Nửa Đời Một Mộng

Chương 52: Chương 52




Editor: Đào Yêu | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Ánh sáng trắng bạc kéo dài từ đường chân trời rọi sáng cả bầu trời đêm, trên nền tuyết trắng tinh là một đội kỵ binh đang từ xa tiến lại.

Lính canh trên đài quan sát thấy là đội ngũ của Thẩm Tranh thì lớn tiếng bẩm báo: "Tướng quân đã quay lại."

Một đám binh lính nhanh chóng mở rào gỗ, đón đoàn quân của Tiết độ sứ tiến vào.

Thẩm Tranh xuống ngựa, cẩn thận dùng áo choàng bọc kĩ Mộ Thiền, nâng tay áo che khuôn mặt nàng, rồi ôm nàng tiến vào trướng nghỉ ngơi.

Chạy hơn nửa đêm mới tới nơi, tuy trước đây Mộ Thiền đã từng cưỡi ngựa nhưng chưa bao giờ lâu như vậy, đường đi xóc nảy đến mức có cảm giác như xương cốt đều vỡ nát hết cả. Nàng vừa được đưa vào doanh trướng liền xụi lơ trên giường, tay che mắt, im lặng không nói câu nào.

Thẩm Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng cởi giày, dịu dàng hỏi: "Có lạnh không, ta giúp nàng ủ ấm nhé!" Không ngờ Mộ Thiền không những không cảm kích, mà còn dùng sức đạp hắn một cái.

Thôi xong rồi, biến thành mèo hoang nhỏ rồi! Đương nhiên hắn biết lý do nàng tức giận, lần này là do bản thân gieo gió gặt bão, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận đánh nhận mắng thôi: "Tẹo nữa đồ ăn đưa tới thì nàng cố gắng ăn nhiều một chút, sau đó nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta không đổi doanh trại, nàng có thể yên tâm ngủ."

Có lẽ là nghe thấy ngày mai không nhổ trại thì nàng vẫn có cơ hội trở về nên Mộ Thiền vội vàng ngồi dậy, nhảy xuống giường. Thẩm Tranh thấy thế liền ôm ngang nàng: "Nàng muốn đi đâu?"

Mộ Thiền dùng sức giãy giụa: "Đương nhiên là trở về rồi!"

Sao có thể chứ, cướp cũng đã cướp rồi, sao có thể để nàng quay lại: "Đừng vội, ngồi xuống nghe ta giải thích đã."

Mộ Thiền lườm hắn: "Lúc chàng bắt cóc ta chạy một đoạn đường dài thì không nghe ta nói, sao bây giờ ta phải nghe chàng giải thích hả?" Dọc đường đi nàng nói bao lần: "Có chuyện gì thì có thể bình tĩnh bàn bạc mà, chàng cứ thế bắt cóc ta rồi chạy là sao hả?" Nhưng không thể lay chuyển được hắn, hắn đã hạ quyết tâm nên chỉ trả lời một câu: "Đừng nói chuyện, bị sặc gió đấy."

Thẩm Tranh bị lườm nhưng vẫn cười tươi, dù sao bây giờ nàng vẫn còn mạnh khỏe ngồi trước mặt hắn, về sau còn có thể ở bên nhau, nghĩ vậy thì chuyện gì cũng có thể mỉm cười: "Ta thật sự lo lắng cho nàng mà, nhỡ đâu nàng xảy ra chuyện gì thì sao ta sống nổi đây? Nàng xem, đám người đi hộ tống nàng đang ở trong chùa mà còn có thể đánh nhau được, để bọn họ hộ tống nàng, ta không yên tâm."

Mộ Thiền cảm thấy rõ ràng là hắn đang tránh nặng tìm nhẹ: "Vậy chàng có thể tự mình đưa ta về kinh mà, không cần thiết phải bắt cóc ta đưa đến nơi này!"

"Nàng là nương tử của ta, sao lại nói là bắt cóc được, ừm... nên nói là ta đưa nàng về nhà."

"Ta không muốn trở về cùng chàng, vậy tính là bắt cóc rồi!" Thật là, tính tình nàng tốt đến mấy cũng bị hắn làm cho nổi nóng: "Chàng nên đưa ta trở về kinh thành, cưới hỏi đàng hoàng, chứ không phải như bây giờ, bây giờ ta đến Định Bắc cùng với chàng thế này, không có cưới hỏi gì cả, cứ như vậy ở cùng chàng, truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào chứ!"

Thẩm Tranh cảm thấy đây không phải là vấn đề to tát lắm: "Nàng đến đây với thân phận là tứ công tử, ta có bắt cóc cũng là bắt cóc tứ công tử, người ngoài vẫn nghĩ quận chúa An Nghi vẫn đang an an ổn ổn ở kinh thành đợi gả đi. Hơn nữa, cho dù có người biết ta bắt cóc nàng thì cũng không có vấn đề gì, lần trước Tề Thái nổi loạn, chẳng phải cũng bắt cóc nữ tử hoàng thất các nàng hay sao?"

Mộ Thiền tức giận: "Có giống nhau hả? Sao chàng không so với những người tốt mà lại đi so với đám loạn thần tặc tử đó chứ?"

"Ý ta là nàng đừng lo lắng quá, ta dám đưa nàng đến Định Bắc, đương nhiên là có biện pháp bảo toàn danh dự cho nàng."

"... Nhưng ta muốn ở kinh thành, ở khuê phòng đợi chàng đến rước ta, không muốn về cùng chàng trong thời điểm này, không phải chàng nói sẽ chiều theo ý ta hay sao, vậy bây giờ mau đưa ta quay lại đi!"

"Ta nói chiều nàng nhưng không thể ngồi nhìn nàng nhảy vào đống lửa. Con đường phía trước đầy nguy hiểm, sao nàng biết được trước lúc xuất giá có gặp gì nguy hiểm hay không. Nhỡ đám hộ vệ Vanh Vương phủ với cấm quân lại làm loạn, tàn sát phải nàng... Ta không dám nghĩ tiếp nữa."

"Bọn họ đã sớm giảng hòa rồi, trên đường trở về đều giúp đỡ nhau. Hơn nữa, còn tận nửa năm nữa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Mộ Thiền nghẹn lời, hờn giận nói: "... Được rồi, ta hiểu rồi, chàng chính là không nói lý, muốn ta ở lại với chàng đúng không?"

Thẩm Tranh vội vàng mỉm cười gật đầu: "Vẫn là nương tử hiểu ta nhất. Nếu không đặt nàng ở dưới mí mắt, ta ăn không ngon ngủ không yên, đêm đêm gặp ác mộng, không khéo không đợi được đến ngày thành hôn, ta đã sớm đến nơi cực lạc rồi."

Mộ Thiền căn bản không tin, khịt mũi coi thường, hừ một tiếng, trở lại giường, trong giây lát bắt đầu phát ra tiếng khóc nức nở đứt quãng: "... Đáng ghét... Ta muốn về... Ngươi còn như vậy... Ta không thích ngươi nữa...."

Thẩm Tranh tiến lại gần, ôm nàng vào lòng, cười lớn: "Ta như vậy nàng không thích hả, nhưng nàng không thích ta cũng không sao, dù sông cạn đá mòn ta vẫn thích nàng, hơn nữa nương tử ta bây giờ khóc đến hoa lê đái vũ mà vẫn xinh đẹp như vậy, ta càng thích."

Mộ Thiền liền thu hồi nước mắt nhanh chóng [1], thề thốt nói: "Ta thật sự không thích chàng nữa."

[1] Nhanh chóng: bản gốc "lập can kiến ảnh" (立竿见影) – "dựng sào thấy bóng", ý nói có hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng).

Thẩm Tranh không quan tâm, lời này vừa nghe liền biết là giả mà, đúng là khẩu thị tâm phi, được mấy ngày nữa chắc chắn lại Tranh lang, Tranh lang cho xem: "Ta tốt như vậy, nàng mà không thích là thiệt đó."

Mộ Thiền lè lưỡi, làm mặt quỷ, chui ra khỏi ngực hắn, quay lại giường: "Ta muốn đi ngủ, không được quấy rầy ta."

"Ăn một chút đi đã."

"Không ăn!"

"Được được, nàng ngủ đi, ta cởi giày giúp nàng."

"Ta tự làm." Nàng hầm hừ ngồi dậy, cởi giày ra rồi ném xuống đất, kéo chăn trùm kín đầu, không có động tĩnh gì nữa.

Thẩm Tranh chuyển cái ghế nhỏ về phía đầu giường, ngồi lên, sờ cằm ngắm nàng, sắc mặt tươi roi rói.

Không cần ngày ngày lo lắng nàng có gặp chuyện gì không, có an toàn hay không, người ở ngay trước mắt, ngày nhìn tối ôm, thật tốt.

Mộ Thiền trong lòng còn bực tức, sao nói ngủ là ngủ được, được một lát thì thấy vô cùng khó chịu, nàng xốc chăn, ngồi dậy nói: "Ta đói."

Thẩm Tranh thấy nàng chịu ăn thì lập tức sai người mang đồ ăn tới, đương nhiên chỉ có thể bưng tới cửa, sau đó, chính hắn ra bưng vào cho nàng.

Mộ Thiền lẩm bẩm: "Sớm biết thế này, sao chàng không bắt luôn Yên Lộ về đây đi!"

"Bắt nàng ta làm gì chứ, lúc chúng ta làm việc, còn phải bảo nàng ra ngoài, như này càng tốt, trên đường ta chăm sóc nàng, đợi đến Định Bắc rồi, muốn có bao nhiêu nha hoàn liền có bấy nhiêu, nếu nàng không quen, thì ta tiếp tục chăm sóc nàng."

Mộ Thiền hơi cảm động nhưng nghĩ lại thì nàng vẫn còn một bụng tức đây, không được, vì thế mặt liền bạnh ra, hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Đồ ăn thực sự rất đơn giản, có thể khái quát bằng hai chữ: Rượu thịt.

Uống rượu để ấm thân, ăn thịt để có sức mà hành quân.

Thẩm Tranh xin lỗi nói: "Nàng cố chịu nhé, trên đường đi khó tránh phải kham khổ một chút, đợi về Định Bắc sẽ tốt hơn."

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không có ý định đưa nàng trở về, Mộ Thiền càng thêm tuyệt vọng, tự rót một chén rượu, ngửa cổ lên uống.

"Khụ, khụ, sao rượu này lại cay vậy?" Không phải nàng chưa từng uống rượu nhưng trước kia mỗi lần uống hương vị đều rất ngọt ngào, nào có cay như vậy, cảm giác như lục phủ ngũ tạng sắp cháy hết rồi.

Sao không nếm thử mà đã uống một hơi hết sạch chứ! Thể nào tối nay cũng có người say cho xem. Thẩm Tranh rót cho nàng chút nước, dịu dàng nói: "Uống ít nước đi, sau đó ăn thêm chút thịt nữa, nếu không lát nữa dạ dày sẽ không thoải mái đâu!"

Nàng vốn đang giận dỗi với hắn, lại gặp phải rượu cay, trong lòng càng tức giận, vừa nhai thịt, thỉnh thoảng lại lườm hắn một cái.

Thẩm Tranh cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngược lại lại cúi đầu cười cười, nương tử mình đến giận dỗi cũng có thể xinh đẹp như vậy, sau này mỗi ngày đều có thể ngắm nàng, không cần phải lo Vanh Vương hay Hoàng đế thái giám gì đó đến làm phiền rồi.

"... Có phải chàng có âm mưu gì không?" Mộ Thiền không nhịn được hỏi, nếu không cười vui vẻ như vậy làm gì.

"Bây giờ đang ở cạnh ta rồi, ta còn có âm mưu gì chứ?" Hơn nữa, lúc thất thế mới phải dùng đến mưu mô xảo quyệt, hiện giờ hắn binh hùng tướng mạnh, có chuyện liền trực tiếp xuất quân, giống như vừa nãy cướp nàng đi vậy.

Mộ Thiền ăn xong, nhìn xung quanh, thấy trong trướng chỉ có chiếc giường nhỏ nàng nằm vừa rồi: "Đêm nay chàng nghỉ ở đâu?"

Thẩm Tranh nhăn mày, còn ở đâu được nữa: "Đương nhiên là ở chỗ này rồi!"

"Không được, chàng qua chỗ khác nghỉ ngơi đi!"

Ôi, nương tử đáng yêu của ta, sao có thể chứ: "Nơi này là trướng chủ soái, chỉ thống soái mới có thể ở được, nhỡ như ban đêm xảy ra chuyện gì, phó tướng không thấy ta, chỉ thấy nàng ở đây... Tưởng nàng là thích khách thì sao?"

"Vậy chàng dọn cho ta một cái lều khác đi, ta qua đó ở."

"Chỗ này đâu đâu cũng có nam nhân, nàng không sợ ban đêm có người vào nhầm à?"

Mộ Thiền vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chàng cho người canh gác bên ngoài là được rồi!"

"Không được, để ai gác ta cũng không yên tâm, ngộ nhỡ bọn họ cảm thấy chiếm được tiện nghi của quận chúa, chết cũng đáng thì phải làm sao? Nàng không hiểu nam nhân đâu, thấy sắc thì bạo, bí quá hóa liều, cái gì cũng có thể làm được!"

Mộ Thiền cảm thấy câu nói cuối cùng của hắn cũng có lý: "Chàng cũng am hiểu quá nhỉ. Vậy được rồi, chàng sai người để thêm một cái giường nữa ở đây được chứ?"

Hắn không phản đối, đứng dậy đi gọi người, Mộ Thiền đỡ trán, trong lòng cũng không tin tưởng lắm, quả nhiên hắn trở về rất nhanh, đau khổ nói: "Không có cái nào thừa cả!"

Sớm đoán được, trong lòng Mộ Thiền đã có chuẩn bị: "Vậy chàng đi lấy thêm bộ hành lý nữa đi, đêm nay chàng ngủ dưới đất."

"..." Thẩm Tranh trầm mặc suy nghĩ, nhanh chóng có cách ứng phó: "Trên mặt đất lạnh lắm, không ngủ được, nếu nằm một đêm chắc chắn sẽ bị đông chết luôn đó."

"Binh lính chắc chắn cũng không có giường ngủ phải không, sao họ không bị đông chết?"

Nàng đang bắt bẻ ta đấy à, nương tử ơi...

Thẩm Tranh nói: "Bọn họ nằm san sát nhau nên không bị lạnh, hơn nữa quân doanh của ta có rất nhiều kỵ binh, mỗi ngày đều là ngủ với ngựa nên rất ấm. Nhưng ngủ một mình chắc chắn sẽ chết cóng."

Không nghĩ ra được biện pháp nào nữa, nàng đành ủ rũ cảnh cáo: "Vậy chàng không được động tay động chân gì đâu đấy! Chàng cười cái gì chứ? Lại có chủ ý xấu xa gì hả?"

"Ta thấy nàng vui nên mới cười mà. Ngày đó lúc ở trong chùa không phải ta cũng ngủ cùng nàng sao, đêm nay cũng không phải lần đầu tiên, có gì để ta đắc ý chứ!"

Nhắc tới chuyện này, Mộ Thiền vội che ngực: "Chàng không nói ta cũng quên mất, chuyện chàng cởi xiêm y của ta, ta còn chưa có tính sổ với chàng đâu!"

Chuyện này đúng là oan uổng quá, Thẩm Tranh giơ ba ngón tay lên thề: "Nếu đêm đó xiêm y của nàng là do ta cởi, ta đêm nay liền chết bất đắc kỳ tử."

"Thật sự không phải chàng?"

"Lúc đó là nàng mơ ngủ tự mình cởi, ta trân trọng nàng như vậy, sao có thể làm thế chứ!" Thẩm Tranh cười tủm tỉm lấy tay đụng nàng một cái: "Nàng thử ngẫm lại xem, từ trước đến giờ ta có chuyện gì mà không hỏi ý kiến nàng đã làm rồi không? Nàng còn chủ động hơn ta nhiều!"

Mặt Mộ Thiền đỏ lên, nhưng nghĩ lại bản thân vẫn còn giận dỗi với hắn, không thể dễ dàng thỏa hiệp được, lạnh lùng nói: "Dù sao nếu đêm nay chàng không thành thật, sau này ta không thèm để ý đến chàng nữa!"

Thẩm Tranh liền bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử: "Được, nàng yên tâm, ta bảo đảm."

Nàng bĩu môi, lườm hắn một cái, kết quả lại thấy hắn vui vẻ ra mặt, cúi đầu cười trộm.

"Chàng lại cười gì?"

"Nàng liếc mắt đưa tình với ta, ta sao có thể không cười được!"

"Ta là đang lườm chàng đó!"

"Ây da, thật không?" Thẩm Tranh mặt dày nói: "Vậy nàng bày bộ dáng thế này để làm gì? Nàng đã diễn cho ta xem, ta cũng phối hợp với nàng."

"Chàng, chàng tự mình ngẫm lại đi, ta muốn đi ngủ."

Thẩm Tranh gọi người đưa nước ấm tới, ân cần hỏi: "Có cần ta giúp không?"

Nàng lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ việc này mình vốn nên được Yên Lộ hầu hạ, bản thân cũng đang trên đường hồi kinh, chứ không phải như bây giờ ở bên cạnh hắn, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, yên lặng rửa mặt rồi nằm lên giường, nhắm mắt ra vẻ là đã ngủ.

... Nàng muốn trở lại kinh thành... Sau đó vẻ vang xuất giá....

Nhưng bây giờ... Sao lại thế này....

Tất cả đều là lỗi của tên Thẩm Tranh kia!

Cơn giận còn sót lại bắt đầu nổi lên, Mộ Thiền dứt khoát dang tay dang chân thành hình chữ đại (大), bá chiếm gần hết cái giường, ý chính là không cho hắn ngủ. Hơn nữa cũng chuẩn bị sẵn sàng, đợi hắn lên tiếng kháng nghị, nhất định phải náo loạn đến long trời lở đất ép hắn phải đưa mình trở về.

Một lúc lâu sau, Mộ Thiền cơ hồ là sắp ngủ luôn rồi mà vẫn không thấy hắn hó hé lấy một câu, liền trộm mở một mắt nhìn hắn thì thấy Thẩm Tranh tay ôm vai ngồi ở cuối giường, hình như định cứ như vậy ngủ cả một đêm.

"Ôi..." Mộ Thiền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nằm nghiêng qua một bên, để thừa lại nửa giường cho hắn, sợ hắn không biết còn cố ý dùng chân chọc vào người hắn.

Sau đó liền cảm giác được hắn đang nhích lại gần, còn rất chu đáo đắp chăn cho nàng.

Mộ Thiền nhắm chặt mắt lại, chỉ sợ nếu lại mở mắt sẽ nhìn thấy hắn đang cười mình.

Ôi, thất bại quá, lần này tức giận cũng không đến nơi đến chốn nữa. Nhưng mà, hôm nay thực sự rất mệt, đợi ngày mai sẽ tính sổ với hắn sau vậy.

Rượu mạnh cộng thêm buồn ngủ, Mộ Thiền mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Không biết qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy nóng rực cả người, không rõ là do mặc nhiều quần áo đi ngủ hay do tác dụng của rượu mà nàng cảm thấy rất khát nước, hơi động một tý là chảy mồ hôi.

Hai má phiếm hồng, cổ họng khô khốc, nàng mở miệng thì thào, thanh âm nhẹ tựa lông hồng: "... Yên... Lộ... Nước..."

Thoáng chốc có một dòng nước mát lạnh đổ vào trong miệng khiến Mộ Thiền cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

Thẩm Tranh mỉm cười hài lòng, lại ngậm một ngụm nước nữa cúi người mớm cho nàng.

Mộ Thiền tham lam đòi lấy khiến nước theo khóe môi nàng chảy dọc xuống dưới, dừng lại chỗ cổ nàng, đuổi theo môi lưỡi hắn.

Cảm giác mát lạnh vừa rồi vì nụ hôn này mà biến mất, ngược lại cảm giác khô nóng trong người lại càng trở nên mãnh liệt.

Theo bản năng nàng đẩy hắn ra nhưng hai tay mềm nhũn vô lực, động tác giống như đang vuốt ve âu yếm vậy.

"Không... Không cần...." Lời nói ra không có lực lại càng giống như là đang dụ dỗ.

"Không phải nàng thấy nóng à? Ta giúp nàng cởi bớt quần áo ra nhé!" Sau đó hắn nhẹ nhàng dẫn dụ bên tai nàng: "Xong rồi hãy ngủ."

Nàng đang cực kỳ buồn ngủ, hai mí dính chặt vào nhau không mở ra được, hàm hồ ừ một tiếng, cảm giác được hắn đang nâng cánh tay mình, liền ngoan ngoãn phối hợp để hắn cởi áo ngoài giúp mình.

"Ta... Không nên... Uống rượu..." Nàng lẩm bẩm nói.

Thẩm Tranh vừa cởi quần áo giúp nàng, vừa nhịn cười, thầm nghĩ, rượu này đúng là rượu tốt, nếu nàng không say, sao có thể ngoan thế này?

Mộ Thiền cởi áo ngoài xong, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, theo bản năng nâng vạt áo trung y lên, xoay người nằm nghiêng, hai má ửng đỏ thở dốc.

Thẩm Tranh thấy bộ dáng yêu kiều của nàng thì dịu dàng nói: "Để ta ôm nàng..." Thấy nàng không phản đối, liền ôm lấy nàng, thỏa mãn thở dài một hơi.

Tốt rồi, không sợ bị người khác cướp mất nữa, người ở trong tim thì nên ôm chặt trong lòng, một khắc cũng không thể buông tay.

Tưởng tượng sau này mỗi ngày đều có thể ôm nàng thế này, hắn không nhịn được mà ôm nàng chặt hơn.

Thẩm Tranh tỉnh dậy trước, thấy nàng vẫn say giấc trong lồng ngực mình thì thương yêu hôn lên má nàng.

Mộ Thiền bị ngứa, ưm ưm nói: "... Đáng ghét..." Vừa mới lật người, liền đổi thành mặt đối mặt mà ngủ.

Quần áo hỗn độn cùng đóa hồng anh như ẩn như hiện kia giống như đang dụ dỗ hắn phạm tội vậy.

Không được, không được, không được phân tâm.

Cũng không phải không được chạm qua nàng, không cần vội, trước kia mỗi lần đều không có ý gì mà...

Hừ... Nói bậy, rõ ràng là ăn tủy trong xương thì liếm thôi cũng thấy ngon, lưu luyến không quên mà.

Trí nhớ ùa về, mồm lẩm bẩm: "Mau nghĩ chuyện khác... Vẻ mặt Lâu Hợp An lúc chết... Cái chết của tên thái giám chết bầm... Là thế nào...?"

Ghê tởm chính mình một phen, hiệu quả rõ ràng, Thẩm Tranh đã ném được những ý nghĩ không nên kia đi, cảm thấy lý trí đã trở lại, không làm phiền nàng nữa.

Nếu không lát nữa nàng tỉnh rồi lại nghi ngờ mình thì lúc đó dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Đảo mắt một cái, mới đẩy đẩy nàng: "Mộ Thiền, dậy đi."

Mộ Thiền xoa xoa mắt, vừa mới mở mắt đã thấy hắn, dịu dàng nở nụ cười: "... Tranh...." nhưng đột nhiên nhớ ra mình còn đang giận dỗi hắn liền thu lại ý cười.

Đột nhiên nàng phát hiện bản thân lúc này chỉ còn mặc mỗi trung y, rõ ràng đêm qua lúc đi ngủ không có cởi cái gì ra mà, hoảng loạn bò dậy: "Ta, ta, ta đây là sao vậy?"

"Nàng vẫn đang áo quần chỉnh tề mà?"

"Không mặc áo ngoài có thể coi là chỉnh tề hả? Hừ, là chàng cởi đúng không..." Mộ Thiền hoàn toàn không nhớ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là hắn còn chưa được mình đồng ý đã cởi loạn xiêm y của mình, dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc không nhịn được, tâm trạng nặng nề từ hôm qua đến giờ bộc phát, nàng khóc thút thít: "... Chàng cách xa ta một chút... sớm muộn gì chàng cũng sẽ khinh bạc ta đúng không... muốn ta vác bụng lớn lên kiệu hoa đúng không?"

Thẩm Tranh vội vàng an ủi: "Cùng lắm thì chúng ta hoãn lại ngày thành hôn, sinh hài tử trước, sao có thể để nàng bụng lớn lên kiệu hoa được?"

Nàng cả kinh, lắp bắp nói: "Chàng, chàng đã làm gì ta rồi?"

Hắn khó hiểu: "Nàng nghĩ linh tinh gì vậy, nàng hiện tại rất tốt mà!"

"Đúng là ta rất tốt, nhưng mà ban đêm ta ngủ, chàng cởi quần áo ta lúc nào ta cũng không biết, ai biết được chàng có làm gì không?"

"Nếu ta thật sự có làm gì, nàng đã sớm tỉnh vì đau rồi, sao có thể ngủ ngon đến tận giờ chứ?" Thẩm Tranh thở dài, cần gì nhảy xuống sông Hoàng Hà nữa, có nhảy cũng vô dụng rồi!

Mộ Thiền mở to hai mắt, không hiểu cho lắm, mẫu phi cũng chưa từng nói làm chuyện đó sẽ có đau đớn gì, nhỏ giọng: "Chàng đừng hiểu lầm... ta là nói chuyện sinh hài tử...."

Dù sao đến lúc đó nàng sẽ tự biết, không cần dọa nạt làm gì, hắn ba hoa nói: "Là ta hiểu lầm, chỉ là lúc nàng ngủ ta lỡ đè lên nàng hay gì đó thì sẽ đau thôi. Còn chuyện sinh hài tử, yên tâm đi, không đau đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.