ích kỉ, nguyện chỉ nghĩ cho bản thân mình, người khác như thế nào cậu cùng chẳng muốn quan tâm.

Vừa rồi Lục Xuyên mới nói câu kia, chính xác là đã đâm vào nội tâm của Kiều Sâm một nhát.

"Con bé vốn chính là như vậy đấy."

Kiều Sâm chỉ vào Sở Sở, giọng nói bắt đầu trở nên dồn dập, cảm xúc dần kích động: "Lục Xuyên, tao nói cho mày biết, người có vấn đề không phải là con bé, mà là đám bạn bè của mày đấy, là mẹ nó cả thế giới này khắp nơi đều ngu xuẩn cả đấy!"

Cậu nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi rặn từng chữ nói ra: "Có điều người như mày, nói mày cũng chẳng hiểu."

Câu nói này chẳng khác nào một cái búa mạnh mẽ đập vào đáy lòng Lục Xuyên.

Hoàn cảnh gia đình anh từ nhỏ đã là một sự ưu ái, được ba mẹ yêu thương mà lớn lên, anh lại có tư chất trời cho, trong việc học nhận được vô số giải thưởng lớn nhỏ, anh được bạn bè và giáo viên yêu thương, trong mắt của họ anh là biểu tượng của sự hoàn mỹ, chỉ cần anh vung tay hô lên một tiếng, sẽ có vô số bạn bè tình nguyện vì anh mà theo phía sau, bọn họ tin tưởng anh, thích anh, cam tâm tình nguyện làm bạn với anh, cuộc sống của anh tràn ngập hoa tươi và tiếng vỗ tay khen ngợi.

Anh thế này muốn làm anh hùng, hưởng thụ khoái cảm trở thành người cao thượng đi cứu vớt người khác, hưởng thụ ánh mắt tín nhiệm ỷ lại của cô, anh cho rằng tình yêu thế này có thể cứu vớt một con người ra khỏi vũng bùn hay sao.

Anh còn chưa từng trải qua sự đau khổ,

Thì làm sao anh có thể lý giải được sự thống khổ của người khác? Anh đã từng nhìn thấy một đứa bé bị cô lập, bị vứt bỏ, bị cả thế giới quay lưng lại hay chưa?

Nói cho cùng, trong mắt của anh, cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.

Kiều Sâm phẫn nộ rời đi, mà Lục Xuyên, chỉ có thể đứng thẫn thờ ở đấy.

Anh cứ mãi mắng Kiều Sâm, không để Kiều Sâm vào trong mắt, xem thường cậu, nói cậu ngu xuẩn, còn cảm thấy cậu là một tên không có đầu óc, nhưng mà... có lẽ đã sai rồi, người thật sự ngu xuẩn không phải là Kiều Sâm, mà chính là anh.

Anh cho rằng mình đối xử với cô đã là tốt nhất, anh chiều chuộng yêu thương cô, coi cô như tâm can, như bảo bối mà yêu thương, so với những tên nam sinh khác thì anh đã làm rất tốt rồi, nhưng mà, từ đầu đến cuối anh lại chưa từng thật sự tìm hiểu về cô, tìm hiểu những đau khổ sâu bên trong nội tâm của cô, tìm hiểu khi nào thì cô sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Cô và người khác không hề giống nhau, đi cùng với cô, không chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương ngọt ngào, mà còn có khả năng sẽ phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề trên vai.

Có thể làm được không?

Lục Xuyên, mày có thể làm được không?

Nhìn thấy Lục Xuyên kinh ngạc không nói lời nào, Sở Sở giương tay giữ chặt lấy ngón áp út của anh, mềm mại nói: "Kiều, anh ấy nói lung tung... Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều."

Lục Xuyên đưa tay ra nặng nề ôm cô vào trong lòng, sức lực to đến không thể tưởng tượng nổi, nghiêm túc thật nghiêm túc ôm cô.

"Tôi sẽ cố gắng mà." Anh nặng nề hôn lên giữa trán cô một cái: "Tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức nữa."

"Là vấn đề của chính mình."

"Sau này có chuyện gì, cậu cũng phải nói cho tôi, cậu không nói, tôi sẽ rất khó hiểu được..."

Như chính Kiều Sâm nói, anh không có kinh nghiệm trải đời, thì làm sao có thể hiểu được đây?

Nhưng Sở Sở lại im lặng lắc đầu, ánh mắt tĩnh mịch.

Kiều Sâm nói không đúng, trong đêm dài một mình cô bước đi ở ranh giới nơi thối nát không chút ánh sáng, loại cô độc lại vắng lặng tĩnh mịch đấy, cô không hề muốn anh bước vào, đối với cô anh như ánh mặt trời, toàn thân anh phát ra năng lượng và nhiệt độ, Sở Sở có thể hấp thu lấy ấm áp của anh, nhưng cô tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng sẽ kéo anh bước vào vực sâu vạn trượng lạnh lẽo u tối ấy, tuyệt đối không được.

.....

Kiều Sâm đi thẳng vào quán bar, tìm lần lượt từng phòng một, lần theo tiếng ồn ào huyên náo của các bạn cùng lớp quen thuộc, cuối cùng cậu cũng tìm được căn phòng của bọn họ.

Trong phòng có người thì đang ca hát, có người chơi bi-a, bất thình lình bị một tiếng vang cực lớn làm giật mình, bọn họ sững sờ nhìn lại, thấy Kiều Sâm đạp một cước lên cửa phòng, trên mặt tràn ngập sự giận dữ đứng trước mặt mọi người.

"Kiều Sâm?"

"Cậu ta sao lại đến đây?"

"Định làm gì?"

Các bạn học chụm đầu vào tai nhau thì thầm to nhỏ, trong lòng có nhiều nghi vấn, Kiều Sâm không bao giờ đi chơi chung với bọn họ, sao lại đột ngột xuất hiện ở đây thế này?

Kiều Sâm tức giận liếc nhìn tất cả bạn học trong phòng một lượt, cuối cùng ánh mặt cậu cũng nhìn tới một cái ghế cao trong một góc hẻo lánh, dừng lại trên người Dương Tích đang cầm mic hát.

"Kiều Sâm, cậu tìm ai?" Dương Tích lạnh lùng hỏi cậu.

"Tìm cô đấy."

Mọi người chung quanh anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc bấy giờ có một nam sinh lên tiếng: "Kiều Sâm, cậu định gây chuyện gì, Lục Xuyên đang ở bên ngoài đấy."

"Lục Xuyên thì tính cộng lông gì?"

"..."

Trong lớp này, cũng chỉ có mỗi mình Kiều Sâm là dám hiên ngang trước mắt người khác oán giận Lục Xuyên, trước đó cũng từng bị Lục Xuyên đánh cho mấy lần rồi, nhưng mà cậu chàng lại không hề sợ hãi một chút nào, cậu có chút ngốc, nhưng lại hay một điều là cậu không kiêng kỵ bất cứ ai.

Dương Tích cố gắng cưỡng ép sự tức giận: "Có chuyện gì thì nói mau, không có thì cút!"

Kiều Sâm nghênh ngang ngồi lên trên ghế sô pha, mở một chai bia uống hai hớp, rồi rất nhàn nhã cầm chai bia chỉ vào tên nam sinh ban nãy mới mở miệng nói chuyện: "Vừa rồi là ai đã nói Lục Xuyên cũng ở đây?"

"Vậy thì sao?"

"Tôi là gì của Lục Xuyên mấy người không biết hả?"

Bọn họ bốn mắt hai mặt nhìn nhau, thật sự thì đúng là bọn họ không biết.

À không đúng, Kiều Sâm và Lục Xuyên là đối thủ một mất một còn mà nhỉ?

Kiều Sâm thản nhiên nói: "Nói thế này đi, thật ra tôi cũng không phải là hài lòng lắm, nhưng tên Lục Xuyên ngu xuẩn kia tương lai hơn phân nửa sẽ là em rể của tôi rồi, bàn về bối phận thì các người phải gọi tôi một tiếng anh Kiều hoặc anh vợ, cho nên cái đám ngu xuẩn mấy người, ít mượn oai hùm của Lục Xuyên mà ra oai rước mặt tôi đi!"

Vừa dứt lời, trong phòng nhất nhất yên tĩnh hẳn ra.

Mặc dù lúc này nói những câu trên thì khá sớm, nhưng nhìn cách Lục Xuyên che chở cho Sở Sở như thế, không chừng anh thật sự đối xử với Kiều Sâm có khách khí, trong lúc nhất thời, sắc mặt đám người biến hóa có chút vi diệu.

Dương Tích cười lạnh một tiếng: "Kiều Sâm, nếu muốn tìm cảm giác tồn tại, thì xin lỗi cậu, nơi này không phải là nơi cho cậu đến biểu diễn."

Kiều Sâm che ngực nở nụ cười khinh miệt: "Ồ, nói tới diễn kịch, tôi không dám đi so với ảnh hậu Dương Tích cậu đâu."

Trong tay cậu đang cầm chai bia lắc lư, thản nhiên nói: "Ngày hôm đó ở trong phòng giáo vụ, lúc đầu đã nói rõ hết mọi chuyện rồi, nếu không phải cậu đột nhiên chạy đến diễn vai hề không rõ đâu ra, thì làm sao mà ba của Hứa Phi Phạm sẽ cắn Lục Xuyên mãi không thả? Rồi còn phiền phức mẹ cậu ta cho người đến bệnh viện mới có thể giải quyết được chuyện này?"

Dương Tích quăng mạnh cái mic lên mặt bàn, âm thanh từ mic phát ra bén nhọn như muốn đâm thủng tai, cả đám người không nhịn được nhíu mày.

"Cậu nói xong rồi chứ?"

"Còn một câu nữa." giọng nói Kiều Sâm chậm rãi, "Những chuyện thối nát cậu làm ở nước Mỹ, đừng tưởng rằng không có ai biết, Lục Xuyên cậu ta trọng sĩ diện nên không thèm nói, tôi con mẹ nó cũng không có ý định nể mặt cậu ta đâu."

Nghe vậy, máu trên người Dương Tích lạnh toát.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu liếc nhìn bạn học chung quanh một lần, rồi dừng lại bên đám nữ sinh cạnh Dương Tích.

"Nếu để tôi biết được các người ức hiếp em gái tôi một lần nữa, tôi đánh chết các người!"

"..."

Trái tim của mấy cô nàng cùng lúc run lên bần bật, cũng chỉ có mỗi mình Kiều Sâm là thật sự không thèm nể mặt mũi mà đánh cả con gái.

Cậu lại nói tiếp: "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau rửa mắt mà đợi, cái quy tắc không được bắt nạt con gái mà Lục Xuyên đã lập ra, có thể giống như lúc trước đã giúp em gái tôi không, cậu ta có giúp đám tiện nhân mấy người ra mặt hay không? Đợi đi!"

Nói xong câu này, chai rượu trong tay bị Kiều Sâm đập mạnh lên bàn, "choang" một tiếng vỡ tan tành. Cậu đứng dậy tự nhiên phóng khoáng vỗ vỗ ống quần: "Đi đây, bái bai."

...

Kiều Sâm đi ra khỏi quán rượu, cả người thông suốt, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lục Xuyên và Sở Sở đứng dựa người vào tường thân mật hôn môi, mắt cậu trợn ngược lên, trực tiếp đi đến bên cạnh chỗ hai người, "E hèm" một tiếng, vô cùng có sức lực.

Sở Sở vội vàng đẩy Lục Xuyên ra, Lục Xuyên khó chịu quay người lại liếc nhìn Kiều Sâm: "Có bệnh hả?"

Kiều Sâm mặc kệ anh, kéo lấy cô tay Sở Sở về phía mình: "Đi thôi, đưa em trở về trường học."

"Tao sẽ đưa cô ấy về." Lục Xuyên kéo lấy bả vai Sở Sở, nói với Kiều Sâm: "Mày không cần để ý đâu."

Kiều Sâm lại kéo Sở Sở về lại cạnh mình, nói khẽ với cô: "Em là con gái, có thể thận trọng một chút không hả?"

"Dạ?"

"Vừa nãy đau khổ lắm mà, mới nói vài câu ngon ngọt lại vòng trở về sao?"

Sở Sở nhẹ gật gật đầu.

"Nhìn thử cái tiền đồ rách rưới của em xem!"

Sở Sở quay đầu nhìn Lục Xuyên một chút, khuôn mặt hiện lên một chút ửng đỏ.

Kiều Sâm nhìn cô nàng đang mỉm cười rất chi là thẹn thùng, che ngực làm bộ giống như muốn nôn mửa tới nơi, cậu thành khẩn nhìn về phía cô: "Đêm nay em đừng để ý tới cậu ta, để anh hai đưa em về trường."

Sở Sở chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng đồng ý: "Dạ."

Kiều Sâm quay đầu chỉ vào Lục Xuyên, giáo huấn: "Bọn tao đi đây, mày đứng đây suy nghĩ cho tỉnh táo lại đi."

Lục Xuyên không tin nổi nhìn chằm chằm vào Sở Sở: "Thật sự không cần tôi đưa về?"

Sở Sở gật đầu.

"Vậy được, cậu về sớm nghỉ ngơi đi."

Kiều Sâm kéo tay Sở Sở lúc này vẫn còn đang lưu luyến nhìn về phía người nào đó, đi về hướng khác.

Trong đêm tối, tay Lục Xuyên đút trong túi, từ xa xa nhìn Sở Sở, đột nhiên cất giọng diệu dàng gọi một tiếng: "Ngoan nào, thật sự không muốn tôi đưa về hửm?"

Một giây sau, Sở Sở tránh khỏi tay Kiều Sâm chạy về phía Lục Xuyên, cô chạy thật nhanh mang theo một luồng gió lướt mạnh, đâm thẳng vào trong ngực của Lục Xuyên, dùng sức cọ vào lòng ngực của anh.

"...Cho cậu đưa."

Cô không muốn rời khỏi ngực anh, dùng sức chơi đùa: "Cậu đưa! Cậu đưa!"

Lục Xuyên một mặt rất vui vẻ, khiêu khích nhìn thẳng về phía Kiều Sâm.

Kiều Sâm liếc mắt chỉ tiếc sắt không thể rèn thành thép.

....

Ban đêm trong nhóm lớp vô cùng náo nhiệt, những cô gái hôm nay đến buổi tụ tập này đều đang bàn luận về chuyện xảy ra vừa nãy, ngay cả những cô gái không có đến cũng tham gia trò chuyện, nói chuyện quên trời quên đất.

"Tích Tích hôm nay uống nhiều quá rồi, mình vừa mới đưa cậu ấy về, cậu ấy khóc rất nhiều, mình thấy mà tan nát cõi lòng."

"Đau lòng ba giây cho Tích Tích."

"Ở trước mặt chúng ta thì giả vờ tỏ ra rất kiên cường, cứ cười cười vậy thôi, nhưng thật sự trong lòng cậu ấy phải nói là rất khó chịu."

"Đúng vậy"

"Mình không đi nên muốn hỏi, hôm nay ở quán bar rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Cùng câu hỏi với lầu trên."

"Hôm nay có cặp nào đấy chính thức xác lập mối quan hệ."

Các nữ sinh cũng chỉ là ám chỉ này nọ, nhắc một chút rồi dừng, chủ yếu là cả đám ai cũng tự ngầm hiểu ý của nhau thôi.

"Kiều Sâm còn chạy tới làm loạn một trận, nói mấy lời khó nghe với Tích Tích."

"Sao lại hỗn loạn như vậy?"

"Trước kia không phải Kiều Sâm rất ghét Sở Sở hay sao, sao bây giờ lại đột nhiên bảo vệ cậu ta như vậy?"

"Thì giả bộ đáng thương chứ còn sao nữa."

"Giả bộ đáng thương á? Mình cảm thấy cậu ta cũng không phải là dạng vừa đâu! Hôm nay trước mặt nhiều người như thế mà dám làm mất mặt Lục Xuyên."

"Đây thì gọi là cái tính khí gì chứ? Rõ ràng là đang gây sự? Hôm nay Lục Xuyên vì cậu ta còn đuổi Tưởng Lỵ Na đi, rồi khiến cho Tích Tích phải khóc, kết quả cuối cùng cậu ấy tức giận rời đi luôn."

"Đúng là không thèm nể tình mà."

"Xem cậu ta là lớn nhất, những người khác có thèm quan tâm nữa đâu."

Kiều Sâm: "Tổ tiên lũ chúng bây!"

......

......

Bên trong group lớp yên tĩnh chừng ba phút.

Trình Vũ Trạch: "Bạn học lớp chúng ta từ lúc nào mà gan to vậy nhỉ, ngay cả Xuyên ca mà cũng dám to nhỏ bàn ra tán vào."

Tống Cảnh: "Trạch ca, mấy cậu ta dùng tài khoản ảo giấu tên cả rồi."

Trình Vũ Trạch: "...Xem như tôi chưa nói gì đi."

Tống Cảnh: "Trạch ca, cậu xem trận thi đấu ngày hôm nay chưa, EDG(*) thua rồi."

(*) EDward Gaming là đội thi đấu Liên Minh huyền thoại của Trung quốc.

Trình Vũ Trạch: "Con mẹ nó! Tôi còn chưa kịp xem nữa đó, vậy mà thua hả?"

Nam sinh Ất: "Đúng vậy! Hazzzz."

Nam sinh Giáp: "Mình vừa xem vừa rớt nước mắt, thật sự khiến người khác tổn thương quá đi mà."

Nam sinh Đinh: "Haizzzz."

Một đám Trình Vũ Trạch và Tống Cảnh nổi lên, chuyển hướng sự việc đến trận thi đấu LoL, mấy cô gái cũng không thể chen vào nói được nữa.

Đêm nay trong phòng ngủ lại rất yên tĩnh, sau khi mọi người về giường của mình, đều nằm trong chăn lướt chơi điện thoại, vừa nhìn mấy đoạn đối thoại trong nhóm lớp, Tiết Đường Đường từ sau rèm cửa chui ra nhìn Sở Sở ở đối diện.

Cô nằm đối mặt với vách tường, cũng đang nhìn vào điện thoại, giao diện màn hình vừa đúng lúc đang thoát ra khỏi nhóm lớp.

Tiết Đường Đường phỏng đoán chắc chắn cô đã nhìn thấy được mấy lời nói của các nữ sinh, yên lặng rụt đầu vô lại cùng Thời Hiểu tán gẫu mấy chuyện trên trời dưới đất về các bạn học trong lớp, cố gắng muốn hòa hoãn bầu không khí này.

Cũng giống như lúc trước, Sở Sở không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, cô tắt điện thoại di động, cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, là tin nhắn mà Kiều Sâm gửi đến: "Này, mấy con nhỏ trong nhóm chat kia toàn nói tầm phào, em đừng có để trong lòng làm gì."

Cho dù cậu có thể uy hiếp được Dương Tích, nhưng cậu lại chẳng thể nào ngăn chặn được miệng lưỡi thế gian, dù thế nào thì mồm cũng mọc trên thân thể người ta.

Cậu đành quay đầu đi an ủi Sở Sở.

"Tên Lục Xuyên kia bình thường cũng chẳng hay đọc tin trong nhóm chat, chắc là ẩn thông báo rồi, nên mới không lên tiếng thay em, em đừng có nghĩ nhiều, nếu thật sự cảm thấy khó chịu, lần sau gặp anh sẽ đánh cậu ta cho em."

Mắt Sở Sở ửng hồng, trong lòng vô cùng ấm áp, cô lập tức soạn tin gửi liền cho cậu---

"Anh hai, anh đừng đánh nhau với Lục Xuyên."

"Chưa gì đã đau lòng? Không có lương tâm.[Hừ hừ hừ ] "

"Không phải, anh đánh không thắng cậu ấy, lại chịu thiệt thòi nữa."

"[Gặp lại]"

Nhưng mà không qua bao lâu sau, trong bóng đem đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của Tiết Đường Đường.

"Ông trời của con ơi!"

Thời Hiểu dụi dụi hai mắt, mờ màng hỏi:

"Trên giường cậu lại có gián nữa hả?"

"Vừa rồi trong nhóm chat có người bị kick ra!"

"Cái gì cơ?"

Sở Sở cũng tỉnh rồi, mơ mơ hồ hồ nhìn về Tiết Đường Đường đang sợ hãi trong bóng tối.

"Kick người nào?"

"Dương Tích, Tưởng Lỵ Na, còn có mấy cô gái có mối quan hệ tốt với cậu ta nữa."

"Dương Tích cũng bị đá á?" Thời Hiểu cảm thấy vô cùng khó tin, "Trong lớp không phải là cậu ta có nhiều mối quan hệ tốt lắm hay sao?"

"Hơn nữa, hơn nữa..." Tiết Đường Đường tỉnh cả ngủ, hưng phấn hét lớn: "Người đá bọn họ chính là Lục Xuyên đấy nha!"

Sở Sở cầm điện thoại lên vào trong nhóm, quả nhiên có thông báo mấy người bị đá khỏi nhóm hiện lên, mà hệ thống còn thông báo thêm một tin nữa, nhân viên quản lý group chính là Lục Xuyên, là người kick thành viên ra.

"Cậu ấy cũng có quyền này á?" Thời Hiểu hỏi.

"Lục Xuyên chẳng mấy khi hoạt động trong nhóm nên mình cũng quên mất."

Tiết Đường Đường bừng tỉnh kể lại, "Lúc chúng ta còn học lớp mười, thì nhóm này là cậu ấy lập nên."

"Khó trách."

"Wowww, lợi hại thật."

Chuyện Lục Xuyên kick người ra khỏi nhóm, đoán chừng tất cả mọi người đều đã nhận được thông báo cả rồi, nhưng sau đó không một ai dám lên tiếng nữa, toan bộ nhóm người yên tĩnh như người chết.

Đúng lúc này, một tin nhắn thần xui quỷ khiến hiện lên, người nhắn tới là Lục Xuyên.

"Cái nhóm này, không phải là cái nơi để mấy người công khai đàm tiếu trên đấy."

Cũng chính mấy tháng trước, anh đối diện với tấm bảng có mấy hàng chữ Kiều Sâm viết linh tinh trên đấy, tuyên bố phòng học sau bảng đen, con mẹ nó do anh quản.

"Vừa rồi có mấy cái tài khoản ảo bị tôi đá ra, mấy người có ý kiến gì về chuyện tôi và Kiều Nhị hẹn hò, tôi cho mấy cậu cơ hội nói ra trước mặt tôi, nếu sau lưng gây chuyện, vậy thì cũng dễ giải quyết thôi, đóng cửa thả @Kiều Sâm."

Một phút sau

Kiều Sâm:???

Sau chuyện đá người ra khỏi nhóm lớp, quả nhiên mấy chuyện tầm phào đã bớt đi rất nhiều, có họ Kiều đi trước hộ tống bảo vệ, lại thêm Lục đại gia đi sau trấn giữ, trong lớp không còn một ai dám tìm tới Sở Sở gây phiền phức, các bạn học lại trở về trạng thái chú tâm vào học tập, bởi vì chuyện sắp tới đây trường có liên kết với trường nghệ thuật làm kiểm tra, Kiều Ngôn Thương còn mời cả giáo viên nghệ thuật đến để luyện tập cho kì thi này của cô.

Cuối thàng mười một, mùa đông lạnh lẽo cuối cùng cũng đến, lớp học trước kia nhiều chuyện bây giờ cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, trước kia Lục Xuyên luôn mặc áo mở cổ rộng rãi, hôm nay ấy thế mà lại quàng một cái khăn choàng cổ lên.

Rồi sau đó, các bạn học cũng phát hiện ra tiếp, khăn quàng cổ của Lục Xuyên, với quần áo của Sở Sở là cùng một kiểu dáng, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau nốt.

"Xuyên ca, khăn quàng cổ không tệ à nha!" Trình Vũ Trạch ngồi xuống lập tức muốn nắm lấy khăn quàng cổ của anh, Lục Xuyên hất bàn tay cậu ta ra, kéo khăn quàng cổ sang bên cạnh, xem nó không khác gì bảo bối mà cảnh báo cậu ta: "Đừng có mà động tay động chân, làm bẩn nó."

"Chị dâu tặng?"

"Ừm."

Trình Vũ Trạch nhìn Sở Sở ngồi phía trước, cả người đều là đồ đen, nhìn qua rất có tinh thần.

"Khoe ân ái vậy sao không mặc đồ tình nhân luôn đi?"

"Vợ nhỏ nhà tôi nói đồ tình nhân thì quá kiêu căng, ở trường học không tiện." Lục Xuyên nâng đôi mắt đào hoa, ánh mắt nhộn nhạo: "Bọn tôi mua rồi, lúc hẹn hò sẽ mặc."

Trình Vũ Trạch nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ này của anh, chỉ có thể chậc chậc lắc đầu: "Cậu xong rồi Lục Xuyên à, tiểu nha đầu kia ăn sạch cậu rồi!"

Lục Xuyên nhíu mày: "Cam tâm tình nguyện!"

Đồ trên người Lục Xuyên, từ khăn quàng cổ cho đến quần áo, đều là do Sở Sở chọn cho anh, Sở Sở dựa theo gu thẩm mỹ của chính mình sửa soạn cho người con trai của cô.

Phong cách của anh và cô cũng không có sự khác biệt nhiều lắm, để anh mang lên ấn ký của cô, khiến cho Sở Sở càng trở nên an tâm hơn, muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng Lục Xuyên là của Sở Sở, là lãnh thổ của riêng cô, là người chỉ thuộc về mình cô.

Lục Xuyên đương nhiên cam tâm tình nguyện để cho Sở Sở coi anh như một con búp bê mà sửa soạn theo ý cô, chỉ cần làm cho cô vui vẻ, như thế nào anh cũng chịu. Anh vốn dĩ được xem là một chiếc móc áo, mặc như thế nào cũng cảm thấy đẹp, mà gu thẩm mỹ của Sở Sở lại không tệ, bởi vì ngay từ nhỏ đã học hội họa nên rất mẫn cảm với những cái đẹp, cho nên Lục Xuyên trải qua một hồi được Sở Sở trang bị lại, liền mang một khí chất không bị trói buộc kèm theo một chút du côn lưu manh, đi trên đường khiến cho các cô gái không khỏi quay đầu nhìn lại xuýt xoa mấy lần.

Thế nhưng Sở Sở lại rất buồn bực, cô vốn đã không mấy thích người lạ, và đặc biệt không thích nữ sinh nhìn anh.

Giống như việc cô không thích người khác nhìn chằm chằm mình vậy.

Yêu đương với Lục Xuyên, anh đối xử với cô chính là ngoan ngoãn vâng lời muốn gì được nấy, tốt đến mức không có quy tắc, ngọt đến dính người. Thế nhưng cố tình cô lại có bản tính tham lam, cô muốn độc chiếm anh, nuốt lấy anh.

Nhưng...chuyện này có thể sao?

Anh là Lục Xuyên! Là người mà tùy chỗ tùy lúc cũng có thể phát sáng, mọi cử động của anh dù chỉ là trong vô thức cũng có thể trêu chọc đến trái tim của các nữ sinh chung quanh dễ như trở bàn tay vậy.

Trong tâm tư nhỏ bé của cô vừa ngọt ngào lại pha chút chua xót đau khổ không thể tránh khỏi.

Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp đi vào phòng học tuyên bố tháng sau sẽ kỷ niệm thành lập trường, sau nghi thức kéo cờ nhà trường sẽ chọn một học sinh tiêu biểu đại diện cho cấp ba, lên trên đài phát biểu cảm nghĩ, xem như là khích lệ cho các bạn học lớp mười hai chỉ còn có hơn hai trăm ngày để chạy nước rút, dù nước có xiết cũng phải dũng cảm mà tiến lên, đồng thời cũng là tấm gương cho các em lớp mười lớp mười một.

"Dựa theo thành tích của bài kiểm tra dạo này, thì bạn học Tần Chi Nam của lớp chúng ta vẫn luôn đứng nhất lớp và nhất khối, nên là người có tư cách để lên trên đài phát biểu cảm nghĩ."

Khóe miệng Tần Chi Nam cong lên, đang muốn đứng dậy thì lại nghe chủ nhiệm tiếp tục nói: "Có điều...dựa theo thành tích thi tháng lần trước thì thì bạn học Lục Xuyên cũng đứng nhất, theo ý của trường học là muốn để cho lớp chúng ta cùng nhau bầu chọn xem hai bạn học này ai sẽ lên đài phát biểu."

Sắc mặt Tần Chi Nam lạnh xuống, cậu ta quay đầu nhìn về phía Lục Xuyên, anh vừa mới bị bạn học cùng bàn lay tỉnh, mông lung mơ hồ mở to đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, khuôn mặt mờ mịt.

Dạng người như vậy, sao xứng đáng làm đại diện lên phát biểu?

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả là cái người thích gây chuyện, cứ suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào liếm đường thì đại khái viết không nổi.

Thích nhất là viết nội dung truyện thành tình tiết cẩu huyết.

Nhận vật này cũng vậy, đây là trưởng thành văn, chứ không phải chỉ nói tới em gái dịu dàng không thôi.

Bởi vì Xuyên ca không phải là một nam chính vạn năng cao lớn.

Anh cũng có tâm tư của chính mình, cũng sẽ có khuyết điểm.

Có dự cảm tên nhóc này sau này sẽ bị mắng hội đồng 2333333

Nữ phụ đắc tội với nam chính, tạm thời chưa bàn đến.

Min cũng có lời muốn nói:

Không nói đâu, chỉ muốn vả mặt tác giả....

Bốp bốp bốp, má Gió đau hông, tự má vả mặt đấy, dám bảo viết ngọt không nổi hửm, bà Min bị ngược cẩu suốt đây này.

Từ nay ai ăn hiếp Sở Sở, Lục Xuyên sẽ đóng cửa thả chó...à nhầm...thả Kiều Sâm=)))

5300 chữ, sức cùng lực kiệt=((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.