Nửa Đời Một Mộng

Chương 42: Chương 42




Trường đại học Đường Tuyết thi tuyển chính là Đại học liên kết thành phố Lâm, gọi tắt là Lâm Đại. Tiền thân của trường là bảy trường cao đẳng trong thành phố. Bảy trường cao đẳng này đặc biệt ở chỗ nhỏ mà chất lượng, có nhiều điểm mạnh về chuyên môn, song nếu xét tổng thể thì không tính là quá nổi. Năm năm trước, bảy trường cao đẳng sát nhập thành Đại học thành phố Lâm, lập tức chen chân vào top 5 trường đại học hàng đầu trong nước, dĩ nhiên điểm cũng là "nước lên thì thuyền lên".

Đường Tuyết đủ điểm trúng tuyển Đại học liên kết thành phố Lâm, nhưng cô không đủ điểm học ngành mình muốn, vì thế phải chuyển sang ngành bác sĩ thú y.

Cũng vào lúc này cô mới biết, hóa ra trong đại học còn có ngành bác sĩ thú y.

Hiệu trưởng Đường có chút lo lắng: "Bác sĩ thú y không phải là kích sữa cho heo mẹ sao? Chẳng lẽ sau này con muốn vào trang trại nuôi heo kích sữa cho heo? A không thể được, ba chỉ nghĩ đến viễn cảnh ấy thôi đã thấy choáng váng rồi... Con hãy cố gắng học tập thật tốt, tranh thủ học chuyên sâu, về sau có thể ở lại trường làm giảng viên, dạy người khác kích sữa cho heo mẹ thế nào."

Đường Tuyết cảm thấy con đường học chuyên sâu cũng không đáng tin cho lắm.

Chỉ là sinh cô luôn lạc quan, chỉ buồn phiền một chút, sau đó nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, tận hưởng kỳ nghỉ hè còn lại rồi vui vẻ kéo vali đến trường.

Bác sĩ thú y thì sao, ít nhất khoe cái mác "Lâm Đại" ra cũng có thể khiến người khác ghen chết.

Hiệu trưởng Đường lo lắng, đi tới trường cùng cô.

Đồng hành cùng Đường Tuyết còn có bạn trung học của cô, Liêu Chấn Vũ.

Liêu Chấn Vũ học chung với Đường Tuyết ba năm, có thể xem như đàn em của Đường Tuyết, bình thường đều gọi cô là "Lão đại", tuy nhiên trước mặt hiệu trưởng Đường cậu không dám lỗ mãng vì sợ lão đại bị ba lão đại mắng.

Bởi vậy đành phải gọi tên họ của cô, hai chữ "Đường Tuyết" phát ra từ miệng cậu nghe rất kỳ cục, không quen chút nào.

Hiệu trưởng Đường cảm thấy Liêu Chấn Vũ này có vấn đề, thái độ mắc cỡ ngại ngùng, không khéo lại lầm tưởng người ta để ý con gái nhà ông, ha ha.

Trong lúc lơ đãng, ông dường như để lộ chút kinh nghiệm thời trẻ. Trên đường gặp một tên côn đồ, vung một nắm đấm, tên côn đồ khóc báo cảnh sát; nhà mẹ vợ giết gà không cần dao, ông vặn cổ gà một cái liền tắt thở...

Liêu Chấn Vũ nghe thấy thì hết hồn, lập tức biến thành cà lăm.

Hiệu trưởng Đường tạm hài lòng.

Đường Tuyết ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm, ngắm phong cảnh lướt vụt qua ngoài cửa, tàu điện cao tốc chạy rất nhanh, cô thấy hơi chóng mặt, xoay khớp cổ, nói: "Chán quá, Liêu Chấn Vũ, hay là cậu chuyển ngành đi?"

Liêu Chấn Vũ thoáng sửng sốt: "Chuyển, chuyển cái gì?"

"Chuyển sang ngành bác sĩ thú y, một mình tớ rất chán."

Hiệu trưởng Đường ngồi giữa hai người nghe xong, muốn gõ đầu cô một cái: "Người ta học y mà con lại bảo chuyển sang bác sĩ thú y? Hồ đồ."

"Bác sĩ thú y thì sao ạ? Đằng nào cũng là khám bệnh, khám bệnh cho người hay cho heo chẳng phải đều là cứu chữa sao. Hơn nữa, ba xem tin tức trên tivi, khám cho người có thể bị người đánh, khám cho heo, heo có biết đánh trả không?"

Hiệu trưởng Đường hết sức kinh hãi với lời ngụy biện của cô, nhất thời lại không tìm được lý do phản bác, chỉ vào cô nói: "Con, con đúng là... xằng bậy!"

Đường Tuyết hơi ấm ức và buồn bã, cô nằm sấp trên bàn nhỏ trước mặt, bĩu môi lí nhí: "Con chỉ sợ một thân một mình thôi..."

Hiệu trưởng Đường ngẩn người.

Liêu Chấn Vũ nói: "Lão... Lão... Đường Tuyết."

Hiệu trưởng Đường mất hứng liếc cậu một cái: "Sao cháu lại gọi "Lão Đường Tuyết"? Con gái của chú già lắm sao?"

"A? Không, không phải, ý cháu là... Đường Tuyết, tớ đã xem bản đồ, viện Nông nghiệp và viện Y cách nhau không xa, chúng ta có thể cùng ăn cơm cùng đi học."

"Ừ, được rồi." Đường Tuyết ghé vào bàn nhỏ gật đầu một cái.

Từ thành phố Hồ đến thành phố Lâm ngồi tàu điện cao tốc mất hơn ba giờ đồng hồ. Hiệu trưởng Đường đưa hai cô cậu đi làm thủ tục nhập học, sắp xếp ký túc xá, ăn bữa tối ở căng tin, sau đó ngồi tàu điện cao tốc về nhà.

Đường Tuyết muốn tiễn ba đến ga tàu điện cao tốc, Hiệu trưởng Đường nhất quyết không chịu.

Lúc chia tay trước cổng trường, Hiệu trưởng Đường lại dặn cô: "Con học hành cho tốt, tranh thủ tốt nghiệp xong học liên thông lên thạc sĩ, dĩ nhiên nếu con muốn ra nước ngoài cũng được, con đừng lo, ba mẹ có tiền, bây giờ muốn dạy ở trường đại học phải là tiến sĩ trở lên, chậc chậc..." Ông vẫn không quên việc học của cô.

"Ba à, con thấy càng ngày ba càng dông dài."

Hiệu trưởng Đường xoay người, trong lòng khẽ thở dài.

Bởi vì ba đã già đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.