Nửa Điếu Thuốc

Chương 30: Nhóc con tặng thuốc




Qua hồi lâu, Lệ Ảnh Yên liền vẽ loạn mật xong, thấy kiệt tác của mình vĩ đại đến có thể so với nhật nguyệt sáng chói, một khuôn mặt xinh xắn nở rộ nụ cười vô cùng diễm lệ lại chói lọi!

"Nam cặn bã ngu ngốc, hắc hắc, đừng nói tâm bản cô nương ngoan độc, là ngươi quá tự cho là đúng, sáng mai...À, không đúng, đến bình minh, ngươi chờ trở thành bữa sáng của kiến đi! Hắc hắc!"

Xử lý xong tất cả công việc, Lệ Ảnh Yên cười hắc hắc. Tiếp đó, trong lòng mang theo tình cảm kích động không thể ức chế, nghênh ngang mà đi!

- - phân cách tuyến - -

Quả nhiên, trời còn chưa sáng, Lệ Ảnh Yên ác độc nguyền rủa liền có hiệu quả.

"Á!" một tiếng kêu thảm thiết, đánh thức toàn bộ trên dưới mấy trăm người thị nữ tùy tùng của Thần vương phủ!

"Mau mau mau, là chỗ vương gia đó, mau đi xem một chút, đã xảy ra chuyện gì?" A Quân dẫn theo mười mấy gã sai vặt cùng bước nhanh tới phòng ngủ của Tiêu Dung Diệp!

Mười mấy gã sai vừa đến cửa phòng của Tiêu Dung Diệp, liền bị một mảnh bừa bộn bên trong hù sợ đến té ngã.

Đó là một cảnh tượng đáng sợ đến thế nào? Mấy vạn con kiến, một mảnh đông nghịt bò đầy toàn bộ giường sạp, chất lỏng màu vàng dính trên mềm, cộng thêm những con kiến ở chung một chỗ, khiến người xem có một loại cảm giác muốn buồn nôn.

Nhìn lại Tiêu Dung Diệp, một gương mặt tuấn tú xanh mét đến lạnh như băng, trên đường cong của gương mặt kiêu căng che kín nhiều tầng mồ hôi lạnh, một bộ áo trắng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, tóc hắn hỗn độn, hoảng sợ chưa định hồn lại đứng ở chỗ bình phong!

Vừa rồi hắn đang ngủ say, gần như là bị con gì đó đông nghìn nghịt bò nhúc nhích vào trong vạt áo của mình, con kiến này bò qua bò lại, mang theo cảm giác tê dại, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn da thịt giống như bị xâm lược, mang theo ngứa ngáy, lại không thể thoát khỏi hành hạ.

Bất đắc dĩ, bản thân bắt buộc tỉnh lại từ trong giấc ngủ say!

Nhưng đúng lúc hắn tỉnh lại, liền bị tình huống trước mắt dọa sợ, những con kiến này cùng bò lên giường, như là đang đoạt lấy cái gì đó, từ từ cắn da thịt của mình, xâm chiếm lãnh địa của hắn!

Mà bản thân khi nào thì gặp qua tình cảnh như vậy, dù bản thân là người không sợ hãi, không vì thế sự mà bị ràng buộc, nhưng loại trường hợp này thực khiến hắn sợ hãi!

"Vương, vương gia, người có khỏe không?" Mấy gã sai vặt kinh hồn táng đảm hỏi, bởi vì bọn họ cũng kinh hãi với cảnh tượng trước mắt!

"Mẹ nó, tra toàn bộ cho ta, lập tức tra! Lập tức!"

"Dạ dạ dạ!" Mấy gã sai vặt lạnh run đáp lại, mấy gã sai vặt làm việc ở Thần vương phủ nhiều năm như vậy, đã bao giờ gặp qua cảnh tượng kinh sợ như thế, không dọa đến tè ra quần đã là phật tổ phù hộ rồi!

Đúng lúc tất cả mọi người đang hoảng sợ, cũng là lúc một tiểu gia hỏa không biết sống chết nào đấy, mắt buồn ngủ mơ màng đi đến cửa phòng Tiêu Dung Diệp.

"Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiếng nói nhỏ nhẹ chất vấn, Lệ Ảnh Yên che giấu không biết chút gì về chuyện này!

Nhưng mà một giây sau, nhìn thấy giường hỗn độn, một mảng lớn kiến bò chi chít, miệng liền không thể chịu đựng mà giật giật liên tục!

"Woa, trời ơi, đất ơi, vị đại ca thần tiên làm tốt lắm! Ông trời mở mắt! Người nào đó rốt cục lọt vào báo ứng! Ha ha!"

Thấy Lệ Ảnh Yên một bộ dáng dõng dạc nói, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp nổi giận từ xanh mét chuyển thành đen, không chút suy nghĩ sải vài bước lớn, một phen giữ chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên!

"Cười em gái ngươi, loại chuyện không có tiết tháo này trừ ngươi ra, còn ai có thể làm được, ngươi giả bộ tiếp đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.