Nửa Điếu Thuốc

Chương 16: Cục cưng tham tiền!




Bởi vì cô nàng Đại Hoa Sen đưa ra những chủ ý tồi, nên Diệp Nhân Sênh nằm vật lộn trên giường hai ngày trời không dám online, cho đến hôm hợp phục trước thứ ba, Không Tàng ở trong QQ kêu gọi mọi người nếu lên mạng được thì hãy lên. Diệp Nhân Sênh cũng nhịn không được nữa, như một tên trộm đăng nhập vào game.

Đợi cho load xong, giao diện biến thành kho hàng mà ngày hôm đó cô vội vã log-out, dưới góc trái màn hình kênh bang phái thậm chí còn chạy nhanh hơn so với kênh thế giới, trong khung đối thoại tràn ngập khí tức đoàn kết của mọi người trong bang chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.

Lệnh Hồ không online, Diệp Nhân Sênh nhàm chán nhảy vào UT, bên trong lại có hơn bảy mươi người, may mà Lâu Vân Phong đi vắng, Không Tàng tự độc thoại nói đến “mưa xuân bay rào rạt”: “Không biết bên Gió Mát Mưa Phùn Lâu thế nao, tuy bây giờ bang chúng ta nhiều người, nhưng ngày mai số người có thể lên mạng cũng không đến hai trăm, cho nên hôm nay những bằng hữu mãn cấp có thể vận chuyển thì hãy vận chuyển… Toàn bộ bang chiến cần dược tề, thạch đầu và tế thế đan, Hoa Vương với Thanh Không Viễn đã đi mua rồi, có quan hệ mua bán tốt thì sẽ dễ dàng phong tỏa được thị trường của Gió Mát Mưa Phùn Lâu… Mọi người hôm nay hãy đi soát phó bản, nâng cấp trang bị tốt…”

Diệp Nhân Sênh cảm thấy kinh ngạc, chuyển đổi trở lại giao diện trò chơi, lúc này mới nhìn rõ bên danh sách bang phái rõ ràng có Thanh Không Viễn, thậm chí còn có những cái tên quen mắt như Làn Da Xinh Xắn, Miên Dương Miên Miên, Chén Trà Nhỏ… vân vân, nhưng mà nói gì thì nói, mấy cô gái này vì lí do quái gì mà tiến bang thế chứ… Lập tức khóe mắt Diệp Nhân Sênh co rút, cư nhiên lại còn có Bất Khả Tiểu Bảo.

Lộ Mỹ Hà không online, Diệp Nhân Sênh đang định mật ngữ với Thanh Không Viễn, bỗng nhiên thấy cậu ta chạy tới trước mặt, sau đó lại chạy xuyên qua quầy hàng kho hàng, dường như vì công việc bận rộn quá nên không chú ý đến cô.

Xem ra Đại Hoa Sen lấy lại đủ vốn rồi, cậu em Thanh Không Viễn này cứng đầu cố chấp làm tất cả vì Lộ Mỹ Hà, lần này bang chiến rất quan trọng, đã không còn là ân oán cá nhân… tất cả mọi người đều thật sự cố gắng.

Vừa khéo lúc này Dẫn Huyền ở trong bang gọi người đi phó bản, Diệp Nhân Sênh lập tức đánh 1, tuy trang bị cô không tồi, nhưng giúp người khác nâng cấp trang bị qua phó bản cũng tốt. Cô vào đội, sau đó liếc mắt nhìn danh sách thành viên bên trái, nhất thời im lặng.

Dẫn Huyền, Vân Mạt, Bất Khả Tiểu Bảo… Ba người này nhìn thế nào cũng không giống cần nâng cấp trang bị nha!

[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = = Ta không gia tăng… cũng không trị liệu, làm DPS cũng không tệ ha.

[Đội Ngũ] Dẫn Huyền: Ừ được, chỉ là phó bản Thiên Quáng (quặng trời) thôi, rất đơn giản.

[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Nhưng mà mãn cấp đi Thiên Quáng thì cần gì cho nhiều…

[Đội Ngũ] Vân Mạt: Chẳng qua là số vật liệu, bốn người đủ rồi.

Nếu Vân gian thương cần vật liệu, vậy tại sao Dẫn Huyền thường im lặng ít nói lại đi kêu người trong bang đến… Hai người này từ khi nào mà nảy sinh chuyện mờ ám rồi? Diệp Nhân Sênh một bên vừa chạy một bên vừa không quên “bồ hóng”, đột nhiên thấy dưới góc trái màn hình hiện lên một câu mật ngữ.

[Mật Ngữ] Bất Khả Tiểu Bảo nói với bạn: Sư phụ, đã lâu không gặp.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo: Đã lâu không gặp.

[Mật Ngữ] Bất Khả Tiểu Bảo nói với bạn: Bài post trên diễn đàn ta đã xem rồi… Aiz, không nghĩ rằng ngươi thật sự là đàn ông.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo: …

Cho dù Thiên Quáng không phải khó khăn gì, nhưng sắp xếp hai Ngọc Thanh hai Lưu Vân thì cũng rất là thử thách thao tác của bốn người họ, dù sao cũng không có Thiện Vũ kháng quái, hai Lưu Vân luân phiên đóng băng khống chế, Diệp Nhân Sênh đơn độc vận chuyển thì vô cùng khả quan, nhưng quần công thì lại thấp, cô đánh đánh đánh, dần dần thấy đau thương.

Vân gian thương giống như châu chấu quá cảnh, hắn ngồi xổm trên đất nơi chẳng có nhiều đồ vật gì cho lắm, Diệp Nhân Sênh cũng lười kiểm tra, thấy Vân Mạt đi rồi, trên mắt đất chỉ còn lại hai thi thể của quái phát sáng, liền ngồi xuống sờ mó, không ngờ lại là một viên Thạch Hàn, bên trên còn đánh hai chữ “hiếm có”, rõ ràng hiệu suất rớt ra chỉ là 1%, đồ tốt như vậy mà Vân gian thương lại bỏ qua ư?

[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Moa ha ha gian thương ngươi nhặt còn sót này.

[Đội Ngũ] Vân Mạt: Tặng ngươi.

[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Là hiếm có đấy… ngươi thật sự không cần?

[Đội Ngũ] Vân Mạt: Viên thạch này vốn rất quý, nhưng mà phối hợp với mấy vật liệu khác thì không tốt, cho nên hiện tại chỉ là đồ bỏ đi.

[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Vật liệu gì?

[Đội Ngũ] Vân Mạt: {Tình Đao}

Vân Mạt đưa ra một bản vẽ đồ rèn, Diệp Nhân Sênh click vào, lập tức bị thuộc tính hoa lệ của vũ khí màu cam này làm hoa mắt choáng váng, quan trọng là ở dưới có một câu, Tình Đao thượng thư: độc hướng phù sinh, bất ngộ ly nhân.

Tám chữ này khiến Diệp Nhân Sênh rất có ấn tượng, cái chức nghiệp Ma Ẩn này có gốc tích rõ ràng, hồi trước có một thứ vũ khí phàm trần có thể sánh vai với thần khí long nộ, tương truyền rằng cây đao này là của một thiếu hiệp cô độc của năm trăm năm trước, hắn vô danh vô tính, từ nhỏ định rằng sẽ gặp đao, trên giang hồ tặng hắn một danh hiệu, tên là Ma Đao. Võ công của hắn thuộc bậc nhất, làm việc tà ác, người trong giang hồ nghe tin hắn đã sợ mất mật, mọi người đều muốn tránh xa hắn. Năm đó hắn bị năm môn phái bao vây càn quét, suýt nữa thì chết, không ngờ được một cô gái cứu sống, tên của nàng, là Anh Ly.

Anh Ly yêu Ma Đạo, nhưng Ma Đao lại không yêu nàng, trong mắt của hắn chỉ có đệ nhất thiên hạ. Anh Ly không để ý đến thân phận con gái của minh chủ võ lâm của mình, ba phen mấy bận cứu giúp hắn, cuối cùng cũng chọc giận đến võ lâm chính phái, cha của nàng ép nàng nói ra nơi Ma Đao ẩn thân, nàng không chịu, liền bị giam lỏng. Cha nàng tuyên bố với người ngoài một chưởng đánh chết đứa con gái bất hiếu, để khiến cho Ma Đao chui đầu vào rọ.

Tại nơi đấu trường ác liệt xảy ra, Ma Đao trúng mưu, đã không còn chống đỡ kịp. Anh Ly từ nơi giảm lỏng trốn đến, thay hắn cản một chưởng mà cha nàng dùng hết sức.

Anh Ly chết, tim của hắn cũng chết theo.

Cuối cùng Ma Đao cũng hiểu được, mất đi nàng, thì đệ nhất thiên hạ, còn gì thú vị.

Hắn đem nàng cùng với thanh đao của mình mai táng chung một chỗ, từ đó về sau mai danh ẩn tích, nhưng sau vài chục năm, trên giang hồ nổi lên một môn phái, tên là Ma Ẩn Truyền Nhân.

Nghe nói sư tổ sáng lập ra môn phái này là một người thương tâm, hắn yêu đao, nhưng cả đời lại không hề lấy đao.

Có người nói đây là quỷ kế của minh chủ võ lâm, bởi vì không thấy di thể của Anh Ly, dưới mộ của nàng chỉ có một thanh đao, là Tình Đao. Thứ lợi hại nhất thế gian, không phải đao kiếm, mà là tình cảm.

Sau lại Tình Đao dần dần mất đi, ở bên cạnh ngôi mộ mọc đầy những cây cỏ nhỏ, liền lấy tên là Anh Ly Thảo.

Vì câu chuyện này mà khiến cho rất nhiều người chơi nữ chọn Ma Ẩn, chỉ vì khi làm nhiệm vụ môn phái cũng là lúc có thể đến gần nhìn rõ vị thiếu niên hiệp khách Ma Đao anh tuấn lạnh lùng kia, nhưng Diệp Nhân Sênh còn nhớ rõ lúc làm nhiệm vụ môn phái, triệu hồi ra là một ông già tay chân run rẩy, vừa xấu vừa dài dòng, còn cho một nhiệm vụ rất chi là biến thái nữa.

Diệp Nhân Sênh lại nhìn số vật liệu để chế tạo Tình Đao trên bản vẽ, là một Thạch Hàn, một Nước Mắt, và tám cây Anh Ly Thảo. Thoạt nhìn qua thì có vẻ vô cùng đơn giản…

[Đội Ngũ] Vân Mạt: Thạch Hàn và Nước Mắt ta đều đã có, chỉ còn Anh Ly Thảo, trải rộng khắp nơi trên thế giới, hái một cây mới có thể ra cây tiếp theo, đều là ngẫu nhiên, trong vòng ba giờ nếu không hái xong thì sẽ biến mất.

[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Cái này ta cũng có nghe nói, đến bây giờ không có người nào trong vòng ba giờ mà tìm được tám cây cả.

Thật là biến thái..

Diệp Nhân Sênh tiện tay nhặt Thạch Hàn lên, nhìn hai chữ “Hiếm có”, nghĩ nghĩ một chút rồi bỏ vào bao, không vất đi.

Phó bản xong rồi, Diệp Nhân Sênh nhàm chán đi bộ, ngẫu nhiên nhìn thấy Bất Khả Tiểu Bảo ở trên kênh thế giới vung một số tiền lớn thu mua trang bị, đột nhiên nhớ đến Tình Đao kia, đây chính là đệ nhất vũ khí của Ma Ẩn, nếu đồ đệ có cây đao này… Vân Sinh Hải Lâu Đón Gió Nghe Mưa là cái thá gì, tất cả chỉ là bóng mờ trong bức tranh mà thôi.

nhưng đêm nay mười hai giờ máy chủ sẽ đóng cửa, cho dù cô có RP, nhưng cũng không có thời gian… Diệp Nhân Sênh chống cằm lắc lư, đột nhiên dừng lại không di chuyển, cô lập tức thay đổi góc nhìn, con chuột di chuyển đến món đồ mà cô cần, nhất thời đỉnh đầu lóng lánh.

Một gốc cây Anh Ly Thảo màu trắng nhạt, đang rực rỡ tỏa sáng dưới chân cô.

Cấp bậc của Anh Ly Thảo là 243, kỹ năng hái thuốc của Diệp Nhân Sênh vừa khéo cũng là 243, nếu thiếu một cấp thì có hái cũng không được, đây là nghiệt duyên trong truyền thuyết nha, dù sao cũng đã đi qua, không hái thì không biết sợ, Diệp Nhân Sênh thuận tay thu nó, tung ra kỹ năng hái thuốc.

Cô lại xoay xoay, vừa lúc định chuẩn bị log-out, thì đột nhiên lại đứng máy. Cô mất bình tĩnh thay đổi góc nhìn, sau đó lại trợn mắt há mồm, một gốc cây màu trắng nhìn rất quen mắt đang lắc lư ngay dưới chân cô.

Đây là RP gì thế chứ ——

Diệp Nhân Sênh mở túi đồ ra nhìn viên Thạch Hàn kia, ý định điên cuồng bị đè nén trong đầu đột nhiên sống lại, cô lắc lắc đầu, đúng là RP, thật đáng ghét.

Nhưng mà… Cho dù thời hạn ba giờ, đêm nay máy chủ đóng cửa, sáng mai lại hợp phục, thì những số liệu trước mười hai giờ nhất định sẽ bảo tồn, đến sáng sớm ngày mai mới khôi phục lại, nói như vậy… Có lẽ cô có thể mượn cơ hội ngàn năm có một này, phải tìm được bốn cây Anh Ly Thảo…

Diệp Nhân Sênh không nhịn được mà vô cùng hưng phấn, cô lập tức hái lấy cây thảo kia, sau đó lập tức triển khai kế hoạch tìm tòi.

Tuy nhiên nói thì dễ, đến lúc làm mới thấy thật sự là rất kinh khủng. Trong Đỉnh Hoa Sơn có tất cả bảy bảy bốn mươi chín bản đồ, có thể xuất hiện ở bất kì đâu, Diệp Nhân Sênh mở ra vô số cuộc tiến công, nếu không có một cái hoàn chỉnh, cô lấy một tờ giấy ra không ngừng vẽ linh tinh không ngừng, kèm theo là địa điểm tiến công và trật tự xuất hiện, thứ gọi là RP chính là kì quái như thế đó, lúc cô không muốn tìm thì liên tiếp xuất hiện hai lần Anh Ly Thảo, đến khi muốn tìm thì đến cả một gốc cây cũng không tìm thấy… trò chơi này muốn đùa chết cô sao!

Cho nên lúc mẹ Diệp bưng đồ ăn đã hâm nóng đi vào, nhìn qua thấy hai mắt Diệp Nhân Sênh đỏ ngầu, liền nhanh nhanh chúi đầu vào màn hình.

“Mẹ nói con này, cơm tối không ăn, còn chơi muộn như thế, không sợ hại mắt sao?”

Nếu là bình thường thì Diệp Nhân Sênh nhất định sẽ lại trả treo hai câu với mẹ Diệp, nhưng hôm nay lại không hề nhúc nhích, chỉ xem như mẹ Diệp không tồn tại.

“Con xem, còn không để ý đến mẹ nữa!” Mẹ Diệp phẫn nộ đặt thức ăn sang một bên bắt đầu lảm nhảm, đột nhiên nghe Diệp Nhân Sênh phát ra một tiếng hét đầy hưng phấn: “Oa oa —— “

Mẹ Diệp bị dọa đến nỗi run bần bật.

“Mình tìm được rồi tìm được rồi oa oa mình tìm được rồi!!”

Diệp Nhân Sênh ngồi trước máy tính đã hơn hai tiếng ba mươi phút, mông đều đã tê rần, bởi vì lực chú ý tập trung quá mức làm cho hai mắt nổi vằn máu, bộ dạng có chút đáng sợ. Đúng lúc đấy đồng hồ chuyển qua mười hai giờ, giao diện trò chơi dừng lại một chút, sau đó nhảy ra hàng chữ liên kết đến máy chủ đã bị ngắt kết nối.

Diệp Nhân Sênh thở dài một hơi, bốn cây Anh Ly Thảo đã đến tay, nhớ kĩ tọa độ điều phối, thành quả như thế nào, phải để xem vận khí ngày mai thế nào đã.

Mẹ Diệp thấy trong phòng không có động tĩnh gì, liền vào xem ra sao, chỉ thấy đồ ăn vẫn còn nguyên, Diệp Nhân Sênh chưa thay quần áo mà nằm dài trước máy tính, ngủ rất say sưa.

Thật ra rất ít thấy bà để bụng với những chuyện như thế, ấy, đại khái là trừ những việc nhỏ nhặt vụn vặt kia…

Đột nhiên mẹ Diệp thấy con gái đổi mục tiêu hứng thú cũng tốt, ít nhất lần này có thể bồi dưỡng trở thành con gái. Đương lúc bà còn đang YY vui vẻ, bỗng nhinee bất giác thấy trên màn hình máy tính vừa mới tắt đi, một bài post chỉ có năm chữ —— “Sênh ca tinh khiết đàn ông” .



Xem ra cũng muốn đập vỡ máy tính.

Đêm nay mẹ Diệp ngủ vô cùng ngon giấc.

Hôm sau còn đang đắm chìm vào mộng đẹp, đột nhiên một tiếng hét so với đêm qua càng thêm thâm tình mãnh liệt vang lên, nhất thời khiến bà không thể chịu đựng nổi.

“Diệp Nhân Sênh con làm cái quỷ gì thế!!”

Không ai trả lời. Diệp Nhân Sênh ngồi trước máy tính, cười toe toét cả miệng.

Tám giờ mở máy chủ, đến tám rưỡi bang chiến. Thời gian càng ngắn, Gió Mát Mưa Phun Lâu lại không có thời gian chuẩn bị, đối với bọn cô mà nói thì càng có lợi. Trong nửa giờ này, Diệp Nhân Sênh quả nhiên dựa vào quy luật đã vẽ ra giấy tối hôm trước, đến hái bốn cây Anh Ly Thảo, cái vật liệu biến thái này, nếu không phải tận dụng thởi cơ hợp phục tuyệt diệu này, thì chạy bản đồ ba giờ liền thì không kịp, chắc chắn không có khả năng hoàn thành.

Lúc này những ‘quản lý’ ở bang chiến của bang Hòa Thượng cũng đã tập hợp, Lệnh Hồ đã online, Diệp Nhân Sênh vô cùng hưng phấn bắt Vân gian thương đến giúp cô đúc Tình Đao.

[Mật Ngữ] Vân Mạt nói với bạn: RP ngươi bạo phát hả?

[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: Cho ta 1000 lượng bạc ta sẽ nói cho ngươi biết.



[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: A a gian thương à ta sai rồi!! Ngươi mau giúp ta đúc trước đi!!

Tám giò rưỡi, Diệp Nhân Sênh nhìn cái vũ khí màu cam trong túi đồ, một cảm giác thành công bỗng bùng lên.

Cuối cùng cô truyền tống đến nơi bang chiến, bởi vì có rất nhiều người, nên máy bị đứng lại vô cùng bi thương, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Diệp Nhân Sênh.

[Mật Ngữ] Bạn nói với lệnh Hồ: Đồ đệ ngươi đang ở đâu? Lại đây lại đây!

Diệp Nhân Sênh vừa mới đánh ra hàng chữ này, liền thấy Lệnh Hồ đứng bên cạnh Bất Khả Tiểu Bảo, trên người không thấy thanh Trường Đao tỏa sáng xanh đâu nữa, thay vào đó là một thanh Huyễn Đao màu tím.

Đột nhiên nụ cười của cô có chút đông cứng.

Con chuột chậm rãi mở thanh thuộc tính của Lệnh Hồ ra, bất giác trong đầu Lệnh Hồ hiện ra hình ảnh hôm qua Bất Khả Tiểu Bảo vung một số tiền lớn thu mua trang bị, không ngoài dự liệu nhìn thấy hai chữ: Long Nộ.

Thần khí long nộ.

Thanh đao kia có thể đọ với Tình Đào, nếu không phải là phàm khí thì đều có thể so sánh với Long Nộ.

[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ừ?

Đột nhiên ánh mắt Diệp Nhân Sênh có phần chua xót, cho dù tối qua có mệt mỏi như vậy, cô cũng không hề khó chịu đến thế. Nhưng ngón tay chỉ dừng một chút, sau đó vẫn gõ ra ba chữ.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: Không có gì.

Độc hướng phù sinh, bất ngộ ly nhân.

Quả nhiên, không gặp Ly Nhân.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ưm, vì thế nên mọi người không cần phải đè nén…

Tiểu ngược là cần phải gào khóc lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.