Nửa Đời Một Mộng

Chương 39: Chương 39




Hiệu trưởng Đường cho rằng, con bé Đường Tuyết suốt ngày gây chuyện thị phi, hơn phân nửa là do quá rảnh rỗi.

Ông sẽ tìm chút việc để cô làm.

Việc học phụ đạo linh tinh tạm thời không cần, tự ông có thể bổ túc cho cô.

"Các môn cần vận động gân cốt thì sao? Ví dụ như khiêu vũ, bơi lội, Taekwondo?" Mẹ Đường thương lượng với ông.

"Taekwondo tuyệt đối không được, bây giờ đã ức hiếp bạn bè, học Taekwondo nữa thì sẽ thế nào?" Hiệu trưởng Đường gạch hết tất cả các môn thể thao có khả năng dẫn đến bạo lực.

Tan học, hiệu trưởng Đường đi một vòng quanh trường, thu được một số tờ rơi. Trải qua tầng tầng sàng lọc, cộng thêm tham khảo ý kiến của Đường Tuyết, tạm thời quyết định chọn trượt băng.

Vì thế hôm nay, Đường Tuyết tan học không trực tiếp về nhà, đứng chờ xe bus trước cổng trường với ba. Vừa tan học cổng trường khá loạn, nhốn nháo như cái chợ, giao thông ùn tắc, xe đẩy bán đồ ăn vặt tấp nập.

Đường Tuyết đeo balo nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên cất tiếng hô: "Lê Ngữ Băng!"

Mẹ Lê Ngữ Băng phát hiện ra Đường Tuyết, dẫn Lê Ngữ Băng mỉm cười bước tới. Bà biết Đường Tuyết sống ở chung cư, lúc này thấy bọn họ chờ xe bus, biết là không về nhà, bèn hỏi: "Thầy đi đâu vậy?"

"Tôi đăng ký lớp cho con bé."

"Lớp gì vậy?"

"Trượt băng."

"Tình hình thế nào?"

"Còn chưa đi, hôm nay là ngày học thử đầu tiên. Chị muốn đưa Lê Ngữ Băng đi xem không? Học thử không thu phí."

Mẹ Lê cảm thấy thật mới mẻ, cúi đầu nhìn con trai, hỏi: "Hay con cũng đến xem nhé?"

Lê Ngữ Băng quyết đoán lắc đầu.

Mẹ Lê vừa khuyên vừa dỗ, rốt cuộc khiến con trai gật đầu. Mẹ Lê không cho cậu thời gian hối hận, vui vẻ kéo cậu lên xe.

Đường Tuyết cùng ba cũng may mắn được đi nhờ.

...

Lê Ngữ Băng nói được làm được, sau khi đến thật sự chỉ ngồi xem. Cậu đoan đoan chính chính ngồi trên ghế nhựa bên ngoài sân trượt băng, điệu bộ giống như lãnh đạo thị sát công việc.

Huấn luyện viên đưa trang bị tới trước mặt cậu bảo cậu thử, cậu chỉ lắc đầu.

Mẹ Lê hơi đau đầu, "Thằng bé ghét nhất là vận động. Haizz, con chúng tôi, người nhỏ chủ kiến lớn, tôi làm mẹ nó cũng không khuyên nổi."

Đường Tuyết thay xong giày trượt băng và miếng lót bảo vệ, theo ba vào sân băng. Không sai, hiệu trưởng đại nhân cũng trượt băng.

Sau đó, ba cô ném cô cho huấn luyện viên, còn mình tự chơi.

Người mới học trượt băng đều bắt đầu từ té ngã. Đường Tuyết theo chỉ đạo của huấn luyện viên còn chưa di chuyển đã ngã sấp xuống mặt băng.

Ngoài sân Lê Ngữ Băng hé miệng cười.

Đường Tuyết không khóc, đứng lên tiếp tục trượt, không lâu sau lại ngã, bịch.

Lê Ngữ Băng cười tít mắt.

Tiếp theo chính là Đường Tuyết càng không ngừng ngã, Lê Ngữ Băng càng không ngừng cười, về sau còn không nhịn được mà vỗ tay.

Trên trán mẹ Lê lấm tấm mồ hôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đẩy đầu cậu một cái: "Thằng bé ngốc! Không cổ vũ người ta cố lên thì thôi, đằng này lại vỗ tay?!"

Dù thế nào, cảm tình của Lê Ngữ Băng với môn trượt băng cũng dần tăng vọt, thế nên cậu tự nguyện thử một lần.

Lê Ngữ Băng thay trang bị, vào sân, không ngoài ý muốn, bước đầu tiên cũng là té ngã.

Đường Tuyết: "Ha ha ha ha ha!"

Nếu không có Đường Tuyết bên cạnh vui sướng khi người gặp họa, chắc hẳn cậu ngã một hai lần sẽ cảm thấy không vui rồi từ bỏ, nhưng cố tình lại có tiếng huyên náo đáng ghét, cậu thoáng tức giận, ngã xuống liền đứng lên tiếp tục, vừa tổng kết kinh nghiệm vừa làm theo hướng dẫn của huấn luyện viên, chỉ chốc lát sau, thế nhưng không té ngã nữa.

Sau đó cậu trượt băng trước mặt Đường Tuyết, động tác không tính là thuần thục, song biểu cảm tuyệt đối trấn định, kỹ thuật đạt điểm tối đa.

"Wow?" Đường Tuyết ngạc nhiên.

Lê Ngữ Băng chắp tay sau lưng, để lại cho Đường Tuyết một bóng lưng bí hiểm.

"Cậu làm thế nào vậy?" Đường Tuyết sốt ruột đuổi theo, vừa chuyển động lại ngã, cô không nhịn được kêu "ui da".

Lê Ngữ Băng vừa trượt vừa cười nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ hơi cong khóe miệng.

Tóm lại, niềm vui của cậu được thành lập trên nỗi đau của cô.

Hiệu trưởng Đường trượt đến bên cạnh huấn luyện viên, chợt nghe thấy huấn luyện viên cảm thán: "Ngộ tính không tệ."

Hiệu trưởng Đường rất vui vẻ: "Thầy nói con chúng tôi ư?"

"Không phải, tôi nói bé trai kia." Huấn luyện viên nâng cằm, dõi theo bóng lưng Lê Ngữ Băng.

"Con chúng tôi thì sao?" Hiệu trưởng Đường không cam lòng truy hỏi.

Huấn luyện viên trầm tư suy nghĩ, cố gắng moi ra chút ưu điểm: "Rắn chắc, chịu đau giỏi."

Hiệu trưởng Đường rất tức giận: "Thầy coi con bé là điện thoại Nokia đấy à..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.