Nửa Đời Một Mộng

Chương 43: Chương 43




Chỗ Đường Tuyết ở là ký túc xá mới xây sau khi bảy trường sát nhập, phòng bốn người, có điều hòa và phòng vệ sinh riêng. Tính cả cô thì phòng đã có ba người chuyển vào, hai người kia lần lượt là Triệu Cần và Diệp Liễu Oanh, đều học ngành kỹ thuật trường nông nghiệp. Còn cô bạn Hạ Mộng Hoan học cùng ngành với Đường Tuyết, đáng tiếc vẫn chưa đến. Đường Tuyết đoán là em gái Hạ Mộng Hoan này không chấp nhận nổi hiện thực, định ôn thi lại rồi.

Ba người đã có mặt đến từ các tỉnh khác nhau. Buổi tối Đường Tuyết trở về phòng tán gẫu với Triệu Cần, Diệp Liễu Oanh. Nhắc tới chuyên ngành của bản thân, hai người nghe nói cô bị chuyển sang học bác sĩ thú y đều an ủi cô, nói đầu ra ngành bác sĩ thú y sau khi tốt nghiệp rất rộng mở, làm bác sĩ thú y, mở phòng khám thú cưng, gia nhập hiệp hội bảo vệ động vật đều là không lựa chọn không tồi. Đường Tuyết lắng nghe, nghĩ thầm rằng tại sao suy nghĩ người khác rất tân tiến mà ba cô lại nghĩ là đi kích sữa cho heo mẹ? Rốt cuộc ông đã từng trải qua việc gì?

Đêm nay Đường Tuyết mang theo khát khao về tương lai xán lạn chìm vào mộng đẹp, sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện trong phòng có thêm một người.

Người này cao chừng 1m6, gầy nhom, làn da tái nhợt, một đầu màu nâu sẫm tóc dài khoác lên trên vai, theo của cô động tác, đôi trên vai đầu mềm mại sợi tóc giống sóng nước giống nhau rất nhỏ chớp lên.

Lúc này cô ấy vừa mới đến cửa, đang kéo hai vali lớn vào, đầu ngó nghiêng, nhìn thấy Đường Tuyết nằm sấp trên giường nhìn mình chằm chằm. Cô ấy gật đầu cười với Đường Tuyết: "Chào cậu."

Giọng nói rất êm tai.

Đường Tuyết mềm lòng, vội vàng đứng dậy nói: "Xin chào, cậu là Hạ Mộng Hoan phải không? Tớ còn tưởng cậu không tới nữa."

"Nhà tớ gần đây nên hôm qua không tới."

Bốn người bạn cùng phòng chính thức gặp nhau, Triệu Cần chỉ chỉ cái vali lớn của Hạ Mộng Hoan, hỏi: "Tự cậu mang đấy à?"

"Không, trên đường gặp được người tốt."

"Sao tớ không gặp được người tốt nhỉ, nhất định là vì cậu xinh đẹp rồi."

"Tớ bảo này, nếu cậu gặp được nam giới, mặc kệ cao thấp, mập ốm, già trẻ, đẹp xấu, chỉ cần gọi một tiếng "Soái ca", hơn phân nửa là anh ta sẽ trở thành người tốt."

Đường Tuyết cảm thấy Hạ Mộng Hoan nói chuyện rất thú vị. Cô nhìn đồng hồ, ra vẻ không kịp ăn sáng, vì thế gọi điện thoại cho Liêu Chấn Vũ.

Đường Tuyết: "Soái ca."

Liêu Chấn Vũ: "...!!!"

Đường Tuyết: "Soái ca ~~~ "

"Lão đại, cậu sao thế? Cậu đừng như vậy, tớ rất sợ... Cậu cứ gọi tớ là Tiểu Liêu, Tiểu Vũ Tử đi, không muốn thì gọi "Đồ ngốc" cũng được..."

Đường Tuyết giúp đỡ một chút ngạch, "Đừng nhiều lời, mang điểm tâm đến cho tớ."

"Vâng."

...

Hôm qua Liêu Chấn Vũ mượn được một chiếc xe đạp, kiểu dáng nhỏ gọn đáng yêu, Liêu Chấn Vũ cao lớn lái chiếc xe chẳng khác nào cưỡi một con cừu nhỏ chạy băng băng, hình ảnh này khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Cậu dừng xe trước cửa khu phòng học, đưa Đường Tuyết bữa sáng.

Hạ Mộng Hoan đứng cạnh Đường Tuyết, hưng phấn đánh giá cậu ta, rồi lặng lẽ hỏi Đường Tuyết: "Bạn trai?"

Giọng đã cố đè thấp song vẫn bị Liêu Chấn Vũ nghe được. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Mộng Hoan, "Bạn học, cậu qua đây một chút."

"Hả?" Hạ Mộng Hoan đến gần.

Liêu Chấn Vũ nghiêm túc: "Nhìn vào mắt tôi."

Hạ Mộng Hoan khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Liêu Chấn Vũ: "Tôi có mù không?"

"..."

Đường Tuyết vốn đang nghiên cứu bữa sáng đều có gì, nghe vậy, cô bay lên một cước giả vờ muốn đá cậu ta. Liêu Chấn Vũ nhấn bàn đạp, cưỡi cừu nhỏ lủi mất, tốc độ nhanh như chó điên.

Đồng thời bỏ lại một câu trong gió: "Lão đại, cơm trưa cùng nhau ăn!"

Đường Tuyết và Hạ Mộng Hoan vào lớp. Nhìn thấy chữ viết của Hạ Mộng Hoan thanh tú xinh đẹp, nét chữ nết người, cộng thêm vẻ ngoài gầy gò xanh xao, giọng nói dịu dàng, Đường Tuyết cảm thấy đây là một em gái thanh thuần yếu đuối.

Ấn tượng đó duy trì hơn bốn giờ, cho đến giờ cơm.

Giờ cơm trưa, Hạ Mộng Hoan mua một cái xúc xích và hai cái bánh khoai môn viên, cô đặt xúc xích chính giữa đĩa, hai cái bánh khoai môn viên đặt hai bên.

Mô hình này trong sách giáo khoa sinh học cũng có.

Cằm Đường Tuyết suýt nữa rơi xuống.

Liêu Chấn Vũ ngồi cạnh Đường Tuyết, lén gửi Wechat cho cô.

Liêu Chấn Vũ: Lão đại, hình như bạn cùng phòng của cậu là lưu manh?

Đường Tuyết: Cậu câm miệng.

Liêu Chấn Vũ: Tớ không có mở miệng, tớ chỉ gõ chữ thôi.

Liêu Chấn Vũ: Lão đại à, bây giờ tớ khá lo lắng cho an toàn của cậu.

Liêu Chấn Vũ: A, mình đang sợ cái gì nhỉ, lão đại của mình là thủ lĩnh của lưu manh, sao có thể sợ tiểu lưu manh?

Đường Tuyết: = =

Đường Tuyết dẫm vào chân cậu ta một cái thật mạnh, rốt cuộc cậu ta cũng yên tĩnh.

Đường Tuyết cảm giác Hạ Mộng Hoan hẳn là không cẩn thận bộ dạng này, vì thế lặng lẽ nhắc nhở cô.

Đường Tuyết: Em gái Hoan, trong đĩa của cậu có tiểu JJ!

Hạ Mộng Hoan: Không phải tiểu JJ, là đại JJ. (^-^)V

Đường Tuyết:...

Chuyện xưa này dạy cho chúng ta biết, con người nên nhiều đọc sách, học đại học. Chờ đến khi vào đại học, bạn nhất định sẽ nhìn thấy một thế giới rộng lớn và kỳ diệu hơn.

...

Cơm nước xong, bọn họ nhìn thấy một tờ thông báo tuyển dụng giữa những thông báo dán trên tường bên ngoài căng tin. Thông báo rực rỡ dán chi chít trên tường tựa như các cô gái thanh lâu vẫy khăn tay, hận không thể sửa dụng tất cả vốn liếng để hấp dẫn sự chú ý của quần chúng. Chỉ duy nhất có tờ thông báo tuyển dụng này, giấy in A4, dùng font chữ Phỏng Tống(*) màu đen, đơn giản sạch sẽ, khác hẳn kiểu cách phồn hoa xung quanh.

(*) Phỏng Tống (fangsong font): một kiểu chữ Hán trong in ấn.

Trên thông báo ghi rõ, sân băng cần tuyển một số sinh viên làm bán thời gian, nội dung công việc đại khái bao gồm làm các việc lặt vặt, tiền lương tính theo giờ, hơn nữa, còn có thể trượt băng miễn phí.

Đường Tuyết đọc xong dòng chữ cuối cùng, hai mắt sáng ngời, gãi cằm cười tủm tỉm: "Công việc này rất hợp với tớ."

"Lão đại, chúng ta phải đăng ký sao?"

Đường Tuyết định trả lời thì bị một nữ sinh xa lạ bên cạnh ngắt lời. Nữ sinh kia nhìn bọn họ, hỏi: "Em gái, năm nhất hả?"

"Vâng. Hình như chị có chuyện muốn nói ạ?"

Đàn chị kia chỉ vào thông báo tuyển dụng: "Các em không cần suy nghĩ, vẫn nên đi làm gia sư, hoặc làm nhân viên theo giờ ở tiệm cafe, fastood thì hơn."

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì cạnh tranh rất kịch liệt, phải có quan hệ mới vào được. Các em có quan hệ không?"

Ba người đồng loạt lắc đầu.

Đường Tuyết vẫn không hiểu nên truy hỏi tiếp: "Vì sao lại nói cạnh tranh rất kịch liệt? Tiền lương không cao lắm mà..."

"Các em không biết rồi, làm công ở sân băng có thể nhìn thấy thành viên của đội tuyển băng cầu, biết đội tuyển băng cầu không?" Đàn chị năm trên nói tới đây bỗng cười hì hì, trong nụ cười có ba phần đáng khinh bảy phần khát khao, "Toàn bộ nam sinh đẹp trai nhất trường đều tập trung ở đó."

Đường Tuyết hơi thất vọng, bĩu môi nói nhỏ, "Nhưng em rất muốn trượt băng miễn phí."

Liêu Chấn Vũ nói: "Lão đại, chúng ta cứ đi thử xem, dù sao cũng không cần nộp tiền."

Ba người tải xuống mẫu đơn đăng ký, vì muốn thu hút sự chú ý của người tuyển dụng, bọn họ quyết định viết tay, dán ảnh chân dung, như vậy rất có thành ý.

Trong ba người, chữ của Liêu Chấn Vũ đẹp nhất, vừa ngay ngắn lại phóng khoáng, môn văn thi đại học chính là trông cậy vào điểm chữ đẹp này.

Vì thế, Liêu Chấn Vũ và Đường Tuyết trao đổi viết đơn đăng ký. Đường Tuyết đọc, cậu ta viết, lát sau Liêu Chấn Vũ bỗng châm chọc: "Giải nhất trượt băng tốc độ vòng ngắn cấp thành phố? Còn được găp lãnh đạo? Đủ vốn để khoe khoang! Lão đại, cậu đúng là vì thành công mà bất chấp thủ đoạn..."

"Là thật, trước kia không nói là vì tớ khiêm tốn."

Hạ Mộng Hoan đang cắn bút trầm tư nghe được bèn hỏi: "Vậy tại sao không tiếp tục trượt? Tớ cảm thấy trượt băng tốc độ vòng ngắn rất ngầu."

Đường Tuyết cắn môi dưới, "Ừm, chẳng phải sau này thi đại học sao."

...

Điền xong, ba người cùng tới phòng quản lý sân băng tầng một nộp đơn. Trong văn phòng chỉ có một người trực ban là một cô gái trẻ, họ Mã, nhóm Đường Tuyết đều gọi "Cô Mã".

Cô Mã mỉm cười nhận đơn, lật qua lật lại hỏi: "Các bạn đều là sinh viên năm nhất?"

"Vâng!"

"Ngành bác sỹ thú y?"

"Vâng..."

"Ngành nào không quan trọng." Cô Mã an ủi các cô, "Năm nhất tương đối nhẹ nhàng, cũng tốt."

"Cảm ơn cô Mã!"

Cô Mã đặt đơn đăng ký của họ lên bàn, nơi đó đã có một chồng đơn đăng ký cao nửa mét.

Ước lượng độ dày của chồng đơn đăng ký, Đường Tuyết hoài nghi toàn bộ nữ sinh trong trường đều báo danh cả rồi.

Bệnh thần kinh, bán thời gian là bán thời gian, trượt băng là trượt băng, ngắm nam thần gì chứ, muốn ngắm nam thần thì lên mạng mà ngắm!

Tâm trạng hơi sa sút. TAT

Sau khi ba người rời khỏi, cô Mã lại rút ra đơn đăng ký của Đường Tuyết, chậc chậc lắc đầu: "Chữ viết không tệ, đáng tiếc."

Mấy người Đường Tuyết không biết, cô Mã cũng chẳng phải giáo viên, mà là nhân viên của Câu lạc bộ băng cầu Kiêu Long làm việc ở sân băng Lâm Đại, tên Mã Tiểu Sam.

Câu lạc bộ Kiêu Long có quan hệ hợp tác với Lâm Đại, thông báo tuyển dụng lần này cũng do bọn họ làm, Câu lạc bộ tuyển người chẳng qua chỉ là nể mặt hội sinh viên và đoàn thanh niên, bọn họ muốn nhét ai thì nhét, chỉ là công việc bán thời gian mà thôi, không cần quá nhiều chuyên môn.

Hạn ngạch tuyển dụng đã bị nhân sự điều động nội bộ chiếm hết, những lá đơn đăng ký kia đều như đá chìm đáy biển. Lương tâm của Mã Tiểu Sam dẫu áy náy cũng không biện pháp gì.

Mặt trời lặn về tây, Mã Tiểu Sam chuẩn bị tan tầm. Lúc này, văn phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào!"

Cửa bị đẩy ra, cô ngẩng đầu, nhìn người đứng ngoài cửa.

Nhờ vệt nắng len lỏi qua cửa sổ, Mã Tiểu Sam nhìn thấy một bóng người cao lớn. Sau đó cô mở miệng, cổ họng nghèn nghẹn bởi vì quá căng thẳng...

Mã Tiểu Sam: "Chào Băng, Băng Thần."

Người nọ một tay xách túi, một vai đeo balo, bước chân dài vào văn phòng, nghe thấy tiếng chào, đáp "ừ" một tiếng, nói: "Tôi tới lấy bưu kiện."

"À à!" Mã Tiểu Sam gần như đứng bật dậy, vội vàng tìm bưu kiện của Băng Thần.

Cậu nhận bưu kiện, nói cảm ơn. Mã Tiểu Sam đỏ mặt: "Đừng, đừng khách sáo."

Cậu toan xoay người rời đi, ánh mắt lơ đãng đảo qua, thấy trên bàn có một chồng đơn đăng ký dày.

Chỉ trách thị lực cậu quá tốt, đơn đăng ký trên cùng, dòng họ tên viết hai chữ "Đường Tuyết" rành mạch.

Chân dài sắp bước ra quay trở lại, đi đến bàn làm việc.

Bàn tay trắng trẻo duỗi ra, cầm lấy đơn đăng ký.

Mã Tiểu Sam ở bên cạnh nhìn lén, cảm thấy nét mặt của Băng Thần thật kỳ lạ... Nhưng kỳ lạ đến mấy cũng vẫn đẹp trai...

Nhìn một lát, nét mặt cậu thả lỏng: "À..."

Sau đó, cậu búng đơn đăng ký, mỉm cười: "Người này, của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.